Knight Moon.Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Knight Moon.

Chapter 7:Đứa con của tội nhân.

 Cậu nằm đó đôi mắt cứ lúc nhắm lúc mở

cho tới mặt trời ló dạng rồi đi ra phố bây giờ cậu thấy mọi người đi làm,có người dắt con mình đi học cậu ước ao được đi học và có cha mẹ dẫn cậu tới trường sau bao nhiêu ngày tìm kiếm cậu không tìm được người ông của mình cảm thấy chán nản rồi đi ra phía công viên ở bên dưới cây cầu ngồi đó nhìn xung quanh chỉ nhìn thấy mấy cặp tình nhân đang ngồi nói chuyện âu yếm với nhau rồi cậu nằm đó cho tới trời tối mấy ngày cậu không ăn uống gì cả tay chân bủn rủn cậu vẫn cứ nằm đó.

  Khoảng một lát cậu cảm thấy dưới chân có ai đó thều mình cậu bừng tỉnh dậy thấy một người ăn mày quần áo rách,tóc tay bù xù rồi nói với cậu:

-Nhóc con đi chỗ khác mà ngủ chỗ này là chỗ ngủ của ta.

 Cậu nghe ông ta nói dậy rồi liền bỏ đi,cậu đi tới chỗ khác trông công viên nơi đây đang xây phần còn lại trông công viên thì cậu nhìn thấy ánh lửa bên trên là một nồi súp gà,cậu nhìn chung quanh không thấy ai cậu lấy cái tô múp rồi ăn lia lịa cậu đang rất đói nên đã ăn hết cả nồi đó bỗng nhiên cậu nghe có tiếng người lại gần cậu liền bỏ chạy.

  Cậu chạy được một khoảng xa nhưng trong đêm cậu nghe thấy tiếng bọn họ cãi vã nên cậu đi một vòng rồi thấy hai cặp tình nhân đang hôn nhau đắm đuối bên cạnh họ có một ít thức ăn và nước uống cậu lấy trộm để ăn ngày mai,cậu rón rén bước lại cặp tình nhân vẫn tiếp tục không để ý gì cậu trộm được một bịt

thức ăn rồi cậu đi ra khỏi công viên rồi quay lại chỗ gánh xiếc liệu ông cậu có quay lại

hay không nhưng rốt cuộc ông cậu không quay trở lại cậu đi vào một căn nhà bỏ hoang

kế bên để nghỉ ngơi cứ thế cậu thường đi ra ngoài công viên trộm những người có tuí thức ăn để sống qua ngày cậu biết lão ăn mày lúc trước bỏ đi nhưng tối thì lão quay trở lại đây nghỉ ngơi nên cậu lại ngồi đó quan sát vì chỗ này có thể quan sát rộng rồi cậu nhìn thấy một người với ba đứa nhóc đang ngồi phía đằng kia,người đàn ông đi chỗ khác chỉ còn ba người.

  Người phụ nữ đang ngồi với đứa con gái còn hai cậu con trai trông nhỏ hơn cậu 1 hay 2 tuổi,cậu cứ ngồi đó quan sát

rồi phụ nữ dẫn hai đứa con trai đi đâu đó đây là cơ hội cậu ra tay,cậu ngồi đợi tới khi người phụ nữ đi khuất rồi tiến bước tới con gái của người phụ nữ đó cậu lên tiếng:

-Ủa bé ngồi đây một mình àh cha mẹ của bé đâu.

 Cô bé đó nhìn cậu ăn mặt dơ bẩn nên không lên tiếng khi cậu hỏi rồi cậu lại ngồi gần bên đang cố bắt chuyện với cô bé đó:

-Đằng này không quen biết với đằng ấy mau đi chỗ khác chơi nếu không đằng này sẽ la lên cho mẹ đằng này biết đấy.

 Cậu nghe cô bé nói vậy cũng thấy hơi lo lắng nhưng không biết làm gì bây giờ,cậu không biết làm gì nên đã làm liều mọi chuyện tới đâu rồi tới rồi cậu nắm chặt lấy tuí thức ăn rồi vọt lẹ,cậu chụt lấy thức ăn chạy đi thì bỗng có bàn tay ai đó chộp lấy cổ cậu,cậu xoay người lại thì thấy người phụ nữ đó chộp cổ áo của mình cậu cố gắng giãy giụa nhưng không thoát khỏi người phụ nữ đó.

 Cô bé lên tiếng:

-Mẹ ơi,cậu ta định lấy trộm đồ của chúng

ta đấy mẹ ạh! Mau dẫn cậu ta lên đồn cảnh sát đi mẹ ơi!

 Cậu bé năn nỉ người phụ nữ:

-Không,cháu không muốn tới đồn cảnh sát đâu,cháu mong cô tha lỗi vì cháu thấy đói thôi nên cháu đã trộm thức ăn thôi rồi người phụ nữ dẫn cậu tới đồn cảnh sát gần đó vào tới trong cậu không

muốn cầu xin người phụ nữ đó mấy viên cảnh sát hỏi cậu tên gì cậu không nói tên mình mà cứ ngồi đó.

  Người phụ nữ gọi cho chồng của mình tới đồn cảnh sát khoảng một lát sau người chồng đã có mặt người đó trong cao to và vạm vỡ hỏi người vợ của mình rồi người vợ kể sự tình cho chồng của mình biết. Người đàn ông nhìn mặt cậu bé có nét thao thao giống một người.

 Người đàn ông lại gần hỏi cậu với giọng dịu dàng:

-Này cậu bé tên cháu là gì!

 Cậu bé nhìn người đàn ông rồi gục mặt

xuống không muốn trả lời,cậu nhìn xung quanh mấy viên cảnh sát hỏi cung những người tội nhân nạt nộ họ và có khi tra tấn(tra tấn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi), làm cậu thấy sợ nơi này.

 Người đàn ông lại lên tiếng biết cậu nhìn xung quanh có vẻ sợ hãi:

-Này nếu cháu nói tên mình ra để chú nói với mấy viên cảnh sát rồi chú sẽ xin họ tha cho cháu được chứ!

 Cậu bé nghe vậy liền nói:

-Vậy hả chú? Chú không gạt cháu chứ!

Người vợ thấy chồng như muốn tha cho cậu nghĩ cậu còn nhỏ mà đã đi trộm cắp như vậy không biết lớn lên cậu ta sẽ

ra sau nữa.

-Anh không thể làm thế nếu thả cậu bé sau này lớn lên nó sẽ trở thành tội phạm

thay vì đưa nó vào nhà nuôi thiếu niên thì tốt hơn.

 Người đàn ông nói:

-Em hãy nhìn cậu bé này đi trông nó rất giống một người để anh hỏi tên rồi sau đó cũng chưa muộn mà.

 Viên cảnh sát lại hỏi cậu:

-Này,cậu tên gì nhà cậu ở đâu tại sao cậu đi ăn trộm đồ của người khác ấy hả?

 Cậu nghe viên cảnh sát với giọng nói khào khào làm cậu đâm ra hoảng sợ. Cậu nhìn người đàn ông đó nói:

-Chú ơi xin chú hãy giúp cháu với!

 Người đàn ông đó lại nói:

-Được,cháu nói tên viên cảnh sát biết đi rồi chú sẽ làm thủ tục tha cho cháu.

 Việc vi phạm pháp luật bây giờ rất nghiêm trọng nếu vi phạm pháp luật ở tuổi này sẽ không tốt cho tới cả đời vì lúc nào cũng bị giám sát muốn đi đâu cũng rất khó khăn vì đã nằm trông bảng

vi phạm pháp luật của nước dân chủ.

  Cậu bé hoảng sợ liền ngồi đối diện với viên cảnh sát rồi nói tên:

-Cháu tên Steve,Steve Wayne.

 Người đàn ông đứng ở phía sau cậu nghe cậu nói tên cậu liền chạy lại quay về lại và nhìn cậu:

-Cháu vừa nói gì? Cháu tên Steve phải không?

 Cậu bé gật đầu nhưng không hiều gì người đàn ông đó nhìn vợ mình nở một nụ cười rồi nói:

-Em yêu cuối cùng chúng ta tìm được con của em anh rồi.

 Rồi đàn ông đó xoay qua nói với viên cảnh sát,nói:

-Thưa anh mọi chuyện nhầm lẫn thôi đây là cháu của tôi chỉ là một sự nhầm lẫn ở đây thôi.

 Viên cảnh sát,nói:

-Thôi được nếu có sự nhầm lẫn thì anh lại đây kí tên để chúng tôi xóa biên bản này.

 Người đàn ông đó lại kí tên rồi tất cả đi ra khỏi sở cảnh sát và đi lại chiếc xe mình người đàn ông nhìn cậu với đôi mắt mừng rỡ khôn xiết rồi đứng nói với

cậu bé:

-Này ta là anh của cha con là bác của con

còn kia là bác gái và con gái ta còn hai đứa trẻ kia một người bạn thân nhờ ta chăm sóc cho chúng năm nay cháu bao nhiếu tuổi rồi.

 Cậu bé nhìn bác mình,nói:

-Cháu năm nay được 11 tuổi.

 Bác gái nói:

-Thôi hai bác cháu lên xe về khách sạn thôi chúng ta có rất nhiều chuyện để nói

phải không?

 Thế là bọn họ về khách sạn,buổi tối hôm đó bọn họ nhà ở sảnh ăn tối rồi họ kể chuyện cho nhau nghe cậu bé kể mọi việc cho hai bác của mình mấy năm qua cậu sống lưu lạc khi mẹ cậu qua đời,bác gái cứ nhìn cậu chằm chằm làm cậu thấy ngượng ngịu.

 Bác Rick nói:

-Oh ta quên nói cho cháu biết,bác tên Rick bác gái cháu tên Ena còn con gái bác tên Beth còn hai cậu đây là anh em với nhau,anh tên là Mike còn người em tên là Carl.

 Cậu bé nhìn họ cười nhạt rồi bữa tối tới cậu cứ ngồi đó ăn không lên tiếng chỉ khi nào được hỏi cậu mới trả lời.

 Bác Rick lên tiếng:

-O.k đợi tới ngày mai bác bàn công việc với người ta ở đây xong xuôi rồi chúng ta trở về đảo.

 Tối hôm đó cậu ngủ chung với hai anh em nhà họ Usher cậu nhìn lên cửa kính thấy bầu trời đêm nay thật đẹp có trăng nữa cậu nhớ tới ông của mình không biết giờ ông đang ở đâu rồi nước mắt lưng tròng rồi ngủ thiếp đi.

  Sáng hôm sau cậu ngủ dậy trễ nên đã bị bác gái mắng cho một trận nhưng hai anh em nhà Usher không bị mắng cậu biết bọn chúng không đánh thức cậu dậy cùng nên rất tức giận trông buổi ăn sáng bác gái nói:

-Này Steve nếu cháu muốn sống chung với gia đình ta buổi sáng nên thức dậy không được nằm ngủ nướng tới trưa trời trưa chật như thế!

   Cậu ngồi nghe bác gái của mình giảng một hồi rồi mới cho cậu đi,cậu đi về phòng đi ngang qua khu bể bơi thấy hai

anh em họ cùng với con gái bác Rick nô đùa với nhau nhưng cậu không biết bơi.

   Lúc trước một lần cậu rình bắt một con thỏ ,con thỏ cứ chạy rồi cậu dí đuổi theo phía sau rồi cậu tóm được chân của

nó không may là cậu rơi xuống một cái hồ nhưng cái hồ này không sâu cho lắm cậu cứ tưởng cái hồ rất sâu tay vẫy vùng chân đạp loạn xạ cầm chân con thỏ cậu cố giẫy giụa làm con thỏ chết ngạt rồi cậu bỗng cảm thấy hồ nước nông nên đã đứng dậy mực nước chỉ cao tới gần thắt lưng của cậu,cậu đứng đó nghĩ mình có thể đã chết trông lúc đó.

                                              Trang 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro