51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không"

Trịnh Hạo Thạc nằm trên sàn nhà cố ngồi dậy nhìn Thạc Quốc trên tay kẻ xấu, cậu hoảng sợ giãy giụa. Muốn đứng lên Trịnh Hạo Thạc liền bị La Đinh nện một quyền vào bụng, cậu đau đớn ngã gục trở lại, mắt thương tâm nhìn đứa nhỏ.

Tuấn Chung Quốc hoảng sợ định tiến lên liền bị khẩu súng kia dí mạnh đe dọa vào đầu Trịnh Hạo Thạc nhất thời hoàn hồn dừng lại.

La Đinh hiện tại có hai con tin nên không còn sợ Tuấn Chung Quốc nữa. Cái cậu muốn là mạng Tuấn Chung Quốc nên kết quả bản thân có nguy hiểm hay không cậu không sợ. Đầu tiên chính là làm Tuấn Chung Quốc đau đớn tuyệt vọng nhìn người mình yêu thương từ từ chết đi, cậu tha thiết được thấy cảnh đó.

"Chọn nhanh đi, nếu không tôi đổi ý giết cả hai người họ"

Nhắc nhở thêm lần này, La Đinh môi cong nham hiểm chờ quyết định của Tuấn Chung Quốc .

"Thạc Quốc...chọn Thạc Quốc đi Tuấn Chung Quốc. Đứa nhỏ vô tội, nó chỉ là đứa bé...chọn Thạc Quốc, xin anh chọn.....hức"

Trịnh Hạo Thạc khẩn trương đến vũng vẫy ném ánh mắt bi thương nhìn Tuấn Chung Quốc. 

Cậu ra sao cũng được nhưng.... Thạc Quốc nó đã không may mắn bị mẹ bỏ rơi hiện tại lại bị kéo vào trò chơi của bọn họ, cậu không muốn. Trịnh Hạo Thạc khóc lóc làm loạn cầu xin anh. 

Tuấn Chung Quốc nhìn cảnh này tim thắt lại, bàn tay gồng chặt lại chạm đến vết thương liền chảy xuống dòng máu.

Hoàng Thinh cùng đàn em phía sau bị bao vây nhìn máu tí tách lo lắng gọi Tuấn Chung Quốc lại bị anh phất tay không cần lo. 

Chuyện này anh không muốn ai xen vào nữa.

"Nhanh chọn đi...."

La Đinh bắt đầu bị thời gian nhão ra kéo dài cùng tiếng khóc của Trịnh Hạo Thạc làm cho bực mình mà hối thúc.

Trịnh Hạo Thạc như thế vẫn một mực la hét.

"Chung Quốc cứu Thạc Quốc, chọn Thạc Quốc đi. Tôi xin anh...."

"Trịnh Hạo Thạc...em...tôi không thể mất em..."

Lúc nói ra câu này La Đinh bật cười, không phải cuối cùng người chết là anh ta sao. Lại lần nữa mất kiên nhẫn hối thúc sự lựa chọn sinh tử kia.

"Tôi...tôi chọn Trịnh Hạo Thạc...."

"Anh... Tuấn Chung Quốc anh bị điên à. Chọn tôi làm gì? Thạc Quốc chỉ là đứa bé...không?..."

Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ nhìn tên áo đen tay cầm kim tiêm chứa chất lỏng màu vàng tiến tới Thạc Quốc, cậu giãy giụa la hét đáng thương, bên đó Thạc Quốc nghe tiếng ồn ào tâm tình hoảng sợ cũng bật khóc.

"La Đinh tôi là con kẻ thù của cậu, xin giết tôi đi...đừng chạm vào Thạc Quốc, nó chỉ là đứa bé...hức.... Tuấn Chung Quốc... Chung Quốc anh chọn lại..chọn Thạc Quốc đi. Tôi xin anh..."

Nhìn Trịnh Hạo Thạc vùng vẫy mặt mày thấm ướt nước mắt, khóc lóc thê thảm cầu xin tim anh nhói lên đau đớn. Nhìn Trịnh Hạo Thạc như thế anh rất thống khổ, rất bi thương.... 

Nếu tim run thì chân không thể đứng vững. Hiện tại tay chân lẫn cả quả tim Trịnh Hạo Thạc đều run rẩy nhìn cảnh tượng phía trước.

Khoảnh khắc nhìn thứ chất lỏng đó tiêm vào người Thạc Quốc, Trịnh Hạo Thạc gào thét còn sợ hãi dập đầu cầu xin... 

Chứng kiến Thạc Quốc từ từ mơ màng sau đó mắt nhắm lại, không còn phát ra tiếng khóc nữa Trịnh Hạo Thạc khi đó âm thanh la hét thê thảm cũng tắt đi từ từ ngã gục xuống nền gạch lạnh. 

Không khí bất chợt lắng xuống, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc ngất đi anh bị dọa chân không tự chủ chạy đến đỡ lấy lại bị La Đinh phía trước bắn một phát vào vai.

"Đại ca... "

Nghe tiếng súng cả bọn đàn em cùng Hoàng Thinh ngước lên chuẩn bị phản công lại bị Tuấn Chung Quốc hét lên không được. 

Hoàng Thinh bị dọa đến rơi mồ hôi. Cậu không ngờ Tuấn Chung Quốc sẽ có một ngày vì một người nào đó mà khiến bản thân nguy hiểm. 

Rối đến hừng hực cậu muốn hành động liền bị cánh tay phía sau giữ lại. Cứ nghĩ là đàn em La Đinh vì hiện tại cậu và thuộc hạ đang bị bọn chúng bao vây.

Lén mắt nhìn phía sau, Hoàng Thinh trợn mắt nhìn người kia. Dù có bị nón che khuất nhưng cậu vẫn nhận ra người này.

"Lục...Lục Tân... "

"Suỵt! Đừng manh động, làm theo kế hoạch của tôi cậu sẽ lật ngược được ván cờ...không! Là lật đổ luôn cả bàn cờ"
Lục Tân thấp giọng nhỏ xíu nói, tay vờ chĩa súng vào đầu Hoàng Thinh. 

Lúc này dầu sôi lửa bổng nhưng có người này bên cạnh, Hoàng Thinh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. 

Thật may lúc cậu nguy hiểm anh ta lại xuất hiện bên cạnh.

Bên ngoài chỉ có Thạc Trần là nép bên cạnh cửa sổ thấy Tuấn Chung Quốc bị thương, Hoàng Thinh cùng anh em bị bao vây cậu hốt hoảng lo lắng lấy điện thoại gọi ngay cho Mẫn Doãn Khởi.

Mẫn Doãn Khởi nghe tin kia bị dọa liền cấp tốc giao pháo đài lại cho Nam Tuấn còn mình thì chạy đến.

"Anh Khởi... Thạc Trần cậu ấy không sao chứ? "

"Có vẻ cậu ta không sao nên mới gọi được cho tôi. Cậu ở đây làm tốt nhiệm vụ..."

"Em biết rồi. Anh cẩn thận... "

Mẫn Doãn Khởi lái xe phía sau còn mang theo đàn em tăng tốc chạy ra ngoài thành phố.

Đang gấp gáp xe Mẫn Doãn Khởi liền bị một chiếc khác ép dừng lại, nhìn người kia bước ra chặn trước mui xe anh ngạc nhiên tức giận tay nắm chặt bước ra nắm cổ áo người đó.

"Cậu làm gì vậy. Lúc này không phải để đùa..."

"Em không cho anh đi. Hiện tại nơi đó rất nguy hiểm, mạng Chung Quốc đang trong tay cậu ta...anh đến chắc chắn rất nguy hiểm..."

"Kệ mẹ tôi. Cậu bị điên à..."

Mẫn Doãn Khởi nóng giận tay xô Hiệu Tích ra lại bị cậu ôm chặt gào thét không cho đi. 
Tình hình hiện tại như đứng trên tàn lửa mà người này còn chặn lại. 

Mẫn Doãn Khởi hối thúc nóng lòng ra tay giằng co với Hiệu Tích.

"Chuyện của La Đinh em đã giúp anh làm. Anh nói sẽ nghe lời em mà... "

Mẫn Doãn Khởi bước vào xe lại bị Hiệu Tích ôm hông ngăn cản. Cậu thực không muốn anh ấy gặp nguy hiểm, cậu biết La Đinh đêm nay nhất định phải giết hết người của Hồng Ngọc nên...

Mẫn Doãn Khởi biết ở đây đánh nhau hay cãi lộn với cậu ta chỉ tổ kéo dài thời gian cùng mất sức. Anh lấy lại bình tĩnh rốt cuộc hít thở thật sâu nhìn thẳng Hiệu Tích nói.

"Hiệu Tích, cậu bảo yêu tôi phải không? Hôm nay nếu để tôi đi giúp Chung Quốc, cứu được anh ấy an toàn trở về....con mẹ nó tôi sẽ yêu cậu...tôi sẽ chập nhận cậu làm vợ... "

Mẫn Doãn Khởi nói một tràng còn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hiệu Tích một cái rồi rất nhanh nhân cậu ta ngơ ngác, bản thân nhảy vào ghế lái nhấn ga chạy mất. 

***

Tuấn Chung Quốc mặc dòng máu trên vai chảy dài xuống lăn trên hình xăm trải trên cánh tay anh vẫn ôm Trịnh Hạo Thạc. 

Nhìn sang bên kia thấy tên áo đen vứt kim tiêm rỗng sau đó đặt đứa bé xui xẻo im lìm xuống sofa, Tuấn Chung Quốc thấy Thạc Quốc nhắm mắt không còn cử động nữa mắt nheo lại, tâm suy tư... 

Khóe mắt rất cay...

La Đinh phải nói khâm phục Tuấn Chung Quốc. Cậu vỗ tay bộp bộp nhìn anh cười lớn.

"Haha. Mất đi đứa bé thì có thể xin một đứa khác...nhưng Tuấn Chung Quốc anh chính là sợ mất cậu ta nhỉ? Vì cậu ta là con của Trịnh gia sao, đừng nói chọn cậu ta vì nhờ cha cậu ta nên anh mới không cần ra tay với cha mình phải không...? "

Tuấn Chung Quốc nghe tiếng cười giễu cợt kia, thấy họng súng hướng thẳng đầu mình nhưng mặt vẫn không một cảm xúc nhìn La Đinh nói.

"Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ hối hận... ".

"Hối hận... Tuấn Chung Quốc anh bị điên à"

"Haha. Cậu sống đến hiện tại vẫn chưa biết gì sao. Người cha cậu tôn sùng ngưỡng mộ ấy tại sao lại  không cậu họ Tuấn mà là họ Mẹ cậu không .... "

La Đinh nghe lời kia tức giận rống lên cãi lại. 

Tuấn Chung Quốc vẫn không cảm xúc nói tiếp như đả kích cậu.

"Cậu không phải con ruột của ông ta, cậu chỉ là một đứa con bên ngoài mà mẹ cậu che giấu . Bà ta lấy cậu ra để chiếm được sự yêu thương của ông già. Khoảng thời gian tôi có mâu thuẫn với ông ta nên ông ta đã đe dọa sẽ giao Hồng Ngọc lại cho cậu, một đứa con không phải máu mủ. Cậu biết ông ta nói gì không.....chỉ cần chiếm được sự tin tưởng của cậu đem cậu ra làm con cờ có được thứ ông ta muốn ông ta sẽ hất cậu ra đường như một con chó. 

Khi đó vì thấy cậu đáng thương một mực xem ông ta như vị thánh tôi mới nhân lúc ông ta gặp khó khăn cướp đi Hồng Ngọc......cậu thấy không một con cáo già bao giờ cũng nguy hiểm hơn một lũ sói non.... "

"Tuấn Chung Quốc anh trước khi chết còn bịa ra một câu chuyện rất hay đó...."

"Cậu không tin mình không phải là con ruột của ông ta thì hiện tại đào mồ lão lên xét nghiệm còn kịp đấy..."

La Đinh bật cười ngước mặt lên nhìn trần nhà thấp giọng nói, tay vẫn chĩa súng vào Tuấn Chung Quốc.

"Ưm...hiện...tại...cứ giết anh trước đã, sau đó chiếm Hồng Ngọc. Một con ngựa tốt phải có người cầm cương giỏi... Từ nay tôi sẽ cầm cương giúp anh...." - nói đến đây La Đinh cúi mặt xuống giương ánh mắt quỷ dị nhìn Tuấn Chung Quốc tay bóp cò miệng còn phát ra lời cuối "anh trai...vĩnh biệt"

Tiếng súng vang lên cả bọn Hoàng Thinh bất ngờ nhìn vào.

Phía dưới Tuấn Chung Quốc giật mình tay vùng ra sau đó nhanh nhẹn ôm che chở cho Trịnh Hạo Thạc nhắm mắt đem lưng ra nhưng rất lâu sau đó không cảm nhận được gì. Vừa kì lạ lại vừa hài lòng nghe tiếng la của La Đinh.

La Đinh bất ngờ trợn mắt nhìn con dao găm ngay lồng ngực còn viên đạn lại bị lệch hướng do viên khác tác động. 

Sự việc xảy ra quá nhanh. Nhìn hướng cửa thì thấy Mẫn Doãn Khởi tay cầm súng còn giơ về phía mình bắn thêm hai phát .

Hiện tại chính là lúc hành động Hoành Thinh nhìn Lục Tân rồi hai người phối hợp bắn liên hoàn vào đám người đang bao vây cộng thêm đàn em của Mẫn Doãn Khởi mang đến thoáng chốc đã tóm gọn được bọn thuộc hạ của La Đinh.

Con dao đang ghim trên người La Đinh chính là do Tuấn Chung Quốc phóng. May mắn anh đã giấu thêm con dao này bên trong túi áo, lúc phóng ra chính là một mất một còn hoặc cả hai cùng chết.

Đúng như Lục Tân nói bàn cờ đã bị lật đổ.

Mẫn Doãn Khởi hổ trợ đem Trịnh Hạo Thạc cùng Tuấn Chung Quốc đến bệnh viện. 

Chuyện còn lại giao cho Hoành Thinh xử lí. 
Đêm nay xem như là cơn bão lớn thổi đến, thổi bay cả một thế lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro