Chapter 10 - The End (19+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cười, tiếng reo hò và tiếng vỗ tay làm đầu tôi đầu như búa bổ. Tôi chỉ như một loại hình giải trí thỏa mãn thú vui cho họ. Tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi liếc nhìn một nhóm Alpha khác đánh một Omega đến khi chảy máu và cưỡng hiếp cô ấy. Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến tôi càng thêm sợ hãi.

Cuối cùng, tôi cũng đến chỗ thang máy lần nữa. Tôi vươn tay ra càng xa càng tốt và liên tục nhấn nút. Những con số thay đổi nói với tôi rằng thang máy sẽ đến sớm thôi. Tôi chỉ cần duy trì thêm một chút nữa. Chỉ lâu hơn một chút thôi...

"...Ahh!" Tôi hét lên khi ai đó đột nhiên giật mạnh tóc tôi. Người đàn ông đó ném tôi xuống sàn. Anh ta thô lỗ cởi áo khoác của tôi và nắm phía sau cổ áo tôi. Áo sơ mi của tôi bị xé toạc tạo ra một tiếng động lớn. Tôi thậm chí không có cơ hội để che chắn cơ thể và kháng cự. Nhiều bàn tay chạm vào tôi cùng một lúc, vừa giữ chặt tay tôi vừa bịt chặt miệng tôi. Tôi vung vẩy đôi chân của bản thân với tất cả sức mạnh còn sót lại nhưng nó không có hiệu quả. Họ đẩy tôi xuống và ghì chặt tôi vào mặt sàn.

Miệng tôi bị bịt chặt đến nỗi tôi không thể rên rỉ. Tôi chỉ có thể hít thở yếu ớt bằng mũi. Mỗi khi tôi thở ra thì lượng lớn pheromone dày đặc và hỗn tạp chiếm đóng tâm trí và cơ thể tôi.

Mấy gã đàn ông đó cố tình tiết ra nhiều pheromone. Chỉ bằng cách ép tôi xuống sàn và phả một lượng lớn pheromone trong không khí, họ kiểm soát ý chí của tôi khiến tôi từ bỏ chống cự. Tôi dần mất đi ý thức và đôi mắt thì càng lúc càng mờ đi. Sức mạnh của tôi dần cạn kiệt. Những tên đàn ông đó không còn cần phải kiềm chế tôi một cách vô nghĩa nữa.

Tôi động đậy tay chân nặng trĩu của bản thân trong khi ngước đôi mắt lim dim nhìn xung quanh. Hình như có ai đó đang cởi quần của tôi. Tôi cảm thấy lạnh lẽo ở phía dưới và mơ hồ nhận ra tôi đang trần truồng. Cảm giác lành lạnh trở nên tê tái.

Ai đó giật mạnh tóc tôi, ép tôi ngồi dậy. Da đầu của tôi bị kéo căng nhưng không thể kháng cự với ý thức dần trở nên tê liệt. Người đàn ông đó bắt tôi quỳ trên sàn nhà bằng tứ chi và đưa cái đó của anh ta đến trước miệng tôi. Tôi chỉ nhận ra khi thứ đó chạm vào môi tôi. Tôi nếm vị đắng của nó ở đầu lưỡi và cố gắng quay đi. Tuy nhiên, anh ta túm tóc tôi nên tất cả những gì tôi có thể làm là lắc nhẹ đầu và mím chặt đôi môi.

"Khốn khiếp."

Khi anh ta ép thứ đó vào miệng tôi một lần nữa, anh ta chửi rủa và tát vào mặt tôi một cách thô bạo. Trong giây lát, ý thức của tôi quay trở lại. Anh ta đẩy thành viên phía dưới vào miệng tôi một lần nữa. Không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ đành mở miệng cho thứ đi vào trong cổ họng.

"Ưm...ưm."

Một cơn buồn nôn dữ dội kéo đến nhưng tôi không thể nôn mửa. Tôi vùng vẫy, cố gắng hết sức lực đẩy thứ đó của anh ta ra. Tuy nhiên, sự kháng cự của tôi lại kích thích dục vọng của anh ta. Người đàn ông rên rỉ lớn. Ngay sau đó, tôi nhận ra có ai đó nắm lấy eo tôi từ phía sau. Khoảnh khắc đó, tôi vô thức cắn chặt hàm răng trong sự ngạc nhiên.

"...Ngaahh!"

Tiếng thét lớn vang vọng khắp tầng hầm. Bầu không khí bỗng chốc thay đổi. Mọi người bắt đầu hoảng loạn và chửi thể. Khung cảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt tôi. Theo bản năng, tôi biết rằng đây là cơ hội của bản thân. Người đàn ông đó điên cuồng hất văng tôi ra, nhưng tôi vẫn cắn mạnh xuống và quyết không chịu dừng lại. Tôi cảm thấy có chất lỏng ấm nóng chạy dọc xuống cắm tôi nhưng đó không phải tinh dịch.

"Dừng lại! Dừng lại ngay, Yeonwoo!" Mọi người thay nhau hét tên tôi, "Tôi nói dừng lại! Cậu sẽ làm hỏng nó...Vãi con mẹ nó, Ken!"

Cuối cùng, tôi cũng dừng lại và ngay sau đó người đàn ông đó bất tỉnh với cái đó đẫm máu.

***

Fuuh...

Khói thuốc lá từ từ phả ra trước khi tan biến trong không khí. Tôi lờ đờ nhìn theo làn khói trắng. Tôi không còn ở trong biển pheromone độc hại khiến đầu óc tôi choáng váng và nhói đau. Tôi cảm thấy một mùi hương thoang thoảng xung quanh, nhưng không đáng là gì so với ở dưới tầng hầm.

Tôi nằm trên giường với một tấm chăn trùm quanh cơ thể. Tôi nhìn vào không trung một cách vô định. Cách tôi không xa, Keith nằm dài trên ghế với một điếu thuốc trong miệng. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì vì bây giờ tâm trí tôi cũng trống rỗng.

"Tại sao cậu lại làm vậy?"

Sau một khoảng lặng dài, anh ấy cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi chớp mắt từ từ. Keith dường như có chút tức giận. Phải vậy thôi vì bữa tiệc đã trở thành một hỗn độn do một tai nạn không lường trước được. Hay có lẽ là khoái cảm triền miên da thịt của anh ta bị đứt quãng chăng? Hay do cả hai lý do trên? Tôi để mặc dòng suy nghĩ riêng của bản thân, không muốn đầu tôi đau đớn thêm. Keith bực bội vuốt ngược mái tóc của bản thân.

"Tôi thực sự không hiểu tại sao mọi thứ lại kết thúc bằng một mớ hỗn độn như vậy. Tôi thất vọng về cậu. Tôi luôn cho rằng cậu là một thư ký xuất sắc, người biết cách chịu trách nhiệm hoàn hảo cho các nhiệm vụ được giao."

"...Tôi xin lỗi Ngài." Tôi khó khăn mở miệng để cất tiếng xin lỗi.

Tôi bất chợt run rẩy. Tôi nhìn xuống và thấy bàn tay đang run lên từng nhịp. Tôi giấu bàn tay vào trong chăn và mở đôi mở khô khốc đế nói lời giải thích.

"Đó..đó là một sự việc khó để nắm bắt trước được. Tôi đáng lẽ nên...nên cẩn thận hơn."

Fuhh. Keith lại phả một làn khói trắng vào không khí.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Anh ấy chắc hẳn đã nắm rõ chuyện gì đã xảy ra, cả trước và sau sự việc. Nhưng anh ấy vẫn hỏi tôi một câu hỏi...Liệu anh ấy có lắng nghe lời tôi nói? Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự quan tâm từ anh ấy. Tôi kìm nén nước mắt và bắt đầu nói.

"Tất cả những gì cậu cần làm chỉ là ngậm cái đó của hắn ta và thỏa mãn nhu cầu của hắn. Tại sao cậu lại làm như thế? Cậu có bị điên không?"

Tôi chưa kịp mở miệng thì Keith đã lạnh lùng chỉ trích tôi. Tôi lập tức đóng băng khuôn miệng đang chuẩn bị mở. Keith tiếp tục lớn tiếng trong khi tôi chết trân với đôi mắt mở to.

"Cậu phản ứng thái quá vừa phải thôi. Cậu đã cắn cái đó của Ken làm đôi. Cậu gần như suýt làm hỏng thứ đó của cậu ta. Tôi được báo cáo lại rằng Ken sẽ phải điều trị trong một thời gian dài. Tôi không biết cậu đang nghĩ gì."

Tôi không thể tin vào tai mình. Tôi vừa nghe thấy gì vậy? Tôi có đang mơ không? Tôi có bị ảo giác khi nghe những lời nói tuyệt tình như vậy?

Keith đang chỉ trích tôi trong chuyện này?

"Anh ta...anh ta đã đánh tôi." Tôi cuối cùng cũng mở miệng. Giọng của tôi run rẩy, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm, "Anh ta đánh tôi, anh ta đã định cưỡng hiếp tôi. Nên tôi...anh ta cưỡng ép tôi, và tôi..."

"Thế thì sao?" Anh ta cắt ngang lời tôi với sự tức giận. Tôi mất sạch niềm tin trong việc đưa ra lời giải thích thì anh ta lại tiếp tục nói, "Chuyện đó chẳng có vấn đề to tát gì cả, không phải sao? Omega lúc nào cũng như vậy. Mặc dù Omega giả vờ ghét bỏ, nhưng họ luôn sẵn lòng phục vụ như vậy với niềm vui sướng. Còn cậu? Tại sao cậu lại giả vờ ngây thơ? Tôi nghĩ cậu thành thật nhưng tôi không thể tin chuyện cậu khiến tôi thất vọng như thế này. Thật sự cạn lời."

Khi tôi nhìn thấy Keith lắc đầu thể hiện sự thất vọng của anh ta về tôi, não bộ của tôi trở nên trống rỗng và cơ thể bỗng cạn kiệt sức lực. Mắt tôi nóng lên, nhưng tôi cắn môi và kìm nén nước mắt. Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy dưới tấm chăn không còn vì pheromone nữa mà là do lời nói của Keith.

"Hah", tôi đưa tay lên đầu, dồn sức để ngăn những giọt lệ. Tôi điều hòa lại nhịp thở. Anh ta luôn luôn như vậy. Không có gì đáng ngạc nhiên hay thất vọng về lời nói của anh ta. Anh ta chưa từng nói rõ với tôi những tiểu tiết cũng như mục đích của bữa tiệc. Và bất cứ tình huống nào tôi gặp phải chỉ là chuyện cá nhân của riêng tôi - một vấn đề tôi phải tự giải quyết.

Đó là tiêu chí để trở thành một thư ký toàn năng với Keith.

Cho đến bây giờ, tôi đã làm việc chăm chỉ và anh ta chỉ coi những nỗ lực của tôi là điều hiển nhiên. Sự cố gắng của tôi chỉ để giải quyết rắc rối cho anh ta. Tôi phải giải quyết tất cả các vấn đề từ nhỏ đến lớn, ngay cả đó là những chuyện riêng tư của anh ta. Tôi phải sắp xếp mọi chuyện tươm tất và hoàn hảo rồi mới được phép báo cáo lại với anh ta.

Và đây là kết cục tôi nhận được trong ngần ấy năm làm việc miệt mài.

Tất cả sự cố gắng của tôi cho đến bây giờ đều là vô nghĩa. Người đàn ông trước mặt tôi gay gắt chỉ trích tôi chỉ vì một sai lầm duy nhất.

Anh ta thậm chí chỉ trích tôi sau khi đã tìm hiểu ngọn ngành lý do của mớ lộn xộn.

Keith rít điếu thuốc. "Bất kể thế nào, tôi sẽ lo khoản bồi thường cho chấn thương của cậu ta. Cậu nên đến bệnh viện và xin lỗi Ken, sau đó..."

"Tôi xin từ chức."

Keith ngây người ngay khi anh ta đang nhấc điếu thuốc lên môi. Khi anh ta hướng ánh mắt về phía tôi, tôi lịch sử nói như ngày thường.

"Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng bữa tiệc tối nay. Bời vì Ngài đã lo khoản bồi thường thay tôi, cho nên tôi xin từ chức mà không có bất cứ mối bận tâm nào."

Keith im lặng nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta kinh ngạc như vậy. Nếu tôi có cơ hội nhìn anh ta như vậy vào một dịp khác thì chắc chắn tôi sẽ bật cười. Tuy nhiên, tôi không thể suy nghĩ thêm điều gì vào thời điểm này. Tôi lảo đảo, cố kéo bản thân đứng dậy. Tôi cố gắng hết sức để có thể nhấc chân ra khỏi giường và đứng thẳng người.

"Cảm ơn Ngài về tất cả mọi thứ. Tạm biệt Ngài."

Tôi cúi chào Keith trong khi lời nói tạm biệt như thường lệ trước khi rời khỏi phòng nghỉ. Tôi chỉ nhận ra tôi đi chân trần sau khi đã đi được nửa hành lang. Keith không ngăn cản tôi. Trong khi tôi lê bước trên cầu thang, tôi tự hỏi liệu anh ta có ngồi đó với gương mặt ngây ngốc không. Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng với tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro