Chương 1 : Phát Sinh Quan Hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Điệp Nhẫn là một người bình thường, nhan sắc của cô thuộc hạng mỹ nhân, khiến bế hoa tu nguyệt. Cô có cả tài năng lẫn sắc đẹp, ngón tay ngọc ngà, thon dài, làn da trắng hơn sương tuyết, da như băng, xương như ngọc, vẻ đẹp khó có thể miêu tả, mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, tất cả các từ miêu tả xinh đẹp như thế nào cũng không đủ để miêu tả cô.

Hồ Điệp Nhẫn có mái tóc ngắn màu đen, được buộc lại bằng một chiếc nơ hình con bướm màu tím, có đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, cô có đôi mắt màu tím không tròng giống côn trùng.

Hồ Điệp Nhẫn có chiều cao khiêm tốn, được mô tả là có dáng người thuộc kiểu nhỏ nhắn yếu ớt khiến người khác muốn bảo vệ và nâng niu nhưng đừng vì vậy mà khinh thường cô, cô có một niềm đam mê mãnh liệt với lịch sử, kiếm thuật, võ thuật, y học và tâm lý học.

Mặc dù có thân hình nhỏ nhắn nhưng sức mạnh của cô không phải dạng vừa, cô có thể bảo vệ bản thân mình, có thể đánh một nam nhân đến khi hắn chết.

Cô cực kỳ hứng thú với thời nhà Quân vì sự bí ẩn và kì lạ của nó.

Thời nhà Quân, là thời mà tất cả nhân loại đều biết, nó bí ẩn, kì lạ, mặc dù đế vương có họ Quân nhưng các người con lại có họ khác nhau, những cái tên đó đều là do đế vương đó đặt.

Các hoàng tử đều đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở, làn da trắng hơn sương tuyết, đều có khí chất bá vương, tàn nhẫn, máu lạnh, vô tâm, có một tham vọng lớn, họ đẹp tới nỗi khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Có một giọng nói ấm áp, trầm trầm, có đôi mắt sắc sảo.

Dáng người cao ráo, to lớn, rắn chắc, mạnh mẽ. Họ đều có một tài năng riêng, một sở trường riêng.

Thời Quân là thời có một vụ án kinh khủng, đáng sợ và nguy hiểm nhất, đó là thứ đã làm nên "tai tiếng" của thời Quân.

Hồ Điệp Nhẫn thở dài mệt mỏi. Cậu bạn kế bên thấy vậy thì mỉm cười nói :

- Buồn ngủ sao ?

- Ừm.  .  .

Hồ Điệp Nhẫn gật đầu.

- Tớ cho cậu mượn vai để ngủ một chút, được không ?

- Cảm ơn cậu, Thương Hàn.

- Đâu cần nói như vậy chứ, chúng ta là bạn bè mà, Hồ Điệp Nhẫn.

- Ừm, là bạn thân !

Hồ Điệp Nhẫn mỉm cười nói, Thương Hàn bật cười.

- Rồi rồi, bạn thân, là bạn thân. Vậy giờ ngủ đi, hôm qua cậu thức tới sáng rồi. Con gái không nên có quầng thâm, sẽ xấu lắm.

- Ừm.  .  .

Hồ Điệp Nhẫn dựa vào vai Thương Hàn, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Thương Hàn nhẹ nhàng ôm lấy cô, cậu thở dài.

- Thật là, cậu thật không biết quan tâm sức khỏe của mình chút nào, Hồ Điệp Nhẫn.

- .  .  .

Thương Hàn chậm rãi cõng cô đi về nhà, khi để cô lên giường, cậu mỉm cười sủng nịch. Quả nhiên rất dễ thương a.

- Chúc cậu ngủ ngon, Hồ Điệp Nhẫn.

Thanh Hàn chậm rãi đi ra ngoài, ngay sau khi cậu đóng cánh cửa lại thì một bóng đen xuất hiện, hắn nhíu mày nhìn Hồ Điệp Nhẫn. Hắn hỏi với chất giọng không tin tưởng:

- Đây là cô ta ?

- Đúng vậy, mau lên đi, bọn kia sắp tìm thấy chúng ta rồi.

- Được rồi.

Nói xong người kia đi lại gần giường Hồ Điệp Nhẫn. Hắn lẩm bẩm gì đó, khiến cho Hồ Điệp Nhẫn biến mất, hắn mỉm cười bí ẩn.

- Sứ mệnh của ngươi là phải mạnh mẽ hơn, để có thể thay đổi .

Hồ Điệp Nhẫn đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy nặng nề, cô cảm giác như có một người nào đó đang đè lên cơ thể cô vậy, cô nhíu mày khó chịu, bên tai cô có giọng nói của nam nhân vang lên :

- Mau tỉnh dậy đi Thái tử, à không, Hồ Điệp Nhẫn mới đúng chứ nhỉ.

- Ha ~

Hồ Điệp Nhẫn khó chịu cựa quậy khiến kẻ ở phía trên cau mày. Tỉnh rồi, nhanh như vậy ?

Hắn cắn nhẹ vào tai cô, sẵn tiện liếm mút nó khiến cô phát ra âm thanh nhạy cảm, cô khó chịu đẩy hắn ra, ha hả, này người biết từ chối tình nồng của hắn sao ?

Hít sâu một hơi, thôi, bỏ qua cho hắn, chỉ cần cam chịu nâng niu một chút, kế hoạch liền hoàn thành. Hắn giữ chặt hai tay cô lại, gằn giọng :

- Ngươi nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy, Hồ Điệp Nhẫn !

- Tránh ra.  .  .

- Ngu xuẩn nam nhân ! Được Bạch nguyệt quang chủ động vậy mà lại được voi đòi tiên ra lệnh ta tránh ra, sẽ không có chuyện đó đâu, ngươi nghĩ dễ vậy à ?

Hắn phun ra bốn chữ ngu xuẩn nam nhân, nồng đậm vị khinh thường lại ghét cay ghét đắng, chính mình vì lợi ích mà chủ động hiến dâng thân thể, vậy mà này người lại ghét bỏ.

Hắn dứt khoát cởi áo cô ra, hắn khựng lại nhìn cô nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn lạnh lùng cợt nhả:

- Ngươi là nữ sao, không ngờ đó. Không ngờ ông già kia lại che giấu bí mật này hay tới vậy. Sống trong hình dạng nam nhân nhưng vẫn giữ được vẻ dâm đãng nhỉ ?

Thật không ngờ, cứ tưởng Thái tử là nam, ai ngờ lại là nữ nhân. Trong mắt xẹt qua một tia câm hận, quả nhiên lão hoàng đế vẫn là sủng ái Thái tử điện hạ nhất, không tiếc vì nữ nhi mà kiên quyết nâng đỡ nàng lên làm đế vương.

- .  .  . Cút ra !

- Ngươi bây giờ không có quyền ra lệnh cho ta, đồ ngu xuẩn, này địa phương quanh năm lẻ loi, không có kẻ hầu người hạ đâu.

- Ngươi là.  .  . Ai ?

- Ngươi bị ngu à ? Sao lại quên mất tên ta ? À, hay là do ta không đáng để ngươi phải nhớ tới ?

- .  .  . Ngươi là ai ?

- Nghe cho kĩ đây, ta tên là Thời Thấu Vô Nhất Lang.

Hắn lạnh giọng, có chút phiền phức khi thấy một Hồ Điệp Nhẫn không nhớ nổi được cái tên của hắn, khốn khổ thay, nếu không phải kẻ kia đột ngột tiến công, thì hắn cũng không cần phải làm vậy.

Nhưng Thái tử điện hạ thân mến, ngươi trao ngươi cho ta chính là thông minh lựa chọn. Nếu vào tay kẻ khác, tỷ như hắn ta, trong mắt hiện lên nghiền ngẫm ý cười, thì ngươi chỉ còn là một con rối.

Hắn cười nhạt, thương hoa tiếc ngọc hôn lên hàng mi cong vút của Hồ Điệp Nhẫn, ngươi xem, chính mình luôn luôn ghét bỏ nàng Thái tử điện hạ ở bộ dạng hạ phong không can tâm ở hắn dưới thân, sao không thể không vui đâu ?

- Thời Thấu.  .  . Vô Nhất Lang ?

- Ừ, Thời Thấu Vô Nhất Lang, kẻ mà sau này khiến ngươi phải cầu xin.

- Vẫn là, tránh ra.

Thời Thấu Vô Nhất Lang cúi xuống hôn môi cô, hắn cắn mạnh vào môi dưới của cô, cô ăn đau nên kêu lên một tiếng. Đầu lưỡi tận dụng cơ hội khi cô kêu lên vì bị tổn thương thì tiến vào.

Thời Thấu Vô Nhất Lang cảm thấy vị tanh tưởi trong miệng mình, hắn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nuốt xuống, yết hầu di chuyển lên xuống khó khăn.

Tiến vào khoang miệng ấm nóng của nàng nhẹ nhàng quấn quýt với đầu lưỡi của cô, Hồ Điệp Nhẫn nhìn chằm chằm hắn, đột ngột dùng răng cắn đầu lưỡi của đối phương.

Lúc đầu thì nụ hôn Thời Thấu Vô Nhất Lang rất bình ổn nhưng hắn bị nàng cắn đến phẫn nộ, lại trở nên đau đớn hơn, hắn trừng to mắt, Hồ Điệp Nhẫn bị hôn đến choáng váng, hô hấp trở nên rối loạn, vị tanh tưởi của máu, máu của hai người hoà quyện vào nhau.

Cực kỳ kinh tởm.

Quá kinh tởm, Thời Thấu Vô Nhất Lang từ bỏ, cố gắng kìm lại cơn nôn mửa, chỉ là một cái hôn mà đã đổ máu. Hắn cau mày, khó kìm nén được cơn giận dữ mà nhìn Hồ Điệp Nhẫn.

Này nam nhân là ai ?

- Ngươi là ai ?

Mặt Thời Thấu Vô Nhất Lang tối sầm, Thái tử điện hạ thật khiến người ta tức chết, đã biết hắn tên còn lại hỏi ?

Hắn sinh khí, con mẹ nó, hắn đột nhiên cảm thấy này nữ nhân dù thế nào cũng sẽ không có người thích, đây là Thái tử điện hạ tài sắc song toàn, phong lưu phóng khoáng mà nhiều người ái mộ sao ?

Hắn nhanh chóng áp chế cô xuống giường, cô nhíu mày cựa quậy. Cô muốn trốn thoát cái con người này, nhưng hắn đã dùng tay mình đặt lên gáy cô nhấn lại gần rồi một lần nữa áp sát hai đôi môi vào nhau.

Và cả hai lại đổ máu. Một lần nữa, một lần nữa.

Thời Thấu Vô Nhất Lang ngấu nghiến đôi môi hồng hào của Hồ Điệp Nhẫn, dùng sức cạy mở hàm răng của cô rồi đưa lưỡi hắn vào càn quét, hút hết vị tanh và nước bọt bên trong khoang miệng ấm nóng, bé nhỏ, lưỡi của hắn xoắn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô đến cháy bỏng.

Cô bị hôn đến thần hồn điên đảo, cố gắng phản kháng hắn nhưng cô chỉ là một con mồi yếu ớt dưới thân của một con sói mạnh mẽ, và cô biết, cả đời giữ gìn trinh trắng của cô sẽ không còn.

Cô dùng sức cắn mạnh vào lưỡi của Thời Thấu Vô Nhất Lang, đổ máu.

Ăn đau, Thời Thấu Vô Nhất Lang buông tha đôi môi của cô, khuôn mặt của hắn càng ngày càng lạnh đi, chỉ cần yên lặng hưởng thụ sẽ không được sao ?

- Ngươi biết mình đang làm cái quái gì không ?

- Chẳng phải ngươi nói, ngươi không thích ta, vì cái gì lại không thích đến lên giường ta ?

Hồ Điệp Nhẫn không sợ hãi trước sát khí của Thời Thấu Vô Nhất Lang, sắc mặt lạnh nhạt.

- Ha hả, không thích chính là không thích, liên quan đến lên giường sao ?

Hắn nhanh chóng thoát y, cô đăm chiêu nhìn hắn, người này thật sự không thích thân thể này sao. Cô lùi lại định thoát thì bị hắn kéo lại, hắn nở một nụ cười đậm chất khinh thường.

- Cả đời cũng không thoát khỏi ta, ngươi biết mà ?

Hồ Điệp Nhẫn thâm trầm, săm soi hắn. Hắn đáp lại bằng một nụ cười.

Bây giờ cô thấy này nụ cười rất đáng sợ, sự chiếm hữu và phẫn nộ của hắn đang bộc lộ qua nụ cười. Cô lại cảm thấy có chút thương cảm, này nam nhân chắc chắn là yêu đến câm hận.

Cô lại nhớ đến, hắn không phải là Thời Thấu Vô Nhất Lang sao ?

Hoàng tử khát vọng nhất thời Quân ?

Không thể nào, không thể nào như vậy được.

Hắn kéo nàng lại, côn thịt mạnh mẽ đi vào tiểu huyệt, Cơ thể cô run lên bần bật, mắt nhòe đi vì đau, hai vách thịt bắt buộc phải căng ra để một côn thịt to lớn đi vào trong, sự đau đớn ở dưới hạ thân truyền thẳng lên não.

- Thật đáng thương ~

Ở nơi giao hợp của hai người chảy ra một dòng máu đỏ tươi còn bên trong thì ra sức bài xích vật lạ.

Cô bật khóc vì hạ thân đang đau đớn, Thời Thấu Vô Nhất Lang nhíu mày khó hiểu.

Đây là lần đầu của cô sao ?

Vậy cô không hề qua lại với tên nam nhân nào à ?

Không thể như vậy được.

Không hề quan hệ hay làm tình với ai sao ?

Không thể.  .  .

Vậy là hắn đã lấy lần đầu của cô sao ?

Không thể như thế được, hắn đã điều tra rất kĩ lưỡng, cô đã từng quan hệ với một tên nam nhân rồi mà ?

Cái đéo gì đang diễn ra vậy ?

Hắn kinh ngạc, cũng có chút không thể tin tưởng, vậy hắn đã hiểu lầm cô à, không thể nào, cảm giác khó chịu dâng lên, hắn dường như muốn giết quách cô cho rồi.

Cô thì đang khóc trong sự đau đớn và tuyệt vọng, hô hấp khó khăn quá.

Lần đầu của cô lại dành cho tên hoàng tử vô lại này sao, không thể nào...

Cô tức giận dùng tay tát hắn, hắn chán ghét nhìn cô, sự tức giận và ghê tởm bùng lên.

Hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, hắn đã hạ mình để nâng niu cô vậy mà, Hồ Điệp Nhẫn gằn giọng :

- Khốn khiếp.

- Khốn nạn, ha, dù ngươi có chửi rủa ta như thế nào đi chăng nữa thì lần đầu của ngươi vẫn là ta, cứ chửi đi, chửi tới ngày mai cũng được. Ta không quan tâm, vì ta đã là một tên khốn nạn rồi !

Thời Thấu Vô Nhất Lang cười cợt, hắn không đợi nàng vơi đi sự đau đớn mà mạnh bạo cấm vào rút ra, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy dư ảnh.

Côn thịt trán kiện dữ tợn cấm sâu vào tiểu huyệt nhỏ bé.

Ý thức của Hồ Điệp Nhẫn dần mờ đi, nàng không còn nhiều ý thức, chỉ biết chịu đựng những cú thúc và chỉ biết ngửa cổ che đi khuôn mặt đang đỏ ửng vì bị cấm vào, nước mắt cứ tuôn ra không ngớt, sự tuyệt vọng và không cam tâm xen lẫn vào nhau, tiếng rên rỉ gợi cảm phát ra khiến hắn như bị kích thích.

Thời Thấu Vô Nhất Lang không quan tâm đến cảm xúc bây giờ của cô, hắn chỉ làm theo dục vọng và giải tỏa sự tức giận của mình.

Hắn cúi xuống mút mát cổ cô, tạo ra một dấu hickey đậm màu, cười như không cười thưởng thức gương mặt ghê tởm của cô. Hồ Điệp Nhẫn tức giận nói :

- Ngươi là chó sao, đồ khốn !

- .  .  .

Thời Thấu Vô Nhất Lang im lặng, hắn không rảnh trả lời cô.

Hắn gia tăng lực đạo cấm vào rút ra, khiến tiếng giao hợp của cả hai to hơn, hạ thân cô tiết ra nhiều dâm thủy khiến hạ thể vô cùng hỗn loạn, Thời Thấu Vô Nhất Lang khó khăn cấm vào, mỗi lần cấm vào rút ra đều kéo ra một lượng lớn dâm thủy, khiến chiếc giường ướt đẫm.

Đột nhiên cơ thể của Hồ Điệp Nhẫn run bần bật, tiểu huyệt đột nhiên siết chặt côn thịt của Thời Thấu Vô Nhất Lang khiến hắn suýt bắn ra.

Từ tiểu huyệt phun ra một lượng cực lớn dâm thủy, làm chiếc giường đã ướt còn ướt hơn nữa. Hồ Điệp Nhẫn mơ màng, một ý nghĩ hiện lên. Cô ngất đi vì quá sức chịu đựng.

Cô đã mất lần đầu mà cô đã giữ gìn 20 năm rồi.  .  .

Lần đầu của cô không phải sự dịu dàng, nâng niu hạnh phúc mà là mạnh bạo, cưỡng ép, và sợ hãi, tuyệt vọng.  .  .

- Đáng lí ra ta mới là thái tử, kẻ như ngươi nên chết đi thì hơn, ngươi và mẫu thân của ngươi đều giống nhau, cùng một loại dâm đãng, ngu xuẩn !

Thời Thấu Vô Nhất Lang lạnh lùng chế nhạo Hồ Điệp Nhẫn. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hồ Điệp Nhẫn, không một chút thương tiếc. Hắn bỏ mặc cô ở đó, dứt khoát đi ra ngoài. Không quên ra lệnh cho nô tỳ :

- Thái tử đang mệt, đừng làm phiền

- Vâng thưa thập hoàng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro