Có sự yên bình trong cơn bão...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muzan đã chăm sóc Giyuu với sự tận tình, từ những bữa ăn đầy đủ dưỡng chất cho đến giấc ngủ yên bình. Trong suốt những ngày qua, Giyuu đã hồi phục đáng kể, có thể tự mình di chuyển và làm những việc đơn giản. Cuộc sống trong Pháo Đài Vô Tận mặc dù không phải là tự do, nhưng cũng không thiếu những sự quan tâm từ Muzan.

Một buổi sáng trong Pháo Đài, Giyuu quyết định rời khỏi căn phòng của mình để khám phá những phần khác của Pháo Đài. Bước chân anh dạo chơi qua những hành lang rộng lớn và những phòng ốc kỳ lạ, những nơi mà trước đây anh chưa từng thấy. Mặc dù biết rằng mình đang ở trong lòng chảo của kẻ thù, Giyuu cảm thấy có một sự bình yên kỳ lạ trong không khí.

Anh đi ngang qua những phòng chứa đầy những đồ vật và trang trí mà Muzan đã sắp đặt, và không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào từ những con quỷ khác. Những bước chân của anh đưa anh đến một căn phòng đặc biệt, nơi mà từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, tạo ra những âm thanh nhẹ nhàng và dễ chịu.

Căn phòng này được trang trí với những chiếc chuông gió và đèn treo lấp lánh, mỗi chiếc chuông gió đều có vẻ đẹp riêng và tạo ra những âm thanh trong trẻo khi cơn gió lướt qua. Những chiếc đèn treo với ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên tường, tạo ra một bầu không khí huyền bí và yên bình.

Giyuu dừng lại trước căn phòng, sự tò mò và ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh. Anh nhẹ nhàng chạm vào một chiếc chuông gió, khiến nó phát ra những tiếng leng keng nhẹ nhàng, vang vọng trong không gian yên tĩnh. Mỗi lần chuông gió phát ra âm thanh, Giyuu cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới đầy hòa bình và thư thái.

Anh tiếp tục đi quanh phòng, thỉnh thoảng lại dừng lại để thưởng thức vẻ đẹp của những chiếc chuông gió và đèn treo. Mỗi bước đi, mỗi cái chạm tay đều mang lại cho anh một cảm giác bình yên hiếm có trong tình hình hiện tại.

Trong khi Giyuu đang say sưa với vẻ đẹp của căn phòng, Muzan đứng ẩn sau cánh cửa không khép kín, quan sát từng động tác của Giyuu. Gương mặt Muzan thoáng hiện một nụ cười hài lòng khi nhìn thấy Giyuu đắm chìm trong những chi tiết nhỏ bé và giản dị của căn phòng. Sự quan tâm và chăm sóc của Muzan đối với Giyuu đã không chỉ dừng lại ở việc chăm sóc sức khỏe mà còn là sự chuẩn bị tinh thần cho những điều sắp tới.

Ánh mắt của Muzan lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, và khi nhìn Giyuu từ xa, hắn không thể không cảm thấy sự thú vị và hấp dẫn từ sự tò mò và sự nhạy cảm của Giyuu với những điều xung quanh. Điều này càng khiến Muzan thêm phần mê hoặc và nghi ngờ về mục tiêu và động cơ của mình đối với Giyuu.

Giyuu hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Muzan, tiếp tục khám phá và thưởng thức từng khoảnh khắc trong căn phòng đầy chuông gió và ánh sáng huyền bí. Cảnh tượng yên bình này, mặc dù đơn giản, lại mang đến cho anh một cảm giác bình yên mà anh không tìm thấy ở bất kỳ đâu khác trong Pháo Đài Vô Tận.

Cuộc sống của Giyuu trong Pháo Đài Vô Tận không hoàn toàn tăm tối như anh tưởng, nhưng việc Muzan tiếp tục quan sát và điều khiển từ xa tạo ra một sự căng thẳng không thể thiếu. Trong khi Giyuu tận hưởng những khoảnh khắc yên bình, những bí mật và âm mưu vẫn đang được dệt nên xung quanh anh.

Trở về với Sát Quỷ Đoàn, Sanemi bước vào phòng của Tanjirou với một vẻ mặt căng thẳng. Tanjirou, dù đã nhận ra sự lo lắng của Sanemi, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Căn phòng của Tanjirou không quá lớn, nhưng nó được bài trí gọn gàng và có ánh sáng ấm áp từ đèn dầu. Sanemi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tanjirou, ném cho cậu một cái nhìn sắc lẹm.

  -Tanjirou, tôi cần biết mọi thứ mà cậu biết về Tomioka.  ._Sanemi bắt đầu, giọng nói không thể che giấu sự lo lắng.

Tanjirou nhìn Sanemi, đôi mắt cậu tràn đầy sự đồng cảm.

  -Anh cũng lo lắng cho Giyuu-san đúng không ạ? Em hiểu cảm giác đó.

  -Chúng ta đã mất liên lạc với cậu ấy, tôi cảm thấy có điều gì không ổn.  ._Sanemi khẽ gật đầu, sự lo lắng trong ánh mắt không thể che giấu.

Tanjirou hít một hơi dài rồi trả lời.

  -Giyuu-san là một người kiên cường và mạnh mẽ, anh ấy đã chịu đựng rất nhiều, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng những gì em biết về Giyuu-san là anh ấy không bao giờ từ bỏ. Dù gặp khó khăn gì, anh ấy luôn có cách để vượt qua.

Sanemi nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn.

  -Cậu có nghĩ là cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm không?

Tanjirou gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ về điều gì đó.

  -Có thể, mặc dù Giyuu-san không bao giờ nói rõ, nhưng em cảm thấy anh ấy đã trải qua nhiều hơn chúng ta tưởng.

Sanemi đưa mắt nhìn xuống sàn, có chút do dự trước khi tiếp tục.

  -Cậu từng gần gũi với Tomioka hơn bất kỳ ai trong chúng ta. Cậu có thấy điều gì khác thường không?

Tanjirou hít thở sâu rồi lắc đầu.

  -Giyuu-san không bao giờ thể hiện sự yếu đuối nhưng khi ở bên anh ấy, em có cảm giác rằng anh ấy luôn giữ một phần của chính mình.

Nhưng khi Tanjirou tiếp tục câu chuyện, cậu vô tình thừa nhận cảm xúc của mình.

  -Giyuu-san đã giúp em rất nhiều, em không thể không nghĩ về anh ấy, không chỉ vì em cảm thấy sự kết nối đặc biệt, mà còn vì… em quan tâm đến anh ấy hơn mức bình thường.

Sanemi bỗng cảm thấy một cơn ghen tuông dâng trào trong lòng. Dù đã cố gắng giấu giếm, nhưng sự thừa nhận của Tanjirou đã khiến cảm xúc của Sanemi bộc lộ rõ. Anh siết chặt tay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tanjirou.

  -Cậu có biết cậu đang nói gì không? Cậu có quyền gì để bày tỏ tình cảm như vậy?

Tanjirou nhìn Sanemi, sự ngạc nhiên và bối rối rõ ràng trên gương mặt cậu.

  -Em không có ý định làm anh khó chịu. Chỉ là… em không thể giấu cảm xúc của mình.

Sanemi đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị.  

  -Tanjirou, cậu không hiểu đâu. Cậu không biết gì về Tomioka có ý nghĩa quan trọng với tôi thế nào đâu.

Tanjirou đứng dậy theo, ánh mắt cậu chất chứa sự lo lắng và bất an.

  -Shinazugawa-san, em không muốn làm rối rắm thêm tình hình. Chúng ta đều muốn Giyuu-san an toàn. Đó là điều quan trọng nhất.

Sanemi thở dài, một phần cơn giận đã dịu đi.

  -Đúng. Tôi cũng muốn cậu ấy an toàn. Nhưng cảm giác của tôi với cậu ấy không phải là điều dễ dàng để bỏ qua.

Tanjirou gật đầu, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

   -Em hiểu. Chúng ta cần phải tập trung vào việc tìm kiếm Giyuu-san. Đó là điều quan trọng nhất bây giờ.

Sanemi rời khỏi phòng, tâm trạng vẫn nặng nề. Cảm giác ghen tuông và lo lắng khiến anh cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Trong khi đó, Tanjirou đứng lại một lúc, suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa qua và cảm nhận sự căng thẳng trong mối quan hệ giữa họ.

Tanjirou trở lại căn phòng của mình, nơi Nezuko đang ngồi trong hộp, yên lặng nhìn anh với đôi mắt tràn đầy sự lo lắng. Cậu cảm thấy sự căng thẳng từ cuộc trò chuyện với Sanemi vẫn còn đè nặng lên tâm trí mình. Khi Tanjirou vào phòng, Nezuko liền ra khỏi hộp, bước đi nhẹ nhàng về phía cậu. Dù không thể nói chuyện, sự hiện diện của cô đã đủ để thể hiện nỗi lo lắng của mình.

Tanjirou ngồi xuống gần Nezuko, sự mệt mỏi và cảm xúc hỗn độn hiện rõ trên gương mặt cậu. Cậu nhìn Nezuko với ánh mắt đầy suy tư.

  -Nezuko, anh không thể không cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng. Cảm giác này… không dễ dàng để giải thích.

Nezuko ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Tanjirou một cách an ủi, đôi mắt của cô lấp lánh sự đồng cảm. Cậu cảm nhận được sự ủng hộ từ cô, dù không cần lời nói, nhưng điều đó đã giúp cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn.

  -Anh không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng từ khi Giyuu giúp đỡ anh, anh cảm thấy có điều gì đó đặc biệt. Anh biết, không thể phủ nhận được sự kết nối mà mình cảm nhận với anh ấy, mặc dù thời gian bên nhau với Giyuu-san không dài.  ._Tanjirou thở dài, cảm giác trái tim mình như bị xé toạc.

Cậu dừng lại, nhìn Nezuko với sự nghiêm túc.

  -Shinazugawa-san dường như cũng có cảm giác tương tự, và điều đó làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Anh không thể hiểu nổi tại sao cảm xúc của mình lại mạnh mẽ đến thế, nhưng anh biết rằng mình muốn bảo vệ Giyuu, bất kể điều gì xảy ra.

Nezuko nhìn Tanjirou một cách chăm chú, sự lo lắng trên gương mặt cô càng rõ ràng hơn. Cô ngậm ống tre, không thể nói ra suy nghĩ của mình, nhưng những cái nhìn và động tác của cô đã cho thấy sự đồng cảm và sự chia sẻ nỗi lo của mình với anh trai.

   -Dù Shinazugawa-san và anh có sự cạnh tranh về tình cảm, anh không thể để điều đó làm mờ đi mục tiêu quan trọng nhất – tìm kiếm Giyuu và giữ an toàn cho anh ấy.  ._Tanjirou tiếp tục, đôi mắt sáng lên với quyết tâm.

Tanjirou đứng dậy, quyết định sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

  -Anh sẽ phải làm mọi cách để chứng minh mình cũng có thể là người mà Giyuu cần. Dù là với bất kỳ ai, anh sẽ không để tình cảm cá nhân làm cản trở nhiệm vụ của mình.

Nezuko gật đầu, ánh mắt cô thể hiện sự đồng ý và hỗ trợ. Tanjirou cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng mình không đơn độc trong những suy nghĩ này, và sự ủng hộ của Nezuko đã giúp cậu tạo ra một quyết tâm mạnh mẽ hơn.

Tanjirou nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang len lỏi qua khung cửa.

  -Chúng ta sẽ tìm thấy Giyuu-san, Nezuko. Và dù có phải đối mặt với những khó khăn nào, anh sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ anh ấy.

Câu nói của Tanjirou không chỉ là một lời hứa với Nezuko, mà còn là một lời tự nhủ cho chính mình. Cậu cảm thấy sự quyết tâm và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào để bảo vệ Giyuu, bất chấp những cảm xúc phức tạp và sự cạnh tranh mà Sanemi có thể tạo ra.

Trong khi đó, Giyuu đang ở trong Pháo Đài tiếp tục khám phá những khu vực khác bên trong sau khi rời khỏi căn phòng treo chuông gió và đèn treo, anh gặp gỡ nhiều con quỷ nhưng chúng đều tránh xa anh, không gây rối. Mỗi bước đi của anh đều có cảm giác như đang bị theo dõi, và sự bất an trong lòng anh càng gia tăng.

Khi anh bước vào một căn phòng khác, Giyuu phát hiện một chiếc gương lớn trên tường. Anh đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình – gương mặt anh trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết tâm. Anh tự hỏi về mục đích của mình trong tình hình hiện tại và liệu mình có thể tìm được lối thoát khỏi nơi này.

Giyuu đứng trước gương suy nghĩ, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn xung quanh gương chiếu lên gương mặt anh, tạo ra một sự tương phản rõ rệt với bóng tối bao phủ căn phòng. Khi anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, anh chợt cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Bàn tay nào đó, từ trong bóng tối, dường như đã vòng qua eo anh một cách nhẹ nhàng và tự nhiên.

Giyuu giật mình, quay lại để tìm kiếm nguồn gốc của sự tiếp xúc ấy. Trong bóng tối, anh thấy rõ ràng hình dáng của Muzan đang đứng gần anh. Những bước đi của Muzan nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như thể hắn đã tính toán từng cử động một.

Muzan bước đến gần hơn, đôi mắt của hắn sáng lên trong bóng tối, ánh mắt lấp lánh một cách bí ẩn và đầy cuốn hút. Hắn khẽ chạm vào ngực Giyuu, cảm giác của bàn tay hắn ấm áp và nhẹ nhàng, tạo ra một cảm giác lạ lùng và khó tả trong cơ thể Giyuu. Mỗi lần Muzan di chuyển, tay hắn như đang khám phá từng centimet da thịt của Giyuu, tạo ra một sự gần gũi mà Giyuu không thể không cảm nhận.

  -Em không cần phải lo lắng về mọi thứ xung quanh. ._Muzan thì thầm, giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng vừa lôi cuốn. -Tại đây, em có thể tìm thấy sự an toàn mà em đang tìm kiếm.

Giyuu cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh khi Muzan tiếp tục chạm vào anh. Hắn áp môi gần vào tai Giyuu, hơi thở ấm áp của hắn tạo ra một cảm giác nhột nhạt và kích thích. Những động tác của Muzan đều nhẹ nhàng nhưng cũng đầy chủ động, như thể hắn đang muốn lôi kéo Giyuu vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

  -Chúng ta có thể tận hưởng những khoảnh khắc này mà không phải lo lắng về những điều ngoài kia.  ._Muzan tiếp tục, tay hắn không ngừng di chuyển qua lại, tạo ra một cảm giác mơ hồ nhưng đầy cám dỗ.

  -Chỉ cần em ở đây với ta.

Giyuu đứng đó, cảm giác của Muzan trên cơ thể anh khiến anh bối rối và lẫn lộn. Mặc dù anh biết rõ rằng Muzan không phải là một người dễ đoán, nhưng sự tiếp xúc này lại mang đến một cảm giác an toàn và ấm áp mà anh không thể dễ dàng từ chối. Mỗi cái chạm, mỗi cử chỉ của Muzan đều khiến anh cảm thấy như đang lạc vào một mê cung đầy cảm xúc và ẩn ý.

Cuối cùng, Muzan dừng lại, bàn tay vẫn nhẹ nhàng giữ Giyuu, tạo ra một sự gần gũi đầy ám ảnh. Giyuu quay lại, đôi mắt anh giao nhau với ánh mắt của Muzan. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự bất an dường như tan biến, chỉ còn lại sự tương tác đầy bí ẩn giữa hai người.

Trong lúc Muzan tiến xa hơn thì Giyuu mở mắt, hơi thở dồn dập và lồng ngực anh cảm thấy nặng nề. Anh nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong căn phòng xa hoa của Muzan, những ánh sáng dịu dàng chiếu qua rèm cửa. Đầu óc anh còn đầy hình ảnh của giấc mơ kỳ lạ mà anh vừa trải qua. Những cảm giác ấm áp và sự tiếp xúc của Muzan vẫn rõ ràng trong tâm trí anh, khiến anh tự hỏi liệu đó có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

  -Chỉ là giấc mơ thôi sao?  ._Giyuu thì thầm, đôi mắt anh nhìn quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm dấu vết của sự kiện vừa xảy ra. Nhưng mọi thứ vẫn như cũ, không có dấu hiệu gì cho thấy đã xảy ra điều gì bất thường.

Giyuu vươn tay ra và chạm vào chiếc gối bên cạnh mình, cảm giác vải mềm mại dưới tay khiến anh cảm thấy một chút an ủi. Tuy nhiên, một phần trong anh vẫn không thể lý giải được cảm giác mơ hồ và sự lo lắng trong lòng. Tại sao những hình ảnh và cảm giác trong giấc mơ lại rõ ràng đến vậy? Và tại sao nó lại cảm giác như mới xảy ra vài phút trước?

Trong khi Giyuu còn đang tự hỏi về giấc mơ của mình, Muzan đứng âm thầm ở góc khuất trong căn phòng, quan sát từng chuyển động của Giyuu. Hắn biết rõ rằng thời điểm chưa phải là lúc thích hợp để thực hiện những kế hoạch của mình với Giyuu. Dù vậy, hắn vẫn không thể cưỡng lại sự quyến rũ và cảm giác sở hữu khi nhìn thấy Giyuu trong tình trạng yếu đuối và dễ tổn thương.

Muzan nhớ rõ những gì thực sự đã xảy ra trong căn phòng tối đó, những hình ảnh và cảm giác đó không phải chỉ là giấc mơ của Giyuu. Hắn đã thực sự tiếp cận Giyuu, bế anh khi anh bất tỉnh vì sự tiếp xúc quá thân mật khiến Giyuu không thể chịu đựng nổi. Hắn biết rằng Giyuu sẽ không dễ dàng quên được sự tương tác này, và đó chính là điều hắn mong muốn.

Hắn lặng lẽ tiến lại gần giường, đứng nhìn Giyuu với ánh mắt đầy ý nghĩa. Dù mọi thứ có vẻ như chỉ là một giấc mơ, Muzan biết rằng hắn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí Giyuu. Và điều đó chính là một phần trong kế hoạch của hắn, dù hiện tại chưa phải là thời điểm để tiếp tục.

Với một nụ cười mờ ám, Muzan để lại vài lời an ủi có cánh khuyên Giyuu nghỉ ngơi rồi quay lưng rời khỏi căn phòng, để lại Giyuu vẫn ngồi trên giường, đang tìm cách để hiểu rõ những gì vừa xảy ra. Những dấu vết của sự tương tác giữa hai người vẫn còn ẩn hiện trong không khí, tạo ra một không gian đầy bí ẩn và ám ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro