Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập tứ chương (1)

.

Thời gian ngắn ngủi còn chưa đến nửa chung trà, Duẫn Hạo đã cùng Tuấn Tú trở lại.

.

Thần sắc cả hai người đều rất khó coi, nhất là Duẫn Hạo vẻ mặt âm trầm vô cùng đáng sợ. Tại Trung sau khi nhận được cú liếc mắt ngầm ra hiệu của Xương Mân, bèn gật đầu tiến đến bên cạnh hắn.

.

"Sao rồi?" – Y thận trọng hỏi.

.

"Hài tử đi rồi!"

.

"Đi rồi sao?" – Tại Trung chậm chạm nói lặp lại một lần.

.

"Tiểu Kim Dương đã mất rồi!" – Trong thanh âm của hắn có oán hận có bi thương.

.

Tại Trung nhìn sang Tuấn Tú biểu tình cũng đồng dạng bi thương, chỉ thấy cậu lắc đầu, "Lúc bọn ta đến, Tiểu Kim Dương đã đoạn khí, vô phương xoay chuyển càn khôn!"

.

"Một sinh mệnh nhỏ bé cứ như vậy mất đi! Đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc!" – Xương Mân tiếc hận không thôi.

.

"Đáng hận, nếu có thể đến sớm hơn một chút thì..." – Nhãn thần sâu thẳm của Duẫn Hạo lóe lên lãnh quang.

.

"Tiểu Mai đâu?" – Tại Trung lại hỏi.

.

"Không theo bọn ta tới đây!" – Tuấn Tú trả lời.

.

"Người đâu, gọi Tiểu Mai tới đâu!" – Y lập tức hạ lệnh.

.

Duẫn Hạo quay sang nhìn y, ánh mắt mang theo nghi vấn.

.

"Duẫn Hạo, xin lỗi huynh! Chốc lát nữa chỉ sợ diễn ra cảnh gà bay chó sủa, còn nhưng vẫn phải phiền huynh cùng Xương Mân, Hữu Thiên chung tay giải quyết tốt hậu quả!" – Tại Trung trước tiên đánh phủ đầu, thời điểm nói chuyện từ thân thể y tỏa ra khí tức lẫm liệt thấu xương khiến đối phương phát lạnh.

.

Chuyên giải quyết tốt hậu quả vốn là chức trách cũng như nhiệm vụ thường ngày của họ, thế nhưng sự việc lần này hoàn toàn bất đồng.

...

.

Lần thứ hai Tiểu Mai bước vào phòng nghị sự, lập tức cảm thấy bầu không khí có điểm bất thường.

.

Năm người, mười con mắt, mười ánh nhìn toàn bộ tập trung cả trên người nàng, mà nhãn tình lạnh lẽo buốt giá nhất xuất phát từ Tại Trung.

.

Tiểu Mai không nhịn được thoáng rùng mình, nhỏ giọng nói, "Thành chủ tìm nô tì có việc?"

.

"Không phải Duẫn Hạo tìm ngươi, mà là ta!" – Tại Trung thay Duẫn Hạo nói chuyện, thanh âm không cao không thấp, không nhanh không chậm.

.

"Tại Trung công tử xin chỉ điểm!"

.

"Tiểu Mai, ta kỳ thật rất bội phục ngươi!" – Tại Trung cười lạnh.

.

"Tiểu Mai, không rõ!"

.

"Nam tử bình thường đứng trước mặt chủ nhân Thiên Đô Thành cũng nhịn không được bất giác nảy sinh tâm lý kính sợ, vậy mà ngươi, một tiểu nữ tử lại có thể thản nhiên đứng thẳng, không có mảy may sợ hãi! Ta đúng ra nên vỗ tay tán thưởng ngươi a!"

.

"Thành chủ tuy là chủ nhân cao cao tại thượng, tin đồn lan truyền trên giang hồ cũng không phải vô căn cứ, thế nhưng là Thành chủ cũng là một người rất công tâm, tác phong đối nhân xử thế từ xưa đến nay đều bình đẳng độ lượng! Tiểu Mai chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thiên Đô Thành, tự nhiên không có lý do phải sợ hãi!" – Thời điểm nói chuyện, ánh mắt Tiểu Mai không khỏi hướng vế phía Duẫn Hạo.

.

"Duẫn Hạo, huynh có nghe thấy không? Tiểu Mai đối với huynh thực sự hiểu rất rõ a!" – Tại Trung kỳ quái nói.

.

"Khụ khụ..." – Xương Mân bị sặc nước trà nên bật ho không ngừng, nhưng nhận thấy Duẫn Hạo nhìn mình bằng ánh mắt hung ác đến cực điểm, cậu đành tận lực nhịn xuống.

.

"Tiểu Mai, ngươi sinh ở đâu?"

.

"Trong một tiểu thị trấn tại Hà Nam."

.

"Tên thị trấn là gì?"

.

"Nhiêu Lân."

.

"Song thân của Kim Dương qua đời khi nào?"

.

"Sáu tháng rưỡi trước."

.

"Nguyên nhân là gì?"

.

"Nạn đói."

.

"Tiểu Kim Dương năm nay mấy tuổi?"

.

"Nói chính xác thì được mười chín tháng."

.

"Sinh ngày bao nhiêu?"

.

"Mùng ba tháng bảy."

.

Cứ như vậy một người hỏi, một người đáp.

.

Người đặt câu hỏi từng câu từng chữ thảnh thơi nhàn nhã, người trả lời đáp lại chặt chẽ cẩn thận.

.

Tại Trung liếc Tiểu Mai trong chốc lát, khóe môi nhếch lên, thoải mái tự tại ra một vấn đề, "Tiểu Mai, nghe nói tổng bộ Ám Vi Lưu đặt tại Triêu Dương, có thật không?"

.

Tiểu Mai trong lòng cả kinh, hàn ý từ lòng bàn chân lan truyền nhanh chóng ra toàn thân, "Tiểu Mai không hiểu Tại Trung công tử đang hỏi chuyện gì?"

.

"Không hiểu? Ha ha... Không hiểu không có vấn đề, ta có thể chậm rãi giải thích cho ngươi nghe!"

.

"..."

.

Tiểu Mai cố gắng trấn định, nhưng ngón tay thoáng run rẩy đã tiết lộ tâm tình nàng ta lúc này, phản ứng đó đương nhiên không thoát khỏi mắt Tại Trung, y cười lạnh tiếp lời, "Nghe nói Ám Vi Lưu cùng ba mươi sáu nhánh chính, nhánh phụ toàn bộ đều đặt tại Triêu Dương.

Người thuộc Ám Vi Lưu am hiểu nhất chính là ám sát cùng dịch dung, a, đúng rồi, còn cả mô phỏng nữa! Chính vì vậy những nơi bị Ám Vi Lưu xâm nhập đều bị phá hoại từ bên trong rồi tự sụp đổ! Tiểu Mai, ngươi cảm thấy Ám Vi Lưu có ý gì?"

.

"Tiểu Mai chỉ là một nữ tử yếu đuối, không hiểu chuyện trên giang hồ."

.

"Không hiểu cũng không có vấn đề, chúng ta có thể nói sang chuyện khác!"

.

"..."

.

"Tiểu Mai, ngươi cảm thấy Duẫn Hạo của ta là người thế nào?"

.

"Thành chủ đương nhiên là dáng vẻ đường đường!"

.

"Ha ha ha~~~ Duẫn Hạo, huynh thực sự là khiến người khác yêu thích!" – Tại Trung cười to một trận nhưng đáy mắt không cười, "Ngay cả nữ sát thủ do Ám Vi Lưu phái đến cũng khó kìm nén cảm tình mà phải lòng huynh a!"

.

Tiểu Mai nghe vậy quá mức sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!

.

Còn trán Duẫn Hạo cũng nổi đầy gân xanh...

Tại Trung tiến lên hai bước, thu hẹp khoảng cách đối với Tiểu Mai, "Thế nào, nửa tháng trước, ba ngày thì có đến hai lượt được nhìn thấy Thành chủ, ngươi có cảm giác gì? Có phải hay không mừng rỡ đến mức lông mày cũng muốn dựng lên?

Có phải hay không cảm thấy được Thành chủ Thiên Đô Thành Trịnh Duẫn Hạo cũng đối với mình có chút ý tứ? Thời điểm không trông thấy người đâu thì cả ngày đều ôm ấp thương nhớ? Lúc trông thấy Duẫn Hạo rồi, chỉ hận không thể giữ huynh ấy cả ngày ở bên cạnh ngươi?"

.

"Công tử..."

.

"Thế nhưng... Người có nghĩ tới Duẫn Hạo tiếp cận ngươi là vì muốn nắm được càng nhiều tin tức từ Ám Vi Lưu hay không?

Nữ nhân một khi gặp được nam nhân lòng mình ngưỡng mộ, hiển nhiên lộ ra sơ hở chồng chất, cơ hội để Duẫn Hạo thu được thật nhiều tin tức hữu dụng cũng gia tăng đáng kể a! Đa tạ, Tiểu, Mai!" – Khóe môi Tại Trung mỉm cười chế giễu.

.

"Nguyên lai Tại Trung sớm đã biết, quả nhiên sự tình gì ta cũng không thể giấu đệ ấy! Khó trách Tại Trung tuy rất bực bội khi ta thường xuyên chạy tới chỗ Tiểu Mai, nhưng không hề cản chờ, chỉ thỉnh thoảng tỏ ra hờn dỗi một chút!

Tại Trung của ta, đệ thực giỏi dụng thuật che mắt người khác mà!" – Duẫn Hạo như bừng tỉnh đại ngộ!

.

"Công tử căn cứ vào đâu để xác định nô tì là người của Ám Vi Lưu?" – "Tiểu Mai" vọng tưởng bản thân có thể vùng vẫy đến cùng.

.

"Ngươi còn muốn ngụy biện? Có phải là người của Ám Vi Lưu hay không, lòng ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai!"

.

"Công tử ngậm máu phun người!"

.

"Chết đến nơi rồi còn già mồm cãi chày cãi cối!" – Tại Trung mặt không biến sắc, thế nhưng Duẫn Hạo hiểu rõ biểu hiện đó chứng tỏ y đang nổi cơn thịnh nộ.

.

"Tại Trung của ta rất thích cười, hơn nữa còn thường xuyên cười! Tại Trung của ta cũng thích nổi giận, thời muốn muốn tức giận cứ thế bừng bừng phát tiết chẳng kiêng dè điều chi! Chính vì vậy, biểu tình của đệ ấy chỉ có thể dùng bốn chữ phong phú muôn vẻ để hình dung!

Bất quá, nếu gương mặt Tại Trung không biểu lộ chút sắc thái nào như thế kia, vậy chứng tỏ rằng đệ ất lúc này phi thường phi thường tức giận a!"

.

"Đúng là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Kẻ đã dịch dung cho ngươi có thể nói là công phu nhất tuyệt, thực sự đã khiến dung mạo bên ngoài của ngươi tinh xảo không vết tích! Mà ngay cả ngươi cũng rất giỏi mô phỏng Tiểu Mai, như thể hai người đúc chung một khuôn, như vậy khẳng định trước đó ngươi đã hao tốn không ít công phu!

Khi nãy ta hỏi ngươi đáp, câu nào câu nấy cũng phi thường xuất sắc, cẩn thận! Thế nhưng, ngươi học tới học lui, lại học thiếu một điều vô cùng quan trọng, Tiểu Mai chân chính là cực kỳ cực kỳ chán ghét tiểu hài tử, ngay cả chạm vào cũng không muốn!

Tiểu Mai thời niên thiếu đã bị kẻ khác vũ nhục, bất hạnh hoài thai hài tử, nhưng đứa nhỏ sau lại lại sớm rời bỏ thế gian! Sở dĩ trong lòng Tiểu Mai luôn tồn tại một bóng ma, bởi vậy tiểu hài tử đối với nàng chính là cơn ác mộng tồi tệ muốn lãng quên nhất!

Thử hỏi một Tiểu Mai chán ghét tiểu hài tử đến như vậy sao có thể đem Tiểu Kim Dương quay về cùng mình? Thậm chí còn nhớ rõ như in trong đầu ngày sinh tháng đẻ của hài tử? Hừ hừ, ngươi tính tới tính lui, nhưng sao lại tính thiếu điểm này chứ?"

.

Thân thể "Tiểu Mai" nhất thời trở nên cứng ngắc, nhịn không được bắt đầu run rẩy.

.

"Ngươi giết phụ mẫu của Tiểu Kim Dương, cũng chính là tỷ tỷ và tỷ phu của Tiểu Mai, sau đó ngươi cũng đoạt mạng nàng, rồi mang theo hài tử trà trộn vào Thiên Đô Thành!

Ngươi nguyên bản tưởng rằng hài tử có thể làm tấm bình phong che giấu hoàn hảo thân phận của ngươi, nhưng lại không ngờ tới Tiểu Kim Dương kì thực lại là chỗ sơ hở trí mạng của ngươi!" – Thanh âm Tại Trung tràn đầy ý châm chọc.

.

"Nói cách khác, ngay từ ngày đầu tiên ta bước vào Thiên Đô Thành, các ngươi đã biết được thân phận thực sự của ta?!" – Tiểu Mai thân thể run rẩy càng thêm lợi hại, ngay cả thanh âm cũng trở nên run run.

.

"Hừ, ngươi cho rằng đây là nơi nào? Đừng có đem Thiên Đô Thành ra đánh đồng với đám sỏa tử Ám Vi Lưu chứ! Bất quá, nghĩ đến mới thấy, ngươi cũng đủ ngu xuẩn đi!

Người khắp thiên hạ ai nấy đều biết, Trịnh Duẫn Hạo coi Kim Tại Trung ta như trân bảo, đúng là chỉ có một mình ngươi si tâm vọng tưởng nghĩ huynh ấy sẽ coi trọng mình? Thực sự ngu xuẩn tới cực điểm!" – Tại Trung gần như nghiến răng nghiến lợi nói, hung hăng như tiểu miêu xù lông, tựa hồ y muốn đem hết thảy oán hận chất chứa suốt hai tháng qua phát tiết trong một lần, mỗi từ mỗi chữ đều sắc bén tựa mũi đao, không kiêng dè đâm bổ về phía "Tiểu Mai".

.

"Nữ nhân ngu xuẩn cứ tự cho mình thông minh!" – Cuối cùng y nhẹ nhàng thản nhiên quăng nốt một câu.

.

Thân thể đang run rẩy của Tiểu Mai như thể chiếc lá yếu đuối bị hàn phong vùi dập thảm thê, hai mắt nàng đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm Tại Trung đứng phía trước. Bỗng nhiên, Tiểu Mai hét lớn một tiếng, trong chớp nhoáng, nàng động thủ với y.

.

Xương Mân không mảy may lo lắng, bởi vì ngay ngày đầu tiên Tại Trung đặt chân vào Thiên Đô Thành làm nhị chủ nhân, cậu vẫn luôn khắc sâu trong lòng trải nghiệm võ công không hề giống với người bình thường của y.

.

Hữu Thiên cũng không hề lo lắng, bởi vì gã từng nghe nói Tại Trung chỉ cần một chưởng đã dễ dàng đánh Thiên hạ Đệ nhất cao thủ Trịnh Duẫn Hạo, đến nỗi hắn phải nằm trên giường ba ngày ngay cả đứng dậy cũng không nổi.

.

Chình vì nghĩ như vậy nên hai người họ tự nhiên không có bất cứ phản ứng gì.

.

Thế nhưng chỉ mình Tuấn Tú hiểu rõ, với một người đã mất hết võ công như Tại Trung thì tình cảnh hiện tại đối với y có bao nhiêu hung hiểm. Cậu mặc dù không hề có võ công vẫn dứt khoát lao tới, bởi vì suy nghĩ, "Ta có bị đánh thế nào cũng không sao, suy cho cùng ta vẫn hơn một người chẳng những võ công mất hết mà còn đang mang thai!"

.

Duẫn Hạo cũng rống lên một tiếng, lập tức lao về phía Tại Trung với tốc độ chẳng khác gì mũi lên bắn khỏi dây cung.

.

Thế nhưng vô luận là Tuấn Tú hay Duẫn Hạo, hai người đều chưa kịp lao tới ứng cứu đã thấy Tại Trung mạnh mẽ trúng một chưởng khiến y bay ra xa. Thân thể mảnh khảnh của Tại Trung khi bay vào góc phòng va đúng vào chiếc ghế dựa đặt sẵn bên trong, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

.

Trước khi đập người xuống mặt đất, Tại Trung theo phản xạ vội vàng ôm lấy bụng, thế nhưng một chưởng tập trung toàn bộ sức mạnh này thừa sức khiến y mặt mày trắng bệch, khí huyết ở trong lồng ngực cuồn cuồn dâng lên, vị đạo huyết tinh nồng nặc cuống họng, tràn đầy yết hầu. Cuối cùng Tại Trung nhịn không được nôn ra một búng máu.

.

Tuấn Tú hét một tiếng, "Tại Trung ca!" liền vọt đến.

.

Xương Mân cùng Hữu Thiên bị tình cảnh trước mặt dọa cho kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không dự liệu được chuyện này sẽ phát sinh, sau tích tắc mới cuống quít bừng tỉnh, vội vàng chạy tới.

,

Cũng đắm chìm trong hoảng hốt, Tại Trung tựa hồ nhìn thấy Tuấn Tú hai mắt ướt đẫm, y nguyên bản muốn an ủi một hai câu, ý bảo cậu rằng bản thân vô sự, thế nhưng vừa mới hé môi, thứ ồ ạt chảy ra chỉ toàn dịch thể sền sệt.

.

Tại Trung thực sự hối hận vô cùng, "Ta thực sự quá khinh suất rồi! Thực không tưởng tượng ra, thân ở ngay trong phòng nghị sự của Thiên Đô Thành, ba đại cao thủ đều đứng bên cạnh vậy mà vẫn không trở tay kịp... Sự thật chứng minh được, nữ nhân khi bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm!"

"Mà ta càng thấy hối hận hơn chính là ngày hôm qua khéo léo làm sao lại để Hàn Canh đến Bất Lão phong, lấy thêm thuốc an thai!

Hiện tại thì vui rồi, chẳng ai kịp cứu ta! Ta có làm sao cũng không vấn đề, chỉ cầu mong bảo bảo bình an vô sự, như vậy đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi!"

.

Tại Trung gắt gao che chở bụng dưới, từ bên trong như truyền ra tiếng tim đập, một chút lại một chút, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng y biết rõ bảo bảo tựa hồ không có việc gì!

.

"Bảo bối, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!" – Tại Trung mỉm cười vui mừng, tiên huyết cũng theo khóe môi cong chảy ra nhức mắt.

.

Trước khi ngất đi, y tựa hồ nghe được Duẫn Hạo đang khàn giọng hô lớn, "Tại Trung, Tại Trung... Ta không cần sinh tiểu hài tử nữa, tuyệt không cần!

Ta chỉ muốn đệ khỏe mạnh, ta chỉ muốn đệ hết thảy bình an vô sự là đủ rồi! Tiểu hài tử không có cũng không sao, chỉ cần đệ vẫn luôn bình an là đủ rồi!

Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, người đang ở đâu? Mau tới cứu Tại Trung, mau tới cứu Tại Trung..."

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưu