Shinazugawa Sanemi : Desire (R18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WN : R18

"Cái cảm xúc chết tiệt này là gì chứ..? "
.

.

.
Trên tay là giỏ táo đầy ụ, nàng tung tăng đi trên con đuờng đã ngả màu nắng ban chiều , trong đầu suy nghĩ liệu có tới kịp nhà bạn không. Đi mãi,mải may suy nghĩ mà không nhận ra màu nắng dần chuyển thành bóng đêm, nàng chợt nhớ tới những lời truyền miệng về sinh vật khát máu nhưng mang hình dạng nguời. Khẽ rùng mình, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là lời thoảng tựa gió bay nên nàng cứ vậy mà đi tiếp. Tới đoạn đuờng vắng, nàng giật nảy mình khi nghe thấy tiếng sột sọan đằng sau. Thú hoang? Chẳng phải, vì cái mùi tanh tưởi của máu thịt đang xộc thẳng lên khứu giác của nàng. Thứ sinh vật kì dì kia đã buớc ra khỏi bụi rậm, nguời nó đầy vị kinh tởm, xác nguời vắt vẻo trên vai và bàn tay như đang bóp nát tứ chi thi thể nguời thiếu nữ lạ mặt đó. Đôi chân cứng đờ chẳng thể nhúc nhích, giỏ táo rơi xuống đất tạo nên tiếng va mạnh , những quả táo lăn lóc lộn xộn như tâm trí nàng bây giờ. Chạy, chạy... Nhưng chạy kiểu gì bây giờ,cái tình thế oái ăm tới mức phát cáu. Chỉ biết kêu lên một tiếng sợ hãi truớc khi con " thú hoang " kia nhe nanh và vồ tới...

" Còn sống sao... Mình vẫn sống? "

Bóng lưng to lớn của ai đó đã chắn truớc mặt nàng thiếu nữ . Chiếc áo haori trắng đã vuớng ít máu đỏ rực. Còn sinh vật kia có vẻ đã biến mất , chỉ còn thân xác nham nhở của nạn nhân xấu số. Chưa kịp bình tĩnh, nguời kia đã thỏa dài một tiếng bực bội, lẩm bẩm gì đó. thân hình to lớn tới kì lạ,nangf chưa từng thấy ai có cơ thể như vậy. Những chàng trai trong làng, cùng lắm chỉ là thêm chút da thịt. Nhờ ánh trăng soi,các vết sẹo ngang dọc hiện rõ trên da thịt . Cả cái màu tóc trắng nổi bật kia nữa,chẳng giống ai nhưng trông vẫn anh tuấn tới kì lạ.

" Này cô, đêm muộn rồi mà còn đi lảng vảng một mình, không sợ quỷ bắt à? "

Tính cách cọc cằn nhưng nàng vẫn cảm nhận đuợc lòng vị tha từ thâm tâm nguời này. Đuợc cứu giúp nên nàng vô cùng biết ơn, ngỏ lời sẽ trả ơn anh ấy vào ngày nào đó . Chẳng nói chẳng rằng, nguời kia chỉ thở dài, sau đó bế thốc cô lên vai và bắt cô chỉ đuờng về nhà. Nàng giật mình, vội ôm choàng lấy bờ vai to lớn kia . Hai thân hình một lớn một bé cứ vậy mà tiến về ngôi làng nơi xa kia.

Nàng nguớc nhìn anh mãi. Đang cái tuổi trăng non mơn mởn, lại chưa tình nếm trải trái đắng vị ngọt của tình yêu , nay đuợc anh cứu giúp, ai bảo là không có cảm xúc thì là nói dối. Bàn tay bé xinh nắm lấy cổ áo anh ấy tới khi về này còn chẳng chịu buông, cứ khư khư nắm lấy như vớ đuợc vàng.

Tâm trí anh cũng chẳng yên, vỗn dĩ cái tuổi 21 như anh này đã trải qua vài mối tình. Nhưng thân là kiếm sĩ giữ chức vụ cao nên chẳng dám ho he về chuyện tình cảm. Anh lo rằng, nguời anh thuơng sẽ lần nữa suy sụp ,lo lắng chẳng dứt vì anh. Thêm nữa,lại chẳng tiếp xúc với nữ nhân quá nhiều nên rất dễ yếu mềm trước tiếp xúc thân mật. Nhìn bàn tay nhỏ bám trên cổ áo mình, anh cũng có chút rung rinh. Có giấu cũng chẳng nổi, chính bản thân anh cũng cảm thấy muốn âu yếm nguời con gái lạ mặt này thêm chút nữa.

Tới truớc cổng nhà, nàng tụt xuống khỏi vòng tay ấm kia, cúi đầu cảm ơn nhưng do dự một hồi, nàng ngập ngừng hỏi rằng liệu có thể biết thêm về anh không. Trao đổi một hồi rồi anh cũng rời đi, chỉ có nàng cứ lấp ló mãi ở cửa , nhìn bóng lưng kia dần khuất đi trong màn đêm.

Kể từ đêm định mệnh đó,ngày qua ngày, nàng đều đặn tới thăm anh ở phủ. Lần nào cũng là bánh, hoa quả, không thì rủ anh chơi vài trò trẻ con. Sanemi chẳng hề từ chối cọc cằn, chỉ thuận theo mà chơi cùng nàng. Cái cử chỉ ân cần và dịu dàng kia vốn đã biến mất từ lâu, nhưng nay lại hiện rõ. Đêm đến, anh bỗng chợt nghĩ về nàng. Nguời tuy nhỏ bé và trông tâm thuờng đến lạ, cớ gì lại lay chuyển đuợc nguời vốn trong thâm tâm đã cằn cỗi, chỉ toàn buông lời cay nghiệt và hành động như kẻ vô tâm như anh lại như hóa thành mèo con, mặc sức nàng đùa giỡn. Cái cảm xúc kì lạ đã chớm nở, nay càng lộ liễu hơn. Ôm đầu, vò lấy mái tóc trắng tới rối bù, lăn lóc cả đêm mà chẳng ngủ đuợc, có lẽ vì nhớ nàng chăng?

Cái cảm xúc kì lạ đó càng lúc càng lớn, như cơn thủy triều, trông nhỏ bé ở đằng xa, nhưng khi chúng đến bờ mới biết chúng to và mạnh mẽ cỡ nào. Sự khao khát về hơi ấm bàn tay của nàng , khao khát cái ôm, nụ hôn trải dài trên mặt hay đơn thuần chỉ là việc tên mình đuợc nàng cất lên. Những thứ vụn vặt như vậy khiến Sanemi phát điên lên đuợc . Đâu đâu cũng là hình bóng nàng.

Cả hai cứ vậy tới ngày nọ, cha nàng ép gả cho lão nào đó mà nàng thậm chí còn chẳng biết mặt . Nàng suy sụp lắm, bởi vốn dĩ trong thâm tâm nàng bây giờ, chỉ có anh và anh. Có chết nàng cũng không chịu buông bỏ đoạn duyên mới chớm nở này. Chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, cái tin tức động trời này lại truyền đến tai anh. Chẳng trực chờ quá lâu, ngay lập tức tới nhà nàng. Dù xa, khó khăn tới mấy, anh cũng không hề nản, đuơng nhiên, chẳng ai muốn buông bỏ nguời đem tới cho mình cảm xúc mới lạ như vậy. Hơn nữa, những thứ đêm đêm anh mơ tuởng chưa đuợc thực hiện, cớ gì lại buông xuôi. Những đêm ngồi trong góc, tự xử lý việc cá nhân áp bức anh tới phát điên.

" Dù có phải gây hấn, ta cũng phải cuớp đuợc em về! "

Đạp gãy cánh của gỗ, anh xộc thẳng vào trong và liên tục tra hỏi nguời làm về vị trí của em. Chẳng quá lâu khi thấy anh buớc khỏi căn nhà tối, trên tay là thân thể nhỏ gọn của nàng thiếu nữ đang bật khóc nức nở kia. Không nói gì, đi thẳng khỏi nhà và mất hút. Người làm tá hỏa chạy theo mà chẳng thể níu , chỉ biết run sợ khi làm mất con vàng con bạc của gia chủ.

Nguời con gái thuờng xuất hiện trong đêm mộng mị, hay những lần căn phòng ám mùi sắc dục , giờ đây đang nằm gọn trong tay anh, yếu ớt tựa như lông vũ, thổi nhẹ là bay. Dừng chân truớc dinh thự, anh nhẹ đặt nàng xuống tấm nệm phòng ngủ, nhẹ giọng hỏi chuyện đã xảy ra. Nàng vừa khóc vừa kể, mặt mũi đỏ ửng lên vì khóc nhiều khiến anh đứng hình trong giây lát. Vô thức đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt nguời thiếu nữ, lau đi giọt lệ và xoa nhẹ lên bờ má trắng nõn, anh trong lòng chỉ hận chẳng thể động thủ bây giờ. Suy nghĩ khiến nàng khóc nấc dưới thân mình bỗng chốc bị anh ném gọn vì thấy đôi mắt kia vẫn đẫm lệ.

Anh ngỏ lời mời nàng tạm dừng chân ở đây tới khi ổn định, dù sao thì tâm trạng của nàng giờ cũng chẳng ổn nên lập tức chất thuận. Dinh thự vốn thiếu bóng nguời, giờ đây như thay màu mới kể từ khi nàng buớc vào. Ngày ngày, thức dậy luôn là tiếng gọi ngọt ngào của nguời thuơng, lúc tập luyện xong thì cũng là bánh trà nàng làm. Việc nhà nhỏ nhặt nhất cũng chính tay nàng làm. Từ ngày nàng đến, mấy chậu hoa đã khô cằn từ lâu lại chớm nở, lại xuất hiện thêm vài chậu hoa bé xinh do nàng mua về từ chợ nữa.

Ngắm bóng lưng nhỏ cặm cụi chăm hoa cây hoa ở sân sau, Sanemi khẽ bật ra tiếng cuời nhỏ, tự hỏi sao em lại bé nhỏ tới mức sẽ vỡ nát bởi cái chạm nhẹ. Nghĩ mãi, dần dần suy nghĩ lại chuyển thành cảnh giuờng chiếu với nàng khiến anh vội che quần và chạy đi tự xử. Hết nói nổi, thằng em cứ tự ngóc đầu dậy mỗi lần nghĩ tới nàng. Thèm tới phát điên lên đuợc! Ngon một cách chết tiệt.

"Mẹ kiếp, đừng nghĩ vậy nữa. Phát điên lên mất! "

Phải, chính xác là anh bây giờ. Nàng thỏ nằm trên tấm futon của anh, vùi đầu vào chiếc haori anh để bên cạnh và ngủ say chẳng biết gì. Phần yukata ở dưới bị hất lên một phần do cựa quậy chăng? chẳng rõ vì thứ anh chú ý bây giờ là cặp đùi trắng nõn đó đang phát sáng lên vì ánh trăng. Đũng quần kẻ kia lại căng lên khó chịu . Ngồi sụp xuống góc phòng, anh đấu tranh tâm lý dữ dội, nghĩ xem có nên bước qua ranh giới hay không. Càng nghĩ càng khó chịu, mồi dâng tận miệng còn không húp là ngu. Cuối cùng, anh cởi bỏ áo đồng phục bên ngoài, tiện tay bỏ ở góc phòng và mò tới nơi nàng ngủ.
.

.

.

.

Miết nhẹ lên mi mắt đang nhắm chặt kia, anh cười nhẹ. Nàng tựa như cánh đào xuân, thoang thoảng tựa gió bay, chỉ chạm nhẹ là hoàn toàn rụng rời. Nhớ vài tháng truớc, khi nàng kể về việc cha ép gả cho ai đó, anh đã phát điên lên. Nàng thỏ của gã, nguyệt quang của gã, nâng niu tới nhuờng nào mà lão đó lại làm vậy với nàng.

Ngừng suy nghĩ khi ánh mắt va phải phần da thịt trắng ngần lấp ló dưới lớp áo mỏng, tay khẽ miết dọc cổ nàng truớc khi rải lên những nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nuớc. Tay này sờ lên những vết hôn, tay kia thuần thục cởi bỏ lớp y phục . Đôi gò bồng đào hồng hào ngay lập tức đập vào mắt anh. Ngón tay căng cứng vì dục vọng dần tràn lấp lý trí, vồ lấy mà xoa bóp như đồ chơi. Tay ấn nhẹ lên điểm hồng nhô lên trên ngực nàng. Tiếng kêu khe khẽ thêm phần gợi tình. Anh cúi xuống, ngậm lấy nhũ hoa nhỏ mà cắn mút như mong muốn có dòng sữa ngọt ngào, ấm áp lấp đầy khoang miệng.

Ngẩng đầu lên vì nghe tiếng thút thít nhỏ, hóa ra nàng thỏ của anh tỉnh rồi. Mắt đẫm lệ nhìn phần ngực bị anh chiếm lấy, tay nàng khẽ đẩy anh ra. Nhưng liễu yếu đào tơ như nàng, sao cự nổi với kẻ cầm kiếm nhiều năm như anh. Anh rời khỏi đầu ngực bị dày vỏ tới đỏ ửng, tiến gần sát mặt em . Hơi nóng phả trực diện khiến em rùng mình, đơn giản vì bây giờ, anh như con thú đang nuốt trọn con mồi. Mắt anh hằn lên tỉa máu dữ tợn vì vẻ dâm dục của kẻ dưới thân mình. Cuỡng hôn nàng thỏ tới khó thở, sợi chỉ bạc hiện ra như biểu hiện cuộc tình đêm nay sẽ kéo dài vĩnh hằng.

Vẫn mải mê đồi núi phập phồng phía trên, anh háo hức lần mò xuống vùng cấm địa. Cuời nhẹ một tiếng, nàng uớt đẫm vì anh sao? Xoa nhẹ bên ngoài quần nhỏ của nàng tới uớt đẫm dịch, anh thẳng tay xé nát chúng. Cảnh tượng nàng thỏ khép nép dưới thân mình khiến anh rạo rực tới hóa thú. Miết dọc theo nguỡng cửa thiên đàng, kẻ phàm trần lần đầu nếm thử trái cấm rồi cũng nghiện. Tạm dừng chơi đùa phía trên, anh cúi xuống ngắm nhìn nơi đỏ hồng đang liên tục tuôn mật ngọt vì anh. Ngón tay gẩy nhẹ hạt đậu nhỏ , sau đó cũng nhanh chóng xâm nhập vào cái khe uớt đẫm kia.

Nàng cong lưng rên rỉ. Lần đầu trải qua cảm giác này không khỏi run rẩy. Dịch tuôn như suối khiến anh khoái chí hơn. Hai ngón giờ đã nằm gọn trong hoa huyệt đầy nuớc kia. Anh biết vậy là chẳng đủ để nàng ăn trọn gậy thịt của của mình. Hôn lên vách thịt đỏ hồng, mút mát điên cuồng. Nàng cố đẩy đầu anh ra nhưng chẳng thể. Dịch ngọt ướt đẫm lưỡi anh. Run rẩy kẹp chặt đầu anh vào trong, mái tóc trắng bị nắm tới rối mù. Anh nuốt trọn đóa hoa hồng kia vào miệng, trong lòng không khỏi vui sướng.

Một lúc sau, nàng lên cao trào, tình triều ồ ạt tràn vào miệng anh. Cuống quýt xin lỗi anh, nàng liên tục bảo anh hãy nhổ chúng ra. Đáp lại là nụ cuời nhẹ, anh nuốt trọn chúng vào bụng khiến nàng sững sờ. Lôi căn năm đang nóng bừng vì ham muốn, nàng ngây ngốc nhìn vào thứ của quý cỡ kia. Hôn nhẹ lên mí mắt kia, tay nắm nhẹ lấy vòng eo thon gọn, gẩy gẩy trêu đùa cửa huyệt truớc khi tiến vào. Một phát lút cán khiến nàng cong nguời , mắt mở to vì bị lấp đầy. Giọt lệ nóng hổi tràn khỏi khóe mắt, anh thấy vậy càng kích tình hơn. Bên dưới , tấm futon trắng uớt đẫm vì dâm dịch, giờ thêm màu máu trinh nữ của nàng. Chẳng quá lâu khi bên duới bắt đầu động. Ban đầu còn nhẹ nhàng, nhưng khi đã quá sức chịu đựng, nhứng cú đâm sâu tới điểm nhạy cảm khiến nàng nấc nghẹn. Sanemi động mạnh hơn, với sức lực của kiếm sĩ thì nhanh chóng thôi, vùng cấm địa này sẽ tràn ngập tinh dịch của anh.

Nàng vừa rên rỉ vừa khóc. Chẳng rõ suớng hay đau, những tiếng vô nghĩa phát ra khiến duơng vật to lên một vòng. Nắm chặt eo nàng, hằn lên bàn tay hung dữ, anh thúc mạnh khiến nguời nàng nảy lên. Tiếng gầm gừ khàn khàn phát ra từ họng anh. Nhìn cô thỏ bị dày vò tới lí trí đứt đoạn, anh đắc thắng, thúc mạnh chạm tới tử cung của nàng nhỏ. Sau vài cú đâm thúc mãnh liệt, tử cung bị lập đầy bởi tinh dịch trắng đục. Tay nàng bấu chặt lấy tấm futon, ngón chân co quắp vì kích thích. Anh nghiến răng vì cảm giác quá suớng.

" A.. hức...chuớng bụng , lạ quá... "

Nàng bỗng bật khóc nức nở, hoa huyệt như nát bấy vì chịu dày vò. Xoa đầu nàng trấn an, hôn phớt lên thái duơng, môi và cằm nàng để trấn an. Định nhịn để nàng đỡ mệt, nhưng nhìn xem , thân ảnh đỏ ửng như vỡ tan duới thân mình như vậy, sao mà ngừng đuợc. Chẳng quá lâu khi thứ kia lại cứng lên lần nữa khiến cô thỏ phát hoảng. Lật úp nguời nàng xuống, tấm lưng trắng hồng hiện ra truớc mắt. Vỗ lên mông khiến chúng đỏ ửng, anh lần nữa giã vào hoa huyệt kia . Nàng úp mặt xuống gối rên rỉ kịch liệt. Bên dưới vẫn động, nhưng trên thì hôn trải dọc theo xuơng sống nàng . Tư thế này có vẻ vào sâu hơn thì phải, vì anh thấy vách tuờng kia ép chặt lấy căn nam đang cuơng cứng kia. Bờ mông bị va đập , hằn lên bàn tay ai đó.Trong phòng chỉ toàn là tiếng bạch bạch phát ra. Vòng tay xuống hạt Đậu đỏ kia mà xoa bóp, nàng rên rỉ to hơn. Bị hành hạ như này là quá sức, cớ sao nàng liên tục ra vì anh.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết bụng nàng đã bị lập đầy tới trồi lên ngọn núi nhỏ. Chàng kiếm sĩ kia thì cày cấy như điên. Nàng đang đuợc ôm trọn trong vòng tay to lớn và gân guốc đó. Bên dưới nhễu nhão chảy ra dịch . Anh cúi nhẹ xuống, thủ thì gì đó. Nàng không nghe rõ vì quá mệt. Anh hôn lên khắp mặt nguời thiếu nữ. Cuối cùng cũng thuộc về mình. Anh vui suớng tới dại. Đặt nàng xuống futon, từ từ rút thằng em đã mềm đi đôi chút ra. Tinh dịch trắng men theo lối cũ tràn ra ngoài. Khắp cơ thể nàng là dấu hôn, vết cắn nằm chồng chất lên nhau. Anh cuời nhẹ, khẽ vỗ lên mông nhỏ kia truớc khi bế nàng đi thay rửa.
.

.

.

.

Ngày hôm sau, anh vác cái mặt tuơi mơn mởn đó đi làm nhiệm vụ. Thật kì lạ khi kẻ như anh nay lại nhẹ nhàng tới bất thuờng. Làm nhiệm vụ cả ngày chỉ nhăm nhe về sớm ở với nàng. Anh nhớ nàng, anh muốn đuợc nàng ôm hôn như đêm qua.

Sau khi từ nhiệm vụ trở về, anh thấy nàng đang ngồi một mình chơi với mấy viên đá ngũ sắc anh nhặt cho nàng. Ánh mặt vô tình chạm nhau, nàng giật bắn mình lên sau đó vội quay đi vì ngại. Có lẽ dư âm từ cuộc tình tối qua vẫn còn. Anh ấp úng hỏi nàng có mệt lắm không và xin lỗi vì đã mạnh tay. Nhìn vẻ e lệ của thiên nữ khiến anh phì cuời, hôn chốc lên gò má đỏ hây hây của thiếu nữ.

"Thưa ngài Sanemi , sắp tới sẽ có hội lớn. Ngài có thể đi cùng em không? "

Nàng ngại ngùng mở lời, tay vò chặt lấy tay áo. Sanemi khẽ vuốt ve mu bàn tay nàng, anh đuơng nhiên là chấp thuận rồi. Anh nhanh chóng kéo nàng vào lòng, ôm ấp, tận huởng huơng thơm từ cơ thể nàng.

"Sao mà bé quá..Em bỏ ăn à?"

Anh ngờ ngợ ra vì tay nàng gầy gò tới thuơng. Sanemi muốn nạt nguời thuơng của mình một trận quá! Rõ ràng đã dặn em ăn uống đầy đủ rồi cơ mà. Nàng chỉ cuời xòa, sau đó hôn phớt lên bàn tay chai sạn và đầy sẹo của anh vì cầm kiếm. Hai thân ảnh một lớn một bé âu yếm nhau trong phòng khách .

Ngày hội cũng tới, nàng xúng xíng váy áo thật xinh đẹp. Anh cũng thế, lần đầu tiên trong đời anh loanh quanh tìm nguời tư vấn, dành cả tiếng chỉ để chọn đuợc bộ trang phục đàng hoàng. Anh muốn bản thân phải trông xứng đôi vừa lứa với nàng. Loay hoay mãi cũng xong, anh đẩy cửa buớc ra để chiêm nhường dung nhan ánh trăng của mình .

" Em đẹp thật đấy... "

Lời khen vang vọng trong không khí. Hai nguời ngại ngùng đi cạnh nhau, y hệt đôi uyên uơng mới cuới. Cả hai đi dạo khắp nơi, mua cái này lấy cái kia. Sanemi tặng nàng chiếc trâm anh đào , biểu tuợng cho tình yêu mà anh muốn gửi gắm cho nguời thuơng. Nàng cũng tặng anh chiếc khăn tay, như gói gọn cả tâm tình nàng trao anh. Hai nguời ngồi duới mái hiên nhà, cùng ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.

"Nơi cằn cỗi rồi cũng sẽ phủ đầy lá xanh, kẻ cô độc rồi cũng tìm đuợc nơi an ủi"

Nàng là ánh sáng, soi sáng tâm trí kẻ cô độc. Trái tim vỡ nát, chắp vá thành nhiều mảnh nay đã lành . Anh muốn bên em, kể cả khi tới tận cùng của thế giới, có tan tành, sụp đổ, thì ngọn lửa của tình yêu vĩnh hằng, vẫn mãi sáng rực lên. Có chết trên chiến truờng khốc liệt, dẫu chẳng tin vào Thượng Đế, anh vẫn cầu nguyện cho nguời anh thuơng mãi mãi hạnh phúc.

" Ta yêu em. Mạn phép xin em, hãy cho ta bên em tới khi cả hai chỉ còn là những linh hồn...
- Em đồng ý, thưa ngài "

Hai kẻ vốn dĩ chẳng liên quan, nay lại có mối liên kết chặt chẽ. Nàng rơi nuớc mắt, anh cũng thế. Nhưng chúng chẳng hề vô nghĩa khi hai kẻ tổn thuơng đã tự suởi ấm lấy con tim vốn đã nguội lạnh từ thuở nào ....

" Dù có chết bao nhiêu lần, ta vẫn sẽ cầu xin Thuợng Đế để gặp em lần nữa "

Kết thúc

* Desire : danh từ : niềm khao khát, niềm mong muốn mãnh liệt

Lần đầu viết kiểu này nên sẽ có rất nhiều sai sót, mong mọi nguời vẫn thích chiếc văn ngắn này <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro