Chapter 13 - Negotiation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi lấy hết can đảm và thừa nhận đã nói chuyện với cô Elisa, Keith không nói gì. Anh ta thu người lại và vùi mặt vào tay khiến tôi theo bản năng muốn vuốt mái tóc dày của anh ấy. Tôi đứng đơ ra một lúc không hiểu Keith đã nói gì. Mãi một lúc sau, tôi mới chớp mắt khi cuối cùng cũng xử lý được thông tin.

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mấy cô nàng đánh nhau như vậy."

Anh ta trông có vẻ mệt mỏi nhưng hóa ra đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Khi Keith vuốt mạnh những lọn tóc, gương mặt của anh ấy vương nét tức giận. Anh ta phải dừng lại một chút để kiểm soát cảm xúc. Tôi muốn hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra nhưng rồi lập ngập ngừng không hỏi nữa. Tôi kìm nén sự tò mò của bản thân, tự nhủ sẽ tìm kiếm bài báo sau đó.

Tôi bình tĩnh trả lời, "Tôi thỉnh thoảng cũng được xem những cảnh như vậy."

Keith dừng vuốt ngược tóc và nhìn lên tôi. "Mấy cô nàng đánh nhau vì cậu ư?"

Anh ta tỏ vẻ hoài nghi nhưng tôi gật đầu với gương mặt bình thản.

"Đúng vậy. Rất thường xuyên."

Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ nói ra sự thật những "cô nàng" đó là em gái của tôi. Tôi liếc nhìn gương mặt thể hiện nét nghi ngờ và cặp lông mày nhăn lại của anh ta.

Tôi thờ ơ nói thêm, "Không chỉ có người có ngoại hình như Ngài Pittman mới được chứng kiến những sự việc như vậy đâu."

Nghe câu nói của tôi, Keith mỉm cười. Tôi ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của anh ta nhưng anh ta tiếp tục nói như thể biểu cảm đó không hề xuất hiện.

"Vẻ ngoài của cậu đâu có tệ. Tôi chỉ không nghĩ cậu sẽ dính líu vào bất kỳ rắc rối nào với các cô gái."

"Tại sao Ngài lại cho là như thế?" Không thể giữ nổi sự tò mò, tôi hỏi.

Anh ta trả lời không chút do dự như thể đó là điều hiển nhiên trên thế giới.

"Cậu quá nhàm chán."

Chắc hẳn, anh ta nghĩ bản thân mìnhkhiếu hài hước. Tôi muốn phản bác lại nhưng tôi chỉ dám điều hòa nhịp thở của mình.

Tôi lạnh lùng hỏi, "Thác loạn có mang lại niềm vui không?"

"Phải tận hưởng những thứ thú vị chứ."

Tôi cảm thấy thoải mái khi ít nhất anh ta không phủ nhận sự thật anh ta có đời sống thác loạn. Tôi tiếp tục hỏi anh ta một câu khác.

"Ngài là con một trong gia đình phải không?"

Anh ta nhìn chằm chằm tôi. "Có vấn đề gì sao?"

Anh ta tinh tế né việc trả lời câu hỏi nhưng tôi không để ý. Dù sao cũng vô nghĩa nếu dạy anh ta về trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con trai cả. Tôi lắc đầu.

"Không có gì. Tại sao Ngài lại đến đây vào giờ này? Lẽ nào Ngài bỏ chạy vì cuộc đánh nhau của các cô gái?"

Tôi mỉa mai nói. Keith liếc nhìn tôi, không hề bộc lộ chút cảm xúc nào. Tôi ho khan và thay đổi chủ đề.

"Ngài có muốn uống trà không?"

"Tôi không cần."

Tôi nghĩ đến những túi trà hàng rẻ tiền được cất trong tủ và cảm thấy may mắn khi Keith từ chối. Đã đến lúc anh ta nói rõ lý do tại sao lại đến nhà tôi vào đêm muộn. Tôi lo lắng khi Keith cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tôi không thể đưa cậu 5% được."

"Cái gì vậy?" Tôi hỏi, hoàn toàn bối rối trước câu nói đột ngột của anh ta.

Keith ngồi xuống chiếc ghế dài và dựa tay vào thành ghế.

"Tôi nghe nói cậu muốn 5% cổ phần của P Entertainment. Tôi không thể làm vậy. Hãy đưa ra yêu cầu khác."

"..."

"Tôi nghe Emma nói."

Chỉ sau đó tôi mới nhớ ra những lời nói của bản thân vào ngày hôm đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ lời nói quàng của bản thân lại quay lại cắn xé tôi như vậy. Tôi ngờ vực nhìn xuống anh ta. Keith vẫn đang đợi câu trả lời của tôi. Tôi chưa từng thấy anh ta kiên nhẫn như vậy bao giờ.

"Ngài đang yêu cầu tôi quay trở lại đúng không?"

"Tôi sao?" Keith hỏi lại, chế giễu như mọi khi.

Lúc này, sự tò mò khiến tôi phát điên. Người đàn ông này đã trải qua chuyện tồi tệ nào mới có thể đến nhà tôi và đưa ra đề nghị như thế này? Tuy nhiên, nếu tôi nghe lý do thì tôi cảm thấy bản thân bắt buộc phải nói đồng ý quay lại. Thêm vào đó, tôi không thể tưởng tượng ra hình ảnh Keith ngồi xâu chuỗi lại câu chuyện và giải thích chi tiết với tôi.

Tất cả những gì anh ta làm là tức giận và yêu cầu một câu trả lời.

Như biết trước kết quả, tôi kìm nén sự tò mò lên tới đỉnh điểm của bản thân và giả vờ bình tĩnh lên tiếng.

"Nếu như tôi từ chối thì sao?"

"Chẳng có cớ gì cậu phải làm vậy."

"Tại sao không?"

"Vì phần thưởng hậu hĩnh nếu cậu quay lại."

Tôi liếc nhìn anh ta. "Ngay cả khi tôi yêu cầu 5% cổ phần của công ty."

Keith im lặng một lúc trước khi thở dài. Anh ta xoa xoa thái dương trong khi ngẫm nghĩ. Đó thực sự là một cảnh tượng hiếm thấy.

"200.000 cổ phiếu."

Tôi giật mình trước tiếng lẩm bẩm trầm thấp của anh ta. Anh ta hướng ánh mắt về phía tôi và nghiến răng.

"Không thể cao hơn được. Hãy nói bất cứ thứ gì cậu muốn ngoài cổ phần."

"Muốn anh"

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cắn chặt môi và ngăn những lời nói của bản thân. Nếu nói ra, tôi sẽ bị anh ta bóp cổ đến chết.

Đó là một cách tự sát nhanh nhất.

Tôi hít thở, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Ngay lúc đó, pheromone của anh ta xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi muộn màng nhận ra tác dụng của thuốc ức chế sắp hết. Tôi nhanh chóng giơ tay lên và bịt mũi bằng ống tay áo.

"Cái đó."

"Cái gì?". Keith hỏi. Anh ta dường như thực sự không hiểu những gì tôi đang cố gắng nói.

Tôi tức giận trả lời, "Pheromone của Ngài. Làm gì với nó đi. Nếu Ngài thực sự muốn thuê tôi thêm một lần nữa thì dừng việc phát pheromone một cách bừa bãi như vậy khi có tôi ở cạnh."

Tôi nói khá thô lỗ nhưng Keith không nói gì. Tất cả những gì anh ta làm là nhếch đôi lông mày lên. Tôi vừa bịt mũi vừa chạy đi mở toang các cửa sổ. Khi cửa vừa mở ra, một làn khói từ ngoài tràn ngập vào khắp căn phòng. Tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc đóng cửa lại.

Khi tôi quay trở lại đứng vị trí cũ sau khi làm một loạt các hành động vô nghĩa, Keith lên tiếng.

"Đó là tất cả?"

Khi tôi nhìn lên, anh ta hỏi lại với một giọng điệu vô cảm.

"Đó là tất cả những thứ cậu yêu cầu? Không có điều gì nữa?"

Tôi suy ngẫm một lúc. Thỉnh thoảng, tôi hay tưởng tượng sẽ có một ông thần đèn xuất hiện và thực hiện những mong ước của tôi. Mặc dù ở hiện tại tưởng tượng của tôi đã trở thành hiện thực nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra điều gì. Keith không phải là thần đèn nhưng anh ta sẵn sàng thực hiện tất cả các nguyện vọng của tôi, tuy nhiên chắc có một số yêu cầu anh ta không dễ dàng chấp nhận. Tôi vô thức hít thở thật sâu. Cảm giác như mùi hương của pheromone không còn nồng - có lẽ vì tôi đã kịp hít lấy một chút không khí bên ngoài, mặc dù chỉ trong giây lát. Tôi nhấc tay áo ra khỏi mũi và nói.

"Tôi đã nói đùa khi đề cập đến cổ phần. Hãy coi như chưa có chuyện như vậy."

Keith dường như mất cảnh giác. Anh ta hỏi, "Ngay cả khi cậu có nói đùa thì đây không phải cơ hội béo bở sao?"

Tôi lịch sự đáp lại, "Mọi thứ trên thế giới đều có cái giá của nó. Tôi không nhận lấy cơ hội tuyệt vời này vì không muốn sau này bản thân hối hận. Tôi cũng không muốn Ngài hài lòng khi nghĩ rằng Ngài đã trả ơn tôi vì những rắc rối khủng khiếp khi tôi còn làm việc. Thêm vào đó, tôi sẽ phải đánh đổi nhiều hơn nữa khi chấp nhận đề nghị hào phóng lần này, không phải sao? Hãy trung thực với nhau. Tôi sẽ phải làm gì nếu đồng ý thỏa thuận của Ngài?"

"..."

Một khoảng không im lặng, Keith chỉ lặng người và không nói gì. Sau đó, anh ta chỉ cười hời hợt.

"Hợp đồng làm việc 10 năm."

"Tôi kiên quyết từ chối." Tôi đanh mặt lại và đưa ra lời từ chối chắc nịnh. Tôi đính chính: "Hợp đồng 1 năm, gia hạn hàng năm. Tôi cần nhận những khoản bồi thường cho những công việc của tôi."

"Hah..."Keith thở dài bực tức, rầu rĩ nói. "Vậy là cậu không còn yêu cầu gì đúng không?"

"Có. Tôi muốn tăng lương." Tôi bổ sung chi tiết cho câu nói của mình. "Tôi phải chịu rất nhiều tổn thương tại bữa tiệc thác loạn của Ngài. Không chỉ vậy, đời sống riêng tư của Ngài còn khiến tôi hao tổn rất nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần...chẳng hạn như bữa tiệc gần đây."

Tôi cố tình chọn ra những minh chứng đanh thép nhất với hy vọng anh ta sẽ nhìn nhận lại bản thân. Keith không nói điều gì. Nếu tôi đi làm trở lại, tôi sẽ không có cơ hội nói trực tiếp những điều như vậy. Vì vậy, trước khi lại quay về hình ảnh Yeonwoo kiệm lời, lạnh lùng thì tôi quyết định phải nói ra 30% những sự thật đau lòng. Đó là tất cả những yêu cầu của tôi trong thỏa thuận với Keith.

"Nếu Ngài muốn tôi quay trở về làm thư ký, thì hãy xem xét lại vấn đề tôi vừa nói và tăng lương bổng cho tôi. Một điều nữa - bất cứ khi nào có những bữa tiệc kiểu dạng giống vậy, thì đảm bảo phải nói chi tiết cho tôi trước. Nếu cần thiết, tôi sẽ yêu cầu nhân viên tổ chức sự kiện và tôi xin phép vắng mặt trong bữa tiệc. Thứ tôi muốn chỉ có ba điều trên thôi."

"...Chỉ thế thôi sao?"

Keith dường như có chút thất vọng như thể anh ta mong đợi tôi phải yêu cầu những thứ lớn lao.Tôi không biết anh ta đã mường tượng những gì nhưng tôi chỉ yêu cầu vỏn vẹn ba điều đó. Tôi gật đầu. Keith từ tốn lên tiếng.

"Yêu cầu của đối phương càng ít thì tôi càng cảm thấy bất an." Keith nâng tầm mắt và liếc nhìn tôi. "Tôi có cảm giác như cậu đang muốn đùn đẩy trách nhiệm sang chỗ tôi."

Chủ ý của tôi dường như đã bị bại lộ. Anh ta nói đúng và tôi không cần che giấu điều đó.

"Tôi hy vọng Ngài hãy chú ý hơn để tôi không nghỉ việc lần nữa."

"Tôi phải theo ý cậu sao?"

"Tôi không nói thế đâu nhé." Tôi nhanh chóng giải thích. "Tôi chỉ muốn nói sẽ tốt hơn nếu Ngài có thể quan tâm giúp đỡ tôi thôi."

"Và nếu không vừa ý cậu, cậu sẽ lại nghỉ việc?"

"Cuộc đời này đâu có thứ gì là mãi mãi đâu?"

Keith không nói thêm điều gì. Tôi lãnh đạm nói ra những suy nghĩ của bản thân.

"Mọi thứ đều có kết thúc. Ngài có thể sa thải tôi, và tôi không thể tiếp tục làm việc ngay cả khi tôi muốn - ví dụ nếu P Entertainment phá sản." Tôi nhanh chóng bổ sung, "Tất nhiên, đó chỉ một ví dụ."

Keith tiếp tục im lặng. Thay vào đó, anh ta nhìn tôi chằm chằm với một biểu cảm khó đoán. Đó là lý do tại sao tôi lo lắng khi anh ta mỉm cười nhẹ và nói.

"Tôi thấy khó hiểu làm thế nào mà cậu có thể chịu đựng được tới giờ?"

Tôi thú nhận, "Tôi sẽ tiếp tục chịu đựng một khi bắt đầu làm việc, vì vậy tôi phải tận hưởng khi tôi có thể chứ."

"Hahahaha."

Keith bật cười thành tiếng. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta thoải mái như vậy. Nói đúng ra thì anh ta có mỉm cười nhẹ khi đến tìm gặp tôi lúc đêm muộn. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh ta bật cười lớn như vậy. Tôi lặng người ngắm nhìn nụ cười đó. Sau một lúc, anh ta dừng cười và đứng thẳng người lên khỏi chiếc ghế dài. Gương mặt của anh ta vẫn hiển hiện ý cười khi anh ta nhìn tôi. Tôi say mê trước nụ cười giòn tan của anh ấy.

Keith lên tiếng nhưng tôi chỉ kịp hiểu một phần vì tôi mải ngẩn ngơ vì nụ cười lần đầu tiên tôi được nhìn thấy.

"Tăng lương, kiểm soát pheromone và nói với cậu trước về mục đích của bữa tiệc là tất cả những điều cậu yêu cầu?"

"Đúng vậy."

Tôi khó khăn gật đầu. Đột nhiên, tôi cảm thấy khó thở. Anh ta đã kiểm soát pheromone của mình như đã hứa. Tôi không có lý do gì để cảm thấy như đang nghẹt thở nhưng hơi thở của tôi càng lúc càng hổn hển. Keith đã đúng. Phòng khách quá nhỏ. Tất cả những gì anh ta làm chỉ là đứng lên khỏi chiếc ghế dài, nhưng khoảng cách giữa tôi và anh ta quá gần. Tôi cố gắng ổn định hơi thở của bản thân. Keith tiếp tục nói.

"...Thỏa thuận đã hoàn thành. Tuần sau, cậu sẽ đi làm trở lại."

Anh ta chắc hẳn đã nói về tiền lương và các giấy tờ liên quan đến hợp đồng mới của tôi. Tôi chỉ gật đầu. Keith nhíu đôi mày lại mặc dù một vài phút trước, anh ấy đã mỉm cười rất rạng rỡ. Khi tôi cảm thấy hơi thất vọng thì anh ta đột nhiên tiến một bước lớn về phía tôi.

Trước khi tôi có thể làm gì, mắt chúng tôi đã chạm nhau. Tôi gần như nín thở. Khi tôi hạ đầu xuống thấp, Keith duỗi thẳng tay, đẩy tôi về phía bức tường.

Anh ta nghi hoặc hỏi, "Có vấn đề gì sau? Cậu đau ở đâu hả? Có cần gọi 911 không?"

"K-Không." Tôi nhanh chóng trả lời.

Tuy nhiên, Keith không tin tưởng vào lời nói của tôi. "Mặt cậu đỏ lắm. Cậu bị sốt sao?"

"T-Tôi có lẽ bị cảm. Tôi sẽ ổn khi được nghỉ ngơi đầy đủ. Cũng muộn rồi."

Tôi lo lắng lấy đại ra một lý do. Anh ta sẽ tin lời mình chứ? Anh ta đâu phải kẻ ngốc?

Khi tôi thận trọng nâng tầm nhìn, ánh mắt chúng tôi lại một lần nữa chạm nhau. Cảm giác như có một luồng điện rẹt qua, trái tim của tôi như sắp nổ tung. Tôi dựa vào tường và nuốt nước bọt khan.

Đột nhiên, Keith nheo mắt lại. Tôi ngây người nhìn chằm chằm vào mặt anh ta. Khoảnh khắc này cảm thấy không thật chút nào. Bốn mặt nhìn nhau, không khí trong phòng trở nên kỳ quái. Keith nhìn xuống tôi. Môi chúng ta sắp chạm vào -

Điều này không thể.

Ngay khi đôi môi chúng tôi chạm vào nhau, tôi nhắm mắt lại từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro