Chapter 11 - Bolted Door

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Act 5 (Hồi 5)

"Mẹ à, con đã nói với mẹ trước đó rồi. Con chưa có dự định kết hôn," Tôi lặp lại lời nói của bản thân một lần nữa. Một giọng nói lo lắng từ phía bên kia điện thoại.

"Nhưng Yeonwoo, con đã đến tuổi cập kê rồi. Mẹ không thể nào yên lòng khi biết rằng con thậm chí còn không có đối tượng hẹn hò."

"Mẹ à, con chỉ nói thêm một lần thôi..." Tôi hít vào và thở ra thật sâu, kìm nén sự bực bội trong tông giọng. "Con rất ổn ngay lúc này."

"Mặc dù con thấy ổn nhưng con vẫn nên tìm kiếm và gặp gỡ một ai đó. Mẹ không có nói là con phải gặp ai đó với mục đích hôn nhân. Con sẽ tìm thấy người bạn đời phù hợp nếu con chịu hẹn hò thử với một vài ai đó." Mẹ dừng lại một chút như thể chờ đợi phản ứng của tôi. "Chỉ là...Con sẽ phải cố gắng nhiều hơn những người khác."

Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì, mẹ nhanh chóng tiếp tục cằn nhằn.

"Mẹ sẽ không quá lo lắng nếu con không đột nhiên biến đổi thành Omega. Sẽ ổn thôi nếu con vẫn là Beta, hoặc bị biến đổi thành Alpha. Đã từng có rất nhiều cô gái phải lòng con. Mẹ đã sinh ra một đứa con đẹp trai và trong tất cả mọi thứ..."

"Mẹ, mẹ ơi!" Tôi cắt ngang lời của bà vì không thể nghe thêm được nữa. "Chuyện cũng xảy ra rồi. Con cũng không thể thay đổi quá khứ. Và con cũng đâu có mong đợi sự biến đổi đó."

"Với cả ngoại hình của con cũng ở mức bình thường thôi. Đứa con nào thì cũng xinh đẹp trong mắt bố mẹ mà." Tôi giữ chặt những suy nghĩ đó trong lòng, ngăn không cho chúng bật ra ngoài. Thực tế, có rất nhiều người đàn ông và phụ nữ có vẻ ngoài xuất chúng trên thế giới này. Trên hết, Alpha và Omega còn hấp dẫn và khí chất rất tự nhiên. Không còn nghi ngờ gì nữa tôi chỉ là một trong số những người đó.

Mẹ của tôi không nói thêm gì, có lẽ bà đã ngạc nhiên vì giọng nói có vẻ khó chịu của tôi. Tôi dịu giọng một chút và tiếp tục nói.

"Hơn nữa, con không nhất thiết phải kết hôn với Alpha. Có rất nhiều Beta ngoài kia. Nếu tiến tới hôn nhân thì cô ấy phải ổn với việc con là Omega."

"Nếu con kết hôn với một cô gái thì con không có khả năng có con." Mẹ tôi bắt bẻ câu nói của tôi ngay tức khắc như thể bà ấy đang chờ tôi nói ra điều đó. "Con phải có em bé, vì vậy chỉ còn cách là kết hôn với Alpha. Con có biết việc tìm kiếm một Alpha nữ khó khăn như thế nào không? Nhưng nếu kết hôn với một Beta nữ hoặc Omega thì con không thể có con? Con nên tìm kiếm một Beta nam. Đó là lựa chọn đơn giản nhất phải không nào? Alpha thì sẽ tốt hơn nhưng Beta...Thôi, chỉ cần là nam là được. Mẹ ước gì Yeonhee hay Yeonjoo cũng bị biến đổi. Nếu được vậy thì con-"

Mẹ tôi bất ngờ kết thúc câu nói dang dở, sau đó một giọng nói khác chen vào.

"Chào anh Yeonwoo. Dạo này anh thế nào? Có chuyện gì hay ho muốn kể với em không? Anh có cần gì không? Anh có muốn em gửi snack cho anh không?"

Những câu hỏi dồn dập khiến tôi thư giãn phần nào. Tôi nở một nụ cười.

Tôi trả lời, "Anh ổn. Em có cần gì không?'

"Nhiều thứ lắm luôn! Trời ơi, anh nhìn danh sách chờ mua hàng trên Amazon của em nè." Em gái tôi cười khúc khích và mạnh dạn đưa ra yêu cầu của mình. Tôi đã hứa với em ấy rằng sẽ mua một số món mà em ấy mong muốn. Em gái tôi nhiệt tình kể ra một loạt các món hàng yêu thích trước khi nói lời tạm biệt. "Yeah, ổn rồi nhé. Nhìn anh có vẻ như đã trải qua một tuần làm việc căng thẳng. Nhớ dành thời gian cho bản thân nhé. Lương cao đồng nghĩa với việc anh phải chăm lo cho những việc không đâu. Thực tế, chẳng ai muốn trả một khoản tiền khổng lồ nếu nhân viên không có năng lực đúng không? Hãy nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Em cúp máy đây, Tạm biệt nhé!"

"Yeonhee, trả điện thoại cho mẹ! Yeon-"

Mẹ tôi gấp gáp hét lên với Yeonhee nhưng cuộc gọi đã kết thúc chóng vánh. Chỉ sau đó tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại ngày tôi nói với mẹ tôi bị biến đổi thành Omega, cả cơ thể bà tái ngắt và không hề nói chuyện. Tôi lo lắng liệu mẹ có ngất không nhưng may mắn điều đó đã không xảy ra. Ngày hôm đó, mẹ chỉ ngồi im bất động tại một chỗ làm tôi lo lắng không thôi.

Bố của tôi vô cùng sửng sốt và cũng không nói lời nào. Yeonhee, em gái lớn của tôi là người đầu tiên bước đến xoa dịu tâm trạng của tôi.

"Yeonwoo à, anh sẽ xoay sở như thế nào trong kỳ phát tình? Bạn của em phải uống thuốc ức chế và không ra khỏi nhà. Liệu anh có phải làm giống bạn ý?" Tôi vẫn còn nhớ những câu nói của em ấy.

"...Chắc có lẽ là vậy, yeah." Tôi trả lời sau một khoảng lưỡng lự.

"Em hiểu mà," em ấy lầm bầm trước khi chuyển sang chủ đề khác.

"Anh vẫn sẽ sống ở Mỹ phải không?" Nếu sống ở đây thì chắc sẽ không có khó khăn gì đâu. Mỹ có nhiều loại thuốc ức chế tốt và còn có các dịch vụ cho những trường hợp của anh."

"Không nhất thiết. Có mặt thuận lợi nhưng cũng sẽ có những bất cập."

Hồi đó, em gái út của tôi còn quá nhỏ để hiểu những gì chúng tôi đang nói đến. Em ấy chỉ bám vào cổ tôi và cười khúc khích vì lúc nào cũng yêu mến tôi. Bố mẹ tôi chết lặng trong một khoảng thời gian vì không thể tin được một ngày con trai duy nhất lại trở thành Omega. Tôi bảo lưu một năm học vì tôi cần thời gian thích ứng với cuộc sống của một Omega. Những ngày đó, tôi chỉ ru rú ở nhà.

Đó là một ký ức đau buồn của tôi. Bầu không khí trong căn nhà lúc nào cũng rơi vào tình trạng ảm đạm. Bất cứ khi nào cha mẹ nhìn thấy tôi thì hai người đểu lảng tránh ánh mắt và thở dài. Các em gái là niềm an ủi duy nhất của tôi, luôn động viên quan tâm đến cảm xúc của tôi. Tuy nhiên, thích nghi với cuộc sống mới, với cơ thể bị biến đổi là điều quá sức khó khăn. Chỉ sau khi tôi quen dần việc dùng thuốc ức chế và có thể làm dịu các triệu chứng, tôi mới có thể yên tâm đi học trở lại.

Tuy nhiên, đó chưa phải là kết thúc. Kể từ đó, mẹ tôi bắt đầu bị ám ảnh về việc tôi kết hôn. Ban đầu, chỉ dừng lại ở việc mẹ hỏi han tôi xem có đối tượng phù hợp chưa. Dần dà, bà trở nên thẳng thắn nói rõ quan điểm của bà về việc kết hôn của tôi, và giờ đây là ép buộc. Câu trả lời của tôi lúc nào cũng lặp lại y hệt nhau nhưng tôi không biết tôi có thể chịu đựng tình trạng trong bao lâu nữa.

"Tôi cho rằng việc thúc giục kết hôn là kết quả của việc căng thẳng dồn ép lâu ngày của mẹ."

Tôi đứng đơ ra và chớp mắt vài lần trước khi lắc đầu. Tôi mở tủ lạnh ra, chỉ thấy nó trống không. Không có gì ngạc nhiên cả vì tôi đã không rời khỏi nhà trong vòng một tuần.

Tôi để cánh cửa tủ lạnh mở rộng và ngồi xuống nền nhà. Tôi chỉ ngồi một cách vô hồn như vậy trong một lúc lâu. Tuy nhiên, chẳng có điều gì có thể thay đổi hiện trạng cuộc sống tẻ nhạt của tôi.

Hôm qua, khi tôi làm nóng món ăn cuối cùng trong lò vi sóng, tôi tự nhủ với bản thân phải đến cửa hàng tạp hóa vào ngày mai. Chính sự trì hoãn của bản thân khiến tôi rơi vào cảnh không còn gì để ăn như này.

"Hahh..."

Tôi gục đầu xuống và thở dài. Tôi đành phải ra khỏi nhà và mua một cái gì đó, bất kể thứ gì cũng được. Tôi không thể chỉ cô lập bản thân trong nhà suốt đời được.

Tôi vực dậy tinh thần của bản thân và quyết định đi ra khỏi nhà. Thực sự là tâm trạng của tôi vẫn trùng xuống và tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tất cả những gì tôi cần làm là nhấc đôi chân nhưng dường như đây là một hoạt động khó khăn, tốn quá nhiều sức lực. Nếu tôi cứ giam mình trong nhà như thế này thì đồng nghĩa với việc bước ra khỏi phòng càng ngày càng khó khăn hơn. Tôi phải thường xuyên ra khỏi nhà nhiều hơn, vì vậy tôi bước về phía cửa hàng.

Một giờ trôi qua, tôi mới đến nơi và đứng trước cửa hàng tạp hóa. Tôi đã uống thuốc ức chế ở nhà và gói một vài viên thuốc dự trữ trong giấy và đặt nó vào túi áo cho những sự việc bất ngờ thì tôi có thể uống thuốc ngay lập tức. Tôi nhặt mua thiết bị báo động, còi và dao rọc giấy phòng những trường hợp cấp bách. Chỉ những vật đó mới cho tôi cảm nhận sự an toàn một chút. Tôi hối tiếc muộn màng vì không mua một khẩu súng nhưng những vật dụng trên là điều cần thiết nhất với tôi bây giờ.

Cọt kẹt...

Khi tôi mở cửa bước ra khỏi cửa hàng thì hoàng hôn đã hạ trắng chân mây bạc.

***

Đã được một tuần trôi qua kể từ khi tôi xin thôi việc. Tôi đang trong ô tô và gõ nhẹ nhàng vào tay cầm trong khi chờ đèn xanh. Tôi liếc nhìn cửa ô tô để chắc chắn rằng nó đã bị khóa.

"Ngừng hành động như một thằng ngốc đi. Những chuyện trải qua giờ đã là quá khứ."

Tôi từng nghĩ đến việc đăng ký điều trị tâm lý nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Thời gian sẽ là liệu thuốc hiệu quả cho việc điều chỉnh tâm trạng của tôi. Hơn nữa, tôi không thể đi điều trị vì giờ tôi không có việc làm. Việc cần quan tâm nhất bây giờ tôi phải lập kế hoạch chi tiết cho tháng tới như thế nào? Tôi nghĩ về tiền nợ, tiền sinh hoạt phí và số tiền cần gửi cho gia đình. Tôi đối chiếu những khoản chi với số tiền nhỏ nhoi trong tài khoản tiết kiệm. Nghĩ đến đó, đầu tôi chợt nhói lên. May mắn thay, đèn đã chuyển sang xanh, tôi tiếp tục di chuyển.

Đêm đó, sau khi tôi xin từ chức, bằng cách nào đó tôi có thể trở về nhà với sự giúp đỡ của một nhân viên. Thành thật mà nói, tôi không nhớ chính xác nhân viên đó là ai. Ngay khi về nhà, tôi chốt mọi ở khóa, thậm chí còn kéo một chiếc ghế để chặn cửa chính. Tôi ngủ mê man sau khi uống lượng lớn thuốc an thần. Cuối cùng, tôi thức dậy vào buổi tối hôm sau, lấp đầy dạ dày với một vài món ăn còn sót lại trong tủ lạnh và rồi lại đi ngủ.

Sau khi dành cả tuần ở nhà như một chú gấu ngủ đông, tôi thức dậy sớm hơn và chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu lại cuộc sống. Tôi không mất quá nhiều thời gian cho việc đi làm nhưng để bước chân ra khỏi nhà thì vẫn là vấn đề khó khăn với tôi.

Tôi đắn đo nhiều lần trước cửa nhà. Tôi nghĩ đến việc gọi taxi nhưng lại không thể chịu đựng được việc ở trong một không gian kín một mình với người lạ. Tôi lo sợ rằng tài xế có thể là một Alpha. Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định tự mình lái xe, nhưng luôn nơm nớp lo sợ nên tôi kiểm tra kỹ xem cửa đã khóa chốt chặt chưa. Ngay cả khi đó, tôi vẫn cảm thấy căng thẳng trên đường đi làm.

Mặc dù ở trong không gian kín nhưng miệng tôi trở nên khô khốc vì cảm giác lo lắng như thể cơ thể tôi hoàn toàn trần trụi giống ngày đó. Điều hòa trên ô tô vẫn đang bật nhưng trán tôi đầm đìa mồ hôi.

"Chào buổi sáng, anh Yeonwoo." Emma vui vẻ chào đón tôi khi cô ấy bước vào văn phòng. Cô ấy thấy tôi dọn dẹp bàn làm việc và nghiêng đầu hỏi trong bối rối. "Anh đang làm gì vậy? Anh đang di chuyển bàn làm việc à?"

"Không," Tôi trả lời như thường lệ. "Anh đang thu dọn đồ đạc. Anh đã từ chức."

"Từ chức sao?"

"Anh vừa nói anh từ chức á?"

Một nhân viên khác vừa bước vào văn phòng, hét lên từ đằng sau Emma. Tôi tiếp tục dọn dẹp ngăn kéo bàn làm việc trong khi vẫn giữ gương mặt vô cảm. Tôi đã thu dọn sạch sẽ bàn làm việc cá nhân ngay bên cạnh phòng giám đốc. Điều duy nhất còn lại là tôi phải dọn dẹp bàn làm việc trong phòng thư ký.

Vì tôi có một văn phòng riềng nên cũng không có quá nhiều thứ tôi phải mang theo trong phòng thư ký. Tôi vứt bỏ mọi thứ tôi không cần và đặt nửa đồ còn lại lên bàn khi tôi quay về phía các nhân viên khác.

"Nếu mọi người cần bất kỳ thứ gì, mọi người có thể lấy chúng. Nếu không cần thì có thể loại bỏ tất cả."

"Yeonwoo!"

Đó không phải là giọng của Emma. Một nhân viên khác nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt ngạc nhiên, không biết nên làm gì kế tiếp. Một thư ký khác đang bước vào phòng xong lại lùi bước vì bầu không khí nặng nề, sau đó đóng cửa lại. Tôi phớt lờ cô ấy và tiếp tục nói.

"Anh đã xin từ chức với Ngài Pittman. Do vậy, Emma sẽ là nhóm trưởng thay cho anh. Anh sẽ hướng dẫn các công việc của anh với em. Kể từ bây giờ, văn phòng ngay cạnh phòng làm việc của giám đốc sẽ do Emma tiếp quản. Em có thể chuyển đồ dùng cá nhân của mình vào văn phòng đó. Nếu cần mua bất cứ thứ gì thì công ty sẽ chi trả. Vì có lẽ em cũng nắm được hầu hết các công việc nên anh sẽ chỉ hướng dẫn những nhiệm vụ cấp bách và quan trọng."

"Yeonwoo à, đột ngột quá!"

"Đây là lịch trình của Ngài Pittman trong tháng này. Anh đã sắp xếp chúng bằng các màu khác nhau. Những chỗ đánh dấu sao này thì có thể điều chỉnh thời gian sau khi Ngài Pittman xác nhận thay đổi. Nếu Ngài Pittman yêu cầu một lịch trình cố định thì hãy chú ý đến các màu này và báo lại với Ngài ấy. Còn đây là lịch trình hằng năm. Anh đã đánh dấu tất cả mọi thứ đã có phê chuẩn từ Ngài Pittman nên em cần viết tất cả các sự kiện trong tương lai. Tiếp theo anh sẽ nói đến phần..."

Tôi nói một tràng dài những thông tin cần thiết cho Emma như một cái máy công nghiệp trong khi lật giở nhiều tài liệu khác nhau. Emma tập trung ghi chép lại các thông tin cần thiết. Gương mặt của cô ấy tái nhợt như vừa nhìn thấy ngưỡng cửa tử thần. Tôi nhanh chóng tóm tắt những thông tin hữu ích liên quan đến các bộ phận trong công ty, báo cáo hằng tháng và các những dự án trong tương lai. Tôi không quên hỏi lại cô ấy sau mỗi phần "Có còn câu hỏi gì không?" hay "Có chỗ nào em chưa nắm được không?"

Sau khi tôi giải thích xong xuôi các đầu công việc và đưa cho cô ấy tập tài liệu cuối cùng, Emma mơ màng nhìn tôi.

"...Hết rồi đúng không?"

"Đúng vậy. Nếu em vẫn chưa nhớ phần nào hay cần thêm thông tin thì có thể liên lạc với anh bằng số điện thoại cá nhân. Anh sẽ giải thích ngay lập tức." Tôi nhặt chiếc cặp tôi mang theo và nói thêm. "Cảm ơn vì tất cả mọi thứ. Chúc mọi người những điều tốt đẹp nhất."

"A-Anh đã nói chuyện với Ngài Pittman chưa?" Một nhân viên khác hét lên.

Ý định ngăn bước tôi của cô ấy rất rõ ràng. Vẻ mặt tuyệt vọng của cô ấy thể hiện tất cả những ý định đó. Tôi trả lời một cách thờ ơ.

"Anh đã xin từ chức với Ngài Pittman từ cuối tuần trước và Ngài ấy đã đồng ý." Tôi cảm thấy xấu hổ đôi chút vì cái nhìn bối rối của mọi người xung quanh. Tôi mỉm cười chua chát và nói thêm, "Anh xin lỗi vì đã không báo trước với mọi người. Anh cảm thấy vô cùng tuyệt vời khi được làm việc cùng mọi người."

"Yeonwoo...anh thực sự từ chức sao? Anh không thể ở lại à?"

Emma níu kéo tôi ở lại một lần nữa. Tôi quay lại mỉm cười trong khi tay đang với lấy tay nắm cửa.

"Có lẽ anh sẽ ở lại nếu Ngài Pittman đưa 5% cổ phần của công ty cho anh."

Lời nói của tôi như một lời khẳng định rằng tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. Mọi người nhìn nhau, không biết nên nói điều gì cho phải. Tôi mỉm cười yếu ớt và mở cửa lần nữa.

"Um, Yeonwoo...anh có thể giúp em báo cáo buổi sáng được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro