Hậu chiến #1: Iguro Obanai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

pairing: iguro obanai x kanroji mitsuri
warning: tình huống giả tưởng

_

Gửi em, Kanroji.

Tôi còn sống.

Hoá ra một ngày, viết ra ba chữ này còn đau hơn ngàn vạn dao đâm. Em biết không, Kanroji, khi tôi lần nữa nghe được âm thanh của cõi người, tôi chẳng thà mình vĩnh viễn nằm trong câm lặng.

Đây đâu phải nơi tôi đã hẹn em.

Liệu em có giận tôi không? Thứ bội bạc này đã thất hứa với em, để em một mình tới cõi u tịch. Liệu em có tìm kiếm tôi không? Liệu em có khóc không, có trách cứ tôi không?

Kanroji,

Tôi mong em vĩnh viễn đừng tha thứ cho tôi. Suy cho cùng, kẻ như tôi chẳng xứng nhận tình yêu này của em.

_

Gửi em, Kanroji.

Dường như đêm hay ngày đều lạnh lẽo giống nhau, em ạ. Tôi không còn nhìn được nữa, cũng chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của ánh dương khi chúng chạm lên da tôi. Chuyện gì vậy nhỉ, Kanroji? Liệu em có nghĩ rồi thần linh sẽ chợt nhận ra họ bỏ sót mất kẻ hèn mọn này, rồi sẽ quay lại tước đi sinh mạng sai trái này của tôi?

Nếu thế tôi cũng chẳng lo đâu, Kanroji, khi đến được bến bờ bên kia, tôi sẽ tìm em nhé?

_

Gửi em, Kanroji.

Hôm nay họ mang cho tôi chút kẹo mật. Hoá ra khi em không còn ở đây, kẹo đường vẫn ngọt như vậy.

Ngọt đến phiền lòng.

Vị ngọt làm tôi nhớ đến nụ cười của em. Có lẽ em sẽ thích.

_

Gửi em, Kanroji.

Em có biết không? Tôi đã từng cố gắng tìm đến với em. Tôi không thích âm thanh của gió xuân đang tới, chúng quá ẩm và ồn ào. Tôi cũng không thích tiếng chim kêu ngoài khung cửa sổ, chẳng thà chúng lặng câm.

Tôi không thích mỗi khi bình minh lên và tôi nhận ra hơi thở mình vẫn chưa tắt. Em chẳng biết chúng làm tôi đau khổ đến nhường nào đâu, Kanroji ơi. Em đi rồi, tôi không còn thích thế giới này nữa.

Còn sống để làm gì nếu không có em bên cạnh, em ơi.

_

Gửi em, Kanroji.

Bất công. Tôi chưa bao giờ thấy cuộc đời này bất công đến thế. Thứ sinh vật săn máu thịt chúng ta đã chết, nhưng chúng ta lại là người gánh chịu hậu quả. Giống như vết sẹo trên mặt tôi sẽ không bao giờ biến mất, giống như em sẽ không bao giờ quay trở về.

Em ơi, tôi sẵn sàng đổi lấy linh hồn mình, chỉ mong em được cười dưới ánh nắng ngày bình yên.

_

Kanroji ơi, Kanroji ơi.

Mitsuri thân thương của tôi ơi.

Giá như những cơn ác mộng đến và hành hạ tôi hằng đêm, để màn đêm này bớt cô tịch. Bóng tối đã phủ xuống vĩnh cửu lên đôi mắt tôi, nhưng cái cảm giác yên ắng đến khó thở này, tôi vẫn cảm nhận thật rõ ràng.

Nó khiến tôi như chết ngạt. Thứ lao tù này sẽ không buông tha cho tôi. Sẽ chẳng có cây châm hay thanh kiếm nào tôi có thể dùng để chặt đứt song sắt đó hết. Có phải đây là sự trừng phạt vì đã thất hẹn với em không, em ơi...

Tôi nhớ em quá.

_

Gửi em, Kanroji.

Ngài Chúa Công đã tới hỏi tôi, liệu rằng tôi cứ chết đi như vậy, khi đối mặt với em tôi có dám hay chăng.

Ngài hỏi rằng, tôi cứ sống thế này, rồi tôi sẽ trả lời ra sao khi em hỏi tôi về ngày tháng ngày em đã bỏ lỡ.

Tôi xin lỗi, Kanroji, xin lỗi vì đã để em phải nghe những chuyện đau đớn. Thật ra, Kanroji ạ, họ nói, ánh đèn ban đêm rất lung linh. Thật may vì quỷ đã không còn, họ cuối cùng đã có thể ngủ yên giấc.

Cảm ơn em, Kanroji. Nhờ sự cố gắng của em.

_

Kanroji ơi, em đừng khóc nhé. Nhưng khi đông đến, bệnh tình tôi trở nặng. Cũng đúng thôi em, vốn dĩ hơi tàn này được cướp về từ cõi chết. Kéo dài được đến nay đã là kì tích của biết bao người.

Lá đã rụng, tiếng quét trên sân khô khốc. Những viên kẹo mật của tôi cũng đã hết rồi. Đến lúc tôi phải đi rồi, em ơi.

Nhưng em đừng buồn nhé, vì tôi đã học rất nhiều điều vì em. Khi chúng ta gặp lại nhau ở cõi âm thế, tôi cuối cùng đã có thể kể cho em biết ánh trăng ngày không còn ác quỷ trông như nào.

Trăng dịu dàng và say đắm, đêm dài tĩnh lặng và yên bình, chẳng khác nào đôi mắt ngọc của em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro