18. Red & Green

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Một chương siêu dài và drama bể đầu. Hãy chuẩn bị một trái tim khỏe mạnh trước khi bắt đầu. Không nhận gạch đá xây nhà, không muốn bị tóm đầu lắc lắc hỏi tại sao. 

--

Khi Porsche tỉnh dậy, cậu còn chưa mở mắt ngay lập tức, ánh sáng trong phòng đã cậu đau đầu một cách kinh khủng. Đầu cậu được đặt lên đùi của một người mà cậu biết rất rõ đó là ai và thoải mái trong cái đụng chạm nhẹ nhàng. Cậu cảm nhận được những ngón tay trên tóc mình, nhẹ nhàng vuốt ve cậu.

Cậu mệt mỏi vì muốn mọi thứ cứ mãi như thế này. Nhưng cậu biết. Cảm giác chìm đắm trong tình yêu luôn khiến cậu đau đớn.

"Baby, em tỉnh rồi? Porsche?"

Cậu gật đầu, không muốn nói. Thực ra cổ họng cậu đang bị đau.

"Chuyện gì xảy ra với em vậy, mèo con?"

Có quá nhiều sự quan tâm và yêu thương trong giọng nói của Kinn, khiến Porsche cảm thấy choáng váng. Tiếng tim đập vang lên bên tai cậu. 

"Em không biết nữa." Porsche trả lời sau một lúc im lặng. 

Kinn bắt đầu xoa bóp đầu cho cậu, và điều đó đã giúp cậu thoải mái hơn.

"Em đã ngất ở hành lang. Anh định đưa em về nhưng... Porchay đã nhìn thấy chúng ta." Hắn thở dài. "Em ấy muốn gặp em ngay sau khi em tỉnh dậy."

Porsche cũng thở dài. "Em biết rồi, nhưng... khoan đã."

Cơn đau âm ỉ lại kéo đến. Cậu dùng hết sức đẩy Kinn ra và đứng dậy rời khỏi hắn. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Kinn đang nhìn mình, nhưng cậu cần phải tỉnh táo lại.

"Bác sĩ nói em không sao, bà ấy không phát hiện ra em có vấn đề gì." Kinn chạm vào cậu một lần nữa và Porsche thực sự bối rối.

Chúa ơi không.

"Porsche?" Kinn ngập ngừng rút tay về.

"Em xin lỗi, Kinn. Không phải bây giờ làm ơn." Porsche chìm trong mù mịt, cậu tự vòng tay ôm lấy mình. Cậu không muốn được chạm vào.

"Ý em "không phải bây giờ" là gì?" Kinn cau mày. "Anh chỉ..."

"Không, không, không." Porsche lắc đầu liên tục. "Làm ơn, em sẽ ngoan hơn. Em hứa, xin đừng nhìn em. E-em biết em bị tổn thương, nhưng em sẽ cư xử tốt với anh... làm ơn, em xin lỗi-"

"Porsche!"

Cậu có thể cảm nhận cơ thể mình đang bị rung mạnh bởi một cái nắm chặt trên vai cậu, nhưng cậu không thể làm điều này. Không phải bây giờ, khi cậu cảm thấy mình bị tổn thương và ghê tởm như vậy. Kinn có thể sẽ nhìn thấy điều đó từ cậu, và cậu sợ rằng hắn sẽ không còn muốn cậu nữa. Cậu tránh ra xa hết mức có thể, thút thít khi Kinn tóm lấy cậu trước khi cậu có thể ngã ra khỏi giường.

Trong mắt Kinn có những giọt nước mắt, thứ gì đó như thiếu đốt trong ruột gan cậu. Cảm giác thật là xấu xí và thảm hại, cậu muốn đập đầu vào bức tường gạch cho đế khi không còn gì nữa.

"Po, em đang nói gì vậy? Em đang làm anh sợ, làm ơn bình tĩnh lại." Giọng nói của Kinn vọng vào tai cậu, nhưng cậu cần phải tránh xa.

"Em sẽ ngoan, làm ơn đừng đi..."

"Anh không đi đâu cả! Anh ở ngay đây, và em là người tốt nhất. Được chứ? Làm ơn đừng nói vậy nữa." Kinn kéo cậu lại gần hơn và Porsche tiếp tục chùn bước.

Không, không, Kinn không thể nhìn thấy cậu như thế này. Cậu cần phải mạnh mẽ và xinh đẹp đối với hắn, không phải là một người quỵ lụy tình cảm, một người thậm chí không thể nói thành lời vào lúc này.

"Anh biết có điều gì đó không ổn." Đôi mắt Kinn đau đớn khi nhìn vào, tất cả những gì Porsche có thể thấy là sự thất vọng.

"Em đã hành động khác thường kể từ khi anh thú nhận. Là... là nó. Phải không?" Kinn như nhận ra gì đó và trái tim của Porsche cũng rơi xuống. Đây là nỗi đau quen thuộc và nỗi đau mất mát mà cậu không bao giờ muốn cảm nhận một lần nữa.

"Không, làm ơn Kinn. Đừng đi." Porsche đang thổn thức. "E-em có thể hữu ích. A-anh muốn chạm vào em đúng không, được rồi. Hãy làm bất cứ điều gì anh muốn, em hứa em sẽ ngoan ngoãn và yên lặng..."

Có một cái tát nhẹ vào mặt cậu.

Porsche chớp mắt kinh ngạc, đôi môi im bặt. Kinn ngay lập tức ôm lấy cậu, hắn liên tục hôn lên bên má mà bản thân đã tát cậu, đồng thời thì thầm một tràng xin lỗi.

Ngạc nhiên là Porsche sau đó đã cảm thấy bình tĩnh hơn. Rõ ràng là cậu cần một cái tát để đánh bật cậu ra khỏi bất cứ trạng thái xuất thần nào. Cậu nghe thấy tiếng Kinn thở phào nhẹ nhõm khi hắn ôm cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

Sau một cái ôm thật lâu và rất cần thiết, Kinn rời khỏi và ôm mặt cậu trong tay. "Anh đã làm gì sai phải không? Chuyện gì đang xảy ra với em vậy Porsche?"

"Không." Porsche chớp mắt. "Không phải lỗi của anh, chỉ là em đang gây rắc rối."

"Em không..."

"Đừng phủ nhận nó, Kinn!" Porsche đột ngột hét lên. "Sao anh dám nói dối trước mặt em. Em là một đứa khốn kiếp thậm chí không thể đáp lại tình yêu và sự quan tâm của anh. Tại sao anh lại nói như vậy hả? Tình yêu của anh rẻ mạt đến nỗi lãng phí cho một người như em sao? Em không nghĩ vậy, Kinn. Và điều đó khiến em phải phiền não mỗi ngày. Em thậm chí không thể nhìn bản thân mình mà không cảm thấy có lỗi với anh! Vấn đề không phải do anh, mà là do chính em. Em chỉ biết là sớm muộn anh sẽ phát ốm vì chuyện đó thôi. Và sự thật là em bị ám ảnh bởi anh cũng không giúp được gì. Vậy nên hãy chấm dứt sự đau khổ của cả hai chúng ta, làm ơn. Hãy... làm điều đó đi." Cuối cùng cậu lặng lẽ rơi nước mắt. "Hãy chấm dứt nỗi đau khổ của em."

Kinn cảm thấy như ai đó đã lôi trái tim hắn ra khỏi lồng ngực và nghiền nát nó thành hàng triệu mảnh. Giờ hắn đã hiểu lí do dẫn đến những hành động của Porsche. Cậu thực sự muốn làm Kinn hài lòng, mọi cơ hội cậu có được và để hắn chạm vào cơ thể mình. Thật ghê tởm, suy nghĩ về việc Porsche coi bản thân chỉ là một món đồ chơi tình dục của chủ nhân, bởi vì cậu không thể đáp lại tình yêu của hắn.

"Baby, tình yêu của anh. Anh yêu em vì chính con người của em. Làm ơn, xin em đừng làm điều này với anh." Kinn run lên vì sợ hãi, làm sao Porsche lại có thể nghĩ như vậy?

"Em không muốn làm tổn thương anh, Kinn. Nhưng đó là sự thật." Porsche lắc đầu. "Em không có khả năng trở thành người yêu của ai đó."

"Tại sao em không thể để anh quyết định điều đó, huh?" Kinn nắm lấy mặt Porsche. "Anh đã phàn nàn điều gì chưa? Anh đã nói với em rằng anh không mong đợi bất cứ điều gì được đáp lại, Po. Anh chỉ muốn ở bên em. Xin đừng làm điều này, anh chắc chắn chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết. Chúng ta có thể trị liệu tâm lý, nó sẽ giúp em, anh hứa..."

Porsche bật cười. "Làm thế nào anh có thể chữa lành một thứ gì đó chưa bao giờ nguyên vẹn ngay từ đầu?"

"Anh... Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, Porsche." Kinn lau nước mắt trên má. "Nhưng tương lai là của chúng ta. Anh ở bên em, anh sẽ luôn như vậy. Anh biết anh từng đối xử tệ với em, xin hãy cho anh cơ hội để chuộc lỗi. Em cứ luôn nói rằng em thiếu sót, nhưng còn anh thì sao? Anh cũng không hoàn hảo, nhưng em đã luôn quan tâm đến anh rất nhiều."

"Em là thế đấy, Kinn. Anh có nhớ không? Em chiến đấu hết mình, nhưng em lại cố gắng bảo vệ hơn. Nếu em quan tâm đến ai đó, em sẽ chết vì họ. Porchay là người duy nhất khiến em muốn làm vậy, nhưng bây giờ là anh. Anh là tất cả của em, Kinn. Và em không kéo anh xuống cùng em. Sự tồn tại của em là một lời nguyền chết tiệt."

"Sự tồn tại của em là một may mắn đối với anh." Kinn bác bỏ. "Mỗi buổi sáng thức dậy nhìn thấy em bên cạnh, anh cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất trên đời. Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?"

Sau đó Kinn hôn cậu, hắn đặt lên một cậu một nụ hôn nhẹ. Nụ hôn không tình dục, thậm chí không lãng mạn theo bất kì cách nào, mà chỉ là một hành động thoải mái. Nhưng Porsche vẫn cảm thấy mạnh máu trong mình như bốc cháy, và tâm trí của cậu lại chìm xuống.

"Kinn." Porsche bấu chặt lấy hắn như thể muốn níu giữ cuộc sống thân yêu. "Kinn, làm ơn chạm vào em. Em cần anh. L-làm ơn, hãy cho em."

"Không, Porsche." Kinn kiên quyết nói, hắn nắm lấy đôi bàn tay của mình.

"Thấy chưa, anh đã chán ngấy em rồi." Porsche bật khóc nhưng Kinn lắc đầu.

"Đủ rồi, Porsche." Kinn giữ cậu lại và Porsche bình tĩnh lại một chút. Đó là tảng băng trôi của những gì cậu cần, vừa đủ để thuần hóa cậu nhưng không thỏa mãn lý trí của cậu.

"Anh không muốn thấy em như này, baby. Em đang cố gắng sử dụng tình dục để thay thế hoặc để xin lỗi... Anh không biết là cái nào. Khi anh nói anh yêu em, là anh thực sự có ý đó. Cho dù em có khiến anh hài lòng hay không, anh sẽ không thay đổi tình cảm của bản thân dành cho em. Em nghĩ rằng em "có ích" khi em đang làm anh hài lòng sao? Nhưng em biết không, anh vẫn muốn em và chỉ có em ở bên cạnh anh ngay cả khi chúng ta không bao giờ làm tình thêm một lần nữa. Bỏi vì anh không thấy nó như vậy. Bất cứ khi nào anh chạm vào em, đó là một trong những cách của anh để cho em biết em có ý nghĩa với anh như thế nào. Anh thích con người thật của em, một người vừa hung dữ và vui vẻ, không phải là một người ngoan ngoãn đến mức mù quáng như em đang cố gắng trở thành. Anh thích chạm vào em. Điều đó làm cả hai cùng thỏa mãn, nhưng không thực sự bắt buộc nếu đó là cách em cảm nhận về điều đó. Đối với em là làm tình nhưng anh không như vây. Anh từ chối em không có nghĩa là anh cảm thấy em là một người khiếm khuyết hay hư hỏng. Đừng bao giờ dùng những từ ngữ như vậy để nói về bản thân em. Em là cả thế giới đối với anh, và anh muốn giúp em Porsche. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để khiến em nhận ra rằng em xứng đáng với thế giới và còn hơn thế nữa."

Porsche im lặng một lúc lâu, cậu nghe theo lời của Kinn. Hắn nói đúng, đối với cậu cũng có lý nhưng đồng thời, làm sao có thể xoa dịu cơn bão trong lòng? Và những mảnh kí ức vụn vỡ mà cậu không chắc có thật hay không?

"Em hiểu rồi." Porsche nói, cậu đột ngột đứng dậy và lấy chìa khóa xe của mình.

"Po?" Kinn hoảng hốt lập tức chạy theo và nắm lấy cổ tay cậu. "Ý của em là gì, em định đi đâu?"

"Em không biết, Kinn. Nhưng có điều gì đó thật sự không ổn với em. Em không mong anh hiểu, đó không phải lỗi của anh. Em cũng không chắc nữa. Em nghĩ em cần phải ở một mình trong một khoảng thời gian." Porsche nhẹ nhàng kéo cổ tay cậu ra khỏi tay Kinn, nhưng vẫn chưa buông tay hắn ra.

Đôi mắt Kinn không còn nước mắt, hắn nuốt cục nghẹn trong cổ họng. "Po, anh đã làm gì sai sao? Em đang bỏ rơi anh, phải không?"

Porsche lắc đầu, cậu hít thở sâu. "Không, Kinn. Em đã nói rồi, không phải vì anh. Em hứa sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ quay lại."

"Khi nào?"

"Cho đến khi em tìm thấy thứ em đang tìm kiếm."

"K-không, Porsche. Anh sẽ cho em không gian. Anh sẽ ngủ trên đi văng, thậm chí là ở phòng khác. Anh hứa sẽ không làm phiền em, nhưng xin em đừng đi." Kinn ôm cậu từ phía sau một cách tuyệt vọng.

Porsche khẽ nở một nụ cười nhẹ và buồn trên khuôn mặt trước cử chỉ quen thuộc. Tâm trí cậu quay lại thời điểm Kinn xuất hiện tại nhà cậu với một lời xin lỗi chân thành. Porsche đã cố gắng đẩy hắn ra nhưng hắn đã ôm cậu giống như cách hắn đang làm lúc này.

Sợ hãi không dám buông tay.

Đột nhiên, mọi thứ dường như rõ ràng. Cậu biết mình phải làm gì.

"Kinn." Porsche quay lại, cậu nắm lấy cả hai tay hắn. "Làm ơn hãy để em đi. Anh đã từng nói rằng em không cần sự cho phép của anh để đi bất cứ đâu. Nhưng lúc này, em cần điều đó hơn bất cứ thứ gì. Làm ơn. Hãy tin tưởng em."

Kinn nhìn thẳng vào linh hồn của mình. "Và nếu anh từ chối yêu cầu của em?"

Porsche siết chặt tay. "Thì em sẽ không rời đi. Lời nói của anh là quyết định cuối cùng."

Kinn nhìn xuống bàn tay đang vào nhau của họ, hắn sợ. Nhưng trong sâu thẳm, hắn biết mình phải làm gì đúng thời điểm. Ngón trỏ của hắn vuốt ve nhẫn cưới của mình, trước khi liếc nhìn chiếc nhẫn còn lại trên tay Porsche.

Chiếc nhẫn duy nhất cậu từng đeo.

"Em có thể ở lại cho đến khi anh ngủ không?" Kinn yêu cầu, một giọt nước mắt chảy ra từ mắt hắn.

Porsche hôn tay hắn và ôm hắn thật chặt.

"Kinn?"

"Hửm?"

"Cảm ơn anh vì đã yêu em."

--

Porsche đã rời đi và hy vọng sống của Kinn cũng vậy.

Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy bên phải giường trống trơn là một cú đánh kinh hoàng đối với hắn. Hắn vẫn đến nơi mà cậu mong đợi, tiếp tục công việc của mình như mọi khi.

"Phi, khi nào Hia về?" Chay đã hỏi hắn.

"Sẽ sớm thôi, nhóc. Em ấy có một số việc." Kinn dễ dàng nói dối.

Một điều khiến hắn yên tâm là sự có mặt của Chay. Porsche đã để lại lời nhắn rằng cậu sẽ để Chay cho hắn chăm sóc. Thật là nhẹ nhõm khi Porsche đã tin tưởng hắn để giao em trai cho hắn khi cậu vắng mặt. Đó cũng là một lời hứa rằng cậu thực sự sẽ trở lại.

Với nỗi đau trong tim, Kinn nhận ra đây là cuộc sống mà hắn vô cùng cầu xin vào đêm tân hôn. Hắn được tự do làm theo ý mình. Ý nghĩ đó không khiến hắn có một chút hứng thú nào, thật là u ám khi trở về một căn phòng trống. Ngay cả khi họ không có quan hệ tốt, Porsche vẫn luôn chờ đợi hắn. Ban đầu hắn ghét cậu, thấy cậu phiền phức. Nhưng chẳng được bao lâu, điều đó trở nên đáng yêu khi biết rằng có một người luôn đợi mình mỗi đêm. Một người mà hắn đã dần yêu người đó.

"Em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không?" Kinn nhìn chằm chằm vào màn hình khóa của mình. Hình ảnh hắn hôn Porsche ở Italia, ngay dưới những vì sao.

"Ngủ ngon, mèo con." Kinn ôm gối của Porsche và cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Điều này đã diễn ra trong một tuần. Không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Porsche, Kinn đã thử rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời. Ngày càng nhiều, Kinn ngày càng bồn chồn. Vào ngày thứ bảy, hắn không kiểm soát được cảm xúc của mình ngay khi hắn vừa bước vào phòng.

Kinn lấy chiếc xe lửa đồ chơi màu xanh lá cây từ tủ quần áo, món đồ khiến hắn thoải mái. Hắn ôm chặt nó vào ngực, cố hồi tưởng lại ngày hắn nhận được nó.

Cậu bé đó, hôm nay sẽ đi đâu? Liệu cậu bé đó vẫn còn sống không?

Nhiều câu hỏi chạy qua tâm trí Kinn.

Khi hắn lướt ngón tay trên món đồ hơi, nó mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc đến khó tả. Hắn rùng mình, tiếng tim đập thình thịch bên tai. Tại sao món đồ an ủi của hắn lại đột nhiên mang đến cho hắn cảm giác lo lắng này?

Kinn giật bắn mình, đoàn tàu suýt tuột khỏi tay hắn khi điện thoại của hắn vang lên. Hắn vội vàng nhặt nó lên và thật sự òa khóc trong hạnh phúc khi nhìn thấy tên Porsche trên màn hình.

Với những ngón tay run rẩy, hắn nhấc máy. "Baby?"

Có một khoảng dừng sau đó cùng với giọng của Porsche vang lên.

"Nhà của em. Ngay bây giờ."

--

Kinn chưa bao giờ đi nhanh như vậy trong đời. Hắn thậm chí còn không nói với ai, thật sự xông ra khỏi dinh thự ngay giây tiếp theo sau cuộc gọi của Porsche.

Khi Kinn đứng trước cửa nhà của Porsche, hắn cảm thấy vui mừng và phấn khích trước viễn cảnh được gặp lại chồng mình sau một tuần dài hành hạ. Hắn thật lòng hy vọng Porsche đã tìm ra những gì cậu cần và không chỉ gọi cho hắn chỉ vì cậu cũng nhớ hắn.

Mắt hắn rơi xuống đám hoa dại. Tâm trí hắn ngừng lại một giây, đột nhiên một mớ hỗn độn biến thành trống rỗng. Hắn cau mày, đi về phía nó, hắn nghĩ bản thân đã ảo tưởng khi có cảm giác như nó đang gọi hắn.

"Ồ." Kinn thì thầm, bông hoa này là thứ đã làm tan chảy trái tim Porsche vào lần cuối cùng cậu ở đây. Nếu không phải vì nó thì hắn cũng không muốn tưởng tượng ra điều đó.

"Cảm ơn mẹ thiên nhiên." Kinn không thể tin được mình đang làm gì khi chắp tay cúi đầu trước đám hoa và lấy một bông hoa dại, giống như lần trước.

Kinn định nhập mật mã cửa nhà Porsche nhưng cửa nhà đang mở nên hắn đi vào, hắn cau mày khi không thấy Porsche trong tầm mắt.

"Baby?" Kinn vừa đi vòng quanh nhà vừa gọi.

Hắn dừng lại, có ánh sáng chiếu vào từ một căn phòng nhỏ ở tầng trệt. Hắn nhìn theo nó, chớp mắt ngạc nhiên khi nó dẫn hắn đến một phòng trưng bày nghệ thuật, nhiều bức tranh và bản phác thảo được trang trí khắp phòng. Hắn cau mày, căn phòng này chắc chắn đã bị khóa lại vào lần trước hắn ở đây.

"Po, làm ơn đừng đùa với em." Kinn nói to, hắn thậm chí không chắc Porsche có nghe thấy hắn hay không, cũng không chắc liệu cậu có đang ở trong nhà hay không.

Bức tranh đầu tiên đập vào mắt hắn. Đó là một sợi dây màu đỏ, hắn không chắc lắm. Hai bàn tay nhìn xa xăm bị trói lỏng lẻo bởi sợi dây và những dòng chữ được viết gọn gàng.

SỢI DÂY TƠ HỒNG CỦA SỐ PHẬN

Nampueng Kittisawat

2002

"Vãi." Kinn bật ra tiếng chửi. Bức tranh được vẽ bởi mẹ của Porsche. Hắn mỉm cười với bức tranh, thật dễ chịu và bình tĩnh khi nhìn vào. Hắn đi đến bức tranh tiếp theo, một nụ cười chân thật hiện lên trên khuôn mặt. Mẹ cậu là một người có tài năng hội họa tuyệt vời, hắn không thể tin được rằng Porsche lại cho phép hắn xem tác phẩm nghệ thuật của bà.

Đầu óc Kinn trở nên trống rỗng. Bức tranh thứ hai là một bức chân dung của cậu ấy.

Chết tiệt, điều này là không thể.

Khuôn mặt cậu bé đó đã mờ ảo trong tâm trí hắn suốt những năm qua, nhưng bây giờ, vào lúc này, cậu ấy đang ở ngay đó trên bức tranh. Tay hắn run run, rất cẩn thận chạm vào bức chân dung, hắn có thể đánh cược tất cả những gì mình có, chính là cậu bé đó. Cậu ấy đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trên tay và mỉm cười thật tươi. Sắc mặt hắn mờ dần khi hắn đọc dòng chữ bên dưới.

PACHARA & PICHAYA

"Không, không cái ... cái này không thể là thật." Kinn nói lắp. Hắn kêu lên một tiếng khi một cơn đau nhói chạy qua đầu, kí ức cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.

Bước chân hắn mềm nhũn khi hắn cố gắng bước về phía bức chân dung cuối cùng trong phòng. Tất cả những điều này dường như được sắp đặt, như thể anh sẽ phải nhìn thấy chúng, mọi hành động trong cuộc sống đều dẫn hắn đến đây.

Các giác quan của Kinn tê liệt khi nhìn bức tranh cuối cùng.

Đó là đoàn tàu của hắn. Và nó không đơn độc.

Bạn đồng hành của nó đã ở ngay đó.

Được vẽ trên hai đường ray song song, là đoàn tàu màu xanh lá cây và màu đỏ. Kinn có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu, thứ hắn đã khao khát nó cả đời. Và bây giờ nó đã ở ngay đó trên giấy.

"Porsche!" Kinn đột nhiên hét lên, không thể chịu đựng được nữa. Nếu đây là một trò đùa bệnh hoạn nào đó, một sự nhạo báng độc ác dành cho trái tim hắn, thì hắn không muốn gặp lại cậu nữa. 

Thật may, Porsche đã xuất hiện ngay lúc đó. Ngay khi Kinn nhìn thấy cậu, cơn giận đã giảm bớt khỏi cơ thể hắn. Porsche trông thật mệt mỏi nhưng đồng thời cũng có sự bình yên và điềm tĩnh trong mắt cậu.

"Baby." Kinn lao về phía cậu, cố gắng kéo cậu vào vòng tay của mình, nơi mà cậu chính đáng thuộc về.

Porsche đặt một tay vào giữa họ, khiến hắn dừng lại giữa chừng. Hắn cố gắng nén lại cảm giác tổn thương, thay vào đó tôn trọng mong muốn của cậu. 

"Porsche chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cuối cùng hắn hỏi, điên cuồng ra hiệu về phía những bức tranh. "Ý nghĩa của tất cả những điều này là gì?"

Porsche thẫn thờ nhìn hắn, rồi khẽ cười. "Anh vẫn chưa hiểu?"

Kinn đột nhiên cảm thấy mình như sắp mất trí. Hắn thô bạo túm lấy cổ áo Porsche, ghì chặt cậu vào tường. Nó cho hắn một cảm giác deja vu về lần đầu tiên họ đánh nhau, từ nhiều năm trước.

"Nghe này, Porsche. Trò chơi của emđủ rồi." Giọng Kinn không ổn định, hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ bị tổn thương đến thế. "Anh thu hồi sự cho phép của mình. Em sẽ trở về nhà với anh, ngay lập tức."

Porsche không trả lời, cũng không gây chiến. Cậu chỉ nhìn Kinn bằng ánh mắt dịu dàng. Nó khiến hắn phát điên.

Kinn nắm lấy cổ tay cậu và lôi cậu ra khỏi nhà với những bước đi nhanh chóng. Porsche sẵn sàng để mình được kéo đi, giống như cậu sẽ chẳng là bản thân nếu không ở bên hắn.

Căn nhà bị khóa lại, hắn rút chìa khóa xe từ trong túi. "Lên xe đi, anh đưa em về."

Trước khi hắn có thể lấy chìa khóa, bông hoa dại mà hắn đã hái đã rơi ra khỏi áo khoác. Hắn cau mày, nhìn ngọn gió thổi nó về phía cái cây. Hắn lặng người đi, tâm trí hắn đang trải qua một hành trình du hành thời gian và không gian khi hắn nhìn bản thân và Porsche, đang đứng ở chỗ đó.

Kinn nhìn Porsche nhẹ nhàng thả cổ tay ra khỏi tay hắn trước khi đến gần hắn.

"Kinn."

Đột nhiên, khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Không có xe của hắn, chỉ là một con đường vắng. Cây hoa dại vẫn còn đó, nhưng nhỏ hơn nhiều. Và trước mặt hắn, có cậu ấy.

"E-em?" Kinn thổn thức, hắn lấy tay che miệng vì shock.

"Chúng ta lại gặp nhau." Cậu bé mỉm cười.

"Ôi chúa ơi." Hắn lắc đầu, điều này không thể là thật.

"Đừng khóc." Cậu bé ôm lấy mặt hắn, lau nước mắt cho hắn. Kinn nhắm mắt lại, cảm nhận cái động chạm. Hắn đã đợi 18 năm để cảm nhận lại nó, và bây giờ cậu ấy đã ở đây.

Khi mở mắt ra, cậu bé đã biến mất. Cơ thể Kinn giật nảy mình. Nhưng thay vì cậu ấy, Porsche đang ở bên hắn.

Cùng một đôi mắt, cùng một cái chạm nhẹ nhàng.

Và lần đầu tiên trong đời, mọi thứ rõ ràng như bầu trời mùa hè.

"Porsche?" Kinn thì thầm, rồi chồng hắn mỉm cười. Hắn lau nước mắt, giống như những năm trước.

Từ một người xa lạ an ủi đến nơi an toàn của hắn.

"Anh có nhớ em đã nói gì không?" Porsche hỏi, cậu âu yếm vuốt ve khuôn mặt hắn.

Kinn bị choáng ngợp. Tiếng tim đập vang lên rõ ràng bên tai, tất cả những gì hắn từng muốn đều đã được ban cho hắn. Hắn gật đầu, hắn không bao giờ có thể quên được những lời đó.

"Đoàn tàu sẽ luôn quay trở lại." Kinn nói. Porsche 5 tuổi có lẽ không có ý tứ sâu xa gì, cậu chỉ đơn giản là nói sự thật hiển nhiên về món đồ chơi. Nhưng với hắn, điều đó mang ý nghĩa mới của cuộc sống. 

 Porsche mỉm cười, nước mắt giàn giụa.

Tình yêu của tôi đã trở về nhà.

Kinn như ngừng thở. Chết tiệt, hắn muốn hét đến mức phổi đau rát và gục xuống cho đến khi mọi sự tỉnh táo quét sạch khỏi hắn khi thấy Porsche lấy ra người bạn đồng hành thân yêu của mình từ áo khoác của cậu.

Đoàn tàu màu đỏ.

"Đoàn tàu sẽ luôn quay trở lại." Porsche đưa món đồ chơi cho hắn. "Anh cũng vậy."

Kinn cầm món đồ chơi như thể mạng sống của hắn phụ thuộc vào nó. Người bạn đồng hành đã mất từ lâu cuối cùng cũng đã trở lại đúng nơi mà nó thuộc về.

Porsche hôn hắn. Đôi mắt Kinn nhắm nghiền lại, tiếng nức nở chết dần trong tim khi cảm nhận được môi của người hắn yêu trên môi hắn.

Không phải nụ hôn với người chồng sau 1 tuần. Đó là nụ hôn tái hợp với mối tình đầu của hắn sau 18 năm dài đằng đẵng.

Cái cây làm chứng cho hai người yêu nhau, được định mệnh hợp nhất, được đoàn tụ dưới bóng của nó. Kinn vừa cười vừa khóc, hắn không còn cảm thấy trống rỗng nữa. Sau những gì cảm giác như mãi mãi, Porsche rời khỏi môi hắn.

"Là em?" Cậu thì thầm, như thể chính cậu cũng không thể tin được.

"Là em." Kinn khẳng định, hắn gật đầu lia lịa trong hạnh phúc."

Trong một khoảnh khắc, họ chỉ đứng đó đón nhận mọi thứ. Kinn liên tục nhìn về phía đoàn tàu màu đỏ trên tay mình, nó mang lại cho hắn sự tình cờ và bình yên.

Cuối cùng, Porsche lên tiếng. "Ngày đó khi lần đầu tiên nhìn thấy đoàn tàu màu xanh lá cây trong phòng anh, đầu óc em trở nên trống rỗng. Cảm giác đó rất quen thuộc với em, nhưng anh lại tức giận vì em đã chạm vào nó, nên em đã không đủ can đảm để nói với anh điều đó." Porsche cười khúc khích.

"Em nên làm vậy. Em biết anh là một kẻ ngốc." Kinn thì thầm.

"Ừ. Kẻ ngốc yêu dấu của em." Porsche hôn lên trán hắn. "Kí ức của em thật mờ mịt, Kinn. Những giấc mơ của em bị ám ảnh bởi ngày hôm đó, em liên tục nhìn thấy những hình ảnh của anh và đoàn tàu đó."

"L-làm thế nào mà em tìm thấy cái này?" Kinn hỏi, chỉ về phía đoàn tàu màu đỏ.

"Trong tuần này, em đã ghé thăm tất cả những nơi chúng ta đã gặp nhau trong những năm qua." Porsche thú nhận. "Nơi cuối cùng là nhà riêng của em. Em đã nhốt mình hai ngày trong nhà, tìm kiếm từng ngóc ngách. Cho đến khi em tình cờ tìm thấy những bức tranh cũ của mẹ em."

"Bà ấy thật xuất sắc." Kinn mỉm cười."Mẹ chồng của anh."

"Là mẹ vợ của anh." Porsche khẽ cười. "Nghe thật kỳ lạ, nhưng bà ấy bằng tuổi anh khi thực hiện bức vẽ tàu hỏa." 

"Có thật không?"

"Giờ em nhớ rồi, Kinn. Hôm đó anh đã khóc bên ngoài nhà em. Em đã cùng bố làm hai đoàn tàu này. Đó là món đồ đầu tiên em thử làm, và em rất tự hào về việc chúng hoạt động tốt như thế nào. Sau đó em nghe thấy giọng của anh. Lúc ấy em không thể thấy anh đang đau đớn, Kinn." Porsche hồi tưởng lại. "Em không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác, vậy nên em đã cho anh một trong số chúng. Ý em là, khi còn nhỏ, đó là điều tuyệt nhất mà một đứa trẻ có thể có."

"Đúng vậy." Kinn cắn môi. "Ngày hôm ấy em đã cứu anh, tình yêu của anh."

Porsche nhìn chằm chằm vào hắn. "Anh có nhìn thấy bức tranh đầu tiên của mẹ em không?"

Kinn gật đầu. "Sợi dây tơ hồng của số phận."

Theo thần thoại Trung Quốc, định mệnh và số phận của hai con người được nối bởi sợi dây tơ hồng, cho đến khi họ bên nhau trọn đời.

"Em biết anh không tin..."

"Anh đang tin." Kinn ôm chặt lấy cậu. "Anh thật mù quáng, Porsche. Có rất nhiều dấu hiệu. Những vết nốt ruồi trùng khớp của chúng ta, ngần ấy năm chúng ta cứ đụng độ nhau... Trời ơi, anh xin lỗi, tình yêu của anh..."

"Không sao đâu, thân yêu của em." Porsche đáp, và trái tim hắn rung động khi nghe cái tên đó.

Đôi mắt của Kinn rơi vào camera CCTV bên kia đường, chắc chắn nó quay được ngôi nhà của cậu, cái cây và khu vực xung quanh. Hắn mỉm cười, tim đập rộn ràng với suy nghĩ vừa nảy ra.

"Porsche, chờ đã. Để anh gọi cho Arm."

"Tại sao?"

"Porsche, là Arm! Cậu ta điên rồ lắm, anh chắc chắn rằng cậu ta sẽ có thể lây lại những đoạn phim từ những năm trước..."

"Kinn..."

"Làm ơn, nó đáng để thử một lần đấy." Kinn lướt đến số điện thoại của Arm và nhấn gọi.

"Shhh." Porsche hôn lên đầu hắn. "Chúng ta đã được định sẵn để trở thành của nhau, Kinn. Và đúng, em nghĩ Arm có thể làm được. Bên cạnh đó, anh là của em. Tất cả từ đầu đã như vậy, có lẽ đó là lí do em chưa bao giờ yêu."

Trái tim của Kinn đập mạnh lên vì hi vọng. Đây có phải là khúc dạo đầu cho...?

"Và em là của anh." Hắn đặt tay lên eo Porsche, kéo cậu lại gần. "Vậy là em sẽ về nhà với anh phải không?"

Porsche mỉm cười. "Anh không biết mỗi phút trôi qua em đã đau đớn như thế nào, nếu không có anh."

"Anh cũng vậy, baby." Kinn cười khổ. "Đừng bao giờ rời xa anh nữa, làm ơn."

Ngay lúc đó Arm nhấc máy. "Vâng, Khun Kinn?"

Kinn vội vàng giải thích mọi chuyện cho Arm. "Ngày 7 tháng 12 năm 2004. Khu phố nhà P'Po. Cậu hiểu chưa?"

"Khun Kinn..."

Sau đó Kinn tắt máy, hắn ôm lấy Porsche. "Về nhà nhé?"

"Em còn đi đâu được nữa, anh ngốc à? Không rõ ràng sao, em-" Porsche dừng lại một giây, trước khi ngay lập tức đẩy Kinn ra phía sau, che chắn cho hắn khỏi bất cứ điều gì.

Ôi không, chết tiệt.

Điện thoại của Kinn rơi xuống khi hắn nhìn thấy đó là ai. Kinn nhận ra chú của Porsche, cùng với một số người của ông ta. Điều tồi tệ nhất là tất cả bọn họ đều chĩa súng vào hai người. Kinn liếc nhìn Porsche đang đứng bảo vệ trước mặt mình với vẻ mặt giận dữ.

"Ồ xin chào, cháu trai yêu quý." Ông ta mỉm cười với họ nhưng nói với giọng điệu không mấy thiện cảm.

Tay Porsche nhanh chóng di chuyển xuống thắt lưng để lấy vũ khí, sắc mặt cậu tái đi khi không tìm thấy thứ gì. Kinn và cậu giao tiếp bằng mắt với nhau, cả hai đều không có khả năng tự vệ. Bởi vì vội vã đến gặp Porsche mà Kinn đã quên khẩu súng lục của mình ở nhà, hắn còn lôi Porsche ra khỏi nhà trước khi cậu lấy lạ súng của mình.

"Chú, tốt nhất là chú nên rời khỏi đây." Porsche nói với giọng chắc nịch.

"Aw, nhìn đứa trẻ này. Cuối cùng thì nó cũng lớn rồi!" Ông ta bật cười rồi nhăn mặt lại. "Hãy tránh xa thứ rác rưởi nhà Theerapanyakun, nếu không..."

"Cẩn thận mồm miệng." Porsche cảnh cáo, cơn giận dữ tỏa ra từ cậu. "Ông đang nói đến chồng tôi đấy."

"Này Ben, có vẻ như ranh con này thích làm ấm giường cho nó quá mức nhỉ. Đứng về phía nó như một thằng điếm đáng thương..." Ông ta nói với một trong những người của mình, cười một cách đáng ghét.

Kinn chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến mức này. Hắn tiến lên một bước nhưng Porsche ngay lập tức nắm lấy cổ tay hắn, lắc đầu cảnh cáo. Kinn nhìn chằm chằm đầy kinh tởm, đây là chính người đàn ông đã biến cuộc sống của Porsche thành địa ngục.

"Aw, không trăn trối? Ra ngoài mà không có vũ khí... Thật đáng thương..."

"Chú." Porsche nuốt nước bọt. "Hãy để Kinn đi, đây là chuyện giữa chú và cháu..."

"Mày nghĩ mày là ai mà ra lệnh cho tao?" Ông ta rít lên. "Đáng lẽ tao cũng nên giết cả mày lẫn em trai của mày."

"Cũng nên?" Cơ thể Porsche như đóng băng.

"Aw, nhìn thằng ngu đang bị shock kìa. Mày không nhớ ai đã giết ba mẹ mày?"

Kinn cảm nhận Porsche đang mềm nhũn không đứng vững. Cậu đang run rẩy, nhưng chú của cậu chỉ cười với cậu. 

"Dĩ nhiên là mày không nhớ rồi. Tao là người đã đập đầu mày cho đến khi mày hôn mê ba tháng." Ông ta ngừng lại một chút. "Nếu không phải vì khoản tiền trợ cấp ngọt ngào mà tao nhận được từ chính phủ, thì tao đã không bận tâm đến việc giữ cho mày sống sót một chút nào."

Porsche rõ ràng đã bị tác động, Kinn cố gắng giữ cậu lại nhưng cậu di chuyển về phía chú mình một cách đe dọa. "Bố tôi là anh trai của ông. L-làm sao ông có thể..."

"Cháu trai thân yêu, ông nội của mày đã để lại phần lớn tài sản thừa kế cho anh tao." Ông ta tỏ vẻ chán chường. "Tao phải tìm cách để trả nợ và cờ bạc."

Có lẽ Porsche biết đây không phải lúc để xúc động và hành động như một kẻ ngốc liều lĩnh.

"Tôi nghĩ cuối cùng đã đến lúc giết tôi." Porsche cười một cách hài hước. Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, vì sao người của cậu không bao giờ nỗ lực để tìm ra những kẻ tấn công là ai.

Bởi vì ngay từ đầu chú của cậu đã đứng sau tất cả.

Chú của cậu bày ra vẻ mặt kinh tởm. "Rõ ràng toàn bộ mục đích cuộc hôn nhân của mày và thằng khốn này là tiền bạc và quyền lực. Cháu trai, tao biết mày ngu, nhưng không nghĩ đến mức độ này, bây giờ lại đây nào. Tao chỉ cần giết nó, nhưng nếu mày tiếp tục cản trở kế hoạch của tao thì tao cũng không ngại cho mày đi theo nó."

"Kế hoạch?" Cuối cùng Kinn cũng lên tiếng. Tất cả những gì hắn phải làm là đưa Porsche rời khỏi đây.

"Tất nhiên." Ông ta khịt mũi. "Mày nghĩ ai đã bắt cóc Kem? KIm? Mặc kệ tên nó là gì, và cả hai tên đã tìm cách lẻn vào phòng mày để giết mày nữa. Tất cả những kẻ vô dụng, cả đứa cháu thân yêu của tao sẽ không ngừng trở thành thiên thần hộ mệnh cho dòng máu đáng thương của mày..."

Porsche bất ngờ tấn công ông ta. Kinn choáng váng khi nhìn Porsche cố gắng cướp lấy khẩu súng của chú mình. Cuối cùng, cảm thấy như mình có thể di chuyển, hắn lao vào đám vệ sĩ đang điên cuồng nổ súng vì cuộc tấn công bất ngờ.

Đạn bay loạn xạ, Kinn suýt chút nữa đã trúng một viên. Hắn chộp lấy một cục đá trên mặt đất, nếm vào đầu một tên vệ sĩ. Khẩu súng rơi khỏi tay hắn ta, Kinn nhanh chóng nhặt lấy. Hắn đảm bảo rằng Porsche vẫn ổn khi hỗ trợ cậu chiến đấu chống lại những gã đàn ông khác.

Kinn dễ dàng bắn hạ những gã đàn ông. Họ bắn trả trước khi ngã xuống, những phát bắn hụt hắn trong gang tấc, và một phát sượt qua vai hắn.

"Porsche!" Kinn đẩy cậu sang một bên khi chú của cậu chuẩn bị tung một cú đấm vào đầu cậu. Porsche loạng choạng bước đi, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Kinn chĩa súng về phía ông ta, nhưng nòng súng đã trống rỗng, hắn rên rỉ thất vọng.

"Trò chơi kết thúc, đồ rác rưởi."

Khẩu súng chĩa vào hắn được bóp cò. Kinn vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu đó là số phận mà hắn phải nhận lấy, thì hãy cứ như vậy. Ít nhất thì Porsche sẽ không sao. Giọng cậu vang lên trong tâm trí hắn như một lời trấn an tuyệt đẹp. 

Hình thức thuần khiết nhất của tình yêu là sự hi sinh, Kinn.

Kinn không hề cảm thấy sợ hãi. Nếu cái chết của hắn đảm bảo an toàn cho Porsche, hắn sẽ vui vẻ trao đi mạng sống của mình.

Thế nhưng, viên đạn không trúng hắn. 

"PORSCHE!!!"

Hắn gần như mất giọng sau đó, khi cơ thể của Porsche ngã về phía sau. Có một vết thương hở trên bụng cậu, máu chảy ra từ đó và dính đầy bàn tay của Kinn, nơi hắn đang ôm chặt lấy để cầm máu.

"Porsche..." Kinn khóc nức nở, đôi mắt kinh hoàng nhìn vết thương hở của Porsche.

Người đàn ông từng tuyên bố không yêu hắn, đã đỡ cho hắn một viên đạn.

Kinn không thể nhìn rõ giữa những giọt nước mắt khi hắn ngã xuống đất, ôm lấy Porsche trong tay. Có tiếng xe phanh gấp phía trước, ngay lập tức người chú định bỏ chạy bị bắn gục.

"Kinn?! Kinn, anh ổn không?"

Hắn có thể nhận ra đó là giọng của Vegas, người ngay lập tức chửi thề khi gã đến gần họ.

"Chết tiệt. Pete! Nhanh lên, ở đây..."

Phần còn lại là một khoảng mờ. Hắn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác kinh hoàng mà hắn đã trải qua cách đây 18 năm. Nhìn thấy Porsche nằm mềm nhũn trên tay mình, nhuốm máu của chính cậu...

"Porsche? Baby..." Kinn không chịu buông cậu ra. Không được, hắn không thể bỏ mặc cậu như vậy được.

"Kinn." Porsche cố gắng nói một cách yếu ớt, bàn tay bê bết máu run rẩy nặng nề khi cố gắng ôm lấy mặt Kinn. "Anh có sao không, d-darling?"

Kinn nghẹn ngào vì điều đó, nắm chặt tay cậu và hôn nó. "Đồ ngốc, em đã làm gì vậy..."

Porsche cười nhạt. Kinn không buông tay cậu ngay cả khi Vegas, Arm và Pete bế cậu ra xe, Pol hét lên điều gì đó về việc đè lên vết thương khi họ đến bệnh viện.

"E-em nghĩ bây giờ em đã biết." Cậu gắng gượng.

"Porsche, nghe này, sẽ không sao đâu. Đừng nói chuyện, em hãy hít thở đi baby..."

Porsche chỉ lắc đầu.

"Để em nói, Kinn. Tôi có thể không qua khỏi, sau này..."

"Em ngậm miệng lại." Kinn thở gấp. "Em sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi. Cùng nhau."

"Người ta dành cả cuộc đời để chuẩn bị cho thời khắc ra đi." Porsche thì thầm trong đau đớn. "Nhưng... nhưng em chưa sẵn sàng Kinn. Em không thể."

"Em dám nói lời từ biệt." Kinn hái vào mặt Pol quát cậu lái xe nhanh hơn. "B-baby, em... em đã hứa sẽ ở bên anh."

Hắn nức nở ôm bàn tay đẫm máu của Porsche vào ngực. "Làm ơn đừng làm điều này với anh, cầu xin em."

Ngay cả khi đang rất đau đớn, Porsche vẫn nhìn hắn với ánh mắt trìu mến đó.

"Giờ thì em hiểu rồi."

Cậu thở hổn hển, cảm thấy khó tỉnh táo nhưng cậu cần phải nói ra điều này.

"Tình yêu. Em, em đã cảm nhận được nó Kinn." Cậu cười buồn, không nỡ nhìn Kinn buồn. Nó luôn là một điều đau đớn đối với cậu.

"Tình yêu là...." Cậu không thể thở được, cơn đau trở nên quá dữ dội.

Cậu nghe thấy nhiều giọng nói và chiếc xe dừng lại. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang được nhấc bổng và lao đi đâu đó, nhưng tất cả những gì cậu có thể tập trung là bàn tay ấm áp và đôi mắt đẹp của Kinn.

Bây giờ em đã biết.

"Tình yêu là anh."

.....

2022.09.18

Nóng hổi mời các bạn thưởng thức, mình sẽ beta lại sau nhé vì lười quá. Thật sự chương này (hình như là) dài nhất với nó quá ư drama đau đầu nên cũng lâu hơn chút. Đọc xong rồi chúc cả nhà ngủ ngon và cũng thông báo là "Tình Yêu Song Song" cũng sắp end rồi. Dù cái kết như nào thì cũng mong các bạn đừng giãy đành đạch hay đốt nhà mình =))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro