Chapter 4: Cuộc gặp gỡ người ông nuôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knight Moon.

Chapter 4: Cuộc gặp gỡ người ông nuôi.

  Ngày lại qua ngày vào lúc buổi trưa khi cậu đi học về thì cậu nhìn hai chiếc xe màu đen xám đang dựng trước cửa nhà cậu nên cậu đi vội vào nhà. Khi cậu bước vào nhà thì có hai người cỡ tuổi trung niên và một người phụ nữ cậu nhìn bọn họ rồi nói:

-Hai chú và cô đây làm gì vô nhà cháu thế này!

 Rồi người phụ nữ nhìn cậu và nói :

-Có phải cháu tên là Steve Wayne không?

 Cậu bé gật đầu nói:

-Vâng.

 Chú Bob bỗng bước vào nhà,cậu bé xoay lại nhìn chú vừa cười vừa có lẽ lo lắng bọn họ,chú Bob nhìn cười đáp trả cậu bé rồi nói câu“Xin chào” với bọn họ

chú Bob nói với bọn họ:

-Xin lỗi mấy người là ai tại sao lại vào nhà cậu bé này!

 Người đàn ông trung niên nói:

-Chào ông,chúng tôi là nhân viên ở bên công ty quy hoạch còn cô gái kia thì cô ta ở cty bảo vệ quyền lợi trẻ em,chúng tôi tới đây có chút việc ông có phải là họ hàng với cậu bé hay không?

 Chú Bob nói:

-hmm tôi chỉ là chú hàng xóm của cậu bé,cha mẹ cậu bé này đều đã mất rồi.

  Nói xong người đàn ông và người phụ nữ lấy trong túi của họ ra một mẫu giấy tờ cậu bé đứng đó nghe hết mọi chuyện chú Bob nhìn vào tờ giấy một hồi rồi nói:

-Quý vị muốn giải tỏa căn nhà này ưh.

 Cậu bé nhìn bọn họ không hiều hai từ giải toả là gì? Người đàn ông giải thích:

-Vâng,theo trên giấy tờ thì có ba căn nhà được quy hoạch nhưng xin ông yên tâm công ty chúng tôi do chính phủ tài trợ nên có thể mua một căn hộ khu chung cư cho mỗi gia đình và cộng thêm tiền mặt hỗ trợ cho mỗi gia đình là 800 ngàn đôla.

 Chú Bob nhìn cậu rôì nhìn bọn họ nói:

-Thế căn hộ được hỗ trợ nó nằm ở đâu!

Người đàn ông nói:

-Ở thành phố Alpha ạh!

Chú Bob nhìn họ giật mình:

-Sao? Ở thành phố Alpha ưh nơi đó cách đây khoảng tám mươi dặm (thành phố Alpha là thành phố xếp thứ năm sau các thành phố khác về sự giàu có và trù phú).

 Người đàn ông kia nói:

-Nếu anh thu xếp và kí tên thay mặt cha mẹ cậu bé ngày mai chúng tôi sẽ tới lấy bản thảo này.

Người phụ nữ lên tiếng:

-Thưa ông,nếu ông nhân nuôi cậu bé thì chúng tôi sẽ giao lại căn hộ  cho ông tất cả nhưng nếu ông không nhận nuôi cậu bé thì chúng tôi sẽ gởi cậu bé tới một nhi viện tốt cho cậu bé.

 Người đàn ông lên tiếng:

-Thưa ông,những gì cần nói chúng tôi đã nói xong chúng tôi sẽ lấy bản thảo vào ngày mai,bây giờ chúng tôi phải đi tới hai gia đình khác.

 Chú Bob nói:

-Nếu cậu bé ở nhi viện thì sẽ ở đâu đây?

Người đàn ông lên tiếng:

-Thưa ông cũng là ở thành phố Alpha ạ!

Ông còn gì nói nữa không chúng tôi xin phép.

 Nói rồi bọn họ đi ra cánh cửa,cậu bé nhìn họ đi ra khỏi rồi lên xe nổ máy chạy đi. Cậu bé nhìn sang chú Bob,chú ấy vẫn đang cầm tờ giấy đó lên đọc,cậu bé nhìn chú ta đang đọc trong bụng thì đang đói cậu ta xuống bếp mở tủ lạnh lấy hũ đậu phộng chét lên bánh mì và ăn một cách ngon lành nhưng trông đầu cậu đang nghĩ tới một chuyện gì khác.

  Khoảng một lát sau chú Bob đi xuống bếp thì thấy cậu đang ngồi ăn cậu bé nhìn rồi nói:

-Chú Bob hay là cháu nên tới nhi viện thì hơn ở đó chỉ xứng với những người không có cha mẹ như cháu mà thôi.

 Chú ta nhìn cậu bé trầm trồ vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu nói như thế rồi nói:

-Tại sao cháu lại nói như vậy!

 Cậu bé nhìn chú Bob vẻ mặt hơi buồn nói:

-Cháu là đứa không cha không mẹ nên vào đó là phải.

 Chú Bob quát mắng cậu:

-Cháu không được nói như vậy,chú sẽ nhận nuôi cháu được chứ!

 Cậu bé nhìn và nói:

-Cháu biết là gia đình chú đang khó khăn vì vậy chú không nên nhận nuôi cháu làm gì với lại chưa chắc gì vợ của chú sẽ cho chú nhận nuôi thêm một miệng ăn như cháu đây. Chú hãy kí tên hộ cháu đi còn số tiền và căn nhà chú hãy cầm lấy cháu giữ nó làm gì khi đang ở trong cô nhi viện cơ chứ ?

 Chú Bob nhìn cậu vừa thấy bất ngờ với những lời nói vừa rồi của cậu tuy còn nhỏ cậu đã rất hiểu chuyện nhưng cũng thấy buồn.

 Cậu bé nói tiếp:

-Cháu biết là vợ chú và chú là người tốt với mẹ con cháu nhưng vì khó khăn cô ấy hay cáu quắt chú nhiều,thôi chú hãy giúp cháu và giúp bạn ấy ăn học thành tài cháu chỉ mong như vậy thôi!

 Chú Bob nhìn cậu bé với hai hàng nước mắt cứ muốn rơi vì cậu bé biết chú ấy đang trông hoàn cảnh khó khăn như thế nào? Rồi nói:

-Chú xin lỗi,thật sự xin lỗi cháu Steve.

 Chú ấy ôm cậu vào lòng và khóc nức nở.

Sáng hôm sau bọn họ đã tới chú ấy đã kí xong hôm qua còn cậu đã đem chiếc vali tới chỗ xe,mọi người tiến lại gần cậu.

 Chú Bob nói:

-Để chú giúp cháu.

 Thế là tất cả hành lý của cậu đều ở trong xe,vợ chú ấy nhìn cậu bé vẻ trìu mến và thương cậu,cô ấy tiến lại gần và nói:

-Cô thật xin lỗi vì lúc trước đối xử cháu như vậy,cô không biết nói gì hơn là gia đình cô chú cám ơn cháu nhiều.

 Cậu bé nhìn cô khóc vì mình cũng không khỏi xúc động và ôm cô ấy vào lòng rồi nói:

-Tốt nhất là cô nên lo cho hai cậu ấy ăn học cô đừng lo cho cháu,cháu sẽ không sao đâu.

 Cô ấy nghe cậu bé nói như vậy lòng cô ấy thấy đau nhiều hơn chú Bob đứng bên cạnh nghe được không khỏi bàng hoàng xúc động.

 Chú Bob nói:

-Cháu hãy sống cho tốt nhé khi nào chú kiếm được nhiều tiền chú sẽ tới đó đón cháu về ở với gia đình chú.

 Cậu bé vui mừng:

-Vâng,cháu sẽ nghe lời chú là sẽ sống cho tốt ạh! Thế nhưng hai cậu ấy không tới chào cháu sau!

Chú Bob nói;

-Cả hai chúng nó đi học rồi nên không tới chào cháu được.

 Cả ba người ôm lấy nhau thật chặt trước khi chia tay nhau rồi cậu bé bước vào trong xe,chiếc xe bắt đầu chuyển bánh đang rời xa nơi chốn yêu thương của cậu,cậu không biết là nhiều điều đang xảy ra trông tương lai của mình.

 Ba năm sau...

Tại một góc bên đường có một quán ăn nhanh bên trông có một người đàn ông già để râu tóc tai bạc trắng như ông già Noen đang kêu phục vụ lại ghi món lúc đó bỗng nhiên có một chàng trai trẻ mặt khuyên một bộ đồ cam lê tuổi chạc chừng hai mươi đổ lên đi cùng hai người mặc bộ đò màu đen đi tới chỗ ông ấy đang ngồi.

  Người thanh niên trẻ lên tiếng:

-Oh chào ông,đã lâu không gặp ông khỏe chứ!

 Ông già nói:

-Hmm ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy!

 Người thanh niên cười mép bên miệng nói:

-àh tôi chỉ đi ngang qua đây thôi!

 Ông già nói:

-Tôi biết cậu đi theo tôi chỉ muốn tôi hợp tác trông vụ làm ăn đó nhưng tôi xin lỗi cậu tôi không có hứng với cái đề án dở hơi của cậu đâu hiện giờ tôi đang

đi biểu diễn để ủng hộ cho trẻ em nên cậu đừng phá bữa ăn của tôi,được chứ!

 Đúng lúc có một cậu bé bước vào trong cậu lại ngồi kế bàn và ngồi phía sau lưng  người thanh niên đó cả hai lưng đối với nhau cách nhau khoảng 10cm,cậu bé kêu người phục vụ ra gọi món người phục vụ bước ra nhìn cậu bé trông cậu có hơi dơ chút xíu nhưng người phục vụ là người lớn nên cũng không chấp dứt với cậu làm gì vả lại cậu thường lui tới đây ăn cậu cũng thân với ông chủ quán ở đây,hôm trước

cậu đã giúp ông chủ quán phát hiện tên làm công của mình đang lấy tiền nên ông ta đã đuổi người đó và hứa cậu bé hàng ngày cậu tới đây giúp ông ta làm những việc vặt rồi sẽ trả tiền cho cậu và kèm cho cậu thêm một bữa ăn vì ông ta thấy con người cậu rất tháo vát.

  Cậu bé ngồi kế bên cạnh đang chờ fục vụ bưng thức ăn tới cậu ngồi đó ngó qua cửa sổ trời đang chuẩn bị đổ mưa cậu nghe hai người ngồi đằng sau cậu nghe có lẽ bọn họ đang cãi nhau về công việc gì đấy.

  Cậu cố ngốc đầu sang qua nhìn thì thấy một trẻ một già đang khắc khẩu với nhau ngày càng kịch tính. Người phục vụ bưng thức ăn lên cho cậu lúc này người thanh niên đang dần kết thúc câu chuyện của hai người người phục bưng thức ăn tới cho cậu thấy cậu đang cuối mặt xuống cười thấy thắc người phục vụ bèn hỏi cậu ta:

-Cậu đang cười gì thế?

 Cậu bé nói giọng to như cố cho người thanh niên trẻ nghe thấy:

-Àh cháu kể cho một câu chuyện vui cho cô nghe là ở đây có một con chó và một ông chủ già của nó,con chó cứ ngồi kế bên cháu cứ sủa om sòm đến nỗi ông chủ nó kêu ngưng lại mà nó cứ ngồi sủa hoài.

   Người phụ nữ nghe cậu kể vui nhưng không vui gì cả rồi bèn bỏ đi rồi ngược lại ông già nghe cậu bé còn nhỏ đang cố nói giúp mình nên rất mực vui mừng,ông ta đã nghe được tiếng nói cất ra từ đang cố nhìn khuôn mặt đang cố nói giúp mình còn gã thanh niên trẻ nghe tiếng nói đằng sau phát ra ngụ ý đang chửi mình trước mặt ông già đó nên liền tức quát đứng dậy quay sang nhìn cậu bé.

  Cậu ta cứ ngồi ăn một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra gã thanh niên tức giận lên rồi nói:

-Này thằng nhãi kia ngươi đang chửi ta là chó phải không?

 Cậu bé đáp lời hắn:

-Đây không chửi đằng ấy mà do đằng ấy tự nhận mình là chó mà thôi.

 Mọi người xung quanh nghe thấy cậu bé nói với gã thanh niên đó liền cười thả lên,gã thanh niên tức giận quá không biết gã thanh niên muốn dùng vũ lực đánh cậu mộtt trận nhưng hắn ta nghĩ cậu còn nhỏ nên không muốn ra tay với lại thân phận anh ta là một chủ quản mà lại đi đánh một đứa con nít miệng còn thôi sữa điều này không đáng cho lắm.

  Anh ta nói người đàn ông già rồi đứng dậy bỏ đi một mạch không thèm ngó lại cậu bé nhìn ra phía cửa sổ ngó anh ta biết là chiếc xe bị cậu vạch mấy đường hai người đi theo anh ta thấy rồi chỉ chỗ chiếc xe bị trầy xướt anh ta nhìn thấy như nổi khùng lên,cậu bé thấy vẻ mặt giận dữ của anh ta thật buồn cười. Anh ta cứ nhìn xung quanh đang tìm hung thủ là ai anh ta tức giận và cứ nhảy tưng tưng lên không trung trông thật là buồn cười.

                                                    Trang 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro