CÓ ANH, MỆT MỎI CŨNG TAN BIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1a.m: Tại phòng tập]

Jungkook chau mày, dùng lực của hai tay mình xoa bóp hai lòng bàn chân đã mỏi nhừ do tập vũ đạo liên tục 4 ngày qua. Miệt mài luyện tập, cậu cũng quên mất mình là con người chứ không phải cái máy. Mà cái máy thì phải tra dầu, còn cậu thì sao?

Nhắm mắt ngã người lên sàn, cố giữ bản thân tỉnh táo hơn nhưng thất bại. Và giờ thì cậu đã có cảm giác mình sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.

Cho đến khi về, quản lý dừng xe lại trong hầm xe kí túc xá. Jungkook không còn cảm nhận được cơ cổ của mình nữa, quản lí Sejin nhìn cậu đầy lo lắng.

- Jungkook! Hay để anh đưa cậu lên.

- Thôi anh ạ.

Jungkook xua tay, quờ quạng trong tình trạng mắt mũi kèm nhèm, cố gắng không để quên lại bất cứ gì trên xe.

- Em đi được mà, chỉ cần vào thang máy rồi bấm nút thôi chứ có gì đâu. Trễ lắm rồi, anh còn phải về nhà với vợ con anh nữa.

Nói rồi cậu mở cửa xe chồm đứng dậy, và ngay lập tức cậu nhóc cứng đầu này bị tụt huyết áp làm cho một phát choáng váng mắt tối tăm mù mịt, ngồi phịch lại trên ghế.

- Mẹ nó... ash..

Jungkook nhăn mặt, cảm giác nó như lần cậu bị quả bóng tập phản xạ boxing bay thẳng vào đầu khi né không kịp vậy.

- Vậy đó, cậu thậm chí còn không đi thẳng được. Một là cậu để anh đưa lên, hai là để anh gọi Yoongi hoặc Namjoon xuống. Thế nào?

Jungkook thở dài, ngả cổ ra sau ghế, mặt vẫn nhăn lại vì cơn đau như búa bổ sau gáy.

- Anh gọi Namjoon hyung giúp em.

-

Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng Jungkook và cậu được nằm xuống một cách nhẹ nhàng trên giường mình.

- Đánh thức anh dậy sao? Lúc nãy em đã nhờ anh Namjoon.

Lúc nãy Jungkook đã bất ngờ khi thấy bóng dáng quen thuộc của người thương Yoongi, người đã đến hầm xe thay vì vị leader. Chỉ trong tíc tắc sau khi anh quản lý gọi điện và giúp cậu vào nhà an toàn, anh ngồi xuống bên cạnh.

- Không, lúc nãy anh vẫn chưa ngủ. Namjoon thì đã ngủ mất giấc rồi, gọi nó dậy thì chỉ phiền thôi.

Jungkook cảm thấy có lỗi khi nhìn vào gương mặt mệt mỏi cố chống đỡ với cơn buồn ngủ mà chờ cậu về của anh.

- Em xin lỗi....

- Đừng nói thế, em mới là người vất vả. Uống trà đường không? Anh pha!

- Thôi được rồi hyung. Cho em ly nước lọc thôi.

Người anh thứ nhẹ nhàng đặt ly nước vào lòng bàn tay cậu em út, thế nhưng cậu chỉ nằm yên đó, bất động và nhìn anh. Chân mày Yoongi chau lại cảm giác hơi lo.

- Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào sao?

Jungkook cắn cắn môi, vẻ mặt khó xử nhìn anh như muốn nói lại thôi. Thế nhưng qua ánh mắt không ai có thể qua được Yoongi, nên rốt cuộc cậu cũng đành thừa nhận.

- Tay em không nhấc lên nỗi.

Anh tròn mắt nhìn Jungkook một hồi lâu, rồi anh bật cười. Cầm lại ly nước từ tay cậu anh thì thầm.

- Đáng đời, cho em chừa cái tật luyện tập như đến chết đó đi.

Khóe môi Jungkook gượng cười mệt mỏi. Trông chờ Yoongi tốt bụng mà lấy cho cậu cái ống hút, nhưng không. Ngoài sự mong đợi của cậu, Yoongi ngửa cổ uống luôn ly nước và cúi xuống. Hai mắt cậu nhóc trợn to khi đôi môi hồng mướt và mềm mại của anh đặt lên môi mình. Một dòng nước ngọt ngào hơn cả mật chạy theo kẽ môi của anh, len qua khớp hàm của Jungkook, chạy thẳng xuống cổ họng.

Jungkook vẫn tiếp tục đứng hình như thế cho tới khi Yoongi mỉm cười lặp lại hành động đó lần thứ hai với phần còn lại của ly nước. Một cơn sóng tê dại đổ theo dòng nước chạy khắp cơ thể cậu. Và chỉ bằng một cú lật người nhẹ, Jungkook đã thành công khiến anh chỉ kịp "Ơh!" lên một tiếng để rồi nằm gọn dưới thân mình.

Hai gò má anh ửng hồng khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Jungkook, bàn tay vẫn còn cầm ly nước cố gắng đẩy lên ngực cậu ra.

- Yah! Em vừa bảo không nhúc nhích được mà?

Jungkook bật cười, ngón tay lau đi khóe môi ướt nước của anh.

- Vừa nãy thì đúng là thế...nhưng giờ thì...

Cậu cuối người xuống gặm lấy đôi môi mỏng hồng đào tuyệt vời này. Thầm hả hê vì tự hào, không một ai có được diễm phúc này và không một ai có thể hôn Min Yoongi được ngoài cậu. Chỉ có cậu, chỉ một mình Jeon Jungkook này thôi.

Cho đến khi Jungkook thỏa mãn thì không khí ở lồng ngực anh cũng cạn kiệt. Anh thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, thế nhưng ánh mắt nhìn Jungkook vẫn rất dịu dàng. Cậu rải thêm vài nụ hôn nữa lên má, sườn mặt và cổ anh, bàn tay lần mò theo vạt áo kéo lên.

- Đừng!

Yoongi nhanh chóng chặn tay Jungkook lại, biết ngay anh người yêu hay ngại nên út ta sử dụng tuyệt chiêu dùng ánh mắt tròn xoe lóng lánh ngây thơ nhìn anh. Cái việc anh từ chối hành động thân mật của cậu là chuyện như cơm bữa nhưng Min Yoongi lại luôn thất bại thãm hại trước ánh mắt "trẻ thơ" Jeon Jungkook.

Vẻ mặt như đứa trẻ của Jungkook khiến anh luôn cảm thấy bất lực đến buồn cười. Anh cẩn thận đặt ly nước đã cạn xuống sàn và vươn cả hai tay ôm lấy Jungkook, kéo cậu nằm lên người mình.

- Em đang mệt lắm mà, mau ngủ đi. Sau khi em thức dậy muốn gì anh cũng cho, được không?

Jungkook bĩu môi như vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, cảm nhận bàn tay Yoongi đều đều xoa trên lưng cậu như vỗ về. Cậu thở dài, thả lòng người chìm vào hơi ấm của anh. Trước khi nhắm mắt lại nhưng vẫn không quên lèm bèm.

- Tha cho anh hôm nay, mai ngủ dậy anh liệu tính sao để bồi thường em thì tính.

Yoongi bật cười, hơi thở làm bay mấy lọn tóc mai bên tai cậu man mát.

- Vâng...vâng ngài Jungkookie. Tôi sẽ bồi thường cho ngài. Giờ thì làm ơn ngủ dùm đi ông trời con.

Cuối cùng Jungkook cũng im lặng chìm vào giấc ngủ với đôi môi nhếch lên và tay chân bám chặt trên người Yoongi. Thật tốt vì anh luôn ở đây, khi em mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro