Chapter 12 - An Unexpected Visit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emma kêu lên và chặn trước tôi khi tôi chuẩn bị rẽ vào hành lang. Gương mặt của cô ấy đầy sợ hãi nhưng tôi lắc đầu nhẹ và nói. "Đó là công việc của em phải đảm nhiệm từ bây giờ."

Tôi chào tạm biệt và tiếp tục bước đi. Emma không còn cố ngăn cản tôi nữa. Mặc dù không quay đầu lại nhìn nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt lo lắng và dáng đứng bần thần của Emma. Khoảng thời gian đầu, có lẽ cô ấy sẽ gặp khó khăn do sự thay đổi đột ngột nhưng lâu dần thì sẽ thích ứng được với khối lượng công việc. Emma cũng từng đảm nhận vị trí của tôi mỗi khi tôi vắng mặt, vì vậy cô ấy sẽ nhanh chóng bắt kịp được tiến độ công việc. Nếu có một ngày tôi không còn giữ vị trí thư ký riêng của Keith thì cô ấy là người hoàn hảo nhất để thay thế vị trí của tôi. Vấn đề là nó xảy ra sớm hay muộn.

"Bây giờ, mình đã hoàn thành chuyển giao công việc." Tôi nghĩ ngợi trong khi lái xe quay trở về nhà. Cảm giác lo lắng của tôi vơi bớt đi phần nào so với lúc bắt đầu bước ra khỏi nhà. Tuy nhiên, tôi vẫn ám ảnh việc kiểm tra chốt cửa nhà và chặn ghế trước cửa khi tôi bước vào vùng an toàn của bản thân.

Đó là một tuần trước.

Kể từ đó, tôi nhàn nhã thư giãn ở nhà. Những ngày đầu, Emma gọi điện cho tôi vài lần nhưng dần dà cũng thưa bớt. Tôi thấy sầu muộn một phần nhưng đây chính là hiện thực. Khi một ai đó từ bỏ thì luôn có người đảm đương tốt các phần công việc. Niềm tin rằng chỉ có tôi mới có thể làm tốt là nguy hại và vô nghĩa.

Tôi phải vực dậy tinh thần của bản thân.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu để giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ mơ hồ. Khi tôi xoay vô lăng và lái xe vào bãi đậu xe, tôi tự nhủ rằng đã đến lúc tìm kiếm một công việc mới.

***

Tôi nhanh chóng nhặt mua một số đồ dùng cần thiết trong siêu thị. Ngay khi tôi đang chất các túi hàng vào cốp xe thì điện thoại trong túi áo rung lên bần bật. Tôi giật thót mình và rút điện thoại ra. Đó là một số điện thoại không xác định. Tôi nhấn nút nghe sau một khoảng lưỡng lự.

"A lô -"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì một giọng hét chói tai vang lên. "Khốn khiếp! Chuyện cái quỷ gì đã xảy ra vậy?"

Màng nhĩ của tôi như bị chọc thủng từ một giọng nữ cao. Tôi theo phản xạ tự nhiên, tôi nhấc điện thoại ra xa và xoa xoa phần tai chịu đau.

"...Cô là ai?" Tôi trả lời, cau có khi giữ điện thoại cách xa đôi tai của bản thân một khoảng.

Cô ta điên cuồng hét lên. "Tên khốn! Tại sao anh lại dám để mọi chuyện xảy ra như vậy? Anh nghĩ tôi là ai? Tôi đã nhún nhường rồi mà vẫn phải chịu kết -"

Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ mải hét lên những lời khó hiểu, nên tôi quyết định cúp máy. Hơn bất cứ điều gì, thật khó để chịu đựng tiếng hét chói tai của cô ta. Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì một suy nghĩ về việc cô ta là ai bỗng lóe lên trong đầu tôi.

"Cô Kate Elisa sao?" Tôi nhân cơ hội khi cô ấy im lặng, nhẹ nhàng hỏi. Cô ta lại một lần nữa gào lên ngay tức khắc.

"Đúng vậy, anh chỉ mới nhận ra thôi sao? Thằng khốn ngu ngốc."

Nếu cô ta đứng trước mặt tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà đấm thẳng mặt cô ta. Tất nhiên, đó chỉ là những suy nghĩ của tôi vì nếu cô ta có ở đây ngay bây giờ thì tôi cũng không thể chạm một ngón tay lên người cô ta. Trở về thực tế, tôi chỉ đành thở dài và mặc nhiên lắng nghe, chờ đợi lúc cô ta bình tĩnh đôi phần để lên tiếng.

Tôi giữ điện thoại xa khỏi tai trong khi di chuyển vào ô tô. Tôi nhận ra tôi đã bị phân tâm khỏi nỗi sợ hãi của bản thân vào thời điểm khi giọng của cô ta dần nhỏ dần.

"Cô Elisa."

"Cái gì?"

Tôi bắt lấy cơ hội và gọi tên cô ấy. Ngay tức khắc, cô ta nhảy dựng lên như thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi ngồi xuống ghế lái, kiểm tra các cửa trước khi từ tốn nói. "Xin cô hãy bình tĩnh và nghe tôi nói. Đầu tiên, mong cô có thể cho tôi biết tại sao cô lại gọi điện đột ngột như vậy. Tôi không thể giúp đỡ cô nếu cô cứ tức giận và hét lên như thế."

Ngay khi tôi kết thúc câu nói, tôi mới muộn màng nhận ra bản thân đã xin thôi việc. Trước khi tôi kịp chỉnh lại lời nói thì từ phía bên khi điện thoại vang lên một giọng nói.

"Cậu bảo tôi có thể liên lạc nếu có điều muốn nói còn gì! Điều gì đang xảy ra vậy? Tại sao Keith lại hẹn hò với con ả đó? Anh ta bỏ rơi tôi, sau đó lại quen với con đĩ khốn khiếp đó sao?"

Chắc hẳn, hình ảnh Keith với người tình đã bị phơi bày trên các mặt báo. Lúc tôi còn làm việc, mỗi sáng sớm tôi luôn phải theo dõi các tin tức và lướt đọc các bài viết để còn kịp thời giải quyết các rắc rối. Kể từ ngày xin nghỉ việc, tôi chỉ nằm dài trên giường cả ngày nên tôi cũng không cập nhật những tin tức hiện nay.

Tôi điềm nhiên nói , "Như tôi từng biết thì mối quan hệ giữa cô Elisa và Ngài Pittman đã kết thúc hoàn toàn. Cô đã ký vào giấy tờ hôm đó không phải sao? Cô đã chấp nhận việc sẽ không còn dính líu đến cuộc sống cá nhân của Ngài Pittman nữa."

"Tôi đồng ý việc đó vì tôi không biết Abigail là bạn tình của anh ta. Tại sao lại là con khốn đó? Tôi có gì không bằng cô ta sao? Nói với tôi ngay bây giờ đi!"

Cô ta lại sắp nổi cáu một lần nữa. Tôi đột nhiên tò mò: tại sao cô Elisa lại tức giận như vậy bởi vì niềm kiêu hãnh của cô ta bị tổn thương, hay là cô ta vẫn còn mê đắm Keith?

Bất kể lý do là gì đi chăng nữa thì đó không phải chuyện của tôi.

"Cô Elisa," tôi lên tiếng khi cô ta dừng lại để điều hòa nhịp thở. "Tôi hiểu những điều cô vừa nói nhưng tôi không thể làm gì được. Tôi đã xin thôi việc."

"Cậu có ý gì khi mà nói không thể - Đợi đã, cái gì cơ chứ?" Cô ta ngập ngừng trong giây lát. "Cậu nghỉ việc sao? Thôi việc hẳn sao?"

"Đúng vậy. Tôi đã xin nghỉ việc từ tuần trước."

Cô ta bối rối trước câu trả lời bình tĩnh của tôi. Cô ta lắp bắp, "Chà, ưm...Vậy tôi nên làm gì? Tôi nên gọi điện cho ai?"

Thái độ của cô ta trở nên lịch sự hơn đáng kể. Ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này, tôi trả lời, "Tôi cũng không rõ nữa. Cô có thể gọi điện trực tiếp đến công ty. Sẽ có nhân viên trả lời cuộc gọi của cô." Đó là những gì tôi có thể nói với cô ta. Tôi không có quyền nói số điện thoại của Emma cho cô ta.

Cô ta thì thầm, "Được rồi" và cúp máy. Cô ấy thậm chí đã nói lời xin lỗi với tôi trước khi ngắt cuộc gọi. Tôi đã rất ngạc nhiên nhưng không còn thời gian cho việc chậm trễ. Tôi nhanh chóng tìm số của Emma và nhấn nút gọi.

"Emma?"

"Anh Yeonwoo! Có chuyện gì sao? Dạo này anh thế nào?" cô ấy hào hứng hỏi nhưng lúc này không thích hợp cho việc chào hỏi. Tôi nhanh chóng đi vào công việc.

"Cô Elisa đã gọi cho anh. Dường như cô ấy rất tức giận về tin tức hẹn hò của Ngài Pittman. Tình hình không được khả quan cho lắm. Hãy lắng nghe cô ấy và khiến cô ấy bình ổn cảm xúc."

"Khiến cô ấy bình tĩnh ư? Em sao?" Emma hỏi, hoàn toàn tuyệt vọng và đau khổ.

Tôi nhắc lại, "Đó là một phần của công việc của em. Những việc này sẽ còn tiếp diễn trong tương lai, vì vậy em nên luyện tập dần."

Emma lẩm bẩm rằng em biết rồi. Tôi cảm thấy có lỗi với Emma nhưng không thể giúp gì được hơn. Nếu tôi vẫn còn đi làm thì tôi chính là người phải thu dọn đống hỗn độn này. Chỉ nghĩ đến đó, tôi không còn tiếc nuối gì khi từ bỏ một công việc lương cao.

"Cảm ơn anh Yeonwoo vì đã thông báo trước."

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại văn phòng từ đầu dây bên kia. Có vẻ như một thư ký khác trong tổ đã trả lời. Nhưng có vẻ không phải cuộc gọi của Elisa vì tôi nghe thấy họ đang nói chuyện một cách bình tĩnh. Tôi chúc Emma may mắn và cúp máy.

Khi tôi trở về nhà, tâm trạng tôi tốt lên một chút. Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự thật mình đã xin nghỉ việc. Tôi sẽ tìm một công việc mới và quên đi ngày hôm đó.

"Thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ ổn thôi." Tôi tự nói với chính mình.

Tôi cất đồ vừa mua vào tủ lạnh và bắt tay vào nấu món mỳ Ý. Đây là lần đầu tiên tôi bật ti vi sau một khoảng thời gian dài nhưng chẳng có chương trình nào để xem. Tôi đổi kênh liên tục trước khi quyết định xem một bộ sitcoms nhàm chán và một cuộc thi đấu để giết thời gian. Một lúc sau, tôi lên giường và chìm vào giấc ngủ.

***

Ding-dong! Ding-dong! Ding-dong! Ding-dong!

Tôi tỉnh giấc vì tiếng chuông cửa ồn ào. Tôi cần một chút thời gian trước khi nhận thức quay lại hoàn toàn. Tôi nằm trên giường, chớp mắt trong bối rối. Sau đó, tiếng chuông bắt đầu kêu lên dồn dập khiến tôi cáu gắt.

"A- Ai đó?" Giọng tôi run rẩy. Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ đã quá nửa đêm. Tôi không thể nghĩ ra ai sẽ đến vào giờ này. Một nỗi sợ hãi khuấy động tâm trí tôi. Tôi đứng đóng băng giữa phòng khách, không biết nên làm gì kế tiếp. Ngay lúc đó, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau cánh cửa,

"Mở cửa ra. Là tôi."

Đó là giọng của Keith. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Không thể tin tưởng. Tại sao Keith lại ở đây vào giờ này? Tôi chắc hẳn đã nghe nhầm. Tôi đứng im, nghi hoặc bản thân thì anh ta lại lên tiếng như thể không thể đợi chờ câu phản hồi từ phía tôi. "Mở cửa ra mau trước khi tôi đạp đổ nó."

Tông giọng trầm thấp, toát lên sự đe dọa như kiểu nói trong khi đang nghiến răng chắc chắn thuộc về Keith Knight Pittman. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghi ngờ. Anh ta im lặng. Khi tôi do dự, anh ta điên cuồng đá vào cửa.

Sầm! Sầm! Sầm

Tôi giật nảy mình vì tiếng động lớn nhưng tôi chỉ có thể đứng đó một cách trống rỗng. Keith đạp vào cửa như thể anh ta đang cố gắng nghiền nát nó. Cánh cửa cũ kỹ có thể mở ra bất cứ lúc nào và tôi biết rằng đó không phải điều tôi lo lắng lúc này. Tôi nhìn thấy ba ổ khóa vít bắt đầu kêu lách cách và dường như sắp gãy làm đôi, 'Đợi đã! Đợi một chút, tôi đang mở cửa! Tôi đang ra mở cửa đây!"

Tôi lặp lại lời nói của bản thân trong khi vội vàng mở cửa. Keith vẫn tiếp tục đá vào cửa một cách dữ dội. Cánh cửa cuối cùng được mở ra thì tôi nhìn thấy đôi chân dài của Keith đang gập ở phần đầu gối như thế anh ta sắp sửa đá vào cửa một lần nữa. Anh ta nhìn xuống khuôn mặt cứng đờ của tôi trước khi buông chân xuống. Tôi nhìn thấy những người hàng xóm cùng tầng đang ngó nhìn từ nhà của họ. Tôi nhanh chóng lùi lại trong sự ngượng ngùng.

"Cái quái gì đây?" Keith càu nhàu.

Anh ta liếc nhìn chiếc ghế mà tôi đã dùng để chặn cửa trước. Tôi nhanh nhảu nắm lấy chiếc ghế và di chuyển nó vào phòng khách. Không có vật cản, anh ta cuối cùng cũng bước vào trong nhà, còn tôi lúng túng đi lại xung quanh để đảm bảo tất cả các cửa đã khóa chốt chặt.

Khi tôi quay lại, tôi đột nhiên cảm thấy nghẹt thở. Keith đứng như một người khổng lồ giữa phòng khách chật hẹp, mọi thứ trong căn phòng dường như thu nhỏ lại. Mùi hương ngọt ngào đặc trưng của anh ta không giúp ích gì. Tôi kìm nén hơi thở hổn hển của bản thân và đưa cho anh ta chiếc ghế dài. "Ngồi xuống đi."

Tôi liếc nhìn về phía nhà bếp, tự hỏi liệu tôi có nên mời anh ta một tách trà không. Keith nhìn quanh nhà mà không buồn di chuyển khỏi vị trí ban đầu, sau đó lên tiếng hỏi, "Đây là cái gì?"

Anh ta đột nhiên hỏi cái gì vậy? Khi tôi nhìn lên anh ta, Keith nhăn mặt và hỏi lại, "Đây là lối vào phải không? Phòng tiếp khách ở đâu?"

Tôi cảm thấy cạn lời và không thể đáp lại ngay lập tức. "...Nơi Ngài vừa đi qua là lối vào, còn đây là phòng khách."

Khuôn mặt Keith sửng sốt và lại liếc nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Tôi cảm thấy xấu hổ vì diện tích căn nhà. Nhà của tôi quá nhỏ đến nỗi chỉ cần đứng im tại chỗ thì cũng có thể ước lượng kích thước của nó. Ánh mắt của Keith dừng lại ở người tôi, đôi lông mày của anh ta nhăn lại, dường như sắp chạm vào nhau.

"Tại sao cậu lại sống ở nơi chật chội như tủ quần áo vậy?"

Tôi gần như bật ra lời xin lỗi theo thói quen cho đến khi nhớ đến việc tôi đã xin từ chức. "Đây là chỗ tốt nhất tôi có thể thuê từ đồng lương nhận được trong công việc."

Khi tôi từ tốn trả lời, Keith nâng cặp lông mày lên và sau đó lại hạ xuống vị trí ban đầu. Trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Tôi chưa bao giờ trả lời anh ta như vậy kể từ khi tôi làm thư ký ở công ty. Những lời nói đó như sự giải thoát cho những nỗi khốn khổ tôi phải chịu đựng trong suốt thời gian qua nhưng tôi cũng lo lắng phần nào vì câu trả lời của bản thân.

Keith không nói bất cứ điều gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế tôi vừa đưa đến. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái vì cách đây không lâu tôi đã mua một chiếc ghế mới với kiểu dáng bắt mắt. Tôi do dự trước khi quyết định đứng im. May mắn thay, Keith không yêu cầu tôi phải ngồi xuống. Thay vào đó, anh ta vùi mặt vào lòng bàn tay và thở dài. "Tại sao cậu làm vậy?"

"Tôi làm gì sao?" Tôi hỏi, bối rối trước câu nói của Keith.

"Cậu là người đã nói chuyện với Elisa?"

Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ đến việc nói dối. Tuy nhiên, nếu tôi làm vậy, các thư ký khác sẽ vô cớ chịu cơn thịnh nộ của Keith. Tôi cho rằng sẽ không có vấn đề gì khi nói với anh ta sự thật bởi vì tôi đã nghỉ việc.

"Vâng, là tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro