17. Way Back Home

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Porsche chìm trong mớ suy nghĩ. Lúc đó khoảng năm giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn âm u trong cơn mưa gió mùa. Cậu đã thức cả đêm, suy nghĩ về điều gì đó mà ngay cả cậu cũng không biết.

Kinn đang ngủ bên cạnh cậu, hơi thở nhẹ nhàng và chậm rãi giống như bình thường khi hắn đang chìm trong giấc ngủ sâu. Vẫn còn một tiếng nữa hắn mới thức dậy, nhưng Porsche vẫn bằng lòng nhìn ngắm và nằm bên cạnh hắn.

Các vị thần ơi, Kinn thật đẹp.

Porsche vẫn khó tin vào số phận của mình. Người đàn ông này yêu cậu? Chính là cậu?

Cậu vẫn còn hoài nghi quá nhiều thứ. Khi cậu kết hôn với Kinn vì mục đích gia nhập gia tộc và cùng nhau nắm quyền kiểm soát theo yêu cầu của người chú, cậu đã không có bất cứ hy vọng nào cho cuộc sống của mình. 

Porsche đã bước vào ngôi nhà này và cuộc sống này chỉ với một hy vọng. Rằng có thể cậu có thể sẽ bị giết chết bằng cách nào đó và giảm bớt nỗi thống khổ của bản thân.

Cảm giác đau khổ.

Porsche suýt chút bật cười, thậm chí còn như nào nữa? Cậu cau mày, nhận ra rằng bản thân đã không còn một chút cảm giác nào về cuộc sống chán nản mà cậu đã phải trải qua trong quá khứ. Chỉ cần nhìn Kinn là trong cậu lại thôi thúc muốn bảo vệ hắn, sống vì hắn.

Cậu đặt tay lên ngực trái, ngay trên trái tim. Cậu thức trắng đến khi màn đêm đen đang dần bắt đầu được chiếu sáng bởi những tia nắng mặt trời dịu nhẹ. Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ, chỉ còn vài phút nữa là chuông báo thức của Kinn sẽ vang lên.

Porsche tắt chuông báo thức, cậu quyết định để Kinn ngủ thêm một chút và có lẽ sẽ đánh thức hắn dễ chịu hơn một chút thay vì ánh sáng chói lóa khó chịu cùng tiếng chuông báo thức. Cậu biết cơ thể của Kinn tự nhiên sớm muộn gì cũng sẽ tự đánh thức hắn, hắn là người tỉnh táo và hoạt động hiệu quả nhất vào buổi sáng. 

Porsche dịch người sang một bên và nhẹ nhàng tách chân Kinn ra, tạo khoảng trống để chen vào giữa hai chân hắn. Mũi hắn co giật đáng yêu nhưng hắn không tỉnh dậy vì vẫn chìm trong cơn buồn ngủ của mình.

Mình đang làm cái quái gì vậy? Gương mặt của Porsche nóng lên vì suy nghĩ đó, cậu không bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình lại thú vị và phóng đãng đến thế này.

Kinn đang mặc một chiếc quần đùi đen và không mặc gì khác.

Giờ đây, Porsche tỏ ra e dè. Cậu không quen với việc được chạm vào, thậm chí càng không phải là một cái vỗ lưng thân thiện hay một cái ôm từ một người bạn. Kinn là người duy nhất từng đến gần cậu. Cậu đã bị bỏ đói như thể ở địa ngục, nhưng bây giờ cậu được nếm mùi của Kinn, cậu không thể ngừng muốn hắn. 

Thu hết can đảm trong người, cậu nhẹ nhàng kéo quần đùi của hắn xuống và ném nó sang một bên. Miệng cậu ứa nước bọt khi chiều dài của Kinn chạm vào má cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào nó, rồi nhìn Kinn vẫn đang ngủ trước khi ngậm lấy thằng nhỏ của hắn.

Phải thú nhận rằng cậu thích cho đi niềm vui hơn là nhận lại. Cậu rất thích phục tùng Kinn trong sự an toàn của bốn bức tường, nơi không có ai khác có thể nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của cậu. Chỉ có Kinn, người mà cậu mong muốn từ trước đến nay. Hắn quả là một người giỏi kiểm soát, điều đó khiến Porsche phải phục tùng, yêu và ngưỡng mộ hắn. 

Kinn vươn vai ngáp dài, nét mặt cau có bối rối. Một lúc sau, hắn chớp mắt thật nhanh, tỉnh táo nhìn sang Porsche. Cậu nhìn chằm chằm lại, mút mát thằng nhỏ của hắn như một cây kẹo mút, không quan tâm đến thứ chết tiệt nào khác.

"Po?" Kinn thì thầm, giọng hắn nghe thật trầm và gợi cảm truyền đến tai Porsche, nó chỉ làm cậu hưng phấn hơn và ậm ừ đáp lại, nhấp nhô đầu lên xuống trên dương vật giờ đã cương cứng của Kinn.

Trong một khoảnh khắc, Porsche sợ hãi rằng Kinn sẽ nổi điên. Nhưng rồi Kinn chỉ thở dài trước khi gục đầu xuống gối. Hắn nắm lấy gáy Porsche, vuốt ve mái tóc cậu và nhắm mắt lại.

Porsche rên rỉ, cậu thích thú khi Kinn nghịch tóc cậu. Nó thật thân mật và thuần khiết đối với cậu. Với động lực mới tìm thấy, Porsche mút mạnh hơn, một tay cậu mò mẫm trên đùi của Kinn. Lưỡi cậu lướt qua thân dưới của hắn, tiến vào đường nhân ngư của hắn. Cậu nghiện mùi hương của Kinn, mùi vị của hắn và tất cả những gì là của chính Kinn.

"Baby..." Kinn rên rỉ vùi mặt vào gối, đó là dấu hiệu cho thấy hắn sắp đến.

"Hmmm." Porsche ra hiệu, muốn hắn bắn vào trong miệng cậu.

Thêm vài cú nhấp lưỡi điêu luyện nữa của cậu đã khiến Kinn bắn sâu xuống cổ họng cậu. Porsche cứ cúi đầu ở đó cho đến khi hắn xong việc, vị mặn mà ngọt ngào tràn ngập trong miệng. Cậu không rút ra ngay lập tức, vì biết rằng thi thoảng Kinn thích giữ cậu ở đó ngay cả khi hắn đã đạt cực khoái.

Có lẽ hôm nay không phải là một trong những lần Kinn ôm chặt cậu vào lồng ngực. Hắn đang thở hổn hển trong khi Porsche cười với hắn một cách ngọt ngào, vén những lọn tóc lòa xòa trên trán Kinn.

"Buổi sáng tốt lành." Cậu chào và hôn lên trán hắn.

Kinn nhìn cậu đầy hoài nghi, khiến cậu bật cười một cách tinh quái.

"Thứ gì nhập vào em vậy?" Kinn đặt câu hỏi nhưng không đợi câu trả lời, hắn kéo miệng Porsche về phía mình để hôn. Cậu nhăn mặt và né sang một bên, chống một tay lên ngực Kinn.

"Ew, hơi thở của anh bốc mùi." Porsche nói trước khi đặt tay lên ngực hắn một cách thoải mái. Cũng được coi là nơi yêu thích của cậu trên thế giới.

Kinn bật cười. "Em vừa làm gì đó và vẫn phàn nàn về việc hôn sao?"

"Ừ. Ai bảo hôi miệng là quyến rũ rõ ràng là lừa anh đấy, Kinn."

Kinn im lặng một lúc trước khi hắn bất ngờ nắm lấy mặt Porsche và hà hơi vào mặt cậu, khiến cậu phải hét lên và bật cười. 

"Kinn!"

Và nếu họ dành cả buổi sáng hôm đó để vờn nhau mặc dù đã muộn giờ thì cũng không là vấn đề.

--

Porsche đang đi đi lại lại trong phòng, tay cậu run lên. Cậu cảm thấy mất mát và lo lắng bất cứ khi nào Kinn không ở bên cạnh. Cậu đã đợi hắn một tiếng đồng hồ, cảm giác như thời gian kéo dài vô tận. Kinn đang họp với cha mình, điều này có vẻ quan trọng nhưng Porsche không muốn nghe trộm.

Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong cậu khi nắm đấm cửa xoay và nó mở ra.

Kinn trở lại và cậu cảm thấy như cuối cùng cậu đã có thể thở được. Thật kinh khủng khi cậu bị ám ảnh bởi hắn đến mức cuộc sống của cậu thậm chí còn trở nên vô nghĩa hơn trước Kinn, nhưng lần này còn tồi tệ hơn nhiều. Đến nỗi, cậu cảm thấy mình sẽ phát điên và chìm trong suy nghĩ của chính mình.

"Hey baby." Kinn mỉm cười chào cậu nhưng hắn cau mày khi Porsche ngay lập tức quỳ xuống, cậu nhìn hắn đầy mong đợi xen lẫn kiên nhẫn.

Porsche cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cậu cần điều này. Tình dục là một cái cớ ít ỏi để trốn tránh tâm trí của chính mình. Bất cứ khi nào Kinn và cậu thân mật, cậu đều cảm thấy bình tĩnh và bình yên.

Ai đó có thể chế ngự ngọn lửa trong cậu.

"Baby?" Kinn đóng cửa lại và đến gần hơn. Rõ ràng là hắn đang cau mày lo lắng khi đặt lòng bàn tay lên má Porsche.

Porsche chỉ đơn giản là rúc mặt vào tay hắn, nguồn an ủi của cậu cuối cùng cũng ở đây. Cậu nhắm mắt và thả mình trôi nổi, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu là Kinn và sự đụng chạm của hắn.

Khi Kinn không làm gì thêm, Porsche miễn cưỡng mở mắt và trái tim cậu như trùng xuống. Kinn trông vô cùng lo lắng.

"Sao vậy? Trông em có vẻ không ổn." Kinn sờ trán, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu. Porsche đảo mắt, cậu yêu sự quan tâm và chăm sóc nhưng hiện tại cậu Kinn đáp ứng cậu, không cần lo lắng về vấn đề khác.

"Em ổn, anh yêu." Porsche đỏ mặt, cậu hiếm khi dùng những từ ngữ âu yếm dành cho Kinn, nhưng trời ơi bất cứ khi nào cậu làm vậy, biểu cảm của Kinn thật đẹp.

"Okay." Kinn đang cười rất tươi, một bức tranh màu đỏ thẫm tuyệt đẹp tô lên làn da trắng của hắn, giống như nở ra trên một tấm vải.

"Đến đây nào."

Kinn kéo cậu lên giường, ôm cậu vào lòng và hôn lên khắp mặt và cổ cậu. Porsche đỏ mặt, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, giờ Kinn đã ở đây.

"Hôm nay của em thế nào, tình yêu của anh?" Kinn hỏi, hắn hôn lên trán cậu.

Nó giống như một cú đấm vào tim cậu, những lời nói đó. Nhưng Porsche khao khát điều đó. Chết tiệt, cậu có thể say sưa với cảm giác đó.

Porsche cắn môi. "Không ổn chút nào vì anh rời đi."

Kinn khẽ cười. "Em biết công việc của anh như thế nào đúng không?"

"Em đang cho anh cơ hội để bù đắp cho em."

Kinn nhướn mày. "Và đó có thể là?"

Porsche yêu kiều quỳ xuống sàn giữa hai chân Kinn. "Làm tình với miệng em đi."

Kinn cau mày, hắn ôm lấy mặt cậu trong tay. "Baby, em vừa làm điều đó sáng nay. Cổ họng của em sẽ rất đau, em sẽ không thể nói trôi chảy được..."

"Anh có định làm hay không?" Cuối cùng thì Porsche cũng thành công. Nếu cậu phải chơi xấu, thì bằng mọi cách hắn sẽ làm. "Bởi vì em chắc rằng có những người đàn ông ở quán bar của em sẽ..."

Đột nhiên Kinn đứng thẳng dậy. Porsche khẽ rên lên, khi cậu bị tóm lấy một cách thô bạo. Cậu cười toe toét khi Kinn cởi cúc quần, hắn luyên thuyên về cách hắn sẽ giết bất kì người đàn ông nào để mắt đến chồng mình.

Porsche biết hắn sẽ làm điều này. Sự ghen tuông giống như một nút bấm kích hoạt tồi tệ đối với Kinn. Porsche tự hỏi điều gì đã khiến hắn trở nên chiếm hữu như vậy, hoặc có lẽ hắn đã luôn như vậy.

"Chết tiệt, cuối cũng nó cũng đến." Porsche nhắm mắt lại, cậu nâng hàm khi Kinn đâm vào miệng cậu. Tâm trí cậu trở nên trống rỗng và yên bình, nơi cậu biết mình không phải thất vọng, rằng Kinn đang cảm thấy thoải mái vì có cậu và chỉ có cậu.

Điều này thật tốt. Cậu đưa một tay xuống dương vật của mình, tự vuốt ve nó theo cùng tốc độ Kinn đẩy vào. Cậu rên rỉ vì được kích thích từ hai vị trí, tay cậu tuốt lộng lên xuống cùng lúc với Kinn đang ra vào trong miệng cậu. Hắn đang thở hổn hển và nhìn cậu.

Kinn có vẻ hơi thất vọng khi nhận thấy Porsche đã bắn ra trước hắn.

"Anh muốn chạm vào em." Kinn nói, hắn cởi hết quần áo còn sót lại.

"Anh có thể." Porsche nói một cách tự tin, cậu đứng dậy và ngả lưng xuống giường, dang rộng đùi ra một chút.

Đôi mắt Kinn mở to khi thấy Porsche đang mời gọi mình, cảm thấy dương vật của hắn lại được kích thích hưng phấn. Porsche nở một nụ cười ngượng ngùng khi Kinn trèo lên người cậu, ôm sát cậu vào người hắn.

Mọi thứ sẽ ổn.

Cậu đã ở nơi an toàn của mình.

--

Porsche biết có điều gì đó không ổn.

Mọi thứ cảm thấy thực sự đáng ngờ đối với cậu. Cậu không quen với cảm giác vui vẻ và sảng khoái như thế này, và không thể không cảm thấy có điều gì đó rất không ổn. Vẫn chưa xác định được vị trí của những sát thủ đã tấn công Kinn, và cậu lo sợ cho sự an toàn của chồng mình.

Có thể vài tháng trước, cậu không quan tâm đến những gì xảy ra với Kinn. Nhưng bây giờ, ngay cả suy nghĩ về việc hắn bị một vết xước cũng khiến cậu kinh hãi.

Chết tiệt, đầu của mình...

Porsche ôm lấy trán, đầu cậu đau như bị ngàn nhát dao đâm vào. Những kí ức, những giấc mơ của cậu đều hòa vào một, khiến cậu hiểu được đâu là thực đâu là ảo. Kể từ đêm đó với Kinn, cậu không thể ngừng suy nghĩ. Cậu vẫn chưa ngủ, ánh sáng mù mịt về ngôi nhà cũ của cậu hiện lên trong tâm trí cậu cho đến khi cậu muốn hét lên đến mức phổi đau nhói.

"Baby? Porsche?"

"Em không sao, Kinn. Hôm nay hơi nắng một chút." Porsche đã nói dối một cách trắng trợn.

Kinn nheo mắt. "Sao em không vào trong và nghỉ ngơi một chút đi."

Porsche khẽ cười. Làm thế nào để cậu nói với Kinn rằng cậu cảm thấy bồn chồn và lo lắng khi không có hắn ở bên? Chứng hoang tưởng như nuốt chửng cậu, cảm giác nhộn nhạo trong ruột cậu càng ngày càng dữ dội hơn theo từng ngày.

Làm thế nào để cậu nói với Kinn rằng căn phòng trở nên ngột ngạt khi không có hắn?

"Không sao đâu, em đợi anh." Kinn gật đầu đồng ý với cậu.

Bạn bè của hắn, Time và Tay đã đến thăm. Porsche lúng túng ngồi đó, không phải cậu ghét họ, chỉ là họ đã phá vỡ sự yên bình của họ khi cậu âu yếm Kinn. Và bây giờ họ ở đây, buộc phải giao lưu. Ít nhất thì cậu đã như vậy. Kinn có vẻ khá vui khi nói chuyện với bạn bè của mình sau một khoảng thời gian.

"Vậy Kinn đối xử với cậu như nào, Porsche?" Time hỏi cậu. "Nói cho tôi biết nếu nó làm cậu khó chịu, tôi sẽ đá đít nó."

Porsche giật mình khó chịu trước câu nói của gã. "Tốt hơn nhiều so với việc anh đối xử với Tay, ở bất kì thời điểm nào. Vì vậy anh nên tự đá đít chính mình thì hơn."

Cả Kinn và Tay đều mở to mắt trong khi Time có vẻ xấu hổ. Không có gì bí mật khi gã đã lừa dối Tay vài lần, nhưng cậu chàng tội nghiệp đã mù quáng trong tình yêu và quá sợ hãi khi phải rời bỏ gã ta.

"Porsche." Kinn nói nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào đùi cậu để cảnh cáo.

"Em xin lỗi." Porsche nói, không phải với Time, tên khốn đó xứng đáng bị vậy. Cậu nói với Kinn rồi đứng dậy, đột ngột rời đi.

Chúa ơi, cậu bị sao vậy?

--

Đêm đó ngay khi Kinn trở về, Porsche không đủ dũng khí để đối mặt với hắn. Cậu cảm thấy tội lỗi, và cậu thậm chí không biết vì sao bản thân cảm thấy như vậy. Cậu không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân và nhìn thấy đôi giày của Kinn trước mặt.

"Porsche."

Sự thôi thúc bên trong cậu cuối cùng đã chiến thắng khi cậu nhìn lên với đôi mắt ngập ngừng, trái tim cậu như chìm xuống khi thấy Kinn đang khoanh tay.

"Đúng." Cậu nhẹ nhàng nói ra một từ.

Đôi mắt Kinn dịu lại, hắn cúi xuống và vuốt ve khuôn mặt của cậu. "Vì sao em lại nói như vậy, baby?"

May mắn là, Kinn không tỏ ra quá tức giận, hắn chỉ hơi bực mình.

Porsche cau mày. "Em xin lỗi vì không tôn trọng bạn của anh, nhưng em không thích cách anh ta nói về anh. Sao anh ta dám nói như vậy?"

Kinn ngồi xuống bên cạnh cậu. "Baby, đó là một câu đùa bình thường thôi. Em biết điều đó mà."

"Em biết." Porsche đồng tình, cậu tựa đầu vào vai Kinn. "Em nghĩ chỉ là nó không phù hợp với em."

Kinn cũng dựa đầu vào Porsche. "Thành thật mà nói, em không nói gì sai. Time là một thằng khốn."

"Vậy tại sao anh vẫn làm bạn với anh ta?"

"Vì anh muốn tốt cho Tay. Anh đã nói với cậu ấy nhiều lần là hãy từ bỏ thằng Time, nhưng cậu ấy không làm thế. Cậu ấy thực sự cầu xin anh tha thứ cho Time, mặc dù chính bản thân là người bị phản bội. Cuối cùng thì anh không còn sự lựa chọn nào khác. Họ là bạn thời thơ ấu của anh." Kinn giải thích.

Porsche chế giễu. "Anh biết không, lần đầu tiên trong đời em cảm thấy rất vui vì không có bạn."

Kinn ngạc nhiên cười theo. "Anh không phải bạn của em sao?"

Porsche gửi cho hắn một cái nhìn đáng kinh ngạc. "Anh vừa friendzone em à?"

Kinn đẩy cậu xuống giường, đè cổ tay cậu lên đỉnh đầu. "Vậy em định làm gì, bạn?"

Porsche nhếch mép cười trước khi dễ dàng lật Kinn lại và chiếm lấy vị trí của hắn, giờ cậu đang ở trên và Kinn bị kìm kẹp dưới thân cậu. Đó là một lời nhắc nhở rõ ràng về sức mạnh của cậu, dù sao cậu vẫn là Phượng hoàng. Phục tùng Kinn là lựa chọn của cậu, nhưng đôi khi lật ngược thế cờ cũng rất vui.

"Điều gì đó mà bạn bè không làm." Cậu đáp lại một cách lanh lẹ.

Kinn chớp mắt ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nằm đó nhìn cậu. Porsche dang hai chân kẹp hắn ở giữa, và Kinn để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn.

Trong một khoảnh khắc Kinn đã nghĩ rằng Porsche sẽ chịch hắn, hắn thực sự rất thất vọng nhưng cuối cùng, cậu lại cưỡi hắn. Không phải Kinn than phiền, hắn yêu người đàn ông này rất nhiều, dù thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận cậu.

Còn với Porsche, đó chỉ là khởi đầu cho nỗi ám ảnh của cậu.

--

Porsche đang vụng về lần mò theo một thứ gì đó. Đoàn tàu ngu ngốc đó cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu.

Kinn có đúng không? Cậu đã ghen tị?

Thật là thảm hại, nếu cậu như vậy. Ghen tị với một đứa trẻ vô danh mà Kinn đã gặp 18 năm trước. Nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an trong lòng. Bản năng can đảm khiến cậu quay lại và nhìn chằm chằm vào đoàn tàu đồ chơi đang để trong tủ quần áo của Kinn, như thể nó đang gọi cậu. 

Cậu lắc đầu, sau đó rời khỏi phòng để đi tìm Kinn. Cậu thức dậy trong thất vọng và tức giận khi chiếc giường trống không, không còn Kinn để ôm và cưỡi lên.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra với mình..." Đầu của Porsche như bị ai đó đập vào nhiều lần, cậu loạng choạng bước ra, sau đó hít một hơi thật sâu. Cậu không thể ra ngoài như thế này, Kinn sẽ lo lắng ngay khi nhìn thấy cậu.

Porsche hít thở sâu vài cái và khi cảm thấy có thể đi lại được, cậu rời khỏi phòng. Cậu nhìn thấy Vegas ở góc hành làng và vẫy tay chào gã.

"Hey man what's up." Cậu nói bằng tiếng Anh, bởi vì biết rằng Vegas không thoải mái lắm với tiếng Thái.

"Hey, I'm good Porsche." Gã đáp. "Tôi đã dạy Chay toàn bộ môn toán trình độ đại học."

Porsche mỉm cười với điều đó. Ít nhất một điều tốt đã xảy ra, đứa em trai nhỏ của cậu đã được học hành tử tế.

"Cảm ơn nhé, cậu là tuyệt nhất." Porsche ôm chầm lấy gã trước khi đi vào vấn đề. "Cậu có thấy Kinn đâu không?"

Vegas gật đầu. "Có, anh ấy đang ăn trưa với Tankhun."

"Okay, cảm ơn cậu lần nữa nhé!"

Porsche nhanh chóng sải bước đến nhà ăn của dinh thự nhưng có vẻ như họ đã ăn xong và đang cùng nhau bước ra ngoài và bàn bạc điều gì đó.

"Xin chào, Khun Nu." Porsche chào Tankhun, người vừa đảo mắt.

"À, nó đây rồi. Thấy chưa, Kinn? Nó không thể chịu nổi quá một tiếng mà không có mày, huh, thằng này có gì đặc biệt vậy..."

Tankhun nói lan man trong khi Kinn chỉ biết gãi đầu vì xấu hổ.

Porsche ngày càng khó tập trung hơn, và khi Tankhun cuối cùng cũng để họ yên, cậu cảm ơn tất cả các vị thần đã lắng nghe trước khi ôm Kinn, hít ngửi mùi hương của hắn.

"Em đã ăn chưa, Po?" Hắn hỏi, dịu dàng xoa lưng cậu. "Anh xin lỗi, Khun đã kéo anh đến đây vì anh ấy nói rằng anh không chịu dành thời gian cho anh ấy nữa."

Porsche gật đầu. Cậu cảm thấy tuyệt vời hơn trong vòng tay của Kinn và không muốn buông tay.

Đột nhiên, giọng nói của em trai cậu vang vọng khắp các hành lang khi nhóc chạy đến chỗ họ, với vẻ sợ hãi nhìn lại phía sau lưng mình.

"P'Kinn làm ơn cứu em với! Trời ơi em đã làm gì thế này... Ôi chết tiệt, đôi mắt ngây thơ của em! Em xin lỗi..."

Porsche thậm chí không quan tâm Chay nhìn thấy cậu ở tư thế này, nhưng Kinn lại kéo cậu ra và khiến cậu tiếc nuối vì rời khỏi vòng tay của hắn. Cậu trừng mắt nhìn em trai mình vì đã phá vỡ khoảnh khắc riêng tư của họ.

"Có chuyện gì vậy Chay?" Kinn lạnh lùng hỏi. "Với cả 'đôi mắt ngây thơ' theo ý em là gì?"

Porsche thì thầm vào tai Kinn, hắn mở to mắt sau đó gật đầu. Chay dường như lấy lại được trí nhớ, nhóc nhìn lại sau lưng một lần rồi nuốt nước bọt.

"Em thấy P'Vegas từ đâu lôi ra một cuốn sách giáo khoa vật lý, em biết anh ấy đang đi tìm em. Hãy giấu em đi, P'Kinn, Hia."

Đột nhiên, tầm nhìn của Porsche mờ đi. Giọng của Kinn và Chay như thể đến từ một khoảng cách rất xa. Mọi vật thể đều đang trôi, điều duy nhất cậu có thể cảm nhận được là bàn tay của Kinn trên eo mình.

"Anh ấy từ đâu triệu hồi cả đống sách quỷ quái, em sợ hãi lắm Phi."

Có phải Chay không? Hay một người nào khác? Đó là giọng nói của ai?

Mẹ tôi đã bỏ rơi tôi...

M-một... đứa trẻ?

Những giọng nói này đến từ đâu?

Đột nhiên, Porsche không còn ở đó nữa. Có khả năng linh hồn của cậu đã du hành xuyên thời gian và vũ trụ? Bởi vì những gì cậu đang thấy chắc chắn không phải là thật.

Cậu nghe thấy tiếng hét. Chủ yếu là tên của cậu

Cậu đã nhìn thấy ngôi nhà của mình. Và màu đỏ. Và màu xanh lá cây.

Sau đó Porsche đã ngất đi.

.....

2022.09.15 

Xin phép cả nhà cho mình PR chút cho blog nhỏ mới lập của mình. 

Link blog: https://www.facebook.com/profile.php?id=100085925193963

(Mình sẽ để link ở cmt và trên bio của mình nữa để mọi người có thể tìm thấy blog)

Trên blog chủ yếu mình sẽ dùng để high OTP, delulu, update về fic cũng như xàm xí chút =))))) (Mình chủ yếu đu BBB và MA, thêm cả KP và VP cũng như support các diễn viên còn lại của BOC nữa, nói chung là không anti hay bash ai đâu nên yên tâm nha. Maybe thi thoảng sẽ có sự xuất hiện của vài diễn viên trong phim hê hê khác mình đu hoặc về bias của mình - nếu mọi người không thấy quá phiền về blog hơi thập cẩm xíu thì hãy follow mình nhéeeeeee)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro