33-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

Mỹ nữ kia không nói gì, mà chắn trước mặt Tiểu Thanh, ngăn cản đường đi của nàng.

"Ngươi làm gì vậy?! Không có việc gì thì tránh ra, hảo cẩu không cản đường có biết không!". Tiểu Thanh nổi giận.

"Ngượng ngùng a, ngươi là xà, cũng không phài là cẩu, ngươi cũng không có cản đường, không cần phải t

ự 

nói như thế a.". Nữ nhân kia cười, còn đưa tay khoác lên vai Tiểu Thanh.

"Ngươi___! Tiểu Thanh nhất thời không biết nói gì cho phải, nữ nhân này có hiểu cái gì gọi là so sánh hay không a, một chút trình độ văn hóa cũng không có, cha mẹ ngươi là như thế vào dạy ngươi!

"Ta không cha không mẹ nga~~ chỉ muốn thuyết giáo thôi.". Nữ nhân kia tiến lên, vô cùng thân thiết ôm cổ Tiểu Thanh , "Cũng là ngươi dạy a.". Vươn ngón trỏ, hạ xuống chỉ vào ngực Tiểu Thanh, bộ dạng như một cô vợ trẻ đang tức giận, "Ngươi thật sự không nhớ ta? Ngươi là người đàn ông bạc tình!". Nữ nhân kia nói xong liền che mặt một bộ muốn khóc.

"Ách... Ngươi...". Tiểu Thanh trộm liếc sang Bạch Tố Trinh, phát hiện sắc mặt Bạch Tố Trinh không biểu tình nhìn các nàng, đỉnh đầu... mây đen trùng trùng. Tiểu Thanh trong lòng run lên, dự cảm không tốt.

"Ngươi.. Đem người ta bỏ rơi một mình lâu như vậy, mình thì đi tìm tiêu dao khoái hoạt, bây giờ còn có vợ, ngươi chỉ biết có mình thôi, ngươi thật nhẫn tâm... Ô ô ô ô...". Nữ nhân kia nói xong thế nhưng lại khóc.

Này này, cái gì a, ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì a! Ta với ngươi từng có cái gì sao? Còn nữa, ta kính nhờ ngươi, phiền ngươi không cần phải nói tối như vậy nha!

"Này này này này! Ngươi trước đừng khóc được không, ta nói ngươi nói rõ ràng cho ta a!". Tiểu Thanh kéo cái người đang âm thầm đau khổ trên người mình ra. Vô cùng bất đắc dĩ.

Người nọ ngẩng đầu, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Tiểu Thanh. "Ngươi thật sự thật sự không nhớ ta?!"

Nhìn đến đôi mắt to long lanh kia, Tiểu Thanh đột nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, há to miệng, "A a a a___", cẩn thận nhìn nhìn lại người nọ, xác nhận không có lầm. Tiểu Thanh giương miệng "A" nửa ngày. "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi là Sầm Ngọc Thanh!!!"

"Sầm Bích Thanh*, rốt cục ngươi cụng nhớ ra ta là ai!". Nữ nhân kia, cũng chính là Sầm Ngọc Thanh, hung tợn nhìn Tiểu Thanh chằm chằm, tốt lắm, bỏ rơi ta mấy trăm năm, cuối cùng ngươi cũng nhớ ta là ai! Không phụ bổn cô nương lần này đến tìm ngươi. 

(*: tên thật của Tiểu Thanh.)

"Ngươi... Vì cái gì lại tới nơi này tìm ta?". Tiểu Thanh hỏi, đã nhớ tới người kia là ai, Tiểu Thanh cũng liền thấy vô vị, dù sao cũng chỉ lại thêm phiền toái.

"Ngươi đi chính là nhiều năm như vậy, người ta nhớ ngươi a! Ngươi nhẫn tâm bỏ rơi người ta sao?"

"Ta... Ai nha, ngươi hiện tại không phải rất hảo sao. Lại nói, ngươi chạy đến đây làm chi?"

"Tới tìm ngươi a, ngươi đem ta bỏ đi, người ta nhớ ngươi, cho nên đã hỏi thăm chung quanh. Hoàn hảo tên tuổi của ngươi cũng khá 

vang dội, muốn tìm ngươi cũng không phải việc khó."

Tiểu Thanh buồn bực. Tên tuổi nàng va ng dội? Làm ơn đi, kia cũng không phải ta muốn, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý a! Đây còn không phải là do đám người thiên đình kia làm ầm ĩ, ta thèm nổi danh 

sao

! Ta cũng trốn tới chỗ này rồi! Ta nói, ta còn tưởng sẽ được bình bình lặng lặng cùng tỷ tỷ gần nhau a!!!

Tên tuổi vang dội? Trong đầu Bạch Tố Trinh đầy dấu châm hỏi, Thanh nhi tên tuổi vang dội? Cẩn thận suy nghĩ một chút, chính là cuộc sống của Thanh nhi trước kia, cách đây vài trăm năm lúc Tiểu Thanh còn nhỏ đại khái cũng bi

ế

t một chút, vậy nên Bạch Tố Trinh cũng không kinh hãi.

Nhưng mà Thanh nhi, người kia là ai a?! Ngươi muốn để cho ta cứ mù mờ như vậy sao! Bạch Tố Trinh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, sát khí từ trong mắt phun ra, hận không thể đem Tiểu Thanh chặc ra mấy phần. Đây chắc cũng không phải là chuyện nhất đao lưỡng đoạn* a, sát khí nặng nề~~. 

(*nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt quan hệ, không liên quan còn gì. Ý nói không phải chuyện dễ dàng giải quyết.

)

Cảm nhận được sát khí của Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh quay đầu lại hướng Bạch Tố Trinh xấu hổ cười cười, sau đó né tránh ánh mắt tràn ngập sát khí của nàng, đem Sầm Ngọc Thanh đẩy ra trước mặt mình ngăn trở tầm mắt của Bạch Tố Trinh. Nhưng mà, ánh mắt kia không phải Sầm Ngọc Thanh có thể ngăn trở, ánh mắt tràn ngập sát ý của Bạch Tố Trinh trực tiếp xuyên thấu Sầm Ngọc Thanh bắn về phía Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh cả người run rẩy, đừng... Tỷ tỷ, việc này giải thích với ngươi như thế nào a... Tiểu Thanh khóc.

Mà Bạch Tố Trinh, hình như đã nhận ra mình thất thố, chuyển đầu về phía khác. Sau đó, chính mình càng nghĩ càng xấu hổ, dường như, ăn không ít dấm chua* đi! (*: ý là ghen.)

"Thanh nhi, ta về phòng trước.". Bạch Tố Trinh lạnh lùng ném ra một câu, bỏ lại Tiểu Thanh một mình đi trước.

"Chờ... Tỷ tỷ...". Tiểu Thanh vô lực nhìn bóng lưng của Bạch Tố Trinh, thở dài. Quên đi, trước đem phiền toái trước mắt giải quyết, sau đó đến giải thích cùng nàng đi.

Kéo Sầm Ngọc Thanh đi đến chỗ không có người, Tiểu Thanh bức thiết chất vấn: "Ngươi như thế nào lại đến đây?! Ta nhớ ngươi hẳn là còn ở trên núi đi, như thế nào chạy đến? A! Ngươi không phải là tự mình lén đến đây chứ?! Sư phụ của ngươi mặc kệ ngươi

sao?!". Tiểu Thanh liên tiếp đặt câu hỏi với Sầm Ngọc Thanh.

"Tay...". Sầm Ngọc Thanh chậm rãi phun ra một chữ. Nàng nhìn xem chung quanh, một chút cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Thanh.

"Ha?!". Tiểu Thanh vươn vươn cổ, mồm há to, vẻ mặt ngờ vực.

"Tay ngươi...". Sầm Ngọc Thanh vươn tay trái không bị Tiểu Thanh lôi kéo, chỉ chỉ tay phải của mình.

"A...!". Tiểu Thanh giống như bị điện giật dạt tay của mình ra.

"Ta nói ngươi a", Sầm Ngọc Thanh hai tay khoanh ở trước ngực, một bộ khí thế chống cự. "Chúng ta là thân tỷ muội a, gặp mặt một chút cũng phải như vậy sao?! Ngươi đến nỗi thế này sao! Sầm Ngọc Thanh ta đáng sợ như vậy à? Tỷ tỷ!". Hai chữ tỷ tỷ là nghiến răng nói ra.

"Cái kia... Lúc trước không phải ta đã đem ngươi đến chỗ của sư phụ ngươi tu luyện sao, ngươi như thế nào lại chạy đến đây? Còn biến thành bộ dạng này nữa."

"Dạ thưa, tự ngươi tính thử xem chúng ta đã bao lâu không gặp.". Sầm Ngọc Thanh làm một bộ biểu tình thật nhức đầu, "Ta nói a, dầu gì ta cũng là muội muội của ngươi a, tỷ muội thân tình dù ta có làm bậy một chút cũng không được à!"

"Ách...". Tiểu Thanh không nói gì.

"Người đừng có vợ liền quên muội muội!"

"Thật có lỗi thật có lỗi.". Tiểu Thanh hai tay chấp thành chữ thập giơ lên đầu, khom lưng hướng Sầm Ngọc Thanh giải thích.

"Còn ta vì cái gì biến thành như vậy... còn không phải tại ngươi a! Ngươi không biết trời cao đất dày mà đi gây chuyện khắp nơi, còn ta đây, mấy trăm năm vẫn vậy ở trên núi cùng sư phụ tu hành. Ta van ngươi a, chúng ta là tỷ muội sinh đôi nha, bộ dạng giống như nhau, ta vừa ra ngoài liền bị thiên đình đuổi giết khắp nơi, ta không thay đổi cái bộ dạng ta còn có thể sống được, vẫn là như vậy hoàn hảo không sứt mẻ tìm được ngươi sao!". Sầm Ngọc Thanh như súng liên thanh nói xong những lời này, dường như đã thống khoái thở ra một hơi, "Hô, Lão nương cuối cùng cũng thoải mái rồi, sảng khoái quá!"

"Ách...". Tiểu Thanh bị trách móc xong nhất thời không kịp phản ứng, nàng lỗ mãng hỏi ra một câu: "Ngươi, còn không biến về đi, muốn làm xinh đẹp như vậy câu dẫn ai a?"

"Biến đi cái rắm a! Lão nương không nghĩ sẽ lại bị đuổi giết, hình dạng này rất tốt."

... Tiểu Thanh không nói gì. Quên đi, ngươi thích làm thế nào thì làm như vậy đi, ta mặc kệ, dù sao ta cũng không thể làm gì quản ngươi được.

"Nếu không có gì muốn nói, ta đi trước, chính ngươi chọn một gian phòng mình thích, không có khách nào đang ngụ ở đây cả. Phòng của khách ở đâu cứ hỏi Thập Thiên, nga, chính là tiểu hài tử vừa mới đứng cạnh tiên ông... Phòng đó ngươi có thể làm gì tùy thích, thích biến thành cái cái quái cũng có thể, muốn ngụ lại một thời gian ngắn hoặc thường ngụ cũng không vấn đề gì.". Tiểu Thanh thao thao lia nhanh nói ra một đống, cuối cùng, nhìn Sầm Ngọc Thanh một cái nhìn kiêu ngạo, xoay thân mình mảnh khảnh như rắn nước từng bước từng bước rời đi.

"Sầm Bích Thanh!!!". Sầm Ngọc Thanh tức giận kêu tên Tiểu Thanh.

"Gì vậy?". Tiểu Thanh ngay cả đầu cũng không quay lại một chút, tiếp tục thong thả chuyển bước chân. Đáng giận a, thắt lưng đau quá, toàn thân đều không thoải mái... Ô ô, lần sau loại sự tình này vẫn là không nên làm quá kịch liệt, thân thể chịu không nổi nữa rồi. Nhưng mà.. ta giống như là vô cùng thích ở bên dưới vui vẻ a. Này! Sầm Bích Thanh, ngươi là công ngươi là công, như thế nào có thể thích ở phía dưới a, chẳng lẽ... 

Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh kinh hãi. Không được không được, nhất định phải bảo trụ vị trí công của mình! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải khôi phục vị trí công của mình, không thể ở dưới nữa, ngươi phải ở trên mặt a ở trên mặt~.

Tiểu Thanh đứng ở đó vừa vỗ vỗ lên đầu mình, vừa dùng sức lắc đầu như thế, thật là giống như muốn đem đầu của mình khua cho rơi xuống đất.

Sầm Ngọc Thanh không hiểu gì cả đi lên phía trước, nhìn tỷ tỷ của mình ở đây rối rắm, không biết nói gì cho phải. "Ách... Cái kia...". Thật sự không biết nói cái gì mới tốt, đành phải bắt lấy tay của Tiểu Thanh đang tự gõ trên đầu của chính mình, giữ lại thắt lưng, đem nàng lật lại, làm cho mặt nàng hướng về mình. Không còn biện pháp a, sợ nàng sẽ đem đầu của mình đập phá hư mất.

Sau khi bắt lấy móng vuốt của Tiểu Thanh, tay Sầm Ngọc Thanh cứ như vậy giữ tay Tiểu Thanh ở trên không, còn giúp Tiểu Thanh xoa đầu của nàng. Chúng ta là tỷ muội a, như thế này cũng là đương nhiên.

Đương nhiên, hết thảy đều là đương nhiên, cái gì cũng là đương nhiên.

Rút cuộc... đương nhiên là bị nhìn thấy, mà cái người chứng kiến này ___ đương nhiên không phải Bạch Tố Trinh!

"A, Tiểu Thanh, ngươi ở trong này a~! Nghe Thập Thiên nói có một mỹ nữ rất đẹp tới tìm ngươi, đem nàng giới thiệu cho ta biết đi!". Thanh âm của Tử Yên truyền đến, Tiểu Thanh vội vàng quay đầu lại.

"A? Cái gì?"

"Chính là, ta nghe nói có một mỹ nữ a, giới thiệu cho ta biết... biết... bi...". Chữ cuối cùng Tử Yên nói còn chưa ra khỏi răng đã bị nuốt trở vào, bởi vì từ góc độ của nàng, nhìn tư thế của Tiểu Thanh rất không đẹp a. Tay bị người ta nắm lại phía trên, mặt còn cách gần như vậy, giống như là đang hôn môi.

"A. Thật có lỗi, các ngươi cứ tiếp tục, Tiểu Thanh, một hồi ta lại tới tìm ngươi~~". Tử Yên thật muốn biến mất trong nháy mắt, nàng quấy rầy người ta thật là việc không tốt a! Không biết có thể hay không bị mắng đây. Tử Yên thầm nghĩ. Đợi đã! Không đúng a! Tiểu Thanh ở trong này, vậy Bạch Tố Trinh đâu? Người này không phải là cùng với Tiểu Thanh hôn môi sao?! Ch

ng lẽ... Thiểu Thanh,ngươi ngoại tình!!!

Tiểu Thanh cuối cùng cũng chú ý tới tư thế này là tối cỡ nào, nàng nhanh chóng tránh ra Sầm Ngọc Thanh đang ôm ấp, trong một phần vạn giây bắt được cánh tay của Tử Yên đang quay đầu chuẩn bị chạy đi.

"Ngươi đừng đi! Không phải như thế!". Tiểu Thanh vội vàng nói.

"Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật, sự thật chính là chứng cớ, chứng cớ là không thể thay đổi được!". Tử Yên dong dài nói ra cả một đống lớn "đạo lý".

"Ai nha, không có đâu nhé! Ta không có giải thích a. Nàng, nàng là..."

Tiểu Thanh vội vàng giải thích. Quay đầu nhìn đến bộ dạng Sầm Ngọc Thanh vẻ như muốn chạy, thanh âm nàng lạnh lùng hạ xuống tám độ, "Sầm Ngọc Thanh, ngươi đứng lại đó cho ta!"

"A? Để làm chi? Ngươi cùng bằng hữu của ngươi nói chuyện phiếm đi, nhân gia cũng không có chuyện gì ở đây, nhân gia đi trước".. Ngữ khí kia nũng nịu, Tiểu Thanh nghe mà phát run.

"Sầm Ngọc Thanh!!! Ngươi dám chạy một cái thử xem!". Tiểu Thanh gào thét.

"Ách... Được rồi được rồi, ta không chạy là được.". Sầm Ngọc Thanh buông tay.

Nan đề trước mắt nói chung đã giải quyết được một cái, kết quả, thanh âm của Phấn Giác truyền tới. "Tử Yên~~~ ngươi chạy đi đâu? Bảo ngươi đi tìm Tiểu Thanh như thế nào chính mình cũng cũng biến mất?"

Hay thật, vậy là mọi người đều thấy, đúng là... chuyện tốt chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền ngàn dặm a. Tiểu Thanh rơi lệ.

"...", Nhìn đến cảnh tượng kia, Phấn Giác cũng ngây ngẩn cả người. Tay phải của Tiểu Thanh túm cánh tay của Tử Yên, bên trái... bên trái đứng một mỹ nữ. Này là tình huống gì a! Ai tới giải thích cho ta một chút! Phấn Giác phát điên.

"Đó... cái đó...". Sầm Ngọc Thanh mở miệng nói, "Nếu thật không có chuyện gì, ta liền đi trước. Ta còn muốn nhìn qua phòng ở, dự định sẽ ngụ lâu a, vả lại chúng ta còn nhiều thời gian, ngươi nói đúng không!". Nói xong ra vẻ muốn đi.

"Đúng đúng đúng, đúng cái rắm!". Tiểu Thanh tức giận cực kỳ. Nàng vươn tay trái đang rãnh bắt lấy cánh tay Sầm Ngọc Thanh, "Ngươi dám chạy một cái thử xem!". Mắt lộ ra tia hung ác.

Oa! Thật đáng sợ~~! Sầm Ngọc Thanh, Tử Yên, Phấn Giác, ba người đồng thời nghĩ đến chính là cái này,

"Thanh nhi". Thanh âm ôn nhu của Bạch Tố Trinh truyền đến, Tiểu Thanh nhất thời sững sốt. Xong đời! Tình hình này đúng là... thật hỏng bét.

-------------------------

Chap mới cấp các nàng. Lâu như vậy mới có chap, thỉnh các nàng thông cảm. 

20/1 này off, các nàng ai có đi ta sẽ mang bánh tự làm ra đền tội, th

ế n

ào

Chương 34

Bạch Tố Trinh thấy một màn này, không nói hai lời, xoay người muốn bỏ đi, đối với Tiểu Thanh không thèm liếc mắt dù chỉ một cái.

Bạch Tố Trinh thực tức giận, vốn tưởng rằng có thể Tiểu Thanh sẽ rất mau thoát khỏi nữ nhân kia, sau đó trở lại phòng, kết quả là chờ trước ch

ờ sau v

ẫn

 không thấy người đâu, đúng lúc đó Phấn Giác các nàng đến hỏi thăm tin tức của nữ nhân kia, vừa vặn cho Bạch Tố Trinh một cái cớ để đi tìm Tiểu Thanh. Đúng là cơ hội tốt. Bạch Tố Trinh thầm nghĩ. Rốt cuộc... Sau khi thanh âm của Tử Yên biến mất, Phấn Giác cũng sững sờ ở cách đó không xa, Bạch Tố Trinh theo đến bên người Phấn Giác vừa lúc thấy đượcTiểu Thanh quần áo xanh biếc, còn nghe được câu nói phẫn nộ của Tiểu Thanh "Đúng đúng đúng, đúng cái rắm!", 

v

ừa định cười thầ

m

 bản tính của Tiểu Thanh rốt cuộc bại lộ, kết quả lại nghe được câu sau đó "Ngươi dám chạy một cái thử xem!". Bạch Tố Trinh nhịn không được lêu lên tên Tiểu Thanh. "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!". Giờ phút này Tiểu Thanh chỉ hận không thể mọc thêm một cánh tay để bắt Bạch Tố Trinh lại. "Tỷ tỷ, ngươi đừng đi a, nghe ta giải thích a!". Tiểu Thanh dạt tay đang giữ Sầm Ngọc Thanh cùng Tử Yên ra, vội vàng đuổi theo.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!". Tiểu Thanh một đường nghiêng nghiêng ngả ngả theo sát phía sau Bạch Tố Trinh, "Ai nha, ngươi nghe ta giải thích a, sự tình không phải như ngươi nghĩ, thật không phải, người nọ... nàng, nàng tên là Sầm Ngọc Thanh.

"

. Tiểu Thanh ngọng nghịu giải thích.

"Nàng tên gọi là gì đâu có chuy

n gì liên quan tới ta.". Bạch Tố Trinh lạnh lùng đáp.

"A~~~!". Tiểu Thanh đưa tay dùng sức nắm lấy tóc, giống như muốn đem tóc trên đầu cào rụng.

Bạch Tố Trinh tựa như không nghe thấy, quay trở lại phòng, "Rầm!" một tiếng đóng cửa lại, thiếu chút nữa là đụng vào mũi Tiểu Thanh.

"Đừng...". Tiểu Thanh đứng ở trước cửa, nàng... nàng hảo hảo vô tội a! Ai, không có chỗ đi. Không còn cách nào, vậy cứ thủ lại đây đi. Tiểu Thanh hăng hái vén váy của mình, ngồi xổm xuống cạnh cửa sổ đối diện. Rầu rĩ ngồi xổm ở đó một hồi chân đã tê rần, liền đứng lên dậm chân vài cái, một bước cũng đều không có rời đi.

Dần dần, trời đã tối...

Bạch Tố Trinh mặc dù là ở trong phòng, nhưng nhất cử nhất động của Tiểu Thanh nàng đều biết rất rõ, nàng ngồi ở trước bàn, sững sờ phát ra ngây ngốc, nàng tin tưởng Tiểu Thanh không phải là loại người đứng núi này trông núi nọ, hồng hạnh vượt tường, h

u

ng hồ, đã có tình cảm với nhau qua cả ngàn năm, các nàng không phải là vì có nữ nhân xuất hiện mà dao động. Nhưng mà, nữ nhân kia xuất hiện, quả thật làm Bạch Tố Trinh cảm giác có một loại nguy cơ mà trước nay không hề có, còn có cảm giác áp bức cùng nhau kéo đến.

"Cái nữ nhân kia...". Ngón tay Bạch Tố Trinh bất tri bất giác điểm điểm lên mặt bàn. Nữ nhân kia rất đẹp, lại có vẻ cùng Thanh nhi có quan hệ rất sâu xa, hơn nữa Thanh nhi... Cứ như thật chiều theo nàng. Thanh nhi trước kia đối với những người không thích tuyệt đối sẽ một cú đá văng, sẽ không để cho người ta lại gần mình một bước. Mà khi nữ nhân này lại gần Thanh nhi, Thanh nhi không có đẩy ra, lúc sau, quả thật cũng nhìn thấy Thanh nhi gắt gao cầm lấy tay người nọ không thả. Hế

t thảy mọi thứ đều làm cho Bạch Tố Trinh tràn ngập cảm giác không an toàn.

Nếu nói là cảm thấy nguy hiểm, trước kia lúc Liên Kiều* xuất hiện Bạch Tố Trinh có thể nắm chắc thắng lợi trong tay, đối với Hứa Tiên, nàng cũng có trăm phần trăm tin tưởng, nhưng lần này với Tiểu Thanh, chẳng biết tại sao, Bạch Tố Trinh thế nhưng không thể tự tin. (Chắc tình địch của nàng với Hứa Tiên ^^!)

Đều nói hai người cùng một chỗ cần có sự tin tường lần nhau, hai nữ nhân lại càng phải là như thế. Bạch Tố Trinh không phải là không biết, chính là nàng khống chế không được chính mình.

Chẳng lẽ, đây là cái gọi là ghen trong truyền thuyết?! Đột nhiên trong lòng Bạch Tố Trinh hiện lên duy nhất ý niệm này.

! ! !

Bạch Tố Trinh thoáng cái sửng sốt, tay nàng cũng dừng giữa chừng, vì cái ý tưở

ng đó mà sửng sốt, như thế nào sẽ? Vì cái gì lại ghen? Trước kia lúc cùng một chỗ với Hứa Tiên bất cứ lúc nào cũng thong dong cùng bình tĩnh, cho dù có tình địch xuất hiện, nàng cũng sẽ hoàn toàn không để ý, cho dù nói chỉ ghen một chút, kia quả thực là hoàn toàn không có khả năng xảy ra chuyện đó. Nhưng___ chuyện không có khả năng xảy xa chính là đã xảy ra như vậy, Bạch Tố Trinh nàng___ ăn của cái nữ nhân lai lịch không rõ ràng bên cạnh Tiểu Thanh kia thật không ít dấm chua!

Bạch Tố Trinh thong thả bước đến phía trước cửa sổ, nhẹ nhàng đem cửa sổ mở ra một chút, nhìn đến chính là Tiểu Thanh còn đứng ở phía trước cửa sổ, liên tục nhìn hướng về phía của nàng, Bạch Tố Trinh giả vờ không phát hiện, lại đóng cửa sổ lại.

Bạch Tố Trinh liên tục đi tới đi lui trong phòng, nàng vô cùng bực bội. Mà cái nguyên nhân gây ra bực bội cho nàng kia, đang cứ như vậy ngồi chồm hổm một cách đáng thương ngay ngoài cửa sổ, lại còn thường thường dùng 

á

nh mắt của tiểu cẩu nhìn nàng. Bạch Tố Trinh không khỏi phun nước, này này, ngươi là xà nha, không phải cẩu a, không cần dùng cái ánh mắt kia nhìn ta, giả vờ đáng thương như vậy, đừng hòng làm ta cảm động mà cho ngươi vào đây!

Được, bất quá nghĩ thì là nghĩ vậy thôi, kỳ thật Bạch Tố Trinh vẫn là rất rất thích ánh mắt kia của Tiểu Thanh.

Chầm chậm, thời gian hai người căng thẳng với nhau cứ như vậy trôi qua, ngày nhường đêm tới. Bạch Tố Trinh lo lắng cho Tiểu Thanh, lại chạy tới phía trước cửa sở đưa mắt nhìn nhìn Tiểu Thanh, ai ngờ, nữ nhân kia lại chạy tới bên người Tiểu Thanh, quấn quít lấy nàng.

Bạch Tố Trinh nhìn hai người kia nói chuyện, thấy mặt Tiểu Thanh không chút thay đổi, tuy rằng không vui vẻ, nhưng cũng một câu một câu ứng phó, còn nữ nhân kia, thì lại là cảnh xuân đầy mặt. Bạch Tố Trinh xa xa nhìn, trong lòng tràn đầy vị chua xót.

Mãi cho đến khi bầu trời sắp tối đen, Tiểu Thanh vẫn là một mình thủ ở phía trước cửa sổ phòng của Bạch Tố Trinh, chính là nhìn thấy trời đã tối, thế nhưng Bạch Tố Trinh vẫn không có một chút ý định ra mở cửa, Tiểu Thanh có chút mất mác, nàng không nghĩ tới Bạch Tố Trinh cư nhiên một câu giải thích cũng không chịu nghe nàng nói mà cứ như vậy tức giận đến giờ, từ khi các nàng biết nhau đến nay, đây chính là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.

Chính là, lại không thể bỏ đi, chỉ có thể thủ ở đây.

Vì thế, lúc bầu trời đã tối đen, Tiểu Thanh thấy Sầm Ngọc Thanh, cũng chính là muội muội sinh đôi của nàng___ cái người cùng với Tiểu Thanh có bộ dạng giống nhau như đúc, nhưng mà chung quanh lại phóng điện, câu dẫn người, quả thực cùng với Tiểu Thanh là cách biệt một trời, hiện tại, ngay cả Tiểu Thanh là thân tỷ tỷ cũng không buông tha.

"Ngươi tới đây làm gì?". Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Sầm Ngọc Thanh liền tức giận. Nếu không bởi vì Sầm Ngọc Thanh, Bạch Tố Trinh có thể giận nàng, đến bây giờ cũng không để ý nàng sao! Bực bội, thật bực bội quá!

"Tới thăm ngươi một chút thôi, xem thử vấn đề của ngươi đã giải quyết xong chưa, ra sao rồi, không nghĩ tới rốt cuộc nhìn thấy ngươi thành cái dạng này, chậc chậc, thật đúng là trò hay a, ta vừa tới liền cho ta miễn phí xem màn kịch tốt như vậy, cho dù là thân tỷ muội, chưa chắc ngươi đối với ta cũng tốt như vậy đi."

" Ngươi___!". Tiểu Thanh không nói gì, " Ngươi không hảo hảo thu dọn lại phòng ở của ngươi đi, chạy đến chỗ này của ta làm gì!"

"Phòng đã sớm thu thập xong a, dọn một cái phòng mất bao lâu thời gian a.". Sầm Ngọc Thanh khoát tay, sắp xếp một cái phòng ở thì bao lâu? Một ngày? Thật đúng là coi khinh nàng.

"Này, ngươi còn chưa có thu phục được nàng ấy?". Sầm Ngọc Thanh đưa tay chọc chọc vào vai Tiểu Thanh hỏi. "Chị dâu thật đúng là khó thu phục a, có muốn ta giúp ngươi hay không?"

"Cút, ai muốn ngươi hỗ trợ!". Tiểu Thanh đẩy tay của Sầm Ngọc Thanh ra, thuận tiện đứng lên cách xa nàng ra cả thước.

"Ngươi có cần như vậy không! Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là tỷ muội nha!"

"Cần chứ! Ngươi tránh xa ta ra một chút, ngươi càng giúp thì càng hư thôi. Làm phiền ta thêm."

"A à, ngươi nói như vậy thật đúng là làm tổn thương người ta nha, ta chính là có lòng tốt."

" Có lòng tốt?!". Tiểu Thanh hỏi lại, "Lòng của ngươi tốt mà lại đi đổ dầu vào lửa à?! Lòng của ngươi tốt thì không thể giữ khoảng cách với ta một chút sa

o

?! Chúng ta là tỷ muội a, ngươi... ngươi... ngươi cứ muốn làm những chuyện tối như vậy với ta sao!". Tiểu Thanh liên tiếp hướng Sầm Ngọc Thanh mà mắng, từng lời phẫn nộ trực tiếp trút xuống Sầm Ngọc Thanh.

"Hảo hảo hảo, xem như là ta không đúng, là ta không đúng.". Sầm Ngọc Thanh đầu hàng. Kỳ thật, lúc nãy không phải là nàng cố làm ra vẻ, nàng thực là rất thích tỷ tỷ Sầm Bích Thanh này, chính là, tỷ tỷ này từ nhỏ đến lớn nàng thấy qua không quá vài lần, lần này xuống núi cũng là vì cố ý muốn tìm nàng, thậm chí, quyết định lưu lại.

"Biết sai rồi thì đi đi, đừng ở chỗ này thêm phiền!"

"Biết rồi biết rồi, đi thì đi.". Sầm Ngọc Thanh khoát cánh tay lên vai Tiểu Thanh, nhẹ giọng nói: "Bạch Tố Trinh đang nhìn phía này, ta sẽ giúp ngươi một chuyện cuối, giúp ngươi làm cho nàng phải ra mặt."

Nói xong, ở trên đôi má của Tiểu Thanh hạ xuống một nụ hôn. Sau đó xoay người lại, lả lơi bước đi.

Tiểu Thanh kêu rên, người này không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao!

"Két" một tiếng, cửa mở. Bạch Tố Trinh từ trong phòng chậm rãi đi ra, bước chân thoải mái, từng bước đi về phía Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh nuốt nước bọt, trong lòng băn khoăn bất an, nàng thật thà nhắm tịt mắt lại, đợi cho bão táp đến. Phút cuối cùng, còn muốn tru một câu: Sầm Ngọc Thanh, ngươi là tên 

v

ương bát đản! Ta hận ngươi!!!

Đang nghĩ bão táp đang sắp đến gần, thì Bạch Tố Trinh đã đi đến bên người Tiểu Thanh, nhưng không dừng lại, mà là___ trực tiếp hướng Sầm Ngọc Thanh đi tới, giữ chặt lấy cánh tay của Sầm Ngọc Thanh.

"Chào, ta là Bạch Tố Trinh. Còn chưa thỉnh giáo."

"Sầm Ngọc Thanh.". Sầm Ngọc Thanh trừ câu đó ra không nói thêm lời nào.

Này, ít nhất phải nói thêm một câu nữa về quan hệ của chúng ta a. Tiểu Thanh hướng Sầm Ngọc Thanh không ngừng dùng ánh mắt nói ra suy nghĩ của mình.

Nga, thêm một câu về quan hệ chứ gì, không thành vấn đề. Sầm Ngọc Thanh cười cười, "Tôi cùng Tiểu Thanh có quan hệ rất mật thiết."

Ôi! Ông trời! Tiểu Thanh đỡ trán, nàng thật sự đã muốn đi chết rồi.

"Là như thế sao?", Bạch Tố Trinh vẫn cười như trước. "Chúng ta có thể trò chuyện không? Về chuyện của Tiểu Thanh.". Bạch Tố Trinh nói xong làm động tác "Thỉnh", chỉ hướng phòng của mình và Tiểu Thanh.

"Có thể a.". Sầm Ngọc Thanh cười lại. Đi theo Bạch Tố Trinh vào phòng của các nàng.

Sầm Ngọc Thanh là khách, nên bước vào phòng trước, Bạch Tố Trinh theo sát phía sau. Thế nhưng lần này Bạch Tố Trinh lại không có đóng cửa, trước khi bước vào phòng, lại còn ngoái đầu hướng về Tiểu Thanh cười kiều mị.

Cơ hội! Tiểu Thanh bước tới, đi theo Bạch Tố Trinh vào phòng, khép cửa lại.

Hai nữ nhân kia ngồi trước bàn trò chuyện lúc nói lúc cười, còn Tiểu Thanh thì lại ngồi ở trên giường chán muốn chết, nhìn hai nữ nhân kia cùng một chỗ cười cười nói nói, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của mình.

"Sầm cô nương, ta xin mạo muội hỏi một câu, ngươi với Tiểu Thanh thân mật đến thế nào?". Bạch Tố Trinh rót một chén trà cho mình, cũng chuyển một tách cho Sầm Ngọc Thanh.

"Chúng ta a...". Sầm Ngọc Thanh tiếp nhận trà, giữ chén trà trong tay thưởng thức. "Thân mật đến... Ở trên cùng một cái giường đùa giỡn, quan hệ rất mật thiết nga~"

"Như vậy a...". Bạch Tố Trinh cười như cũ, nàng nhìn Tiểu Thanh, nghiêm khắc bắn ra hàn khí.

Tiểu Thanh nằm ở trên giường nháy mắt thân thể cứng đờ.

"Như vậy, có thể cho ta biết các ngươi làm sao mà biết nhau không?"

"Quan hệ của chúng ta từ trong bụng mẹ đã có a, sau đó thì luôn luôn cạnh nhau, mãi đến lần đó khi ngươi đem nàng trấn áp ở dưới Tây hồ, còn thì chúng ta luôn ở cùng nhau. Không nghĩ tới, lần đó nàng ham chơi ra ngoài, rốt cuộc phải xa nhau, ta thì cũng mới tìm ra nàng gần đây thôi.". Đem trà uống cạn, Sầm Ngọc Thanh cười cười, "Không nghĩ lại nghe được chuyên của các ngươi. Xem ra là ta đã chậm một bước.'

"...". Bạch Tố Trinh không nói gì, những lời này đã muốn biểu lộ đầy đủ rằng hai người không để cho ai biết mối quan hệ này.

Tiểu Thanh thực sự tức giận, nàng đứng lên, đi đến, "Binh!" một tiếng vỗ lên mặt bàn, thiếu chút nữa là đã đem cái bàn đánh sập.

"Sầm Ngọc Thanh! Ngươi nói đủ rồi đó!"

"Chua đủ! Sầm Bích Thanh!"

"Sầm Ngọc Thanh!!!". Thanh âm của Tiểu Thanh đã có điểm lạnh như băng.

"Sầm Bích Thanh!!!". Thanh âm của Sầm Ngọc Thanh thì 

v

ừa mềm mỏng vừa kiên cường.

"Đừng có đùa nữa, ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Không được, tình hình là đang chơi rất vui~". Sầm Ngọc Thanh một tay vuốt cằm một tay nghịch tóc, bộ dạng quyến rũ nhìn Tiểu Thanh.

"Ta van xin ngươi, đừng tra tấn ta nữa. Sầm Ngọc Thanh, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi buông tha cho ta đi!"

"Được rồi, lần này bỏ qua cho ngươi.". Sầm Ngọc Thanh như trước cười đến quyến rũ.

Nàng nhìn hướng Bạch Tố Trinh, biến trở về nguyên dạng thực sự của mình.

"Thật có lỗi, vừa nãy vui đùa có chút quá đáng. Bây giờ ta long trọng giới thiệu với ngươi. Ta gọi là Sầm Ngọc Thanh, là muội muội sinh đôi của Sầm Bích Thanh."

! ! !

Bạch Tố Trinh kinh ngạc.

Thật lâu, Bạch Tố Trinh mới kịp phản ứng, nàng quay lại nhìn Tiểu Thanh đang đứng bên bàn, Tiểu Thanh gật gật đầu, nàng mới tin được, rốt cuộc chuyện này không phải là đùa. Sầm Bích Thanh, Sầm Ngọc Thanh, làm sao có thể không có quan hệ với nhau được, thì ra ____ lại là tỷ muội sinh đôi!

---------------------- 

C

ác t

ình iu chờ l

âu kh

ông?? 

Chương 35

Nhìn thấy Bạch Tố Trinh thật lâu sau cũng không có phản ứng, trong lòng Tiểu Thanh không khỏi hốt hoảng, trách cứ nhìn Sầm Ngọc Thanh, ánh mắt lộ vẻ bất mãn.

Sầm Ngọc Thanh thấy lần này mình đã đùa giỡn hơi quá trớn, nàng tự biết mình không đúng, nên liền cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Thật lâu sau, Bạch Tố Trinh mở miệng: "Sầm... cô nương.". Thủy chung không biết phải xưng hô ra sao cho đúng, nên đành phải lựa chọn cách xưng hô thế nào cũng không sợ sai ____ cô nương.

"Ân.". Sầm Ngọc Thanh lên tiếng. Thành thật mà nói, nàng cũng chẳng cần biết người khác xưng hô với mình như thế nào, từ bé đến lớn, Sầm Ngọc Thanh nàng quan tâm nhất chỉ có hai người, một là tỷ tỷ của nàng Sầm Bích Thanh, còn người kia, là sư phụ của nàng____ Ngọc Trúc tiên nhân.

Thậm chí là mẫu thân, Sầm Ngọc Thanh cũng thấy không cần phải để ý gì nhiều. Dùng lời của nàng mà nói, thì mẫu thân không phải chỉ cần có sinh mình ra là được, tháng ngày sau đó vẫn chỉ có tỷ tỷ chiếu cố nàng, nói đơn giản, Sầm Bích Thanh tỷ tỷ cũng như là mẫu thân của nàng, đến mức dù là mẫu thân, cũng chỉ sợ so với người xa lạ hơn được cái quan hệ huyết thống mà thôi.

"Ngươi cùng Thanh nhi...". Bạch Tố Trinh do dự, nàng đột nhiên không biết phải đối mặt như thế nào với cái người mà người ta gọi là 'em gái của chồng', vì thế, nàng cũng trầm mặc, đem hết thảy mọi chuyện giao cho Tiểu Thanh giải quyết đi.

"Sầm Ngọc Thanh.". Tiểu Thanh thấy bộ dạng của Bạch Tố Trinh cũng hiểu được một phần, dù sao, các nàng đã ăn ở với nhau không phải ngày một ngày hai.

"Ân?". Lòng Sầm Ngọc Thanh có chút bất an, không biết phải nghĩ gì.

Tiểu Thanh ngồi xuống cạnh Bạch Tố Trinh, nắm chặt tay nàng, hướng Sầm Ngọc Thanh giới thiệu: "Đây là... người yêu của ta, Bạch Tố Trinh."

"Ta biết.". Sầm Ngọc Thanh nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Thanh lấy một cái, "Chị dâu của ta mà, mấy năm trước chuyện của các ngươi làm cho cả thiên đình ồn ào huyên náo, đương nhiên sư phụ cũng biết, ngài chỉ biết lắc đầu thở dài, nói là không nghĩ tới ngươi lại có thể ngang ngược như thế, nói cái gì đại loại như lúc trước không nên thả ngươi xuống núi, ta nghe mà lỗ tai muốn đầy thành cái kén. Cuối cùng còn la lên là phải giáo huấn lại ngươi, may mà ta ngăn lại. Sư phụ Nam Cực tiên ông của ngươi còn đích thân đi bồi hắn uống rượu đánh cờ nói chuyện phiếm, hống hắn muốn chết hắn mới không truy cứu, bằng không hắn nhất định tới đây bắt lão bà của ngươi đánh vào mông ngươi rồi!"

Đánh vào mông... Tiểu Thanh không nói gì, nàng đã lớn như vậy còn còn có thể bị ăn đòn, không được, vốn nói định hôm nào bớt chút thời gian quay về thăm hắn, nhưng mà bây giờ___ có đánh chết cũng không về!

Bạch tố Trinh nghe mà như lọt vào sương mù, nữa ngày cũng không hiểu được tình hình, chỉ đại khái hiểu là hiện tại sự tình của mình và Thanh nhi mọi người đã muốn biết hết.

Quên đi, biết thì biết chứ, giang hồ bát quái, không liên can tới nàng, nếu đã quyết định ẩn cư ở chỗ này, vậy thì hết thảy thế tục không còn liên quan gì với nàng. Là sống hay là chết, là đúng hay là sai, là oanh oanh liệt liệt hay là bình bình đạm đạm, bất kể bên ngoài có đàm tiếu thế nào, Bạch Tố Trinh nàng chỉ coi đó là nhàn ngôn vụn ngữ, nghe rồi cũng cho qua.

"Ta bảo này!". Tiểu Thanh hướng Sầm Ngọc Thanh đang ở trước mặt khoát tay, "Ngươi có chuyện muốn nói thì nói nhanh đi, còn không có chuyện gì thì liền quay về phòng, đừng ở chỗ này của ta bày ra cái bộ mặt muốn chết đó được không? Thực chịu không nổi."

"Ta không có chuyện gì a.". Sầm Ngọc Thanh hướng hai mắt vô tội về phía Tiểu Thanh chớp chớp, "Ta chính là tới thăm ngươi một chút a. Ngươi không biết đâu, sư phụ gần đây ngày càng nhiều lời, không biết có phải đã tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không. Ta định ở trong này ở một thời gian, tạm thời cứ vậy đi." [find thề là không có viết thêm cái từ "mk" kia đâu nhá]

"Này, ngươi..."

Không đợi Tiểu Thanh nói xong, Sầm Ngọc Thanh tiếp tục nói: "Còn nữa, ta không định giữ nguyên cái bộ dạng này, hai ta giống nhau như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhận nhầm, cho nên ta sẽ biến trở thành bộ dạng lúc nãy của ta. Về phần tên, không cần gọi ta là Sầm Ngọc Thanh nữa, bây giờ tên của ta là Hạ Y, Y trong "tiểu điểu y nhân". Được rồi, đã nói xong, ngươi còn có gì muốn nói không?" 

"Ta...". Tiểu Thanh há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra mấy chữ, "Không có gì.". Sau đó liền ngậm miệng câm như hến.

"Nếu không có việc gì thì ta về đây, cơm chiều cũng chưa có ăn, đói chết ta rồi, chuyện của ngươi tự mình giải quyết, lão nương mặc kệ. Thỉnh thoảng sẽ lại tới thăm ngươi. Chào~". Sầm Ngọc Thanh, à, không đúng, bây giờ đã là Hạ Y, vừa nói xong, đứng dậy mở cửa phòng, tự động rời khỏi.

Tiểu Thanh nhìn cửa phòng đang mở rộng, thở dài một hơi, oan gia này, cuối cùng cũng đi rồi. A, sao mà lại lạnh lẽo thế này? Này! Ngươi đóng cửa lại a! Ngươi có được giáo dục hay không hả! Để ta dạy dỗ ngươi!

Tiểu Thanh đang nghĩ ngợi, ngoài cửa ló ra một cái đầu, sau đó, Hạ Y xuất hiện trở lại. Trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Tố Trinh, nói: "Vừa nãy quên nói, ta vào đây còn có một mục đích nữa.". Vươn tay chỉ về phía Tiểu Thanh, "Chính là nàng. Tỷ tỷ của ta là của ta, ta sẽ đem nàng cướp về.". Nói xong liền nhẹ nhàng hạ xuống môi Tiểu Thanh một nụ hôn, xong rồi tông cửa xông ra, không để cho Tiểu Thanh có một chút thời gian để phản ứng.

Sau khi kịp phản ứng, Tiểu Thanh lập tức chụp lấy chén trà gần mình nhắm về phía Hạ Y, nhưng đương nhiên nàng không thành công, bởi vì bây giờ Hạ Y đã cao chạy xa bay.

Bạch Tố Trinh sững sờ ngồi ở một bên, trong đầu của nàng từ đầu đến cuối chỉ vọng lại một câu, đó là câu mà Hạ Y vừa mới nói "Tỷ tỷ của ta là của ta, ta sẽ đem nàng cướp về.". Cướp về... cướp về... Thì ra, Hạ Y xuất hiện là vì mục đích này, thì ra Bạch Tố Trinh nàng cảm thấy được có mối nguy cũng không phải là vô căn cứ, thì ra ___ Sầm Ngọc Thanh này___ căn bản là đã yêu Tiểu Thanh.

Bạch Tố Trinh "Ha hả" cười, nàng không biết nên nói điều gì, Thanh nhi a Thanh nhi, nguyên lai trên thế giới này vẫn còn có người nói yêu ngươi, chính là ngươi vốn không hay biết, hoặc là, ngươi chỉ xem đó là tình thân?

Tình thân?! Bạch Tố Trinh nghĩ đến đây bỗng cảm thấy tâm tình tốt lên một chút. Đúng vậy, nhất định là Thanh nhi đem tình cảm của Sầm Ngọc Thanh liệt vào loại tình thân, chứ không phải là tình yêu. Cho nên, Thanh nhi của nàng, vẫn là Thanh nhi của nàng như trước, sẽ không thuộc về một người nào khác trừ nàng.

Bạch Tố Trinh nở nụ cười, vừa rồi đúng là tự tìm phiền não, thực là lo sợ không đâu. Tình cảm ngàn năm của nàng cùng Tiểu Thanh như thế nào lại có thể mỏng manh như thế. Nàng nhìn Tiểu Thanh đang tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi nhỏ nhắn mím lại, thật là đáng yêu. Quan sát đôi môi của Tiểu Thanh, Bạch Tố T

r

inh nhớ tới nụ hôn khi nãy của Hạ Y, lập tức trong lòng lại không thoải mái. 

Nàng nắm Tiểu Thanh kéo qua, đem Tiểu Thanh ôm vào trong ngực của mình, đối với đôi môi của Tiểu Thanh, thật dùng sức hôn lên thật sâu.

Tiểu Thanh bị Bạch Tố Trinh hôn, dường như cũng quên chuyện vừa mới bị người ta khi dễ, ôm lấy cổ Bạch Tố Trinh, hé miệng, tìm kiếm lưỡi nàng, chuyên tâm đáp lại nụ hôn.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Tiểu Thanh ở trong lòng của Bạch Tố Trinh, hơi hơi thở gấp, ánh mắt khép hờ, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy. 

Trừ độc xong Bạch Tố Trinh nhìn bộ dạng của Tiểu Thanh không khỏi lại bị nàng hấp dẫn, một tay nàng giữ nơi thắt lưng, một tay nâng cằm của Tiểu Thanh lên, hôn thêm một lần nữa. Khác với tác dụng tiêu độc lúc nãy, lần này Bạch Tố Trinh hôn càng thêm nhu tình, càng thêm mạnh mẽ.

Biết cả hai đều không thể hô hấp, nụ hôn lúc này mới được chấm dứt.

"Tố... Trinh...". Tiểu Thanh ở trong lòng Bạch Tố Trinh, nỉ non gọi tên nàng, rất thâm trầm, tràn ngập cảm xúc, còn chứa một tình yêu vô tận.

"Ân.". Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng mà đáp trả lại Tiểu Thanh. "Thanh nhi... Về sau, về sau không cần gọi ta là tỷ tỷ nữa."

"Ơ? Vậy phải gọi là gì?"

"Gọi t

ê

n của ta, không phải ngươi vừa mới gọi như vậy sao."

"Tố Trinh.". Tiểu Thanh lại gọi một tiếng.

"Thanh nhi.". Bạch Tố Trinh đáp lại Tiểu Thanh.

"Tỷ... Tố Trinh, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết, là về ta... ta cùng Sầm Ngọc Thanh."

"Xem ra đây là một câu chuyện rất dài.". Bạch Tố Trinh cười cười, đẩy Tiểu Thanh đang ở trong lòng ra, "Nếu muốn kể chuyện, tư thế này không được, chúng ta từ từ mà nói đi."

Tiểu Thanh gật gật đầu, "Này đúng là một câu chuyện dài, dù sao cũng đã mấy ngàn năm rồi."

"Chuyện này, phải bắt đầu từ lúc ta còn ở trong bụng mẹ.". Tiểu Thanh nghiêng đầu sắp xếp lại suy nghĩ, rồi bắt đầu câu chuyện.

Kể rằng thật lâu thật lâu trước kia, ở một góc trên một ngọn núi nào đó, có một yêu rắn sinh ra một quả trứng, nhưng mà ai cũng không biết được, bên trong quả trứng này lại có thể có tới hai c

hú rắn! Thế là rắn kia ngày đêm bảo vệ cái trứng, cuối cùng, vào một ngày mưa sa gió giật, sấm chớp rền trời đêm, hai chú rắn nhỏ bên trong quả trứng phá vỏ chui ra. Rắn đực___ cũng chính là ng

ư

ời 

phụ thân chưa bao giờ được gặp mặt của họ, cho hai chú xà một cái tên để phân biệt. Chú rắn lớn hơn một chút, tên là Sầm Bích Thanh, còn nhỏ hơn một chút kia, tên là Sầm Ngọc Thanh.

Mà hai chú rắn này, một ngày nào đó tên tuổi sẽ vang dội trong trời đất.

Về phần rắn cái kia, sau khi sinh hai tỷ muội Tiểu Thanh mấy ngày, đem hết thảy giao cho người làm chị là Tiểu Thanh, sau đó, mắt rưng rưng xoay người, bỏ đi

. Nàng đ

i tìm xà vương, bởi vì thiên đình xuất binh đuổi giết mà không biết đang thất lạc nơi nào___ Sầm vương. Chỉ để lại trong ký ức Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh một hình bóng vừa cao lớn vừa đẹp đẽ.

Từ đó về sau, Tiểu Thanh bắt đầu "cuộc sống của hai người" với muội muội duy nhất của mình là Sầm Ngọc Thanh. Ăn uống trong ngoài, đều do Tiểu Thanh chiếu cố, mà Sầm Ngọc Thanh cũng chính bởi vì thế mà vô cùng ỷ lại vào Tiểu Thanh, không bao giờ rời xa Tiểu Thanh. Trong thời gian đó, câu mà Tiểu Thanh nghe nhiều nhất đó chính là___

"Sầm Bích Thanh, ta đói bụng, ta muốn ăn cơm!"

"Sầm Bích Thanh, ta khát, ta muốn uống nước!"

"Sầm Bích Thanh, Tiểu Hoa ở kế bên khi dễ ta!"

"Sầm Bích Thanh..."

"Sầm Bích Thanh..."

Thế là, cuộc đời bảo mẫu của Tiểu Thanh bắt đầu. Bây giờ nghĩ lại, nếu để hình dung giai đoạn đó của Tiểu Thanh thì chỉ có một câu, đó là ___ không có thiên lý.

Dĩ nhiên, điều này đã tạo nên một Tiểu Thanh như lúc gặp Bạch Tố Trinh, đùa giỡn quá trớn, gây họa khắp nơi, làm như muốn bù vào khoảng thời gian không được gây chuyện, không được "khoái hoạt" khi thơ ấu.

Tiếp tục câu chuyện.

Tiểu Thanh vừa làm chị lại vừa làm mẹ, cuối cùng cũng nuôi lớn được mình và Sầm Ngọc Thanh. Bởi vì thân phận của Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh chính là con của xà vương cùng xà yêu, cho nên bọn hắn vừa chui ra từ trong bụng mẹ là đã có tu vi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để các nàng ở trên ngọn núi kia tự bảo vệ mình. Chỉ cần các nàng muốn, thậm chí có thể xưng vương.

Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh ở trên núi tiêu diêu tự tại, vô âu vô lo. Một phần tu hành giết thời gian, một phần chờ mẹ và người cha đã mất tích.

Nhưng mà, từng ngày từng ngày trôi qua, đảo mắt một cái Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh đã đến tuổi một trăm, tuy nhiên, tuổi đó là của thế giới loài người, ở thế giới của yêu quái các nàng, Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh vẫn chỉ là hai tiểu hài tử.

Vào một năm kia, Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh gặp 

đ

ư

ợc 

sư ph

 của các nàng ___ Ngọc Trúc tiên nhân.

Ngày ấy, Ngọc Trúc tiên nhân lên núi hái thuốc, tới chỗ của các nàng, trùng hợp bị Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh bắt gặp, tính tình quậy phá nên Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh khiêu chiến với Ngọc Trúc tiên nhân. Chính là, công lực thua kém quá chênh lệch, các nàng cứ như vậy bị Ngọc Trúc tiên nhân tóm được. Vốn tưởng rằng phải chịu trừng phạt, nhưng Ngọc Trúc tiên nhân dường như rất thích đôi tỷ muội sinh đôi này, nên mang hai tỷ muội về động phủ của mình.

Về thân thế của các nàng, Ngọc Trúc tiên nhân trong ba ngày tỉ mỉ nhớ lại chuyện của trăm năm trước___ người đã già rồi, Ngọc Trúc tiên nhân cũng đã mấy ngàn tuổi, cần thời gian để chậm rãi hồi tưởng.

Nguyên lai, phụ thân của Tiểu Thanh các nàng bị thiên quân bao vây tiêu diệt, cố gắng chống đỡ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng chống không lại, cùng huynh đệ trong nhóm đã cùng nhau hy sinh oanh liệt. Về phần mẫu thân của các nàng, sau khi tìm được thi thể của xà vương, cực kỳ bi thương, điên cuồng thét lên một tiếng, liều mạng một thân một mình lên núi báo thù, bị mấy vạn thiên binh thiên tướng vây đánh, cũng hy sinh.

Lúc nghe được chuyên này, Tiểu Thanh và Sầm Ngọc thanh không cảm thấy bi thương, mà là cảm thấy tiếc hận. Có lẽ bởi vì còn có huyết thống, chứ nếu không có cái huyết thống kia, Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh thậm chí nghĩ rằng chuyện đó đối với các nàng hoàn toàn không có liên quan gì hết.

Trên thế giới này Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh tứ cố vô thân, bây giờ hoàn toàn đã trở thành cô nhi. Ngọc Trúc tiên nhân bởi vì vô cùng yêu mến các nàng, cho nên thu hai người làm đồ đệ, cũng cho hai người một nơi ấm áp mà người ta gọi là nhà.

Đến lúc ấy, cuộc sống "lang thang" của Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh đã kết thúc, ngày tháng có nhà, có người thân đã bắt đầu.

===================

C

ũng may Ng

ọc Tr

úc ti

ên nh

ân l

à ng

ư

ời t

ốt, l

ỡ kh

ông g

ặp Ng

ọc Tr

úc ti

ên nh

ân 

m

à g

p ph

ải người độc ác, 2 nàng đã thành "rượu

 rắn" rồi 

Hãy típ tục ủng hộ find nhá Chương 36

Từ đó cho đến hai trăm năm sau, Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh có được một cảm giác trước nay chưa từng có, đó là cảm giác khi có người thân quan tâm, tình cảm của những người thân dành cho nhau. Điều này làm cho những người chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của người thân như Tiểu Thanh và Sầm Ngọc Thanh vạn phần cảm động.

Từ khi các nàng có người nhà, nụ cười cũng ngày càng nhiều hơn, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ. Tuy rằng người sống với các nàng không phải là người thân thực sự, nhưng các nàng cảm nhận được sự quan tâm là thật lòng.

Vì có "người nhà" quan tâm cho nên Tiểu Thanh ngày càng trở nên càn rỡ, từ một bảo mẫu trước kia 

đ

ã 

nghiễm nhiên trở thành một cực phẩm nghịch ngợm và ưa gây sự. Điều này không khỏi làm Sầm Ngọc Thanh cảm thán: mỗi năm trôi qua, không chỉ có loài người là thay đổi, yêu quái, chỉ cần một khi có chỗ dựa, còn thay đổi dữ hơn!

Kết quả là, Tiểu Thanh c

ủa

 chúng ta sau mấy trăm năm đã trở thành thanh niên, "bảo mẫu" vĩ đại đã biến thành "thiếu niên gây rối", làm loạn, gây chuyện thị phi khắp nơi.

Về sau Ngọc Trúc tiên nhân thấy hành vi của Tiểu Thanh thực sự là nhìn không đ

ư

ợc

 nữa, vì thế nên nhốt chặt Tiểu Thanh lại, vốn là định mài giũa lại nhuệ khí của Tiểu Thanh, làm cho nàng về sau có thể hảo hảo tu tâm dưỡng tánh, giúp nàng thành tiên. Không nghĩ tới, vào một ngày trời trong nắng ấm, Tiểu Thanh đã lén chạy trốn, ngàn dặm phiêu vân.

Tiểu Thanh vốn định ngoạn vài ngày rồi sẽ trở lại, không ngờ cuối cùng "không cẩn thận" đụng phải Bạch Tố Trinh, lại do bản tính quậy phá hiếu thắng, hơn nữa đối phương lại là một mỹ nữ___ cho nên Tiểu Thanh muốn khống chế, mạo phạm đến Bạch Tố Trinh. Từ đấu pháp ban đầu, đến khi bị áp xuống Tây Hồ ba trăm năm, 

r

ồi

 cuối cùng, Bạch Tố Trinh bị trấn dưới Lôi Phong tháp, thì cuộc sống của Tiểu Thanh đã chỉ có Bạch Tố Trinh, chỉ là một người.

Sau lần gặp nhau từ ba trăm năm trước, trong lòng liền chỉ có một người, được gặp ngươi, là một việc mà đời này ta không bao giờ hối hận, ngươi chính là người làm thay đổi cuộc sống của ta. Ở lại bên cạnh ngươi, là một quyết định m

à 

suốt kiếp này ta không oán cũng không hối hận.

Đến đây, nửa đời trước của tiểu Thanh đã phơi bày hết, coi như là đã khai báo rõ với Bạch Tố Trinh. Còn phần chuy

ện c

ủa

 Sầm Ngọc Thanh kia, vậy thì phải đi hỏi chính bản thân Sầm Ngọc Thanh.

Có điều Bạch Tố Trinh lần theo cũng có thể kết luận, Sầm Ngọc Thanh hoàn toàn ỷ lại vào Tiểu Thanh, mà kiểu ỷ lại này, làm cho Sầm Ngọc Thanh càng ngày càng không muốn rời xa Tiểu Thanh, thậm chí___ là sinh ra tình cảm.

Nói 

v

ậy

, nh

ưng 

Bạch T

 Trinh vẫn là cảm thấy không an lòng, nói chung... là sợ Tiểu Thanh đối với muội muội tốt hơn là với mình đi. Bạch Tố Trinh biết, cho dù là người yêu, cuối cùng cũng vẫn có ngày phải chia lìa nhau, còn huyết thống là vô cùng thân thiết, bất kể như thế nào cũng sẽ không mất đi, trừ phi___ chết.

Nghĩ đến đây, cả người Bạch Tố Trinh không khỏi phát run, trừ phi... trừ phi... Nghĩ đến những điều này, Bạch Tố Trinh liền có một cảm giác mất mác, không biết vì cái gì. Nàng run rẩy gắt gao ôm lấy Tiểu Thanh, hận không thể đem Tiểu Thanh tiến nhập vào thân thể của mình, không bao giờ... tách ra nữa.

Yêu ngươi, ta không muốn ta và ngươi tách ra nữa. Ta không sợ ngàn năm hiu quạnh, ta không sợ ngàn năm cô đơn, mà ta sợ chính là một ngày không có ngươi... Không có ngươi làm bạn, dù thời gian c

ó

 ngắn ngủi th

ì 

đối với ta mà nói cũng như là hành hạ, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều không hề ý nghĩa. Muốn ngươi mãi bồi bên cạnh ta, muốn dù sao đi nữa ngươi mãi là bạn ta, muốn cùng ngươi đến thiên trường địa cửu. Tương lai cho dù phải chết, xin hãy cho ta chết trước ngươi, bởi vì, ta s

ợ nh

ất ch

ính l

à t

ới 

đ

ịa ng

ục 

kia

 m

ột gi

ây, l

òng s

ẽ 

đau 

đ

ến t

ê t

âm l

i

t ph

ế, ta

kh

ông mu

ốn, c

ũng kh

ông mu

ốn ngh

ĩ tới ng

ươi ph

ải ch

ịu 

đ

ựng 

đi

đ

ó 

tr

ư

ớc ta

.

Tố Trinh...

Tiểu Thanh ở trong lòng nhẹ giọng gọi. Tuy rằng nàng không biết vì sao Bạch Tố Trinh lại run rẩy như vậy, nhưng nàng biết, Bạch Tố Trinh sợ, là sợ hãi thật sự. Nàng thầm nghĩ phải bảo vệ tốt Bạch Tố Trinh, dùng bờ vai không rắn chắc của mình, chống đỡ cho Bạch Tố Trinh một nửa bầu trời, làm cho cuộc sống của Bạch Tố Trinh dưới bầu trời đó được tự do, vô âu vô lo, thỏa thích tận hưởng tấm lòng của nàng, tình yêu của nàng, sau này, hai người mãi mãi gần nhau, mãi mãi cùng một chỗ, mãi mãi...

"Tố Trinh." Tiểu thanh đẩy Bạch Tố Trinh ra, giữ chặt vai, nhìn nàng thật sâu, gằn từng tiếng, nói: "Tố Trinh, ta biết ngươi sợ hãi, tuy rằng ta không biết lý do, nhưng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi. Ta không tin vào vĩnh viễn, tuy rằng ruổi thọ của chúng ta là vô hạn, nhưng xin ngươi hãy tin, Tiểu Thanh ta sẽ mãi bảo hộ bên cạnh ngươi, mặc kệ như thế nào, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều tuyệt đối sẽ không rời ngươi nửa bước. Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi, trân trọng ngươi, chỉ thế thôi. Đây là lời hứa của Tiểu Thanh ta, điều này, đến chết cũng sẽ không thay đổi!"

Bạch Tố Trinh cúi đầu chôn vào ngực Tiểu Thanh, ở trong ngực không tính là to lớn này, Bạch Tố Trinh cảm giác được một loại an tâm chưa bao giờ có, nghe lời Tiểu Thanh vừa mới nói, tuy rằng không phải lời ngon tiếng ngọt, nhưng từng chữ lại phát ra từ đáy lòng, những câu nói chân thật đáng tin. Thanh nhi của nàng, sợ chỉ có lúc này đối với nàng mới có thể dịu dàng, ôn nhu như vậy. . .

Ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Tiểu Thanh, trong ánh mắt kia lóe ra sự kiên định, làm cho Bạch Tố Trinh có một cảm giác không thể gọi tên, an tâm lắm, bất kể cái gì cũng không còn đáng sợ. Cho dù ngày mai, nàng có phải chết, đi xuống địa ngục vô tận, nhận lấy trừng phạt không thể luân hồi, nàng cũng không sợ, bởi vì nàng biết, bất kể là tới nơi nào, người kia___ Thanh nhi của nàng, cũng sẽ ở bên cạnh làm bạn với nàng, cùng nhau một chỗ.

Thì ra, lời nói cảm động nhất trên thế gian này, không phải là câu "Ta yêu ngươi ", đó chỉ là một lời đường mật không thực tế mà thôi, cảm động nhất chính là, người ngươi yêu nói với ngươi câu rằng___ cùng một chỗ!

Tiểu Thanh nhẹ nhàng hôn lên đôi mi dày cong vút của Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh khép hờ đôi mắt. Cái mũi xinh xắn của Bạch Tố Trinh, còn có đôi môi của nàng... từng điểm từng điểm , đều vô cùng trân quý, người này, là bảo bối của nàng, là tình cảm chân thành của cả đời nàng!

Đêm đã vào khuya, Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh một chút buồn ngủ cũng không có, các nàng nằm ở trên giường, ôm lấy nhau. Khi thì tình cảm nhìn nhau, khi thì hôn nhau say đắm. Một đêm không ngủ, chờ bình minh lên, hai người nhìn nhau cười.

Bạch Tố Trinh đã biết, hiện tại nàng càng thêm hiểu rõ hơn về Thanh nhi của nàng, Thanh nhi của nàng, chân chân chính chính là của nàng, người khác, có muốn cướp cũng đoạt không được. Một ngày nào đó, nàng cũng sẽ thẳng thắn cho Thanh nhi của nàng biết hết những chuyện chưa biết, khoảng trống của một ngàn năm trước đó, nhất định là Thanh nhi cũng muốn biết. Bạch Tố Trinh biết, không hỏi, không có nghĩa là không muốn biết.

Sau khi chải đầu, rửa mặt qua loa, Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh cùng ăn một bữa sáng lãng mạn. Có lẽ, cuộc sống không cần tình cảm mãnh liệt quá nhiều, chỉ cần bình thản, hạnh phúc, là tốt lắm rồi.

Sau khi ăn xong hai người tản bộ, Tiểu Thanh nắm tay Bạch Tố Trinh, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc___ dĩ nhiên, nếu muội muội sinh đôi Sầm Ngọc Thanh của nàng không có lòi ra quấy nhiễu, nụ cười trên mặt của Tiểu Thanh sẽ càng thêm hạnh phúc.

"A~ Sầm Bích Thanh, thật khéo nha!". Xa xa vọng lại tiếng gọi, nụ cười của Tiểu Thanh tắt ngấm. Nàng hung tợn nhìn chằm chằm Sầm Ngọc Thanh, ánh mắt giống như muốn đem nàng băm ra. Nhớ tới nụ hôn kỳ quái của ngày hôm qua, Tiểu Thanh theo đó liền tức giận. Nàng là chị ruột của Sầm Ngọc Thanh a, vậy cái chuyện này là loại gì đây a!

"Sầm Ngọc Thanh, ta cảnh cáo ngươi, xa ta ra một chút! Bây giờ một chút ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút xa một chút cho ta. Nghe rõ chưa, ta kêu ngươi cút! Xa! Ta! Ta! Một! Chút! Nghe thấy không!!!"

"A~~ ha~~", Sầm Ngọc Thanh há mồn ngáp một cái thật to, nàng lấy tay che lại miệng của mình. "Mới sáng sớm ngươi không nên ở chỗ này ầm ĩ như vậy có được không, ta còn chưa có tỉnh ngủ, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi tinh lực dồi dào hay sao."

"...". Tiểu Thanh không nói gì. Nói thẳng ra, đôi khi nàng thực sự muốn rằng sẽ một phen bóp chết cái muôi muội không biết sống chết này!

Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tiểu Thanh, ý bào nàng bình tĩnh một chút đừng nóng.

Quay đầu hướng về phía Sầm Ngọc Thanh mỉm cười, nói: "Thật ngại, có thể quấy rầy một chút, qua bên kia nói chuyện được không?"

"A, có thể a.". Sầm Ngọc Thanh gật gật đầu. Đi trước đến bên phía rừng trúc, quay đầu lại, mỉm cười nhìn Bạch Tố Trinh.

"Thanh nhi, ngươi về phòng trước chờ ta.". Bạch Tố Trinh nói xong, nhìn thấy Tiểu Thanh gật đầu quay đi, mới chậm rãi hướng Sầm Ngọc Thanh đi đến.

Lúc đi ngang qua hoa viên, Tiểu Thanh trong lòng đang vui vẻ, nàng hái bao nhiêu là hoa dại thật đẹp mang về phòng, cắm ở trong bình. Nghĩ thầm, Bạch Tố Trinh trở về nhìn thấy nhất định sẽ thật cao hứng.

Lại nói về Bạch Tố Trinh bên này.

Bạch Tố Trinh đã rành mạch thấy rõ cảm tình của Sầm Ngọc Thanh đối với Tiểu Thanh, mặc dù Tiểu Thanh bướng bỉnh cho rằng tình cảm kia chỉ là tình thân và ỷ lại, nhưng Bạch Tố Trinh biết, đây không phải là tình thân, cũng không phải ỷ lại, là yêu. Đó là một loại tình cảm mà so với tình thân nồng nhiệt hơn nhiều.

"Tìm ta có chuyện gì?". Sầm Ngọc Thanh nghiêng thân mình tựa vào một cây trúc nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, trong miệng còn ngậm một chiếc lá trúc. Bởi vì do sống với Ngọc Trúc tiên nhân, Tiểu Thanh cùng Sầm Ngọc Thanh đối với cây trúc đều có môt tình cảm đặc biệt.

"Đương nhiên là chuyện của Thanh nhi rồi.". Bạch Tố Trinh vẫn như trước cười, vẫn bộ dáng như lúc mới gặp Tiểu Thanh.

"Chuyện của nàng? Nàng... Sầm Bích Thanh là của ta, từ khi sinh ra chúng ta đã luôn luôn ở cùng nhau, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, nàng luôn chiếu cố ta, hình ảnh của nàng đã lấp đầy tuổi thơ, thậm chí cả cuộc sống sau này của ta. Nếu không phải lần đó ngoài ý muốn, nàng như thế nào biết được ngươi, như thế nào lại vì ngươi ngay cả muội muội ruột của mình cũng không quan tâm chứ!"

Bạch Tố Trinh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà lắc đầu, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười. "Ngọc Thanh, ngươi đã nghĩ sai rồi. Đây không phải là vấn đề quen trước hay quen sau.". Bạch Tố Trinh ngẩng đầu, nhìn Sầm Ngọc Thanh. "Cho dù ngươi biết Thanh nhi trước ta, nhưng tình cảm của Thanh nhi dành cho ngươi chỉ là tình tỷ muội, không hơn không kém. Chắc chắn nàng chỉ coi ngươi là muội muội. Ngọc Thanh, có thể ta nói như vậy, ngươi sẽ cảm thấy ta thật tự đại, nhưng mà, đây là sự thật. Trước kia, ta với Tiểu Thanh cũng là tỷ muội, nhưng hiện tại, chúng ta không phải tỷ muội, mà là người yêu. Ngược lại, cho dù ta có biết Thanh nhi sớm hơn ngươi, nhưng nếu Thanh nhi không có tình cảm, chúng ta cũng không có khả năng đến được nước này. Nếu trong lòng Thanh nhi có ngươi, cho dù Bạch Tố Trinh ta có bản lĩnh như thế nào, có phong tư trác tuyệt như thế nào, có nghi thái vạn thiên, có mê đảo chúng sinh như thế nào, nếu trong lòng Tiểu Thanh không có, thì trước sau vẫn chỉ có ngươi, sẽ không tiếp nhận bất luận kẻ nào, càng không phải là Bạch Tố Trinh ta.". Bạch Tố Trinh nói rõ ràng từng chữ, nàng chính là hy vọng Sầm Ngọc Thanh có thể hiểu được, hiểu được tình cảm thì không phân biệt thứ tự ai đến trước hay đến sau, chỉ cần có yêu, chỉ cần có trái tim kiên định tin tưởng vào nhau, mặc kệ tình cảm này là dạng gì, thì đều đẹp đẽ, đều trong sáng.

Sầm Ngọc Thanh nhất thời im lặng, trong đầu nàng hồi tưởng lại những lời Bạch Tố Trinh nói. Thân thể đang dựa vào cây trúc dần dần tuột xuống, nàng ngồi dưới đất từng chút từng chút nghĩ lại những lời nói kia. Nàng nhớ khi sinh ra lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Bích Thanh, mặc dùlà vừa mới sinh ra, nhưng từ khi còn trong trứng, các nàng đã có ý thức rồi. Ở trong trứng, nàng thường xuyên chăm chú nhìn ngắm Tiểu Thanh, gương mặt nghiêng nghiêng của Tiểu Thanh, bộ dạng của Tiểu Thanh khi say ngủ, tất cả đều in dấu trong lòng của nàng. Mẫu thân đi rồi, Tiêu Thanh vừa làm cha vừa làm mẹ lại vừa làm tỷ tỷ mà nuôi nàng lớn, không cho nàng ăn đói mặc rách, không để nàng bị khi dễ. Mỗi khi sơn tinh quỷ quái trên núi bắt nạt nàng, luôn là Tiểu Thanh ra mặt thay nàng, mỗi lần như vậy đều là mang theo thương tích về nhà, mỗi lần như vậy đều cười nói với nàng rằng: "Không có việc gì", "Bị thương nhẹ thôi", "Đừng lo", "Ngươi không có việc gì là tốt rồi", linh tinh... Điều Sầm Ngọc Thanh nhớ rõ nhất chính là Tiểu Thanh thường nói với nàng: "Ngọc Thanh, chúng ta không có cha mẹ, vậy cũng không sao. Nhưng chúng ta không thể để người xem thường! Ngươi phải nhớ kỹ, không có cha mẹ, ngươi còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ là cha mẹ của ngươi, sẽ là bảo vệ của ngươi, tỷ tỷ sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ đến ngươi!" Cũng chính là lúc đó, Sầm Ngọc Thanh đối với Tiểu Thanh sinh ra ỷ lại, vô luận như thế nào, đều không - rời xa Tiểu Thanh.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ gọi Tiểu Thanh một tiếng tỷ tỷ, trước giờ nàng chỉ gọi Tiểu Thanh là Sầm Bích Thanh. 

Các nàng luôn luôn bên nhau, chưa bao giờ tách ra. Một ngày, nàng đột nhiên phát hiện ra tỷ tỷ của nàng nguyên lai cũng là một người thích nghịch ngợm gây sự như nàng, nàng đi theo tỷ tỷ cùng nhau trêu cợt loài người, cùng nhau gây chuyện, rồi cùng nhau chạy trốn, cuộc sống đơn giản khoái hoạt. Nàng vẫn luôn nghĩ mãi mãi có thể cùng Sầm Bích Thanh vĩnh viễn cùng một chỗ, mãi cho đến sau này Ngọc Trúc Tiên nhân đem các nàng mang đi, nàng cũng chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày các nàng sẽ tách ra.

Nhưng rồi một ngày kia, không thấy Sầm Bích Thanh đâu nữa ! Nàng tìm khắp địa giới của Ngọc Trúc tiên nhân nhưng cũng không tìm ra. Nàng phải đi ra ngoài, nhưng mà tu vi không lớn nên đi ra ngoài nàng luôn bị đánh, bị những yêu quái mạnh hơn cho là thuốc bổ mỹ vị, đòi ăn tươi. Vì thế, nàng bắt đầu cầu xin Ngọc Trúc Tiên nhân dạy nàng pháp môn tu luyện, nàng phải mạnh lên, nàng muốn đi tìm Sầm Bích Thanh.

Mà lần bế quan này, chính là ngàn năm, đến khi có thể ra ngoài, nàng liền nghe những tin đồn liên quan đến Sầm Bích Thanh, quả thực chính là___ đủ loại...

Kìm chế không được nổi hoang mang trong lòng, nàng bắt đầu hành trình tìm kiếm Sầm Bích Thanh. Kỳ thật để tìm được chổ ở của Sầm Bích Thanh cũng không khó, cái khó chính là tới đó như thế nào. Bởi vì do khuôn mặt giống nhau, cho nên dọc theo đường đi Sầm Ngọc Thanh gặp biết bao nhiêu phiền toái, bị nhận nhầm là Sầm Bích Thanh, bị người trên đường đuổi giết. Rốt cục, nàng chịu không nổi cuộc sống như thế, nên thay đổi hình dáng, cải biến tính danh, cuối cùng cũng tìm được Sầm Bích Thanh.

--------------------------

Thấy chưa 2 chị em này là mỹ vị___ là mỹ vị a~... chẹp chẹp 

Chương 37

Bạch Tố Trinh thấy Sầm Ngọc Thanh trầm mặc không lên tiếng, liền nhẹ nhàng rời đi. Nàng biết, lời nói của nàng đã có tác dụng rồi, Sầm Ngọc Thanh nghiêm túc tự hỏi mình rằng quan hệ của mình và Tiểu Thanh có phải là tình tỷ muội hay không.

Khi còn nhỏ thì sống nương tựa lẫn nhau, đến khi lớn lên thì cùng nhau tiến, từ khi sinh ra các nàng đã luôn luôn cùng nhau, đối với Sầm Ngọc Thanh mà nói, Sầm Bích Thanh là không thể thay thế, ở trong lòng nàng, Sầm Bích Thanh chính là bầu trời của nàng, thế giới của nàng. Mà nay, thế giới này, đã rời nàng rồi, bờ vai gầy kia sẽ không bao giờ còn có thể thuộc về nàng nữa, cái thuộc về hai người các nàng chỉ còn là một khoảng trời mênh mông. Thế giới của nàng, trong một nháy mắt đó___ sụp đổ.

Sầm Ngọc Thanh cúi đầu thật sâu chôn vào hai gối, suy nghĩ của nàng rối bời, nàng tự hỏi, nếu nàng mất đi Sầm Bích Thanh, cuộc sống này sẽ trở nên như thế nào. Tuy rằng đã từng xa nhau, nhưng trong lòng Sầm Ngọc Thanh trước sau vẫn cho rằng Tiểu Thanh chỉ là của nàng, không phải của bất luận kẻ nào khác, nhưng hiện tại, Bạch Tố Trinh chắn ở trước mặt, Tiểu Thanh dường như cũng không còn thời gian để ý đến nàng.

Ham muốn chiếm giữ của Sầm Ngọc Thanh đã luôn rất mạnh từ lúc ra đời, nghe nói, nếu người nào có cảm giác không an toàn thì lòng ham muốn giữ lấy là rất mạnh, đại khái là bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên thứ đã nhận định là của mình liền chắc chắn phải sẽ là của mình, mãi mãi vẫn là của mình. Này cũng có thể gọi là một loại cố chấp đi.

Sầm Ngọc Thanh rơi vào một vòng lẩn quẩn khó hiểu, mà trung tâm của cái vòng lẩn quẩn này, vẫn là một người___ Sầm Bích Thanh. Quay chung quanh Sầm Bích Thanh, là Sầm Ngọc Thanh nàng, Bạch Tố Trinh, còn có Tru Sa nữa.

Nghĩ đến Tru Sa, Sầm Ngọc Thanh thoáng nở một nụ cười chua xót. Người kia, khi xuống núi không cẩn thận vô tình đụng phải nàng ấy, nàng ấy liền đuổi theo, khi lần đầu nhìn thấy Sầm Ngọc Thanh nàng đã gọi tên của Sầm Bích Thanh, dần dần, Sầm Ngọc Thanh hiểu được sở dĩ Tru Sa đuổi theo mình là bởi vì do diện mạo, sau đó cũng nghe mọi người đồn đãi đủ điều, nàng biết được chuyện của Sầm Bích Thanh, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là nghe từ miệng Tru Sa.

Tru Sa luôn quấn lấy Sầm Ngọc Thanh, không phải theo nàng đánh nhau, mà chính là lúc nàng đang ăn cơm, uống trà, thậm chí lúc đi ngủ liền đột nhiên xuất hiện. Sầm Ngọc Thanh cũng đã giải thích rất nhiều lần, nhưng Tru Sa chính là không tin. Cuối cùng, một lần ngẫu nhiên Tru Sa bắt gặp Ngọc Thanh tắm rửa, nhìn thân thể của Sầm Ngọc Thanh, Tru Sa rốt cục cũng hiểu được, người này không phải Sầm Bích Thanh, mà là muội muội sinh đôi của nàng Ngọc Thanh. Bởi vì, trên người của Sầm Ngọc Thanh, không có cái bớt hình kỳ lân của Tru Sa.

Thế nhưng, tuy đã biết được chân tướng nhưng Tru Sa vẫn như trước cắn chặt lấy Ngọc Thanh không nhả, vẫn như trước luôn đột ngột xuất hiện bên người Sầm Ngọc Thanh, quấn quít lấy nàng, chọc nàng tức giận, làm nàng không vui. Sau đó, khiêu khích nàng, cãi nhau với nàng, ai cũng không chịu thua. Tru Sa biết rõ đây không phải là Tiểu Thanh, lại không kềm chế được mà muốn trêu chọc nàng. Cứ như vậy dọc đường Tru Sa cứ đi theo Ngọc Thanh, mãi cho đến nơi này. Sầm Ngọc Thanh biết rằng tuy Tru Sa không lộ diện, nhưng Tru Sa nhất định là ở gần đây, tuy rằng nàng không lộ diện, nhưng Sầm Ngọc Thanh cảm thấy được Tru Sa giống như một quả bom nổ chậm, buộc vào bên người mình, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, sẽ không khỏi làm chính mình bị thương, cũng sẽ làm thương tổn đến Sầm Bích Thanh.

Sầm Ngọc thanh càng nghĩ càng cảm thấy mệt, nên cứ dựa vào cây trúc mà ngủ.

Trong mơ hồ, Sầm Ngọc Thanh cảm thấy được có người đắp lên người nàng một tấm thảm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người, ôm nàng, tay nhịp nhàng vỗ vỗ. Cảm giác ấm áp làm cho Sầm Ngọc Thanh không tự chủ dựa lên, đầu hướng trong lòng người đó chui vào, lại ở trước ngực mềm mại đó cọ cọ. Người nọ ngập ngừng một chút, càng ôm Sầm Ngọc Thanh thêm chặt hơn. Sầm Ngọc Thanh ở trong lòng người đó thiếp đi lần nữa.

Bạch Tố Trinh trở lại phòng, nhìn thấy hoa dại trong bình, không khỏi vui sướng. Nàng biết cái này nhất định là do Tiểu Thanh vì muốn nàng vui mà chuẩn bị. Trong cuộc sống nếu thỉnh thoảng có thêm một chút lãng mạn sẽ làm lòng nhau như nở hoa vậy, những thú vị ngẩu nhiên như thế sẽ làm hai người gần nhau hơn.

Tiểu Thanh từ phía sau ôm lấy Bạch Tố Trinh, hơi thở phập phồng bên tai nàng, "Tỷ tỷ, ta yêu ngươi! Tình yêu của ta dành cho ngươi sẽ không bao giờ thay đổi."

"Ân.". Bạch Tố Trinh nhẹ giọng đáp lời, "Thanh nhi, ta cũng yêu ngươi."

-------------------------

Sầm Ngọc Thanh thức dậy, phát hiện mình đang ở trong lòng người khác, trước mắt đúng là khuôn ngực mềm mại của người đó. Nàng tỉ mỉ nhớ lại một chút, hình như lúc mơ mơ màng màng có một cái gì đó thật ấp áp và mềm mại ôm lấy mình, khi đó mình ngủ lơ mơ, không tự chủ được nên đã tiến lại gần...

Ngẩng đầu, đối mặt với người đó, Sầm Ngọc Thanh giật mình một cái, thật nhanh giãy ra. Nhìn kỹ biểu tình của người đó, thế nhưng là vẻ mặt đang suy tư.

Ngươi... Tại sao ngươi lại ở chỗ này?!". Vẻ mặt của Sầm Ngọc Thanh không gì có thể diễn tả ngoài từ kinh sợ. Nàng trừng đôi mắt, như không thể tin vào mắt mình, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt.

Người nọ mỉm cười, mang theo ánh mắt mờ ám nhìn nàng, sau đó từng bước từng bước đến gần. "Vì cái gì ta không thể ở đây chứ?"

Người nọ bước một bước tới gần, Sầm Ngọc Thanh cũng theo đó lùi một bước về phía sau, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với người đó, để tùy cơ có thể đào tẩu.

Người nọ vẫn từng bước áp sát, "Ta biết ngươi đang trốn ta ở đây, chỉ có điều, ngươi đã ở chỗ này, ta cũng không có ý định rời đi. Báo trước cho ngươi biết, ta không phải vì tỷ tỷ của ngươi mà tới, mục đích mà ta muốn không phải nàng, mà là___ ngươi, Sầm Ngọc Thanh!"

"Ngươi...". Sầm Ngọc Thanh nhất thời không biết nói gì. Nàng không biết vì sao ngươi trước mặt đột nhiên thay đổi mục đích, cũng không biết vì sao mục tiêu lại chuyển sang nàng, nàng cũng không rõ cuối cùng là mình có giá trị gì mà để người này buông hết thảy, truy đuổi nàng lâu như vậy.

Thật ra, có rất nhiều chỗ Sầm Ngọc Thanh nghĩ không ra, nhưng nàng cũng lười suy nghĩ. Cứ thuận theo tự nhiên, đây là cảnh giới tối cao mà nàng ngộ ra được khi trải qua hơn ngàn năm tu luyện. Thuận theo tự nhiên, địch không động ta không động, địch động, ta cũng không động.

Đối mặt với người nọ, Sầm Ngọc Thanh cười cười, nàng quan sát người nọ, trong ánh mắt là một loại thần sắc làm cho người nọ không thể nào đoán ra.

"Như thế nào? Sao bây giờ không trốn đi?". Người nọ cũng cười nhạt, hỏi.

"Trốn?". Sầm Ngọc Thanh nhướng mày, "Trên thế gian này còn có nơi Tru Sa Đại thần ngươi không tìm ra sao?". Sầm Ngọc Thanh khoanh hai tay trước ngực, tiếp tục nói: "Lúc trước ta vì trốn ngươi, bất chấp nguy hiểm, thậm chí còn chạy tới không gian khác, Tru Sa Đại thần ngươi có buông tha ta sao? Không hề. Bây giờ, ta đã đạt được mục đích của ta rồi, còn về phần Tru Sa Đại thần ngươi tới đây vì cái gì, mục đích thế nào, thật có lỗi, Sầm Ngọc Thanh ta không có hứng thú. Mặc kệ mục đích của ngươi là tỷ tỷ Sầm Bích Thanh, hay chính là Sầm Ngọc Thanh ta, ta đều không cần biết, ngươi cứ việc tới đây, muốn gì thì Sầm Ngọc Thanh ta tiếp chiêu."

Tru Sa cười nhìn Sầm Ngọc Thanh, đúng là nàng khi vừa được ra ngoài đã đi theo Sầm Ngọc Thanh. Ngày ấy, nàng giải quyết xong chuyện của Diêm Vương, cũng kết thúc cuộc sống dưới Địa phủ, cùng với n ngày vui chơi ở đó. Lúc tiễn nàng đi, Diêm Vương đã nói với nàng: "Đừng có trở lại đây, giúp ngươi lần nữa, chắc địa phủ này hỏng mất.". Tru Sa chính là cười cười, bởi vì nàng biết, nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Mới trở về dương gian, nàng đứng ở trên đường náo nhiệt lạnh lùng nhìn người đi đường vội vội vàng vàng lướt qua người nàng, mà nàng, chính là vẫn đứng như vậy, thờ ơ quan sát. Sau đó, có một người đụng phải nàng, nàng liền hướng về người nọ rống to: "Ngươi không có mắt a!". Người nọ hấp tấp nhìn nàng một cái, không nói gì, liền tiếp tục chạy đi. Mà Tru Sa lại kéo lại cánh tay của người nọ, "Như thế nào? Mới không gặp có bao lâu, đã quên ta rồi?"

Người nọ nhìn nàng một cái, trả lời một câu: "Ta có biết ngươi sao?"

"Ta là Tru Sa a."

"Tru Sa? Không quen.". Người nọ quay đầu lại liếc nhìn, "Ta nói, ngươi đừng có nắm tay ta được không, ta còn đang trốn người ta đuổi giết. Đáng ghét, đều là tại gương mặt này. Sầm Bích Thanh, đừng để ta tìm được ngươi, ngươi là đồ khốn!"

Tru Sa quay đầu lại, nhìn thấy rất nhiều người đang chạy tới hướng này, còn có cả thiên binh, cũng có yêu quái khác, nàng khó hiểu hỏi: "Ngươi như thế nào lại trêu vào nhiều người thế hả?"

"Không phải ta!". Người nọ tức giận đến đỏ mặt, "Là do Sầm Bích Thanh, không phải Sầm Ngọc Thanh ta."

"Sầm Bích Thanh? Là ai?". Vẻ mặt Tru Sa mờ mịt.

Người nọ vỗ một cái vào trán mình, "Ta quên, nàng ra ngoài không gọi là Sầm Bích Thanh, người ngoài cũng không biết tên này. Nàng là Tiểu Thanh!"

Tiểu Thanh?!!! Tru Sa giật mình. "Vậy ngươi là...?"

"Ta? Là muội muội sinh đôi với Sầm Bích Thanh, gọi ta là Sầm Ngọc Thanh. Vâng, nhìn mặt là biết chứ gì."

"...". Tru Sa suy nghĩ gì đó rồi gật gật đầu.

Lúc này, những người đuổi theo ở phía sau Sầm Ngọc Thanh đã đuổi tới, Tru Sa bực bội, vung tay áo lên, làm cho đám người đuổi theo giống như một lũ kiến bị phủi tít tắp ra xa.

Sầm Ngọc Thanh mở to hai mắt, "Ngươi... Cuối cùng ngươi là ai?"

Tru Sa dịu dàng cười, nói: "Ta là Tru Sa, nếu ngươi thật đúng là muội muội của Tiểu Thanh, vậy thì cũng nên biết ta là ai đi."

Sầm Ngọc Thanh nuốt nước miếng, đương nhiên nàng biết người trước mặt là ai, người kia chắc là thượng cổ thần thú trong lời đồn cùng với tỷ tỷ của mình. Người đó đã bị chính tỷ tỷ của mình giết chết, đồng thời cướp đi tinh nguyên thần thú của nàng.

"Ngươi...". Sầm Ngọc Thanh đột nhiên không biết phải nói gì cho phải, nàng đứng đó sững sốt hồi lâu, sau đó... Nàng làm ra một hành động mà chính mình cũng không ngờ đến, đó chính là___ bỏ chạy!

Tất nhiên, Tru Sa chắc là không biết cái gì làm cho nàng bỏ chạy, nhưng trong nháy mắt khi Sầm Ngọc Thanh bỏ chạy nàng nảy ra một quyết định, nàng muốn đi theo Sầm Ngọc Thanh.

Nguyên nhân ban đầu, rõ ràng là do gương mặt giống nhau của hai tỷ muội các nàng, Tru Sa vẫn nghi ngờ hai người kia là cùng một người, chính là Tiểu Thanh giả vờ mà thôi, dù sao lúc trước nàng đọc trí nhớ của TiểuThanh cũng không thấy có Sầm Ngọc Thanh. 

Về sau, Tru Sa không cẩn thận bắt gặp cảnh người đó đang tắm, lơ đãng nhìn thấy thân thể, nhưng không thấy ấn ký kỳ lân của nàng, lúc đó Tru Sa mới biết rằng, nguyên lai người nọ thật không phải là Tiểu Thanh, mà là Sầm Ngọc hàng thật giá thật.

Tru Sa vẫn đi theo Sầm Ngọc Thanh, lúc đầu Sầm Ngọc Thanh cảm thấy có người giúp nàng đuổi đi đám người đáng ghét kia quả thật là không tồi, nhưng lâu sau, Sầm Ngọc Thanh dần cảm thấy phiền chán. Tru Sa suốt ngày đi theo nàng, khiến cho nàng cảm thấy một chút tự do cũng không có. Vì thế, Sầm Ngọc Thanh không hài lòng, nàng bắt đầu trốn tránh Tru Sa khắp nơi, thậm chí vì không muốn cho Tru Sa đuổi theo, nàng đã không quản mạo hiểm chạy tới thế giới khác mà đã bị thương nặng, vốn tưởng rằng có thể trốn lâu một chút, không ngờ rằng, không quá mấy ngày Tru Sa đã tìm đến cửa, thân thể bị thương nặng nên nàng không còn sức bỏ chạy, nên đành phải bị Tru Sa bắt, canh giữ, đến khi về về thế giới này.

Rút cuộc, sau khi vết thương của Sầm Ngọc Thanh lành, nàng đi theo Tru Sa, không dám trốn nữa. Khi biết được, Tru Sa bất đắc dĩ cười cười, tính cách của người này cùng với tỷ tỷ của nàng đúng là cùng một kiểu.

Vì tìm Sầm Ngọc Thanh, tuy rằng Tru Sa mất bao nhiêu công sức, nhưng đúng là đã làm cho Sầm Ngọc Thanh không thể thoát khỏi nàng. Vì cảm thấy rằng chơi rất vui, đến nỗi những lúc Sầm Ngọc Thanh không có đề phòng thì nàng xuất hiện. Có đôi khi là lúc Sầm Ngọc Thanh đang ăn cơm, Tru Sa sẽ mang lên một chén nước, rồi khẽ cười làm cho Sầm Ngọc Thanh không kịp phản ứng; Có đôi khi là lúc Sầm Ngọc Thanh đang ngủ, nàng lại ôm Sầm Ngọc Thanh vào lòng, để rồi sáng hôm sau khi Sầm Ngọc Thanh tỉnh dậy thì đã thấy một ánh mắt thật đen tối nhìn nàng; thậm chí, nàng còn canh lúc Sầm Ngọc Thanh đang tắm rửa thì đi vào, giúp nàng chà lưng, sau đó trước khi Sầm Ngọc Thanh kịp tức giận liền tháo chạy ra ngoài.

Về sau, Tru Sa theo sát bước Sầm Ngọc Thanh đuổi đến nơi này, nhưng thật lâu cũng không ra mặt. Nàng ở tại một nơi cách chỗ này không xa, trong một gian nhà bằng cỏ tranh, bên trong chỉ có một cái giường cùng một ít đồ dùng sinh hoạt. Tru Sa nghĩ nàng đuổi đến nơi này, là bởi Sầm Ngọc Thanh, không còn vì Tiểu Thanh. Tru Sa nàng không rõ, nàng suy nghĩ rất nhiều, trong đầu nàng thường xuyên xuất hiện không phải là Tiểu Thanh, mà là Sầm Ngọc Thanh, là ngươi khi đối mặt với nàng luôn bày ra sự chán ghét, lúc thì giật mình, lúc thì tức giận, khi lại là một gương mặt khẩn trương.

"Thật có lỗi !", Tru Sa mở ra hai tay, nhún nhún vai, hướng về phía Sầm Ngọc Thanh nói: "Mục đích lần này của ta không phải là tỷ tỷ của ta, mà là ngươi. Ta lại tìm được ngươi rồi!"

--------------------------

Sau 1 thời gian hơi bị dài, đề phòng những người xém quên sắp quên hẵn ta, ta trở lại a~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro