Knight Moon.Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knight Moon.

Chapter 3: Cậu bé tội nghiệp.

  Khoảng một lát sau xe cứu đã đến chở họ tới bệnh viện,cậu bé ngồi đợi trước phòng đợi còn chú Bob đang làm thủ tục nhập viện cho mẹ cậu,cậu bé ngồi xung quanh nhìn mọi người mặt đồ xanh áo blue cứ đi vào phòng mà mẹ cậu đang nằm trong đó.

  Chú Bob đã làm thủ tục xong rồi lại đến ngồi bên cậu và an ủi cậu:

-Steve,cháu đừng quá lo lắng mẹ cháu sẽ không sao đâu cháu đừng lo lắng.

 Cậu bé ngồi đó khóc nức nở khoảng hồi sau cậu bé đã nằm ngủ trên đùi của chú ấy ngủ thiếp đi vì mệt chú ta nhìn đứa trẻ nhỏ thấy tội ngiệp rồi nhìn lên chiếc đồng hồ được gắn ở trước cửa ra vào đã là 2h sáng khoảng nữa tiếng sau chiếc cữa đã mở ra hai bác sĩ đi ra cùng với mọi người đang đẩy chiếc băng ca được che phủ tấm màng trắng khắp người.

  Chú ta đưa tay và lấy áo khoác của mình xếp lại rồi kê lên đầu cho cậu bé,cậu bé vẫn ngủ ngon lành,chú ta đứng dậy đi lại vị bác sĩ còn những người khác đã đẩy xác mẹ cậu đi.

 Chú Bob lên tiếng:

-Đã xảy ra chuyện gì vậy bác sĩ ?

 Bác sĩ nhìn chú ta tỏ ra buồn vì gia đình cuả người vừa mất:

- Anh là chồng cô ấy phải không! Chúng tôi rất lấy làm tiếc,chúng tôi đã cố ngắn hết sức.

 Chú Bob thấy đau buồn khi nghe câu “chúng tôi đã cố gắng hết sức” rồi nói:

-Tôi không phải là chồng của chị ấy,tôi chỉ là người hàng xóm bên nhà thôi nhưng bác sĩ hãy nói cho tôi biết tại sao chị ấy lại chết chứ!

 Bác sĩ tỏ vẻ buồn rầu nói:

-Chúng tôi biết là cô ấy mắc chứng bệnh lạ có tên TP-AIDS hiện giờ chúng tôi gọi chứng bệnh lạ đó với lại tôi nghĩ rằng chắc cô ấy đã làm việc qua sức mình không nghĩ ngơi điều độ.

 Chú ấy vẫn thấy lơ tơ mơ về chứng bệnh lạ vị bác sĩ vừa nói liền hỏi:

-Căn bệnh lạ ưh bác sĩ có thể nói rõ hơn cho tôi biết được không?

 Vị bác sĩ nói:

-Được đó là chứng bệnh được phát hiện trông những năm gần đây hiện nay các nhà khoa học chưa tìm ra thuốc chữa đó là một loại vi rút gây suy giảm hệ miễn dich trên người chúng tôi biết căn bệnh lây qua tình dục chủ yếu nếu là người chồng mắc bệnh rồi sẽ lây sang người vợ rồi sẽ lây sang con của họ

  Chú Bob nghe vậy nói:

-Ý bác sĩ nói căn bệnh giống như AIDS ưh.

 Vị bác sĩ nói:

-Đại loại như thế nhưng căn bệnh cho thấy người hay ngất đi rồi vài phút sau tỉnh dậy máu mũi chảy ra,chân tay họ tê liệt khó cử động được trong vài phút.

  Nói xong vị bác sĩ nói lời xin lỗi với gia đình rồi bỏ đi,chú Bob trở về chỗ ngồi nhưng lòng cũng thấy đau buồn cho cậu bé vừa mới mất đi người mẹ của mình. Chú ta nhìn cậu bé cứ như cha nhìn đứa con đang ngủ say rồi cậu bé sau khi thức dậy sẽ không biết nói sau với cậu bé đây.

  Trời đã lên bóng từ lâu chú ta vẫn đang ngồi bên cạnh cậu bé vẫn đang nắm yên

lặng chú ta nghĩ cậu bé thức dậy rồi sẽ đói bụng nên đã đi ra ngoài bên cạnh đó có một người phụ nữ đang chờ người thân của mình cũng đang nằm trông phòng như mẹ cậu bé hồi tối hôm qua,chú ta bước lại nói:

-Xin lỗi chị,chị có thể giúp tôi trông chừng đứa nhỏ này được không? Tôi phải đi ra ngoài mua thức ăn cho nó rồi quay lại ngay.

 Người phụ nữ nhìn chú ta nói rồi nhìn cậu bé đang ngủ say thấy rất cảm tình với cậu bé nên gật đầu đồng ý.

 Chú Bob nói:

-oh cám ơn cô nhiều.

 Khoảng nữa tiếng sau chú ấy quay lại thấy cậu bé đang ngồi chơi với người trông coi lúc nãy cậu bé đã tĩnh dậy.

 Cậu bé nhìn thấy chú ta lên tiếng:

-Chú Bob ơi cháu ở đây,chú đi đâu vậy lúc tĩnh dậy cháu không hay chú đâu cháu thấy sợ lắm may là cô này nói là chú ra ngoài mua chút đồ nên cháu đã đợi ở đây sao rồi chú mẹ cháu đâu rồi!

  Rồi bác sĩ trong phòng bước ra thấy cậu bé và người chú vẫn đang ngồi ở đấy,cô đang ngồi chờ chạy lại hỏi bác sĩ

-Thế nào rồi bác sĩ anh ấy không sao chứ!

 Vị bác sĩ nói:

-May là anh ta tới đây kịp thời nếu không thì anh ta đã không qua khỏi rồi.

 Người phụ nữ nói:

-Lại chúa, tôi cám ơn bác sĩ nhiều lắm.

 Cậu bé thấy cô gái đang hỏi tình hình bạn trai của cô ta như thế nào,cậu bé ấy nghĩ chắc là ông ấy biết được mẹ cậu đang ở đâu vì cậu biết bên trong là bạn trai cô gái ấy đang nằm trông đó chứ không phải mẹ cậu.

 Cậu bé đi lại hỏi đúng ngay vị bác sĩ lúc nãy:

-Bác ơi,bác có thấy mẹ cháu nằm trong đó không ạ!

 Vị bác sĩ nghe câu nói rất hồn nhiên của cậu bé.

-Thế cháu lạc mất mẹ cháu ở đâu àh!

 Vị bác sĩ cứ tưởng cậu bé này không phải là con của người chết lúc nãy tưởng cậu bé cứ đi chơi nên lạc mất mẹ mình.

 Cậu bé nhìn vị bác sĩ nói:

-Không đâu cháu đang nằm đợi mẹ,cháu đi cùng với chú ấy mẹ cháu hồi tối hôm qua đã nằm trong đó mà.

 Vị bác sĩ nhìn cậu bé rồi nhìn sang chú ấy thì mới biết là người mẹ của cháu đã mất liền quỳ xuống nói:

-Này, cháu không biết mẹ cháu đang ở đâu sau

 Cậu bé nghe vị bác sĩ nói vậy biết là ông ấy biết mẹ cậu ở đâu liền nói:

-Bác hãy dẫn cháu tới gặp mẹ cháu được không ạ?

 Vị bác sĩ nói:

-Được để ta dẫn cháu đi.

 Vị bác sĩ ấy nắm tay cậu bé đi tới chỗ chú Bob người phụ nữ lúc nãy trông nôm cậu thấy cậu bé hiếu động nên đa mến ngay liền đi theo vị bác sĩ đó cô ấy nghĩ mẹ cậu bé đã mất nhưng không chắc cho lắm nên đi theo xem thử.

 Vị bác sĩ đến bên rồi nói:

-Anh vẫn chưa nói cho cháu biết hay sao!

 Chú Bob nói:

-Tôi cũng vừa định nói cho nó biết.

 Rồi vị bác sĩ nắm tay cậu bé bước đi rồi chú ấy đi phía sau rồi phụ nữ đó đi sau cùng,họ đi qua hai dãy nhà đi  lên thang máy rồi ba lần rẽ trái hai lần rẽ phải rồi họ đang đứng trước một căn phòng có hai người trong phòng vừa mới bước ra,họ bước vào trong.

  Cậu bé bước vào thấy căn phòng rộng rãi nhưng cậu thấy thắc mắc là có nhiều người nằm ở đây quá,rồi cậu bé nhìn thấy mẹ mình đang nằm đằng kia liền chạy tới mẹ.

 Cô gái đứng phía sau thấy cậu đang chạy tới mẹ mình và nói:

-:Oh không...

 Cậu bé chạy lại thấy mẹ mình đang nằm đó cậu thấy mặt mẹ cậu trắng bệch ra cậu gọi mẹ cậu nhưng không thấy mẹ cậu nhúc nhích hay nói năng gì?

  Cậu quay sang nhìn họ nói:

-Chú Bob ơi,chú mau lại đây kêu mẹ cháu dậy đi.

 Cậu sờ lên tay của mẹ cậu rồi nói:

-Mẹ, sao người mẹ lại lạnh như thế này được rồi con đi lấy chăn đắp cho mẹ.

 Mọi người nhìn cậu bé chỉ thấy buồn cho cậu thấy thương cho cậu.

 Cậu bé rất tháo vát nhìn trên kệ thấy một tấm chăn liền chạy lại lấy đắp lên người mẹ cậu nhưng cậu không biết là mẹ cậu đã mất đang nằm trong nhà xác.

  Cậu vẫn kêu mẹ cậu:

-Mẹ ơi,mẹ dậy đi rồi chúng ta về nhà thôi, con nhìn ở đây con thấy hơi sợ mẹ à,mẹ ơi,dậy đi mẹ.

 Rồi bỗng có bàn tay ở phía sau đặt lên đầu cậu bé xoa nhẹ.

 Chú Bob nói:

-Steve,cháu nghe chú nói mẹ cháu đã đi rồi.

 Cậu bé quay sang nhìn rồi nói:

-Mẹ cháu đi đâu chứ,mẹ cháu vẫn đang nằm đây cơ mà.

 Chú Bob dịu giọng nói:

-Ý chú muốn nói mẹ cháu đã qua đời rồi.

 Cậu bé nhìn chú Bob rồi nhìn mẹ cậu nói:

-Không, mẹ cháu còn sống mẹ cháu vẫn chưa chết.

 Cậu vẫn ngồi đó kêu mẹ cậu dậy nhưng không nghe mẹ cậu trả lời hay nhúc nhích gì thì mới biết đó là sự thật cậu ngồi đó một ngày trời khóc lóc bên mẹ cậu.

  Rồi bốn ngày trôi qua việc mai táng mẹ cậu đã xong mẹ cậu được chôn tại nghĩa trang Benius,hai ngày qua cậu vẫn buồn rầu trước sự ra đi của mẹ cậu,cậu đang ngồi trông nhà ngó ra ngoài sân nơi mẹ hay ngồi giặt đồ và cả chỗ phơi đồ nữa nhìn căn nhà tuy nhỏ nhưng hôm nay bỗng rộng hơn trước,cậu ngồi trên bàn học cô đơn trông căn nhà nhỏ.

   Lúc này trời đã tới mùa lạnh giá tuyết phủ đầy đường cậu bé sống trong căn nhà khoảng chừng một tháng vơí lại căn nhà đã trông quá cũ kĩ rồi cậu sống tới mùa thu nhưng nhờ có chú Bob nên cậu vẫn tiếp tục đi học,tuy chú Bob giúp đỡ cậu việc học hành nhưng cậu là người hiểu chuyện,cậu thấy gia đình chú Bob đang khó khăn chú ấy có hai đứa con chạc chừng tuổi cậu.

  Khi cậu đi học về chú Bob vào nhà cậu và mua đầy ấp thức ăn trong tủ lạnh rồi chú ấy đi lại dặn cậu bé rồi nói:

-Cháu cần gì nữa không?

 Cậu bé nhìn chú Bob nói:

-Cháu thấy nhiêu đó là đủ lắm rồi cháu không cần thêm nữa thức ăn chú mua cháu ăn 1 tháng cũng đủ vừa một tháng.

                                           Trang 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro