Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau trên má em nở bung. Những vết sưng tấy làm nhòe đi tầm nhìn của em, di chứng của một cú đòn không thương xót. Mùi rỉ sắt tràn lan trong miệng, chảy vào vị giác, ngay chỗ trong má em lỡ cắn vào, em muốn nhổ ra, nhưng sợ một cú đòn khác nếu làm thế.

"Ông có nhất thiết phải nặng tay đến thế không?!" em nghe thấy giọng một phụ nữ vang lên, là mẹ, một trận hoa mắt dâng lên từ cơn mơ hồ đang xoay tít, nhưng dù sao vẫn nghe được, "Thằng bé vẫn là con ông!"

"Tôi sẽ không bao giờ nhận sinh vật kinh tởm này là con." Người đàn ông đáp, là cha cậu, vẫn lạnh lẽo như mọi khi.

"Trời ơi!"

Nhưng người đàn ông đã rời khỏi trại, phớt lờ người vợ đang khóc và đứa con trai với trái tim tan vỡ.

"Yoongi..." Mẹ cẩn thận gọi em.

"Không sao đâu." Yoongi khàn giọng thầm thì, "Con quen rồi."

"Oh, con yêu, mẹ--"

Yoongi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi, hay bất cứ lời bào chữa nào mẹ đưa ra mỗi lần em trở thành nạn nhân dưới cánh tay sắt của cha. Nên em rời đi.

Những bước chân chậm rãi khi chạm đến ranh giới giữa trại của họ và cánh rừng bỗng biến thành những guồng chân chạy thục mạng.

Yoongi chạy, chạy và chạy, đến khi hơi thở ngắn lại, đến khi phổi em tắc nghẽn, điều duy nhất ngăn em lại là một rễ cây chìa ra ngoài, em vấp ngã và lăn xuống con dốc nhỏ. May mắn là không có tảng đá nào trên đường, không em sẽ vỡ đầu mất. Tuy thế, bề mặt xù xì của vỏ cây, rễ cây và cả vài nhánh cây rụng vẫn gây ra hàng tấn vết thương trên da thịt và quần áo em.

Em nằm đó, úp trán xuống, dòng lệ trong mắt cuối cùng cũng trào ra. Em nấc lên, thổn thức giữa cánh tay mình.

Cha của Yoongi không phải luôn như thế. Ông ấy đã từng là một người đàn ông yêu thương, chăm sóc, dù ông có thể rất nghiêm khắc nhưng đó luôn là vì tốt cho họ, vì tốt nhất cho người của họ. Họ chọn ông làm tộc trưởng của bộ lạc vì chính xác những điều ấy.

Thiên thần đó đã biến thành ác quỷ, ít nhất là đối với Yoongi, trong cái đêm cha bắt gặp em hôn một chàng trai từ phương xa, thị tộc của người ấy dừng chân tại đây để nghỉ ngơi cho chuyến hành trình về phương Nam của họ. Khi biết rằng đứa con trai nhỏ nhất sẽ không thể mang về một cô gái, cha trở nên cay nghiệt và bắt đầu đối xử với em như với loài sinh vật bậc thấp.

Không chỉ những cái tát hay những cú đấm, Yoongi còn phải hứng chịu bạo lực ngôn ngữ từ cha mình, những câu từ luôn cắt vào em những vết sâu hơn nỗi đau thể xác.

Trăng lên đỉnh núi cũng là lúc em bình tĩnh trở lại. Em chống dậy bằng khuỷu tay và đầu gối, định đứng dậy nhưng rồi nhận ra không chỉ có mình em ở đây.

Một con sói.

Một con sói lớn.

Con sói trông như to gấp đôi em, đang ngồi ngay trước mặt em. Vạt lông nâu của nó dập dìu theo cơn gió, trông thật mềm và mượt, nhưng tầm vóc thô cứng kia.. Đôi mắt tròng vàng của nó lòe lòe trong ánh trăng leo lắt, khiến nó trông thật ma mị và siêu-nhiên.

Yoongi thấy máu mình nguội dần. Lớn lên trong một bộ lạc du mục, em đã nghe đủ những câu chuyện về giống loài ăn thịt này đáng sợ ra sao. Chúng man rợ và sẵn sàng nhai sống bất cứ con mồi nào để thỏa mãn cơn đói. Và Yoongi chỉ có một mình. Và—oh, hẳn là vì máu của em. Con sói chắc đã ngửi thấy mùi máu từ những vết thương trên thân thể em.

Xung quanh yên lặng, thật, thật yên lặng đến mức ve sầu ngừng kêu, vầng trăng cũng trốn vào sau đám mây.

Sau một quãng, cơn im lặng ngày càng đặc quánh và nặng nề. Yoongi cảm giác các múi cơ của em cứng đơ lại vì duy trì tư thế không thoải mái suốt thời gian dài, nhưng em sợ bị ăn thịt hơn.

Cuối cùng, con sói cũng nhúc nhích, đứng dậy bằng cả bốn chân. Yoongi ré lên và ngã lại xuống, chống đỡ cả thân thể bằng khuỷu tay từ phía sau lưng mình. Con sói ung dung tiếp cận em, mà thậm chí nếu muốn chạy trốn, em cũng không thể, sức mạnh đã tiêu tan vì nỗi sợ mất rồi.

Con sói bất ngờ vọt qua.

Yoongi gào lên, ôm đầu bằng hai cánh tay, che chắn khỏi răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Nhưng thay vì cơn đau, một bàn tay ấm bao quanh cổ tay em rồi giọng nói dịu dàng cất lên, "Em bị thương, em ổn chứ?"

Thở hắt ra nhẹ nhõm, Yoongi hạ tay xuống và thấy một gương mặt rất, rất đẹp trai ngay trước mắt mình. Người đàn ông có mái tóc nâu mềm với những sợi dài rủ xuống trán, nơi Yoongi có thể nhìn ra ngay một đôi mày đang cau lại. Anh có đôi mắt hạnh nhân cùng đôi môi mềm đầy đặn với đường viền cánh cung của thần tình ái. Đôi vai thì—ah—chúng trông thật rộng và mạnh mẽ.

Và anh ấy đang bán khỏa thân ngoại trừ một tấm da nâu sáng quấn quanh thắt lưng, dài đâu đó trên đầu gối.

Yoongi quay đi khi nhận ra sự lo lắng của người đàn ông, em cố gắng dấu đi gò má nóng bừng của mình, "Tôi ổn."

Okay, có thể có vài bộ tộc thấy thoải mái với khỏa thân, nhưng nhất định không phải bộ tộc của Yoongi, nên em thấy hơi bất tiện khi người lạ nọ phơi da thịt ra như vậy.

Đột nhiên em nhớ ra con sói và điên cuồng nhìn xung quanh, "Con sói!"

Người đàn ông bối rối trong một khắc rồi à lên thấu hiểu, "Ah, con sói--"

"Cảm ơn!" Yoongi nói, "Cảm ơn vì đã cứu tôi! Chắc là nó đã chạy đi khi thấy anh rồi!"

Người lạ khép miệng lại và mỉm cười bối rối, "Không có gì đâu?"

"Tôi phải về nhà sớm thôi," Yoongi lên tiếng, đứng dậy với một tiếng hít gió đau đớn khi những vết cắt bị tác động vào.

"Ah, khoan," người đàn ông bất chợt hái một nắm lá từ bụi cây cạnh đó và đưa cho Yoongi, "em có dầu hoa xanh ở nhà chứ?"

"Uh? Sao thế?"

"Nghiền lá này với dầu rồi đắp lên vết thương qua đêm. Nó giúp giảm đau và sưng vì có thế mấy vết thương của em là do các bụi cây độc."

Yoongi ngại ngùng nhận nắm lá, "Uhm, cảm ơn...uh?"

"Seokjin," người đàn ông cười, "tên tôi là Seokjin."

"Ah, vâng, cảm ơn anh Seokjin."

"Không có gì, Yoongi," rồi người đàn ông—Seokjin—rời đi, biến mất sau bóng tối dày đặc.

Mẹ em khóc thảm khi chứng kiến những vết thương trên cơ thể con trai. Yoongi kể cho bà về Seokjin, trừ đoạn bán khỏa thân, và nắm lá với lời xin lỗi vì đã rời đi và cư xử thô lỗ. Mẹ tha lỗi cho em ngay lập tức, giống điều bà luôn làm khi một trong những đứa trẻ của bà nổi cơn thịnh nộ, và nhận lấy nắm lá. Bà lập tức giã nát đám lá với dầu hoa xanh sau khi rửa sạch chúng dưới dòng suối nhỏ mà không cần Yoongi dặn trước, bà hẳn là biết rõ cần phải làm gì với chúng. Sau khi hoàn tất, bà đắp nó lên những vết vắt của em rồi băng bó lại. Bà dặn em không được di chuyển cho đến hôm sau.

Món vịt quay trên bàn ăn tối thơm nức mũi khiến Yoongi gần như quên mất sự đau đớn trong cả ngày hôm nay. Mẹ gắp cho em nhiều đến mức cuối cùng em quá no để nhai thêm nữa và quyết định trở về lều của mình. Giấc ngủ đến gần như ngay sau đó.

Sáng hôm sau, khi tắm rửa trong hồ, em thấy các vết thương gần như đều đã lành. Chúng không còn châm chích nữa. Mỉm cười với bản thân, Yoongi lau khô người và mặc lại quần áo.

Chỉ khi cột xong thắt lưng nai nịt dao găm và chiếc túi nhỏ em mới nhận ra; Seokjin đã gọi tên em trong khi em còn chưa hề có cơ hội giới thiệu.

***

Bốn mùa xoay vòng, chẳng mấy chốc mùa xuân tới mang theo sức sống cho muôn loài hoa nở rộ, và bộ lạc của họ lại lên đường.

Cũng khá dễ để hòa vào dòng người và giúp họ dựng lều tạm bằng những thanh gỗ kiên cố và những lớp vải lanh cùng vải bố. Họ hiếm khi xem em là đứa con trai kinh tởm của tộc trưởng và chính họ cũng bận rộn các công việc riêng mình.

Đầu tiên, Yoongi giúp họ kéo chốt cọc khỏi mặt đất, cẩn thận với những chiếc bị bật lên. Sau đó em cùng các bà mẹ gấp vải lại, chất lên lưng ngựa và bò. Những con bò đực đã sẵn sàng với xe chuyên chở, nơi dành cho gà và vịt.

Sau khi mọi thứ được bố trí, Yoongi kéo ngựa của mình, Yon, ra và hướng đến bãi đất trống nơi mọi người tụ tập. Em cười với xung quanh, với những người chú ý khi em vượt qua họ để tới hàng trước, nơi gia đình em ở đó. Cha hiếm có liếc nhìn em một cái, em cũng chả mong đợi gì, nhưng anh trai chào em bằng nụ cười toe toét, mừng em trở lại.

Như thường lệ, mẹ em đang đốt hương trầm trước người phụ nữ già nhất bộ tộc, nhà tiên tri, đang thầm thì những lời sấm cho gia đình họ. Yoongi không bao giờ tin vào những điều đó nên em lơ đãng chơi đùa cùng bờm của Yon. Khi mẹ em cuối cùng cũng xong, cha em khởi động chuyến hành trình của họ bằng bước đi đầu tiên và phần còn lại của bộ tộc tiếp bước.

Họ thường đi chậm, chú tâm đến điều kiện của gia súc và lũ trẻ con, nên Yoongi có thể chạy xung quanh, tươi cười nhìn ngắm đây đó vì em luôn yêu các chuyến hành trình.

Có những chuyển động mau lẹ từ bìa rừng bên trái khiến em dừng lại. Em nheo mắt nhưng vẫn không thấy gì cả, em không thể thấy gì.

"Có gì vậy?" Anh trai em thầm thì, đồng thời đi chậm lại cạnh em.

"Không, em chỉ," Yoongi lắc đầu và dụi mắt, "chắc là em mệt thôi."

"Chỉ mới đi được mấy bước thôi!" Anh trai cười, vỗ vỗ lên cánh tay em.

Yoongi khịt mũi và nhìn ngựa của anh trai đi nước kiệu theo ngựa của cha, nơi thuộc về người thừa kế của tộc trưởng. Người con trai nhỏ hơn thở dài và lại nhìn sang bên trái, và lần này em đã bắt được một chuyển động khiến hơi thở em tắc lại.

Đó là—nó là con sói suýt giết chết em lần trước, con sói em suýt nữa quên. Nhưng nó không cô đơn, còn một con nữa, lông xám và mắt xanh. Chúng trông như một cặp sói dữ tợn và cả hai đều nhìn em, nhìn bộ lạc của em. Yoongi rùng mình. Em tự hỏi phải chăng thần thoại về đàn sói chưa bao giờ quên vị máu người là có thật. Em ước gì chúng chưa liếm vị máu em để lại tại khu rừng đêm đó.

"Con ổn chứ?" Mẹ hỏi, thu hút sự chú ý của em khỏi cặp sói.

"Vâng, thưa mẹ."

"Con trông nhợt nhạt quá. Con ốm sao, con yêu?"

"Không. Mẹ đừng lo lắng." Yoongi nặn ra một nụ cười.

Mẹ em trông như chuẩn bị phản đối, nhưng rồi bà thở dài và quay lại về phía trước.

Khi Yoongi liếc sang bên trái lần nữa, hai con sói đã biến mất.

"Ah," giọng khản đặc của nhà tiên tri cất lên phía sau em, "định mệnh đang tới. Nàng sẽ lấy đi đứa con trai. Phản đối và người sẽ tàn phá tất cả."

"Người đang nói chuyện gì vậy, bà nội?" Soojung, cháu gái của nhà tiên tri, hỏi.

Yoongi quay đầu lại, rõ ràng cũng tò mò về ý nghĩa những câu chữ ấy, nhưng nhà tiên tri đã lại thiếp đi dưới hàng lớp chăn dày.

Soojung bắt lấy ánh mắt em và cười ái ngại, "Hôm nay bà nói mơ nhiều quá, đừng để ý Yoongi."

Yoongi cười với cô gái nhỏ hơn rồi quay đầu lại.

Sau một tuần cưỡi ngựa, cuối cùng cha em cũng quyết định địa điểm cạnh con sông là rất ổn để họ ở vài tháng cho tới hạ chí.

Những người đàn ông bắt đầu công việc dựng trại ngay lập tức, nhưng Yoongi được giao đi hái quả mọng với những người phụ nữ trẻ vì em có cảm giác rất tốt. Cha có thể chế nhạo em vì quá nữ tính so với đàn ông nhưng sao cũng được, nó vẫn không làm giảm đi chút nào sự thật rằng Yoongi có thể cung cấp cho cả bộ tộc loại nước quả tươi, ngọt nhất để làm dịu cơn khát của họ.

"Đừng đi quá xa, được chứ?" Yoongi cảnh báo nhóm nhỏ của mình, "Chúng ta vẫn chưa hiểu gì về nơi này đâu và hãy cẩn thận với các bụi gai, chúng có thể có độc đó."

Các cô gái gật đầu với những nụ cười lớn và háo hức rồi họ bắt đầu tản ra xung quanh để bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Họ phân thành từng cặp, nhưng vì tổng số người bị lẻ nên Yoongi đi một mình. Em chỉ mất một quãng ngắn để tìm thấy bụi cây đầy quả mọng trên đồi. Hài lòng với bản thân, em cẩn trọng hái từng trái và đặt chúng vào chiếc giỏ dệt sau lưng. Em dùng con dao găm của mình chặt vài nhánh cây để tiến vào sâu hơn.

Khi mặt trời chuẩn bị lặn, Yoongi mới nhận ra em đã đi xa tới mức nào, em hối hả chạy về tụ họp với mọi người và cùng họ quay về khu trại. Những người đàn ông trưởng thành gần như đã xong việc với các căn lều còn các bà mẹ đang bận rộn nướng thịt, vậy nên em hối thúc các cô gái mang tới tất cả thu hoạch của họ để em có thể giúp họ làm nước ép.

Họ chia đều quả mọng vào mười tô lớn, cắt vài lát chanh và rót vào một ít mật ong. Dưới bàn tay họ, quả mọng bắt đầu bị nghiền ra, nước quả chảy ra đều đều sau từng cú vắt. Khi tất cả chỗ quả đã bị tiêu diệt, họ lấy nước sạch từ dòng suối và trộn nó với nước ép quả. Đến lúc những người đàn ông hoàn thành công việc và những bà mẹ đang cắt thịt trên đĩa, nước ép quả mọng cũng sẵn sàng để rót vào từng ly.

Bữa tiệc được mở màn bởi cha em, đương nhiên, với vài câu phát biểu mà em không thèm nghe, bữa tối bắt đầu.

"Nước quả đúng là hoàn hảo. Em sẽ là một người mẹ tốt đấy, em trai," Yoonho, anh trai Yoongi, khúc khích. Yoongi biết anh ấy đang đùa, bởi anh trai em không được phép nấu ăn, vì an toàn mạng sống của anh ấy, nên em chẳng hề để tâm.

"Em còn có thể móc mắt anh khỏi hộp sọ nữa, anh trai," Yoongi đáp lời với nụ cười ngọt như mía lùi.

"Hey, con gái không được thô lỗ như vậy," Yoonho tiếp tục trêu em.

Yoongi nâng chiếc cốc lên định cho anh trai một cú nhưng bỗng một bàn tay khác xuất hiện vỗ vào đầu Yoonho. Mạnh đấy.

"Nếu anh đùa với cô gái khác như vậy, Chúa giúp tôi, tôi sẽ tự tay nạo hai nhãn cầu của anh ra," Soojung đe dọa.

"Khônggg, Soojung, mặt trời, mặt trăng, thân mến của anh, anh cần cả hai mắt để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em!"

Soojung xé toạc miếng thịt một cách man rợ bằng hai hàm răng, nước quả trơn tuột chảy xuống cằm cô, "Tiếp đi, nói một cô gái phải duyên dáng và tất cả những điều tào lao đó đi, tôi đang đợi đây."

Yoonho bĩu môi, "Anh xin lỗi. Anh chỉ trêu em trai thôi. Anh sẽ không đùa thế nữa đâu."

Người con trai nhỏ hơn khịt mũi. Mặc dù là người thừa kế của tộc trưởng, Yoonho vẫn thật thiếu nghị lực trước bạn gái.

Em nhìn hai người họ chí chóe và cười đùa với nhau vài phút trước khi nhìn xuống dĩa thịt còn một nửa của mình.

Em cảm thấy thật—cô đơn.

Không có ai trong bộ lạc có cùng tính giới với em cả. Mà kể cả có, Yoongi cũng không dám mạo hiểm, tính xem cha em kỳ thị đến mức nào.

Em chọc tảng thịt và tự hỏi liệu tương lai mình có chết trong cô độc.

Chợt một tiếng tru đâu đó vang lên kéo tâm trí em về hiện thực. Yoongi gần như đánh rơi tô khi quay lại nhìn vào cánh rừng tối. Nhưng những người xung quanh em vẫn đang tiệc tùng, vài người thậm chí còn tới giữa vòng tròn để nhảy múa quanh ngọn lửa.

"Anh nghe thấy không?" Yoongi hỏi anh trai.

Yoonhi dời sự chú ý khỏi bạn gái và nhướng mày, "Nghe thấy gì cơ?"

Yoongi nhìn lên mặt trăng và chờ đợi, nhưng không có tiếng tru nào nữa. Em ngồi lại xuống mặt đất với đầu óc trống rỗng; em chắc chắn là mình không nghe lầm.

"Yoongi?" Yoonho lo lắng gọi, Soojung cũng quan tâm ló ra từ sau vai bạn trai.

Nuốt nước bọt, Yoongi lấy một miếng thịt và lắc đầu, "Không có gì." Rồi em lại nhìn về khu rừng lần nữa và lặp lại, "Không có gì."

Định mệnh đang tới. Nàng sẽ lấy đi đứa con trai. Phản đối và người sẽ tàn phá tất cả, Yoongi nhớ những điều bà cụ tiên tri nói. Em nhìn quanh những đứa trẻ trong bộ lạc và thầm than trong lòng.

Sáng ngày tiếp theo, Yoongi thức dậy cùng cơn nhức đầu dữ dội. Em biết em mắc chứng hoang tưởng ảo giác. Em mất ngủ vài giấc đêm qua, nằm thức hầu như cả đêm, các giác quan dựng đứng, chờ đợi một điều tệ hại sắp tới. Nhưng dĩ nhiên, không gì xảy ra cả. Và trước cả khi em biết điều đó, mặt trời đã ló rạng từ đường chân trời. Ánh nắng ấm áp xuyên vào lều của Yoongi từ vạt lều trước.

Quyết định sẽ tắm rửa và giặt đồ, Yoongi cầm theo túi và dao găm trước khi hướng về khúc quanh hơi xa của dòng suối để được riêng tư hơn.

Em cởi quần áo ngoài ra, chỉ để lại đồ lót, và tìm kiếm một tảng đá trung bình với bề mặt bằng phẳng. Em nhúng chỗ quần áo xuống dòng suối cho ướt rồi trải chúng trên một tảng đá cuội lớn. Em đập nhẹ đá lên chúng, cố gắng gột đi nhiều vết bẩn nhất có thể. Sau khi hoàn thành, em trầm thắt lưng xuống suối để giặt cả đồ lót.

Hôm nay trời nắng đẹp, Yoongi chắc chắn quần áo sẽ khô ngay sau khi giặt thôi. Em lặn xuống và bơi xa hơn về hướng thượng nguồn chỉ để không bị trôi lại về hạ lưu. Em gắng giữ hơi lâu hơn trước khi phổi gào thét đòi không khí.

Tràn trề cảm giác khoan khoái, em chuẩn bị thám hiểm hai bên bờ sông thì bắt gặp một sợi lông màu xám đậu trên tảng đá nơi phơi quần áo.

Dạ dày em lộn mèo khi nhận ra đôi mắt xanh đang nhìn mình. Run rẩy này chắc chắn không đến từ cái lạnh của dòng suối.

Con sói xám đang nhìn chằm chằm em, với chiếc cằm đặt lên bàn chân to lớn.

Yoongi kinh hãi.

Không có cách nào chạy thoát nếu con thú muốn bắt em.

Da tay em bắt đầu nhăn nhúm lại vì nước còn cơ thể em đang run lên từng hồi dưới dòng suối.

Chết vì lạnh hay chết giữa hàm răng quái vật?

Yoongi nuốt khan, rồi khẽ khàng tiến về phía bờ sông. Con sói vẫn đang nhìn em chăm chú, nhưng lười biếng. Em cẩn thận bước lên tảng đá, da gà gai ốc lông tóc dựng hết lên.

"Tôi—tôi lấy lại quần áo được không, làm ơn?" Yoongi hỏi rồi tự thấy mình thật ngu ngốc.

Đây là một con sói. Nó sẽ không hiểu. Nhưng em không thể ngừng cái suy nghĩ tiếng khụt khịt khe khẽ kia là tiếng cười.

Em duỗi cánh tay đang run rẩy ra, chầm chậm với tới quần áo. Nhưng rồi con sói đứng dậy và nhảy xuống từ tảng đá. Yoongi thét lên và ngã xuống. Nó bất ngờ xáp lại, miệng nó dừng ngay trước mũi Yoongi. Em có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của con thú và tay chân em tắc nghẽn. Rồi nó dựa vào, dụi mõm vào cổ và vai em. Yoongi cười rúc rích vì cảm giác nhột của bộ lông dày trên da. Răng nanh của nó rất gần với tĩnh mạch dưới cổ em, nếu con thú nhận ra em đang cư xử không tốt, tất cả những gì em để lại trên cõi đời sẽ chỉ là cái tên.

Nhưng hình như con sói có suy nghĩ riêng. Vì sau một hồi cọ xát, sói xám rời đi. Chỉ vậy thôi.

Yoongi nhìn con sói lùi đi và tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Khi quay đầu lại, em cuống cuồng chạy tới tảng đá lớn và mau lẹ mặc đồ lại, sợ rằng các con sói khác sẽ tới.

Lửa trại đã lên khi em quay lại. Nó đang rộn ràng với tiếng cười đùa và tiếng ồn ào. Như thường lệ, mẹ em đang cùng vài người đàn ông trẻ và những bà mẹ khác làm bữa sáng trong khi những người cha chuẩn bị đi săn.

Yoongi biết đã đến lượt em đi săn, nhưng em không muốn. Cha luôn dẫn đầu đoàn săn và cũng luôn vin vào những sai lầm nhỏ nhất để chế nhạo em. Em bảo mẹ rằng em thấy không khỏe được không?

Không.

Làm thế chỉ cho cha thêm cơ hội để chê em yếu đuối và gọi em là đồ hèn.

Với tâm thế miễn cưỡng, Yoongi nhận lấy cung và tên rồi đeo chúng lên vai.

Sau bữa sáng lớn bao gồm thịt bò khô cùng trứng và sữa, Yoongi đến bên nhóm những người đàn ông và sẵn sàng rời đi.

"Ah," nhà tiên tri lên tiếng, lần này có cả bộ tộc lắng nghe, "đứa con trai sắp bị lấy đi. Định mệnh, người biết quyết định tốt nhất. Đừng phản đối. Đừng từ chối."

"Ý là sao ạ, thưa Nhà tiên tri vĩ đại?" Cha em, với vẻ lo lắng, quỳ gối xuống cạnh xe đẩy có mui dệt bằng sợi lanh nơi bà luôn ngủ.

Nhưng nhà tiên tri lại ngủ gật và rúc sâu hơn vào chăn.

"Soojung bảo hôm nay bà ấy nói mơ nhiều lắm," Yoongi cho ý kiến.

Cha trừng em, "Tao hỏi mày sao?"

"Không, thưa cha, con xin lỗi," Yoongi lặng lẽ xin lỗi, lùi về sau người cha vạm vỡ, giấu mình khỏi ánh nhìn của bộ lạc. Cũng không khó khăn gì vì vốn dĩ em rất nhỏ nhắn.

Xem chừng nhà tiên tri không có dấu hiệu gì là sẽ dậy sớm, cha em đứng thẳng lên cùng tiếng thở dài và gọi những người đàn ông theo ông vào rừng.

Họ lùng sục qua khu rừng và truy tìm những con vật nhỏ trước. Thông thường, họ sẽ để lại những con mồi lớn như hươu nai sau.

Thật lòng thì, Yoongi không thích lắm việc săn bắt những động vật nhỏ. Em thích thịt, nhưng giết thỏ lại khiến em khó chịu, thế nên em thường không thực sự tham gia vào khoảng đầu chuyến săn. Cha em, như thường lệ, mỉa mai mỗi khi em cố tình bắn trượt. Những người cha khác không bình luận gì, bởi Yoongi nghĩ họ cũng sẽ làm thế nếu có đứa con trai đồng tính.

Ah, Yoongi ước gì em có thể thoát khỏi bộ lạc này.

Em yêu mẹ, yêu anh trai và yêu mến những người bạn như Soojung và Sunyoung nhưng tất cả sự tốt đẹp đó đều bị quẳng đi mỗi lần em nhớ lại những trận bạo hành của cha.

Mặt trời xuống dần tới đường chân trời khi cha em rốt cuộc cũng kết thúc chuyến săn. Họ đã có ba con nai, bốn mươi con thỏ và sóc để cung cấp cho cả bộ lạc trong tháng tiếp theo nếu họ làm khô chúng, thế là đủ, dù sao họ cũng không bao giờ săn bắn quá đà. Sau đó, họ hạ cung tên xuống và giúp nhau mang thịt về.

Mẹ Yoongi sai em và anh trai đi lột da nai trong khi ba cậu trai trẻ khác nhận nhiệm vụ lột da thỏ và sóc.

"Chuyến săn thế nào?" Yoonho hỏi, lúc nãy anh ấy không tham gia vì được giao canh giữ khu trại. Anh ấy đã trông rất thất vọng còn Yoongi thì chỉ muốn họ đổi vai trò bất cứ lúc nào nếu anh trai em thích đi săn đến vậy, nhưng tất nhiên, cha sẽ lại nói.

"Ổn, em đoán vậy." Yoongi nhún vai, bắt đầu lột da từ đầu con nai.

Anh trai em lấy một con khác và cũng bắt đầu bóc nó ra, "Cha có khó khăn với em không?"

"Có khi nào thì không?"

"Phải," Yoonho ủ rũ đáp, "Khi nào thì ông ấy để em yên? Đâu phải em sẽ vồ lấy bất cứ người đàn ông nào em gặp đâu."

Yoongi, bất chấp bản thân, khịt mũi, "Khi ổng chết, chắc vậy."

"Yoongi," anh trai em cảnh báo.

"Xin lỗi," Yoongi tỏ vẻ hối lỗi.

Yoonho thở dài, "Cũng không trách được nếu em thấy thế. Ông ấy là một lão khốn với em."

Người trẻ hơn xé toạc da con nai tội nghiệp.

Bữa tiệc tối nay nhẹ nhàng hơn đêm trước, giống một bữa tụ họp lớn hơn. Không ai nhảy giữa vòng tròn. Không nước quả. Nhưng bầu không khí có gì đó khang khác. Đêm nay—nó quá yên ắng. Không nghe tiếng ve sầu. Không có tiếng cóc ngâm. Kể cả vầng trăng cũng trốn sau rèm mây dày.

Giống như—như cái đêm em gặp con sói lớn.

Yoongi nhìn quanh, xem những đứa trẻ tung tăng lướt qua, và mong sẽ không có gì xảy ra đêm nay.

Rồi em nghe thấy nó.

Tiếng tru.

Gần hơn lần trước.

"Cái gì vậy?" Yoonho đánh rơi cái tô và nắm lấy chuôi con dao găm.

Yoongi làm theo. Những người đàn ông khác cũng vậy. Các bà mẹ và phụ nữ tụ tập quanh những người đàn ông, cố gắng che chắn cho con họ nhiều nhất có thể.

Tiếng tru lại vang lên, dài và đinh tai. Gần.

Thình lình có những chuyển động ở bìa rừng. Yoongi không thể dõi theo bằng mắt mình. Em bước lại gần anh trai và giữ chắc con dao găm trước ngực, mắt mở to trước không gian hoang dại đầy kinh hoàng.

Rồi em nhìn thấy chúng; những quả cầu nhỏ nhiều màu sắc lập lòe trong bóng tối của khu rừng, đôi mắt của loài săn mồi. Một đôi mắt xanh tiến gần tới vòng tròn của họ và khi nó bước vào vùng ánh cam của ngọn lửa, Yoongi nhận ra đây là con sói xám ngồi trên tảng đá nhìn em tắm. Có một người đàn ông đứng cạnh nó, cầm ngọn giáo làm từ gỗ và xương, hình xăm bằng mực chấm trắng và đỏ dọc theo cánh tay mạnh mẽ và thân hình săn chắc, tấm da đen trên đầu gần như hòa quyện với mái tóc lượn sóng màu đen của anh ta, một tấm khác quấn quanh thắt lưng được cắt tỉa chỉ cao hơn đầu gối một chút và đôi hoa tai làm bằng răng nanh lủng lẳng trên dái tai trái. Nhưng thứ làm Yoongi nín thinh là cặp mắt của người đàn ông ấy. Chúng tối thẫm, nhưng bất cứ khi nào ngọn lửa bùng lên, Yoongi có thể thấy vòng lửa vàng trong tròng mắt ấy. Phía sau, ngày càng nhiều những con sói khổng lồ xuất hiện, một trong số chúng màu nâu nhạt, Yoongi từng thấy nó đi cùng con sói xám phía trước kia.

Người đàn ông dừng bước khi con sói xám tiến lại gần hơn. Mắt anh ta bắt gặp ánh mắt Yoongi, và Yoongi thấy dạ dày mình lộn một cú. Em không biết nó có phải nỗi sợ của sự phấn khích không, bởi vì thậm chí trong khoảnh khắc kinh hãi đó, Yoongi vẫn phải thừa nhận người đàn ông này đẹp trai, rất đẹp trai với đôi mắt to, sắc sảo cùng đôi môi mỏng.

Những gì xảy ra tiếp theo thật choáng váng. Đàn sói bất ngờ nhảy lên và biến đổi giữa không trung. Khung cảnh giống như thước phim quay chậm trong mắt Yoongi. Bốn chân chúng thon lại, tư thế thay đổi, lông biến thành tấm da quấn quanh thắt lưng. Họ đều có những hình xăm chấm trắng và đỏ tương tự nhau trên da, chạy dọc theo cánh tay và thân mình, giống người đàn ông đầu tiên Yoongi nhìn thấy.

Và rồi, kia là Seokjin. Con sói nâu nhạt. Nó vừa biến hình thành Seokjin.?

"Seokjin...?" Yoongi gọi.

Seokjin vuốt bàn tay qua mái tóc nâu và mỉm cười, "Chào, Yoongi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro