1. Call My Name

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con có đồng ý lấy Porsche Pachara Kittisawat làm chồng hợp pháp của mình không?".

Kinn nghiến chặt răng rồi tự nhắc nhở bản thân đang phải làm gì.

"Tôi con mẹ nó đồng ý".

Hoặc: Nơi có giải pháp duy nhất cho đổ máu, bạo lực và thảm họa giữa hai gia tộc mafia, rất đơn giản chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

.....

Kinn nghĩ về tất cả những lựa chọn mà hắn đã thực hiện trong cuộc đời đã dẫn hắn đến thời điểm này. Đứng ở đây, trong bộ vest đen trước kẻ thù tồi tệ nhất của hắn trong bộ vest trắng đối lập. Đáng lẽ hắn phải cầm một khẩu súng trong tay chứ không phải một chiếc nhẫn.

"Thưa Khun Kinn". Một trong những vệ sĩ của hắn lên tiếng nhưng không một tiếng nào lọt vào tai hắn. Đôi mắt của hắn bị khóa chặt vào đôi mắt của người thừa kế gia tộc Kittisawat, người đang nhìn hắn với ánh mắt thù hận không kém.

"Mọi người đang đợi đấy". Kinn mơ hồ nhận ra giọng nói của Time bạn hắn.

Mẹ kiếp, đâm lao phải theo lao thôi.

Kinn siết chặt tay, hắn nắm lấy tay Porsche và dùng sức đẩy chiếc nhẫn kim cương siêu to khổng lồ vào ngón tay cậu, nó nhất định sẽ để lại vết hằn. 

Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh họ, khi Porsche nắm lấy tay hắn và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Kinn, đáng ngạc nhiên là cậu nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ngón tay của họ chạm vào nhau và Kinn cảm thấy một cảm giác kì lạ xuất hiện. Ánh mắt họ chạm nhau và trong giây lát, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy và nghe được là người đàn ông trước mặt, người sẽ nhanh chóng thuộc về hắn.

Mặc dù cuộc hôn nhân này không có gì khác ngoài một sự thỏa hiệp, một nỗ lực đáng thương để thống nhất hai gia tộc mafia, nhưng sự sắp đặt khiến cho đôi uyên ương trông như có một đám cưới trong mơ. Thật là thảm hại cho Kinn, hắn muốn bỏ đi hoặc lăn đùng ra ngất, hoặc có thể là cả hai nếu hắn có thể tránh được tình huống này. 

Cổ tay của họ được buộc vào nhau bởi một sợi chỉ nào đó, hắn thậm chí còn không biết mục đích của nó để làm gì. Nhà sư đã nói cả đống thứ khiến người ta muốn điếc tai, hắn quan tâm đến tối nay sẽ ăn gì hơn là buổi lễ buồn chán này. 

"Tôi đồng ý".

Kinn suýt chút nhảy dựng lên vì giọng nói vang lên bên cạnh, cho đến khi hắn nhận ra điều đó có nghĩa là gì. Porsche đang nhìn hắn với ánh mắt kiên định, cậu đã xác nhận sự đồng ý của bản thân với cuộc hôn nhân của họ. Có nghĩa là...

"Anakinn Theerapanyakul, con có đồng ý lấy...".

"Con con mẹ nó đồng ý". Hắn nhanh chóng cướp lời.

Hắn không muốn tên của họ được xướng lên trong cùng một câu. Nếu làm như vậy thì nghe thật ghê rợn làm sao.

Hành động này đã khiến Kinn nhận được cái nhìn cảnh cáo từ cha mình cũng như chú của Porsche, những bậc trưởng bối của hai gia tộc. Hắn còn không thèm để ý chút nào.

"Hai con bây giờ thuộc về nhau. Hy vọng kiếp này sẽ cùng nhau làm nhiều công quả, để kiếp sau gặp lại nhau".

Kinn nhắm mắt lại, hắn hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra. Hắn đã hy sinh tính mạng và sự tự do của bản thân. Cái giá mà hắn phải trả cho một gia đình mà hắn không được lựa chọn.

Khi cổ tay của hắn và Porsche được giải thoát khỏi sợi dây, hắn lập tức di chuyển đến quầy bar, uống một hơi cạn sạch ly whisky. Hắn nhìn xung quanh thấy mọi người đang vui vẻ trong khi bản thân hắn đang phải đối mặt với cuộc sống chết tiệt của mình.

Có âm nhạc, đồ ăn, thức uống và tiệc sau đám cưới. Hắn ngồi trong góc, cố gắng uống cho quên sầu. 

Tự dưng hắn nhớ mẹ kinh khủng. Nếu bà vẫn còn, tình hình đã không đến nỗi hắn phải làm thế này. Kết hôn với người đàn ông hắn ghét và sẽ phải dành cả cuộc đời cho cậu ta. 

"Kinn, mày làm gì ở đây? Mày để Porsche ở đó một mình, đừng khốn nạn vậy chứ".

Hắn nhìn lên, dụi mắt để thấy anh trai Tankhun đang giục hắn dậy. Tên khốn điên rồ đó, Kinn khẳng định rằng anh giả điên từ lâu chỉ vì anh ta không muốn tiếp quản gia tộc. Tốt cho anh ta thôi, không phải trở thành người bị hy sinh. 

"Mọi người, đến lúc bữa tiệc phải kết thúc rồi. Cảm ơn mọi người đã chung vui cùng chúng tôi tối nay, con trai và con rể của tôi thực sự rất vui, nhưng chúng ta cũng nên để hai đứa nghỉ ngơi". Cha hắn nói với những vị khách và họ lần lượt rời khỏi.

Vui vẻ sao? Đùa không vui chút nào.

Kinn loạng choạng bước vào nhà. Đầu óc hắn quay cuồng, cảm giác muốn chết ngay tại chỗ. Khi đến cổng vào, hắn hơi tỉnh lại khi thấy Porsche đang đứng đó, trò chuyện cùng cậu vệ sĩ Pete và chồng của cậu - Vegas, cũng là em họ của hắn.

Máu trong người hắn sôi lên khi thấy cảnh này, làm sao cậu ta có thể hành động thân mật như thể hai người chưa từng có một cuộc đấu súng vào lần cuối cùng họ gặp nhau.

Sự hiện diện của hắn ngay lập tức được chú ý khi Vegas lùi lại, ôm cậu con trai Venice trên tay. Sau đó Kinn nhận thấy rằng nhiều khả năng là Porsche đang chơi với cậu nhóc hơn là trò chuyện với ba của nó. 

"Anh hai". Vegas chào hắn, giữ cân bằng Venice trên hông gã. "Chúc mừng anh, cũng xin lỗi vì nhóc Venice quấy quá nên em phải rời đi một chút".

"Trông cậu không có vẻ đã bỏ lỡ bất cứ điều gì quan trọng đâu". Kinn đáp, hắn chắc chắn lời nói của hắn đã thành công nắm thóp.

Pete lúng túng liếc nhìn giữa hai người họ trước khi nắm lấy tay Vegas. "Chúc ngủ ngon, Khun Kinn. Một lần nữa, chúc mừng hai người". 

Theo đúng nghĩa đen, Pete đã kéo chồng và con trai cậu đến nơi an toàn là phòng của họ. Kinn vô cùng mong ước bản thân cũng có thể làm được như vậy, nhưng sau đó nhận ra rằng hắn phải đối mặt với hiện thực.

Với ngọn lửa đang bùng lên trong người, hắn nắm lấy tay Porsche khiến cậu giật mình vì cái chạm bất ngờ. Bỏ qua phản ứng của cậu, Kinn kéo cậu về phòng hắn, khoan đã, bây giờ là phòng của họ. Ý nghĩ này càng khiến hắn thêm tức giận, hắn phải chia sẻ không gian riêng tư thân yêu của mình với tên ngốc này.

Ngay khi họ vừa bước vào,hắn đóng sầm cửa lại và ép Porsche lên cửa, hắn cảm thấy hài lòng với ánh mắt hoảng sợ của đối phương. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, ghim chặt chúng lại và đứng trước Porsche, ánh mắt như muốn giết chết cậu.

Porsche trở nên bối rối khi Kinn cúi người lại gần, hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu khiến cậu cậu quay đi nhưng Kinn đã nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Lần trước cậu đã nói gì? Hửm?". Đầu Kinn muốn bốc khói khi cảnh tượng đó lại hiện lên. "Nhìn cậu bây giờ đi".

Kinn đột nhiên bật cười, giọng nói của hắn không có chút hài hước nào. "Phượng hoàng không thể bị bắt. Nhưng hiện tại cậu ở đây, trong sự thương xót của tôi". Hắn nắm chặt cằm cậu, nhận ra dấu vết còn lưu lại ở môi trên của cậu. 

Porsche đẩy mạnh hắn ra và trừng mắt nhìn hắn. "Nếu anh nghĩ rằng mình đã thắng thì anh chắc chắn là kẻ ngốc nhất trên đời. Anh cũng bị mắc kẹt trong chuyện này như tôi thôi đồ khốn kiếp". Porsche nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó cậu thản nhiên bước vào phòng và ngồi xuống giường của Kinn.

Kinn biết rõ ràng bản thân chỉ muốn chọc tức cậu nhưng lại tự vả vào mặt mình.

Với hai sải chân hắn đã nhanh chóng tiến về phía giường và đẩy Porsche xuống giường, gầm gừ với cậu một cách hung hãn. "Ồ, tôi biết chứ. Và cậu sẽ phải trả giá cho điều đó, chồng yêu của tôi".

Kinn lao đến tóm lấy cổ cậu, hắn liều mạng muốn đánh cậu hoặc tốt nhất là bóp chết cậu, sau đó nói rằng đó là một tai nạn quái đản.

Porsche giãy giụa muốn thoát ra. Kinn cau mày khi cậu run rẩy chạm vào tay hắn, hơi thở hổn hển. "Kinn".

Kinn rút tay lại như thể bị bỏng. Đó chắc chắn không phải là giọng của kẻ thù của hắn, cái quái gì vậy? 

Porsche thở hổn hển và cố gắng lấy lại hơi thở. Kinn nhanh chóng rời khỏi cậu, hắn bị dao động trước ánh mắt của Porsche. Tại sao hắn dừng lại? Chỉ vài giây nữa thôi là được rồi. Tại sao hắn không thể?

Không thèm liếc nhìn cậu nữa, Kinn đi vào phòng tắm và nhốt mình trong đó. Hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, tự hỏi chuyện quái gì vừa xảy ra. Để trấn tĩnh lại bản thân, hắn đi tắm và thay quần thể thao và áo phông. Hắn hít một hơi thật sau trước khi lặng lẽ mở cửa. 

Thật may, Porsche hình như đã ngủ, trên chính chiếc giường mà Kinn đã để cậu lại. Kinn trừng mắt nhìn cậu trong vài giây, sau đó cảm thấy ngu ngốc khi nhận ra cậu không phản ứng lại.

Thở dài một hơi, Kinn đi đến chỗ chiếc divan và nằm xuống, hắn xoay người sang một bên để có được cảm giác thoải mái. Tuyệt vời, bây giờ ngay cả giường của hắn cũng không còn là của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn gia tộc trên ngón trỏ, chiếc nhẫn đã phá hủy tuổi thơ của hắn. Sau đó nhìn sang chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, thứ sẽ phá hủy phần còn lại của cuộc đời hắn. Hắn nguyền rủa số phận của mình một lúc trước khi ngủ thiếp đi vì căng thẳng và buồn bã. 

Có lẽ Porsche đã đúng khi nói rằng hắn là một tên khốn không xứng đáng có được gì.

.....

2022.07.20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro