50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một số chuyện cần chính bản thân ra mặt mới giải quyết dứt được.

Tuấn Chung Quốc đêm nay tự mình dẫn theo đàn em đến hang ổ của đối phương. 

Chuẩn bị vũ khí sẵn sàng phân nửa người Hồng Ngọc leo lên xe tiến ra lòng thành phố. 

Hiện tại một nhóm xe thể thao có vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ, cảnh sát cũng chỉ nhìn rồi thôi. Có một hai cảnh sát lâu năm nhìn làn xe vụt ngang liền đoán ra đêm nay có bão rồi.

Phân nửa đi, phân nửa ở lại pháo đài cùng các kho hàng. 

Riêng hôm nay Hoàng Thinh đi cùng Tuấn Chung Quốc, Mẫn Doãn Khởi ở lại pháo đài vì rất có thể các thế lực đối đầu Hồng Ngọc sẽ lợi dụng Tuấn Chung Quốc bận chuyện ngoài thành phố mà tấn công căn cứ chính này. 

Các kho hàng thì giao cho Nam Tuấn còn Thạc Trần mình đầy vũ khí chủ yếu là dao cũng theo Tuấn Chung Quốc.

Đứng trước dinh thự chỉ có một lối vào hiện tại có mai phục hay lẻn vào đều vô dụng chỉ còn cách đánh trực tiếp. 

Hoàng Thinh quan sát thật kỹ phía trên bức tường sau đó ra hiệu cho đội bắn tỉa ngắm mấy tên canh gác phía trên. 

Rất nhanh đã có một cái xác rơi xuống.

Phía trước Tuấn Chung Quốc là hai đàn em cao to bặm trợn đứng che chắn. 

Nhìn cánh cổng phía trước Hoàng Thinh cho người gài bom không lâu sau cổng lớn dinh thự đã sụp đổ.

Việc tấn công bất ngờ này lúc nào cũng khiến đối phương hoang mang rối trí.

Bên trong phòng khách hắc ám, La Đinh không ngờ Tuấn Chung Quốc sẽ tìm ra nơi này nhanh như thế. Cậu định qua ngày mai sẽ gửi một tin nhắn khiêu khích trực tiếp chỉ là hiện tại người đó đã tìm đến. 

Bên ngoài tiếng súng vang dội, ngày càng gần La Đinh biết bọn họ sắp xông vào cậu bảo đàn em đưa súng cho mình sau đó bảo tất cả thuộc hạ rút về cửa sau chờ người của Tuấn Chung Quốc vào thì tiến hành bao quanh căn phòng này. 

Còn mình thì cùng với vài tên đàn em và thêm hai nhân vật quan trọng của Tuấn Chung Quốc nữa...chờ anh ta bước vào.

Sân của tòa nhà này rất lớn, cây cối um tùm từng cụm bọn người của La Đinh nấp ở đó chĩa súng ra bắn. 

Vì là địa bàn của đối phương nên lợi thế cũng nghiêng về họ thoáng chốc người của Tuấn Chung Quốc cũng mất đi rất nhiều. 

Chỉ cần vào bên trong tìm ra tên đứng đầu sau đó nả một phát. Mọi chuyện chấm dứt.

Nhưng hiện tại có lẽ hơi khó khăn. Người của La Đinh rất đông. Vì một nửa người của Hồng Ngọc ở lại pháo đài nên số lượng đem đi vẫn không bằng của đối phương. 

Lợi thế của Tuấn Chung Quốc hiện tại chỉ có một. Chính là tấn công ngay căn cứ chính của người kia.

Vậy ra không ngờ chỉ năm năm mà người này đã tạo ra một thế lực cũng xem là rất mạnh đi. Tuấn Chung Quốc thán phục nhất chính là năm năm tên cầm đầu ẩn giấu rất tốt.

Phía trên ban công có một tên tâm nhắm thẳng ngay đầu Tuấn Chung Quốc chuẩn bị bóp cò thì phía dưới Thạc Trần nhìn ra nhanh tay rút ra con dao nhọn phi ngay cổ hắn. Cạnh hắn cũng có một tên bị Hoàng Thinh bắn ngay tim, rơi thẳng xuống lầu. 

Hoàng Thinh bắn súng rất giỏi, còn Thạc Trần khoản đó rất tệ nhưng tay dùng dao lại rất điêu luyện. Mà đó cũng chính là điều Nam Tuấn sợ, những lúc cãi nhau với Thạc Trần cậu sợ mảnh da thịt của mình sẽ bị lốc lúc nào không hay, dao...có lẽ đau hơn súng.

Khu vườn nhưng không khác gì cái rừng, chém chém giết giết gần nửa tiếng chỉ tiến vào hơn phân nửa .

Đến Tuấn Chung Quốc cũng phải rút súng ra tự vệ, khi cần thì đánh cận chiến lúc đó sẽ được Hoàng Thinh đằng xa hổ trợ.

Ngay lúc đang ra quyền không né kịp nên viên đạn sượt ngang bắp tay để lại vết rách rướm máu. Xé ngang tướt ra một mãnh vải dài buộc ngang nơi bị thương, hiện tại phải dùng súng rồi. 

Cảnh tượng máu đổ, giang hồ chém giết nhìn qua rất hung bạo đáng sợ nhưng biểu cảm của Tuấn Chung Quốc lẫn đàn em đều chẳng có cảm xúc.

Điều này thể hiện cho chuyện để có được thế lực ngày hôm nay Tuấn Chung Quốc đã phải dẫn đàn em đi nghinh chiến rất nhiều.

Không lâu sau có tiếng rầm vang lên, Tuấn Chung Quốc đạp cửa xông vào phòng khách. 

Phòng khách rất rộng không có nhiều đàn em Tuấn Chung Quốc bước vào nhìn nam nhân cùng phía sau có vài tên thuộc hạ khác. 

Thái độ kia rất bình tĩnh đi.

"Đã lâu không gặp anh trai"

Tuấn Chung Quốc tiến đến giữa căn phòng đứng nhìn La Đinh ngồi vắt chân trên sofa trên bục đá phía trước, ánh mắt băng lãnh khoảnh khắc nhìn thấy Tuấn Chung Quốc y như rằng sự băng lãnh ấy đã trở thành ngọn lửa nuôi nấng cừu hận bấy lâu nay. Đêm nay tất cả sẽ bộc phát.

"Gọi tôi bằng anh trai...không thấy kinh tởm à? "

Tuấn Chung Quốc đứng vững vàng nhìn thẳng vào con ngươi kia, Hoàng Thinh cùng đàn em ai nấy đã chĩa súng ngắm ngay La Đinh.

Nghe anh nói La Đinh bật cười, nhếch môi giễu cợt.

"Kinh tởm? Tôi còn nhiều thứ rất kinh tởm....."

"Cậu đừng nói nhiều. Không biết cậu xây dựng cái băng nhóm này làm gì còn dám đối đầu với tôi. Xem ra hôm nay tôi tìm đến cậu hẫng đã biết không còn đường sống rồi đi..."

"Không còn đường sống?...haha Tuấn Chung Quốc, ngày xưa anh đã diệt đi hai đường sống của tôi rồi, nhớ chứ. Mặc Sinh cha chúng ta rồi đến mẹ tôi.. "

Nói đến quá khứ La Đinh nắm chặt tay lại giận dữ nhìn bâng quơ. Đêm nay sau năm năm đứng trước gặp lại Tuấn Chung Quốc, hầu như bao nhiêu thống hận, đau khổ đều dồn về. Cậu thực phải rất kìm nén bản thân lại tiếp tục trừng mắt nhìn Tuấn Chung Quốc  .

"Mẹ cậu rõ ràng là tự tử không liên quan đến tôi.. "

"LÀ TẠI AI? Tuấn Chung Quốc tất cả đều do anh. Tuấn Sinh ông ấy gầy dựng nên Hồng Ngọc anh lại cướp đi, ngay đêm đó lợi dụng đứa con phản bội mà bị kẻ thù giết chết. Khi đó anh hẳn rất vui vì không cần xuống tay, anh còn khiến tôi không có danh phận trong nhà...và còn mẹ tôi.... "

La Đinh rống to giận dữ đến khi đề cập đến mẹ mình lại đau thương nói không ra. Mẹ cậu vì chuyện chồng mình bị giết, con của vợ lớn cướp hết gia tài thế lực nên bi thương đến uống thuốc độc tự tử. Bỏ lại mình cậu.

Cậu hận Tuấn Chung Quốc cướp đi mọi thứ, cướp đi khung trời xanh hạnh phúc của cậu.

Tuấn Chung Quốc nhìn người kia tức giận đến cánh mũi cũng phập phồng vì xúc cảm mãnh liệt, Tuấn Chung Quốc thích thú đả kích.

"Cậu hận tôi vì tôi cướp đi Hồng Ngọc phải không. Một tổ chức mà đáng lẽ người cha tốt bụng kia sẽ giao lại cho cậu. Hay là...cậu hận vì tôi mà mạng của bà mẹ cùng với người cha mà cậu tôn sùng như vị thánh đã mất, một gia đình hạnh phúc bị tan nát... "

Tuấn Chung Quốc vừa nói vừa khinh thường cười. 

Gia đình hạnh phúc! Nghe đến không biết lại đang ám chỉ ai. La Đinh hay Chung Quốc?

Lời Tuấn Chung Quốc nói ra như thế nhưng chính là chạm đến vết thương trong lòng La Đinh.. 

Nhưng có lẽ anh nói đúng.

Tuấn Sinh sau khi mang thêm một ả tình nhân và có thêm La Đinh ông vui sướng yêu thương cậu còn nói có thể sẽ giao lại Hồng Ngọc cho cậu. 

Nhưng tất cả chỉ là lời nói của một người đã khuất từ khi Tuấn Chung Quốc nảy sinh mâu thuẫn với ông ấy.

Tuấn Chung Quốc đã cướp đi mọi thứ của cậu. 

Con người hiện tại của cậu chính là do Tuấn Chung Quốc tạo nên. 

Cậu chính là không ngờ đứa con ruột có thể nhìn cha mình tắt thở mà vẫn hồn nhiên mảy may còn quá đáng cướp đi tổ chức của ông. 

Chính Tuấn Chung Quốc làm cậu biết được thế giới này còn có những điều rất tàn nhẫn. 

Mà đối với Tuấn Chung Quốc tàn nhẫn chính là sức mạnh. Những kẻ yếu thế không bao giờ có được.

"Không cần đôi co. Hôm nay tôi nhất định phải lấy được mạng của anh"

"Cậu có thể sao...? "

"Chung Quốc anh xem thường tôi rồi, bắt đầu nhìn lại ván cờ của chúng ta đi"

Tuấn Chung Quốc nghe lời kia không hiểu cho lắm đến khi nheo mắt nhìn đàn em phía sau của La Đinh tay lôi ai đó ra anh mới ngạc nhiên bị dọa đến tay cầm súng cũng sắp rơi.

"Trịnh Hạo Thạc....Hạo Thạc...sao em ấy ở đây"

La Đinh nhìn Trịnh Hạo Thạc bị xô xuống, cậu mở miệng cười khẩy cúi người xuống tay nắm tóc Trịnh Hạo Thạc nhìn Tuấn Chung Quốc đang còn bàng hoàng ở đó.

"Bất ngờ chứ? Hôm nay tôi muốn cho anh nếm mùi mất đi người mình yêu thương như thế nào...."

"La Đinh, cậu đừng làm bậy. "

"Không ngờ có ngày mình sẽ như thế nhỉ"

Tuấn Chung Quốc hoang mang tay nắm chặt súng, không ngờ Trịnh Hạo Thạc bị La Đinh bắt cóc còn lấy ra đe dọa mình. 

Tại sao chuyện này lại kéo thêm cậu ấy vào chứ. Tuấn Chung Quốc khổ sở răng nghiến chặt trách móc.

Trịnh Hạo Thạc, tôi xin lỗi...lúc nào cũng gây nguy hiểm cho em....

"Cậu rốt cuộc muốn gì? " - Tuấn Chung Quốc gằn giọng nhìn phía Trịnh Hạo Thạc đang bị trói nằm trên sàn nhà lạnh, ánh mắt chắc chắn rất sợ hãi...

"Đầu tiên, anh bỏ súng xuống đá nó về trước..."

Tuấn Chung Quốc nghe yêu cầu kia, không mấy ngạc nhiên tay chầm chậm đá khẩu súng về phía trước. 

La Đinh nhếch môi bước lại cầm khẩu súng lên ngắm nghía hàng tốt còn bật cười thỏa mãn.

"Tôi sẽ dùng chính khẩu súng này bắn anh đây. Trớ trêu nhỉ? Tuấn Chung Quốc tôi muốn chơi với anh một trò chơi. Chỉ cần đàn em phía sau anh làm chuyện dại dột tôi sẽ bắn chết cậu ta...."

"Được. Miễn cậu đừng làm hại Trịnh Hạo Thạc...tôi sẽ chơi với cậu.. "

La Đinh cười khẩy tay gỡ ra miếng vải buộc ngang miệng Trịnh Hạo Thạc còn mạnh bạo gỡ miếng dán vết thương trên má trái ra. Hình xăm bất ngờ lộ diện.

"Con của Trịnh gia. Kẻ giết cha tôi. Hôm nay có lẽ là cha làm con chịu rồi"

Khoảnh khắc hình xăm kia lộ diện dưới ánh đèn Tuấn Chung Quốc càng lo lắng cho cậu.
Nó sẽ nhắm vào Trịnh Hạo Thạc sao? 

Trịnh Hạo Thạc bị trói hai tay chân cũng thế nên chỉ nằm yên run sợ trên nền gạch miệng ngân ngân vài tiếng gọi tên Tuấn Chung Quốc. 

Tuấn Chung Quốc nhìn cảnh này, tim thắt lại, anh hận chính mình lại làm Trịnh Hạo Thạc nguy hiểm. Rơi vào trò chơi sinh tử này.

"Mang đứa nhỏ ra đây..."

Bất ngờ nghe La Đinh lớn giọng, tất cả mọi người trố mắt tim giật nảy nhìn áo đen tay bế đứa nhỏ.

"Thạc Quốc..."

Tuấn Chung Quốc lần đầu bị dọa thế này, cả hai người quan trọng với mình đều gặp nguy hiểm đều nằm trong tay kẻ thù.

"Sao? Thú vị không? "

"La Đinh, cậu rốt cuộc muốn gì. Muốn trả thù thì lấy mạng tôi là được, bọn họ vô tội... "

"Ở đây không có từ vô tội. Tuấn Chung Quốc anh đương nhiên phải chết, tôi còn muốn giết tất cả người nhà anh nhưng nghĩ lại tôi muốn cho anh chọn... ".

"Chọn...? Ý cậu là gì? "

"Tôi có một kim tiêm thuốc độc và cây súng của anh. Nếu anh chọn đứa nhỏ tôi sẽ bắn cậu ta, ngược lại nếu anh chọn cậu ta tôi sẽ tiêm thuốc cho đứa bé.... thế nào? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro