38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38 

"Tìm ta?". Sầm Ngọc Thanh nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy buồn cười, "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Chẳng lẽ, ngươi theo đuổi Sầm Bích Thanh rồi có thể nào giờ lại còn muốn theo đuổi ta?!". Sầm Ngọc Thanh cười cười, tiếp tục nói: "Ngươi không cảm thấy là buồn cười lắm sao, Tru Sa."

"Buồn cười?". Tru Sa khó hiểu

"Ngươi thích Sầm Bích Thanh, thế nhưng trong lòng Sầm Bích Thanh đã có Bạch Tố Trinh, vì Bạch Tố Trinh nàng thậm chí giết ngươi, cướp lấy tinh nguyên của ngươi, tất cả đều là vì Bạch Tố Trinh, còn ngươi, kết cục lại phải một mình vạn phần vất vả tự đi tìm cho mình một thân xác thích hợp khác, Tru Sa, ngươi không thấy buồn cười sao?"

"...".Tru Sa không trả lời, nàng hơi hơi khoác tay, ý bảo Sầm Ngọc Thanh tiếp tục nói tiếp.

"Ngươi thiên tân vạn khổ tìm được thân xác cho mình, trở về nhân gian, người ngươi vốn muốn đi tìm là Sầm Bích Thanh, thế nhưng, ngươi lại đụng phải Sầm Ngọc Thanh ta, rồi từ ngày đó, ngươi chưa từng ngừng quấy rối ta. Là tại sao?". Sầm Ngọc Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Hừ, chính là bởi vì nhìn ta và Sầm Bích Thanh có gương mặt giống nhau, chính là bởi vì chúng ta là tỷ muội sinh đôi! Tru Sa, ta biết ngươi vì những nguyên nhân đó nên mới đi theo ta, bây giờ, ngươi cũng thấy đó, trong lòng, trong mắt Sầm Bích Thanh toàn bộ đều không có ngươi. Nếu nói có, nàng cũng chỉ là nhớ ngươi đã cứu Bạch Tố Trinh một mạng, ngươi là ân nhân của nàng, còn gì khác chứ?Chắc là nàng không biết, chứ nếu nàng biết tình cảm của ngươi chắc nàng sẽ tránh xa ngươi, sẽ không để cho ngươi đến gần nàng nửa bước.". 

Ngừng một chút, Sầm Ngọc Thanh tiếp tục nói: "Chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm của nàng vốn không nhiều, tình thân của nàng thì dành cho ta, còn tình yêu toàn bộ đều cho Bạch Tố Trinh, người bên ngoài có mơ tưởng tiếp cận, cũng không có khả năng cướp đi." Lời này, Sầm Ngọc Thanh không chỉ nói cho Tru Sa nghe, mà cũng là nói cho chính mình. Sầm Ngọc Thanh hai tay nắm thành quyền, đúng vậy, nàng biết nàng phải vứt bỏ, có lẽ nàng cùng Sầm Bích Thanh vốn chỉ là tỷ muội, nếu có thêm tình yêu, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tình cảm giữa các nàng không còn được như trước, sinh ra rạn nứt, một khi đã như thế, vậy không bằng vẫn là thành thành thật thật mà làm tỷ muội, ít nhất như vậy, nàng vẫn là người quan trọng trong lòng của Sầm Bích Thanh.

Tru Sa nghe Sầm Ngọc Thanh nói xong những lời đó, nàng biết tình cảm của Sầm Ngọc Thanh và Tiểu Thanh là không giống nhau, thế nhưng, nàng thật không ngờ Sầm Ngọc Thanh đối với Tiểu Thanh lại sinh ra cái loại tình cảm này. Mặc dù hiện tại nàng biết Sầm Ngọc Thanh đã buông bỏ nhưng cũng vẫn là cảm thấy được có chút khó tin.

"Sầm Ngọc Thanh, ta nói rồi, mục đích của ta là ngươi."

"Như thế nào? Là bởi vì khuôn mặt này?". Sầm Ngọc Thanh đến gần Tru Sa, chỉ vào mặt mình, nói: "Không chiếm được người nên tìm người khác có diện mạo giống người đó coi như là là thứ thay thế, phải không? Thật có lỗi, Sầm Ngọc Thanh ta không thích thú làm người thay thế đâu!"

Người thay thế. Cái từ này nháy mắt nhắc nhở Tru Sa. Tru Sa rốt cục hiểu được nàng tự hỏi vấn đề này đã biết bao lần.

Đến tột cùng Sầm Ngọc Thanh có phải là người thay thế của Sầm Bích Thanh hay không, nhất thời Tru Sa cũng không rõ, nàng trầm mặc.

"Sao? Bị ta nói trúng rồi?" Sầm Ngọc Thanh hướng về phía Tru Sa tà mị cười, "Vấn đề này ngươi còn không rõ mà lại còn có thể nói với ta mục đích của ngươi là ta! Hừ, đừng nói giỡn! Bày ra cái chuyện cười này có làm cho Tru Sa đại thần ngươi mất thân phận không?"

Tru Sa há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là nhắm mắt lại. Đối mặt với chất vấn của Sầm Ngọc Thanh, nhất thời Tru Sa không có lời nào chống đỡ. Mà Sầm Ngọc Thanh, nói xong những lời này, liền ly khai, bước đi cũng không quay đầu lại. Thành thật mà nói, nàng thực chán ghét Tru Sa như bây giờ.

Tru Sa nhìn bóng lưng của Sầm Ngọc Thanh, vẫn còn xuất thần. Hồi lâu, Tru Sa thở dài, đầu gục xuống. Gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc của nàng bị gió thổi bay bay.

Tiểu Thanh đi đến bên cạchTru Sa, nàng nhìn Tru Sa liếc mắt một cái, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó thở ra. Nói: "Ngươi... Đã khôi phục như cũ ?" Vốn muốn nói cái gì khác một chút, nhưng nói đến bên miệng, lại thay đổi.

"Ân." Tru Sa thản nhiên trả lời .

"Ân...Ngươi, bảo trọng hơn một chút."

"Ân." Tru Sa như trước chỉ trả lời một chữ.

Đối với phản ứng của Tru Sa, Tiểu Thanh có chút lúng túng. Vốn tưởng rằng Tru Sa sẽ đuổi theo nàng không tha, nàng đã định bụng sẽ giảng giải cùng với Tru Sa, nhưng mà Tru Sa lại như vậy... làm cho Tiểu Thanh không cách nào có thể mở miệng.

Tru Sa không nói lời nào, chỉ là một mực yên lặng tùy ý bước đi. Tiểu Thanh biết điều không nói một lời theo sát phía sau Tru Sa.

Hai người đứng ở bên hồ, nhìn mặt nước yên ả. Đôi mắt Tru Sa cũng như mặt nước kia, không một tia gợn sóng, cực kỳ bình tĩnh.

Trầm mặc, yên tĩnh.

Tiểu Thanh thỉnh thỏang đảo mắt qua liếc nhìn Tru Sa một cái, nhưng vẫn nhất ngữ bất phát*. Tru Sa không nói gì, vậy nàng ở lại chỗ này cùng với Tru Sa. (*: một lời không nói.)

Tru Sa ngắm nghía chiếc vòng đeo ở cổ tay phải, bất chợt, tiếng vang thanh thúy của chuông phát ra, cùng với tiếng gió thổi qua lá cây nghe xào xạc, hình thành một nhạc khúc thật êm tai.

"Ở đây với ta có tốt không?". Tru Sa thản nhiên mở miệng. "Ngươi không cần theo bồi người yêu kia sao?"

"Là nàng gọi ta đến cùng ngươi.". Tiểu thanh cười trả lời, "Nàng sẽ không ăn dấm chua* đâu." (*: ghen.)

"Nga? Kia thật đúng là một người vợ hiền lành thông minh."

"Đúng vậy a.". Tiểu Thanh từ dưới mặt đất nhặt liên một hòn đá nhỏ, ném xuống mặt hồ. "Từ lúc ngươi tới đây, là nàng đã biết ngươi đến rồi, chính là nàng không nói gì mà thôi, ngay cả ta, hôm nay mới biết là ngươi đến."

"Hừ." Tru Sa từ mũi phát ra một tiếng, "Ngươi tới đây để làm gì? Nàng không phải là muốn đem ngươi đẩy cho ta chứ? Hay là...". Tru Sa đưa tay nâng cằm của Tiểu Thanh lên, vẻ mặt cùng ngữ khí mang giễu cợt, "Ngươi là đến câu dẫn ta?"

Tiểu thanh duỗi tay phủi đi bàn tay của Tru Sa, vẻ mặt lãnh đạm."Không có khả năng, ngươi đừng vọng tưởng ."

"Nói đùa thôi.". Tru Sa xấu hổ cười cười. Trong đầu chợt lóe lên một cái, chính là gương mặt Sầm Ngọc Thanh.

"Lần này mục đích của ngươi là gì? Sầm Ngọc Thanh?". Tiểu Thanh đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Tru Sa nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Không phải?". Tiểu Thanh nghi hoặc.

Tru Sa như trước lắc đầu.

"Phải?"

Tru Sa mím mím môi, cúi đầu. Ánh mắt phiêu đãng nhìn, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, lóe ra hào quang màu vàng chói mắt, mắt Tru Sa nhoi nhói, nàng theo bản năng né tránh .

"Ngươi đang trốn tránh.". Tiểu thanh nhìn vẻ mặt của Tru Sa, không khỏi nói.

"Là sao?" Tru Sa khó hiểu, điều này ngay cả chính nàng cũng không biết.

"Tru Sa, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào, về ta, về Sầm Ngọc Thanh."

"Ta...". Tru Sa mở miệng, nàng quả thật không biết suy nghĩ của mình là như thế nào. Cho tới nay, Tru Sa theo đuổi chân tướng, nhưng mà, khi sắp tiếp cận được sự thật, Tru Sa lại trì trệ không tiến. Tru Sa không hiểu mình tại sao lại như vậy, cũng tìm không thấy cách nào giải quyết, cho nên chỉ có thể -- một mực mà trốn tránh.

"Tru Sa, ngươi không nói ra, không ai có thể giúp được ngươi." Tiểu thanh thở dài.

Tru Sa thật lâu không trả lời Tiểu Thanh. Nàng xoay người ly khai, nháy mắt một cái, Tru Sa ở bên tai Tiểu Thanh nói: "Thật có lỗi, ta cần thời gian. Chuyện này, ngày mai rồi nói sau."

Tiểu thanh bắt lấy cánh tay của Tru Sa, hỏi: "Tru Sa, ngươi định cứ tiếp tục lẫn tránh như vậy sao?"

"Ta..." Tru Sa giương miệng, không biết nói cái gì cho phải. Lời nói của Tiểu Thanh đã đập tan phòng tuyến của nàng. Vốn tưởng rằng có thể trước kéo dài, sau đó đợi cho đến lúc không thể dàn xếp được nữa rồi sẽ đi đối mặt, vậy mà cuối cùng...

Tru Sa thở dài, nàng nhìn Tiểu Thanh, lại gục đầu xuống lần nữa, ánh mắt liếc hướng về nơi khác. 

"Ta... Nói thực ra, ta đúng là vì Sầm Ngọc Thanh mà tới, tuy rằng ban đầu đích mục đích là ngươi. Từ lúc ta ra khỏi địa phủ liền vội vả muốn tìm ngươi, rút cuộc Sầm Ngọc Thanh lại vội vội vàng vàng vô tình đụng phải ta, bởi vì các ngươi gương mặt giống nhau, nên ta nghĩ rằng đó là ngươi, vẫn đuổi theo nàng, cắn chặt không buông. Kết quả, ta không cẩn thận bắt gặp lúc nàng đang tắm, xuyên qua mặt nước trong suốt, ta tìm ở trên hông nàng cũng không thấy được ấn ký của ta lưu trên người ngươi, ta mới biết được kia thật là Sầm Ngọc Thanh, chứ không phải Tiểu Thanh ngươi. Nhưng là, ta bỗng nhiên cảm thấy thời gian ta quấn quít lấy nàng ấy thật rất vui vẻ, có lẽ là vì giết thời gian, cũng có lẽ vì tiện đường, tôi liền vẫn quấn quít lấy nàng. Nhưng không biết do ai nói, mà nàng đã biết được quan hệ của ta và ngươi, sau đó lại trốn tránh ta. Ta có đáng sợ như vậy không?". Tru Sa tự giễu cười cười.

Theo hồi tưởng, khóe miệng Tru Sa hiện ra tươi cười, không hề là tự giễu, mà là thật ngọt ngào.

"Sau đó, nàng vì trốn ta, thế nhưng không tiếc chạy tới không gian khác, còn bị lực lượng cường đại trong không gian đó làm bị thương nặng. Khi ta tìm được, cả người nàng đều là máu, yếu ớt đến ngay cả đứng lên cũng không nổi, ai ngờ nàng nhìn thấy ta cũng không nhìn lại chính mình cả người đang bẩn như vậy, chỉ muốn chạy trốn. Nhìn thấy bộ dạng của nàng, ta mới nghĩ đến, có lẽ... Là ta thật sự làm nàng chán ghét. Nhưng mà, cả người toàn là thương làm sao nàng có thể địch nổi ta chứ, vốn căn bản nàng cũng không phải đối thủ của ta, huống chi nàng lại bị thương. Ta ôm nàng, mới phát hiện nàng lại có thể gầy trơ cả xương. Dù sao cái thế giới kia ta cũng không có khả năng quản, ở cái thế giới kia, ngay cả ta cũng nhỏ bé như vậy thôi, ta chỉ có thể ôm nàng trở lại thế giới này, giúp nàng chữa thương. Ta che chở nàng đi qua khe hở không gian, nàng ngủ say, tay còn nắm chặt vạt áo của ta. Khi đó đúng là, nàng thật sự rất đáng yêu. Sau khi trở lại thế giới này, ta hết sức thu thập được một đống dược liệu tốt nhất, hao hết tâm lực dùng thời gian nhanh nhất chữa trị cho nàng."

Tru Sa nhìn nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh vẫn không nói gì, chính là nghe. Đứng lâu cảm thấy hơi mệt chút, thế là Tru Sa lôi kéo Tiểu Thanh ngồi xuống bên mép hồ, tiếp tục nói.

"Không ngờ đến, sau khi nàng đã dưỡng cho vết thương lành lặn, lại có thể liền bỏ chạy một câu cũng không nói, đúng là không coi ta ra gì, dám thừa dịp lúc ta ngủ say. Ta biết nàng muốn trốn ta, ta cũng không nhiều lời, chính là đi theo nàng. Dù sao mục đích của ta vốn cũng chính là ngươi."

"Nói xong chưa?" Tiểu Thanh thấy Tru Sa hồi lâu không nói gì, mở miệng hỏi.

"Xem như là xong đi."

"Như vậy, hiện tại mục đích của ngươi vẫn là ta?"

"Không, phải nói... Là nàng đi."

"Tru Sa, ngươi xác định ngươi có thể hiểu được lòng của mình?"

"Đúng vậy. Cạnh ngươi có Bạch Tố Trinh, mà ta thì, vô luận như thế nào cũng chen vào không lọt."

"Tru Sa!" Tiểu Thanh đột nhiên đề cao âm lượng.

"Làm gì vậy?". Tru Sa xoa xoa lổ tai, cho dù là ai cũng sẽ chịu không nổi một thanh âm tựa như tiếng sấm đột nhiên ở bên tai của mình vang lên như vậy.

"Ngươi rốt cuộc lấy Sầm Ngọc Thanh ra coi như người ngươi thích, bởi vì nàng là muội muội sinh đôi của ta nên đem nàng ra làm người thế thân của ta sao?"

"Ta...", Tru Sa do dự.

"Ngươi phải nghiêm túc trả lời cho ta! Phải là bởi vì Sầm Ngọc Thanh là muội muội của ta, mà đem nàng cho rằng người thay thế không, Tru Sa, ta không cho phép ngươi tiếp cận nàng!"

Tru Sa nhìn ánh mắt của Tiểu Thanh, ánh mắt kia lóe ra sự kiên định. Tru Sa nở nụ cười, nàng thừa nhận, nàng đã nghĩ rõ ràng rồi.

"Tiểu Thanh, tuy rằng ta không phải thật nguyện ý gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, chẳng qua, nếu ta cưới bảo bối muội muội của nhà ngươi, thì sẽ tùy theo nàng thôi."

"Hừ." Tiểu Thanh khẽ quát một tiếng. "Tuy rằng chúng ta là tỷ muội sinh đôi, nhưng là cho tới bây giờ nàng cũng không gọi ta một tiếng tỷ tỷ, còn về phần ngươi, tùy thôi!"

Tru Sa gục đầu xuống, trong mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh, nói: "Hảo."

"Nhưng mà!", Tiểu Thanh đề cao âm điệu, "Tru Sa, ta cho ngươi biết, nếu ngươi làm muội muội tối trọng yếu của ta bị thương, ta quyết không tha cho ngươi! Biết không!"

"Biết rồi, ngươi khỏi hăm dọa.". Tru Sa cười trêu chọc, không khí nghiêm túc nháy mắt cũng không còn.

"Ngươi --!" Tiểu Thanh nổi cáu, nàng mà thèm hăm dọa! Sầm Ngọc Thanh hăm dọa thì có! Tiểu Thanh ở trong lòng phản bác .

"Sầm Ngọc Thanh, ngươi đi ra đây!", Tiểu Thanh rống to.

"Sầm Bích Thanh, ngươi gọi hồn a, ồn chết đi được!" Một bên trong rừng cây truyền ra thanh âm, trả lời Tiểu Thanh. Trong rừng vọng tiếng than thở, Sầm Ngọc Thanh từ bên trong đi ra.

"Không phải gọi hồn. Cho ngươi giải quyết hậu quả phiền phức này đi.". Tiểu Thanh nhếch miệng, "Những gì nên nghe ngươi đã nghe rồi, vừa lòng ngươi chưa.". Tiểu thanh ngáp một cái, "Ta muốn trở về phòng , các ngươi từ từ nói chuyện. Tố Trinh còn đang chờ ta."

Nói xong, bỏ lại hai cái người đang ở đối mặt nhau quay đi. Chuyện của các ngươi, chính mình đi mà giải quyết, thứ cho ta không muốn dây vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro