Văn án?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên đường Hoàng Tuyền,
một bông hoa đỏ thẫm.
Chén canh Mạnh đổ xuống,
Chạm vào hoa nhưng đâu rồi?
Hoa vẫn đang đợi một người,
Người hoa yêu thấu tận tâm can.
Chỉ mong một lần gặp lại,
đến một ngày nắm tay nhau,
Bày tỏ hết tâm tư này.
Cùng đi một đoạn đường,
Hết duyên này lại từ biệt nhau.
Bỉ Ngạn ngàn năm hoa vẫn nở,
Ngàn năm hoa vẫn tàn
Vốn đã đau khổ cùng cực,
Sao vẫn còn nở rộ hoặc chúng sinh?

**********

Dừng... lại...

Mau dừng lại...

Tại sao...?

Nếu đã không còn người...

Thì mọi thứ...

"Mau tỉnh dậy."

Cái gì vậy?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cứu... tôi

Làm ơn... hãy cứu tôi...

Ra khỏi nơi này...

Đừng để... tôi ở lại một mình mà...

~Tích tắc~

Âm thanh gì vậy...?

"Nè... làm ơn... đừng bỏ tôi đi..."

Ai...?

Rốt cuộc là ai vậy...?

Ngươi không được quay trở lại nơi đó.

Mau uống bát canh này đi.

Uống thứ này... ta sẽ được gì?

Cười? Ngươi... cười cái gì...?

Còn phải hỏi hay sao chứ?

Uống vào, ngươi sẽ quên hết, bắt đầu một cuộc sống mới, không phải ngươi mong muốn điều đó sao?

Cuộc sống...mới...?

Dễ dàng như thế sao?

Phải, ngươi uống hay không?

Nhưng... người đó...

Tôi vẫn đang đợi người quay về mà...

**********

Vòng quay dừng lại, đảo ngược tất cả.
Tích tắc, tích tắc.
Thời gian đang vặn vẹo.
Méo mó và xấu xí.
Cuối cùng ai là người đúng, người sai?
Trở về điểm xuất phát.
Khi mọi thứ vừa bắt đầu.
Vòng quay của số phận, chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro