48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc cầm bình tưới cây xịt xịt cho chậu hoa trên cửa sổ, cái nụ hoa này ngày mai chắc là sẽ nở rộ đây.

Nhìn ra bầu trời không thấy đám mây, có làn gió thu còn mang theo lá cây vàng thổi bay vào khung cửa. Cảm giác rất bình yên.
Trịnh Hạo Thạc nhớ lại ngày còn nhỏ chân sáo chạy trên con đường đến trường mà nơi đó hai bên là hàng cây lá vàng lúc nào cũng động vì gió.

Ngày tháng đó....rất...

Tươi đẹp đến mấy cũng bị ông ta phá hỏng. Trịnh Hưng...

Trịnh Hạo Thạc thoáng chốc nhớ đến lời khi trước của Tuấn Chung Quốc.

Cha của anh ta là do cha cậu giết.

Mà anh ta lại sống chung còn nhận con nuôi với kẻ thù giết cha mình.

Có lúc Trịnh Hạo Thạc không hiểu Tuấn Chung Quốc nghĩ gì.

Hoặc có lẽ nhờ chuyện đó Tuấn Chung Quốc mới cướp Hồng Ngọc từ tay cha mình sao.

Chuyện giang hồ thật lắm rắc rối.

Trịnh Hạo Thạc đặt bình nước xuống bước lại nôi nhìn Thạc Quốc anh đang ngủ, ngón tay bé nhỏ còn ngậm trong miệng mút mút.

Nếu...nếu Thạc Quốc cũng giống như cậu thì sao. Từ nhỏ đã chứng kiến cảnh cha mình chém giết...

Nắm lấy bàn tay nhỏ trắng vuốt ve, Trịnh Hạo Thạc thở dài nhìn ra hướng cửa. Một nổi ưu phiền dâng lên.

Nguy hiểm cũng được, bị đe dọa cũng được miễn sao cả ba thấy hạnh phúc là được. Đến khi Thạc Quốc lớn khôn cậu sẽ bàn lại chuyện này với Tuấn Chung Quốc. Anh ta cũng rất yêu Thạc Quốc cơ mà.

Lại nói mấy ngày qua cậu tin Tuấn Chung Quốc đã thay đổi bản tính ác liệt kia...

****

"Anh Quốc, Jun làm ở Lạc Giang vừa nghe ngóng được một ít chuyện liên quan đến Mặc La Đinh...tai mắt của hắn đã bắt đầu hành động... "

"Hành động? Cậu điều tra xem mục đích bọn chúng là gì, còn nữa bảo anh em canh giữ kho hàng cẩn thận..."

"Vâng... "

Tuấn Chung Quốc đặt điện thoại xuống mày nhíu lại suy nghĩ.

Mặc La Đinh...nó muốn làm gì?

Cái tên này Tuấn Chung Quốc từng không quan tâm tới nhưng hiện tại lại làm anh mơ hồ nghĩ đến.

Cha của Tuấn Chung chính là Tuấn Sinh, ông trùm một thời. Mà Mặc La Đinh chính là con của người tình ông ta một ả đàn bà không đánh phận trong nhà .

không hiểu tại sao La Đinh nó lại có thế lực riêng lúc nào không biết, xem ra người này ẩn mình rất hay. Càng khó hiểu hơn chính là tại sao lại muốn đối đầu với anh.

Khoảng thời gian Tuấn Chung Quốc ý cướp Hồng Ngọc lo xây dựng lại tổ chức nên không quan tâm đến mẹ con La Đinh mà khi đó bọn họ lại biến mất năm năm.

Hiện tại lại nhìn ngó đến Hồng Ngọc, Tuấn Chung Quốc nhất định phải làm rõ.

***

"Hiện tại tôi đang cần người, cậu cũng nên trả đàn em lại cho tôi đi"

"Thật là, tôi đem cả đống đàn em theo còn nói mình cầm đầu cả một bang phái vậy mà anh ta vẫn không mảy may.... "

"Người cậu thương nhớ năm năm phải không? "

"Um. Mà có chuyện gì sao, cậu đang định làm gì à? "

"Ừ. Trải qua bao năm cực khổ hiện tại thời gian đã đến, tôi muốn một lần trả hết thù với hắn không những giết hắn tôi còn phải cướp đi tất cả của hắn..."

"Vậy bao năm cậu xây dựng thế lực chỉ để trả thù hắn sao? Là..là ai thế"

Nam nhân tay ngưng vuốt ve khẩu súng nghe cậu hỏi mặt đen lại đặt mạnh xuống bàn.

"Tuấn Chung Quốc..."

Nghe cái tên này, người đối diện nam nhân giật mình. Cậu không quan tâm cái tên Tuấn Chung Quốc, cái cậu quan tâm là đàn em của người này...người cậu đang làm phiền hằng ngày...

Tại sao lại càng rắc rối thế này...

Có hay không sẽ nguy hiểm đến anh ấy.

***

Tuấn Chung Quốc chân day day đầu thuốc xuống đất sau đó mới bước vào biệt thự.

Anh chỉ hút thuốc ở pháo đài...

Bước thẳng lên phòng Thạc Quốc lại thấy đứa nhỏ tay ôm gấu bông nhắm mắt ngủ.
Sao lại ham ngủ như thế, có phải buổi tối nó không ngủ được hay không?

Nhìn một chút chân lại bước sang phòng ngủ tìm Trịnh Hạo Thạc thì thấy cậu đang xem TV, thật may không có ngủ trưa...

Tuấn Chung Quốc đặt mông ngồi cạnh Trịnh Hạo Thạc tay còn quàng sang vai cậu, đầu cúi lại gần hõm cổ hít hà hương thơm của Trịnh Hạo Thạc lại bị cậu đẩy ra.

"Nhột. Anh phiền quá... "

"Ah~~dạo nay chuyện của bang hội rất mệt mõi nha, về nhà em còn mắng tôi"

Trịnh Hạo Thạc nghe anh than thở nhíu mày nhìn qua.

"Vất vả lắm sao? "

"Vâng. Cho nên.... "

Tuấn Chung Quốc bày ra bộ mặt đáng thương đầu nhúi vào lòng Trịnh Hạo Thạc thoáng chốc đã gối đầu trên đùi cậu. Mắt nhắm lại hưởng thụ.

Muốn mắng nhưng Trịnh Hạo Thạc nhìn kỹ anh gương mặt đúng là rất mệt mõi, mày cứ nhíu lại suốt.

Cậu dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, xoa xoa lông mày cho anh. Lúc sau Tuấn Chung Quốc thoải mái môi đã giương đường cong tự đắc. Thư giản được phần nào.

Ở đây bên cạnh người này chính là khoảnh khắc hạnh phúc yên bình nhất. .

Ông trời sẽ không lấy đi chứ....

Nằm một chút mà Tuấn Chung Quốc đã ngủ say, không phòng bị...

Ngón tay trượt trên cái mũi cao ngất thẳng băng, trượt xuống nhân trung sau đó lướt ngang môi cong. Khuôn mặt đường nét rất điển trai, thu hút.

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ gì đó tay vươn lên má trái của mình chạm vào hình xăm trên đó. Mỗi khi ra ngoài không dùng kem che hình xăm thì phải che lại bằng miếng dán vết thương...thật mệt mõi.

Nếu trên đời không có xã hội đen không có thế lực ngầm không có chuyện giang hồ thì tốt rồi, thật tốt...

Tuấn Chung Quốc cư nhiên ngủ rất sâu, đến chiều mới tỉnh dậy kéo rèm cửa nhìn ra đã thấy màu trời tối đi.

Bước xuống bếp thì thấy Trịnh Hạo Thạc đang cho Thạc Quốc ăn.

Tuấn Chung Quốc nhếch môi cười kéo ghế ngồi xuống, còn dùng khăn lau mép đứa nhỏ.

"Này người làm, dọn thức ăn ra đi. Hạo Thạc em ăn chưa? "

"Vẫn chưa..."

Tuấn Chung Quốc mĩm cười chờ người làm dọn thức ăn sau đó đưa đũa cho Trịnh Hạo Thạc còn gấp thức ăn cho cậu.

" Hạo Thạc em ăn nhiều vào...cả Thạc Quốc nữa... "

"Tôi biết rồi"

Trịnh Hạo Thạc vừa gấp thức ăn vừa đút cơm cho Thạc Quốc. Việc này người chăm sóc đứa nhỏ có thể làm nhưng chính là Thạc Quốc không chịu ăn, là thức ăn của Trịnh Hạo Thạc đưa cậu mới há mồm nhai.

Tuấn Chung Quốc vừa ăn vừa nhìn hai mẹ con họ đùa tâm trạng cứ thế tốt lên.

Có lẽ nụ cười của Trịnh Hạo Thạc cùng Thạc Quốc chính là thuốc bổ tốt nhất dành cho Tuấn Chung Quốc.

Dùng xong bữa Trịnh Hạo Thạc bế Thạc Quốc lên phòng ru bé ngủ rồi mới đi tắm.

Còn Tuấn Chung Quốc trở lại phòng làm việc gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi cùng Hoàng Thinh hỏi chút chuyện.

Từ khi có Mặc La Đinh xuất hiện các chuyến giao dịch ít lại mà chuyện canh gác điều tra lại tăng lên. Vì đến cả anh cùng Mẫn Doãn Khởi đều không rõ người kia định làm gì.

Có lẽ đều không phải chuyện tốt.

Tối nay Thạc Quốc lại ôm Trịnh Hạo Thạc ngủ, làm tình đương nhiên có làm, Tuấn Chung Quốc anh có thể bỏ một ngày không làm với Trịnh Hạo Thạc sao.

Sáng dậy Trịnh Hạo Thạc lại nhức mõi thắt lưng hai chân cũng mõi nhừ, cậu liếc xéo Tuấn Chung Quốc sáng sớm còn mắng vài câu.

Tuấn Chung Quốc khi ấy cười trừ còn nhích lại tay xoa xoa cái eo nhỏ.

Ngày qua ngày đều thế. Rất hạnh phúc.

"Tôi đến kho kiểm hàng, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. Không phiền đâu... "

Sở dĩ Tuấn Chung Quốc nói thế để Trịnh Hạo Thạc muốn đều có thể gọi cho mình mà không cần lo anh bận việc.

Trịnh Hạo Thạc gật gật nhìn Thạc Quốc mặc áo khoác tay cầm chìa khóa bước ra ngoài.

Hôm nay lại thấy bất an.

***

Tuấn Chung Quốc nhấn ga lái xe đến pháo đài.

Pháo đài nằm gần biên giới nên đến đó phải chạy qua con đường lộ rộng hai bên là đồng cỏ. Mà cánh đồng này nằm trong dự án xây các khu chung cư của Kim Tại Hưởng.

Tuấn Chung Quốc lái xe một mình tay gõ gõ trên vô lăng đến khi nhìn kính chiếu hậu mi nheo lại thâm trầm tay móc ra điện thoại.

Sau xe Tuấn Chung Quốc là hai chiếc xe hơi đen. Tuấn Chung Quốc vừa tắt điện thoại hai chiếc xe liền vụt lên, từ bên trong xe có cánh tay cầm súng vươn ra bắn ba phát vào bánh xe của Tuấn Chung Quốc .

Biết nguy hiểm đang tới Tuấn Chung Quốc bị ép dừng xe.

Bọn người trên hai xe đen cũng dừng lại từng người bước xuống tay cầm súng bước nhanh lại đứng trước xe Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc nheo mắt nhìn bọn họ, mặt mày vẫn không một nét biểu cảm. Anh nhìn vào khẩu súng đen trước mắt. Thấy có chút quen thuộc.

Sau đó là hàng loạt tiếng súng vang lên, bọn người đứng trước xe không một tiếng tay nhắm vào Tuấn Chung Quốc bắn từng phát.

Từng viên đạn đen bóng ghim ngay trên kính xe xung quanh loang ra vài vết nứt nhỏ. Mặc sức bắn nhưng cửa kính không có gì là sẽ vỡ.

Tuấn Chung Quốc nhếch môi nhìn bọn chúng phí sức.

Nếu là người khác có lẽ ngồi đối mặt với từng khẩu súng ngắm ngay đầu mình mà bắn tới tấp chắc có lẽ đã ngất rồi. Nhưng Tuấn Chung Quốc băng lãnh mắt nhìn đồng hồ, tất cả biểu cảm chỉ là cái nhếch môi khinh thường.

"Mẹ kiếp bắn không được thì đốt xe cho tao..."

Tên cầm đầu nhóm này hét lên vừa xoay người lại bỗng dưng ngã gục xuống, trên trán thủng một lỗ hình viên đạn.

Đàn em giật mình nhìn phía trước có ba chiếc xe hơi lao đến, bọn chúng hoảng sợ tay cầm súng bắn tới tấp.

Mấy chiếc đó đương nhiên cũng đều là chống đạn.

Mẫn Doãn Khởi giương súng bắn từng phát vào mười tên bu quanh trước xe Tuấn Chung Quốc. Sau đó nhảy xuống giải quyết đám còn lại.

Thoáng chốc nơi này đã nhuốm máu đỏ.

Mẫn Doãn Khởi nhấn đầu một tên xuống đất day day.

Đến khi nhìn Tuấn Chung Quốc bước ra liền hỏi có nên giữ lại điều tra ai làm không.

Tuấn Chung Quốc nhíu mày nhìn ánh mắt kia, miệng nói.

"Đem người đến ám sát tôi thì đã có kế hoạch rồi. Cậu nghĩ chúng ta sẽ lấy được thông tin gì sao...giết đi"

Tuấn Chung Quốc nói rất đúng. Ai đem người đến ám sát Tuấn Chung Quốc đều nghĩ trước đến chuyện sẽ thất bại thuộc hạ sẽ bị tra khảo nên...

"Đoàng! "

Tiếng súng cuối cùng vang lên.

Máu bắn ra rơi trên mũi giày, Mẫn Doãn Khởi nghi hoặc nhìn Tuấn Chung Quốc .

"Vậy chuyện này..."

"Khẩu súng của bọn chúng! Đó không phải là súng của đàn em Hoàng Thinh chế tạo sao. Đến pháo đài hỏi cậu ta ai đã mua hàng đó... "

"Tôi hiểu rồi"

Mẫn Doãn Khởi xoay qua nhìn thuộc hạ, mọi người hiểu ý liền bắt đầu dọn dẹp còn mình thì chở Tuấn Chung Quốc đến pháo đài.

Dám chặn đường Tuấn Chung Quốc ám sát rõ ràng đối phương đã quyết định nhắm thẳng vào anh. Không khác gì bằng mọi cách phải giết được Tuấn Chung Quốc.

Sau chuyện này Tuấn Chung Quốc đi đi về về đều có đàn em theo sau.

Tăng thêm người canh gác ở pháo đài cùng kho hàng.

Còn bảo Nam Tuấn ngưng việc tuyển thêm đàn em vì anh sợ lại có nội gián.

Về chuyện giao dịch mua bán chính là không bán ra mà chỉ mua thêm vũ khí vào, vì hiện tại đã biết được nhóm người ám sát Tuấn Chung Quốc là thuộc tổ chức nào....

Cứ thế mọi hành động trong Hồng Ngọc một đêm đều đã thay đổi.

"Tuấn Chung Quốc...cậu ta có thù oán với mình hay là nhắm đến Hồng Ngọc?"

Tự hỏi bản thân Tuấn Chung Quốc vắt khẩu súng vào túi áo trong, thầm mắng một người.

"Ông già, nhìn xuống xem con trai cưng của ông đang mưu đồ gì kìa.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro