Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút hết đi! "

Tuấn Chung Quốc phất tay đuổi, đám thiếu niên xinh đẹp đứng dậy rời khỏi người anh.

Thấy anh chán ngán Mẫn Doãn Khởi bên cạnh không khỏi thắc mắc.

"Chung Quốc có phải lại không tốt, hay cậu thích sạch sẽ thanh tú hơn? "

"Không biết. Hiện tại nhìn bọn họ một chút cũng không có hứng...hàng có mới hay đặc sắc thế nào vẫn không khơi gợi một chút hứng thú. Cậu nghĩ xem là vì sao? "

Mẫn Doãn Khởi nhất thời đóng băng không biết nói gì. Theo phương diện tình cảm, trai trai hay trai gái Mẫn Doãn Khởi cậu một chút cũng không hiểu biết. Bất chợt cứng ngắt. 
Tuấn Chung Quốc biết nên chỉ hỏi bâng quơ, cầm rượu tu uống mãnh liệt.

"Hay là do cậu ta... "

Không muốn thừa nhận nhưng quả thực Trịnh Hạo Thạc có rất nhiều điểm anh thích thú. Đã qua một tuần không tìm đến cậu ấy cư nhiên thấy lạ lẫm. Nhìn bọn nam kỹ ở Lạc Giang lại thấy ngán ngẫm như nhìn cục mỡ, nhưng khi nhớ lại dáng vẻ yêu kiều kia gương mặt mới thả lỏng, thèm muốn.

Về gương mặt, không cần miêu tả, ấn tượng đầu tiên người ngoài nhìn Trịnh Hạo Thạc chính là "cậu ta giả gái chắc chắn không ai nhìn ra.... "
Điều đặc biệt Tuấn Chung Quốc thích nhất chính là đôi mắt xanh kiên nghị cùng giọng hát lưỡng tính kia. 
Rất đặc biệt. Quan trọng nhất là mùi vị cơ thể cực kì hòa hợp với Tuấn Chung Quốc, cũng có thể nó khiến anh điên cuồng day dứt đến tận giờ.

Quả là không thể nào quên nhanh như thế, lần đầu có nam nhân khiến anh trằn trọc suy nghĩ nhiều thế này.

Đặt ly rượu xuống, ngửa cổ nhìn lên trần nhà ngón tay còn day day thái dương mệt mõi. Mẫn Doãn Khởi không muốn làm phiền nhưng vẫn phải mở miệng báo cáo vài tin trong tổ chức.

" Chung Quốc. Chuyện Lim Bân.... "

"À...đã qua nhưng có vẻ hắn không cam tâm với số hàng ta yêu cầu thì phải..."

"Tôi cũng thấy thế, dù sao cũng nên thận trọng...có vẻ tai mắt của ông ta sẽ chuyển lên đây nhìn ngó.. "

Tuấn Chung Quốc không nghĩ nhiều mắt nhắm tịt, tay đã dời xuống gõ nhịp trên đầu gối thản nhiên trầm thấp.

"Ông ta không khác gì con chó già...hết thời rồi. Muốn ngắm đến Hồng Ngọc còn phải nhìn lại tổ chức của lão còn bao nhiêu mạng..."

Mẫn Doãn Khởi không biểu cảm. Tuấn Chung Quốc có không quan tâm đi nữa Mẫn Doãn Khởi cũng sẽ giúp anh canh chừng. Cho nên chuyện nhỏ nhặt này Tuấn Chung Quốc chính là không nhìn đến. 

Tâm tư hiện tại lại nghĩ đến một người. 
Một tuần trôi cậu ta làm gì, có phải đã bỏ đi theo ông bác kia không?

***

Trịnh Hạo Thạc đem túi thức ăn về nhà, làm một vài thao tác chế biến lát sau liền bày ra món ngon. 
Bình thường sẽ ăn cùng bác Ngô nhưng hiện tại chỉ có một mình.

Tuy hiện tại bắt buộc như thế nhưng ngày trước Trịnh Hạo Thạc đã có nhắc đến chuyện này, nếu bác Ngô nhớ thì cứ về ở với gia đình, nhưng bác Ngô chính là không nỡ để Trịnh Hạo Thạc sống một mình ở đây  mới cùng Trịnh Hạo Thạc sinh sống trong căn hộ này.

Ngày đó trong khi Trịnh Hạo Thạc bị Tuấn Chung Quốc cường bạo đến quên trời quên đất bác Ngô lo lắng điện không biết bao nhiêu lần hỏi cậu. Đến khi Trịnh Hạo Thạc mở điện thoại thấy, mới báo tin mình vẫn ổn, quả thực thế này là rất ổn rồi...vẫn còn mạng về nhà. 

Cậu không muốn bác Ngô già mà vẫn hao tâm tổn sức lo lắng cho cậu mãi, dù thế nào bác cũng có gia đình riêng...

Lúc đó cậu bảo mình vẫn ổn, Tuấn Chung Quốc hắn chỉ hù dọa thế thôi, hiện tại bảo bác cứ sống ở đó nếu rảnh cậu sẽ về thăm...nói rất nhiều bác Ngô mới đồng ý, dù sao Trịnh Hạo Thạc cũng đã lớn có thể tự chăm sóc cho bản thân.

Còn nhắc đến Tuấn Chung Quốc chính là một tuần nay yên ổn, không thấy anh ta hành động gì biến thái, lúc này Trịnh Hạo Thạc mới thực sự an tâm. Đã hai lần đau đớn ngất đi nam nhân kia chắc chắn sẽ chán bỏ đi tìm thứ vui khác.

Đem thức ăn thừa cất vào tủ lạnh, Trịnh Hạo Thạc thay áo ra ngoài. 
Quán cà phê kia cậu đã xin nghĩ việc, tuy tiếc nhưng thâm tâm chính là sợ tên kia. Nếu không may cậu nhịn không được lại mắng hắn ai biết được hắn sẽ bảo thuộc hạ phá quán thì sao.

Căn hộ cậu ở tầng năm nên muốn xuống liền vào thang máy.

"Ah. Trịnh Hạo Thạc à ,ra ngoài sao? "

"Vâng. Chào dì ! Mấy cái này của dì sao? "
Trịnh Hạo Thạc chỉ vào hai cái thùng dưới chân người phụ nữ lớn tuổi thắc mắc.

"À ừ. Thùng trái cây cũ dì chuyển nó lên nhà ấy mà"

"Nhưng nó nặng thế này, để con giúp dì một tay"

Cửa thang máy vừa mở Trịnh Hạo Thạc đã hai tay khiêng thùng trái cây theo sau người phụ nữ gần 50, người này thấy thế cũng cười thật tươi khen ngợi.

"Thằng bé này thật tốt bụng đi. Bây giờ rất hiêm người như con nga.. "

Trịnh Hạo Thạc cười trừ nhanh nhẹn bê hai thùng nặng đặt vào nhà người phụ nữ, cậu chào tạm biệt rồi lần nữa đi thang máy xuống. 
Mọi người trong khu này đều rất thích Trịnh Hạo Thạc cậu vừa hiền lành lại tốt bụng. Bản tính thân thiện tuy có chút nhút nhát nhưng lại rất dễ hòa hợp. Có điều ai cũng lo lắng cho cậu, nếu tốt thế này chắc chắn ra ngoài sẽ dễ bị lừa gạt có khi lại hay gặp bọn xấu cũng nên.

Trịnh Hạo Thạc bước ra ngoài, lần này phải tìm được quán cà phê hay phòng trà nào đó, có thế nào thì được hát chính là niềm say mê khao khát của cậu. Được cất tiếng hát chẳng khác gì khẳng định mình còn sống.

Khu chung cư cậu ở nằm trên con phố nhỏ nên con đường không mấy nhộn nhịp như trung tâm thành phố, đứng ven đường cậu định bắt taxi đến.

Xe rất ít định đi bộ ra khỏi con phố thêm một chút Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc nhìn chiếc xe hơi đen sáng bóng đậu ngay trước cậu. 
Định dịch sang thì cửa mở, nhìn người bước ra Trịnh Hạo Thạc ước mình mặt mỏng một chút bỏ chạy thì tốt rồi. 
Nhìn mái tóc vàng kia, đúng rồi mái tóc tuy đẹp nhưng cậu ám ảnh, nó đang từ từ tiến lại hướng mình.

"Định bỏ chạy! "

Trịnh Hạo Thạc hiện tại nổi sợ ập đến định xoay bước thì bị anh ta nắm lấy cổ tay kéo lại.

"Sao thế. Vừa gặp tôi đã trốn.. "

"Anh...anh muốn gì? "

Nhìn biểu hiện kia Tuấn Chung Quốc nhếch môi cười châm biếm. 
Bức áp người này đến khiến cậu ta gặp anh như gặp quỷ, sợ hãi không thôi. Bất quá làm anh rất hứng thú .

Có một người sợ mình như thế bản thân sẽ nảy ra thích thú muốn trêu đùa. Tuấn Chung Quốc chính là loại người đó, anh muốn ai khóc họ phải khóc. Nếu cũng đầu bản thân chỉ muốn vươn tay bóp cổ họ bắt họ khóc.

"Tôi đã nói khi nào chán tôi sẽ buông tha...hiện tại vẫn chưa"
Bốn từ cuối Tuấn Chung Quốc cố ý ghé sát tai Trịnh Hạo Thạc mờ ám nói thổi ra làn khí áp bức nặng nề.

Trịnh Hạo Thạc cố gắng vùng tay ra nhưng người này vững chãi lực đạo mạnh mẽ áp lấy, thật may giờ này ít người qua lại.

"Anh thực sự muốn gì. Anh cưỡng hiếp tôi hai lần vẫn chưa đủ sao? 
Tôi có gì để anh hứng thú chứ? "

Tuấn Chung Quốc bật cười nhìn xung quanh lại nhíu mi nói

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Hôm nay chỉ là tôi muốn nghe cậu hát, mau đến quán cà phê nọ hát tôi nghe.. "

"Anh đừng mơ. Tôi không muốn hát cho loại người hèn hạ như anh... "
Trịnh Hạo Thạc ấy thế lại tức giận. Người như anh ta có hứng thú nghe nhạc sao, anh ta thưởng thức hay chính là muốn nhục mạ cậu, Trịnh Hạo Thạc lần nữa cố gắng vùng vẫy.

"Cậu nói ai hèn hạ...tôi là người để cho cậu mắng thì mắng sao? "

"Đúng. Anh không những hèn hạ còn bỉ ổi biến thái...muốn nghe tôi hát đừng có mơ, cả đời tôi cũng không muốn gặp nói chi là hát cho anh nghe... "

Trịnh Hạo Thạc thực sự tức thẹn đến mờ đi lí trí nhớ lại hai lần bị cường bạo cậu chỉ muốn văng tục mắng nhiếc trút giận Tuấn Chung Quốc. Mà Tuấn Chung Quốc sống hai mươi mấy năm mới có người mắng anh nhiều lần như thế, còn gì là ông trùm Hồng Ngọc nữa. Lần này anh thực sự khó bỏ qua. Nhìn miệng cậu nhấp mở mắng chửi Tuấn Chung Quốc như muốn ngấu nghiến nuốt nó vào bụng nhưng khi mắt di chuyển lên má trái lại nhíu mày nhìn miếng dán trắng kia bèn đưa tay lên tò mò chạm.

"Anh làm gì vậy, đừng đụng vào tôi.. "
Trịnh Hạo Thạc thấy thực sự nguy hiểm hất tay anh ta ra. Lúc này Tuấn Chung Quốc càng thêm nghi ngờ.

"Tại sao che lại, bị thương hay sẹo...tôi muốn xem.... "

"Anh"

Tuấn Chung Quốc nói là làm ngay tay vung lên một lực gỡ thẳng miếng dán hình vuông kia, nhìn lên má trái mới bị làm cho hoảng hốt.

"Cậu là thành viên của họ Trịnh? "

Trịnh Hạo Thạc lần này thực sự thấy nguy hiểm định tìm đường thoát đã bị Tuấn Chung Quốc một tay mạnh bạo nhét vào xe.

"Anh muốn làm gì?  Thả tôi xuống, thả tôi xuống.. .."

"Tôi đã nghĩ giết chết cậu ngay liền mất vui, hiện tại đã có lí do để hành hạ cậu sống không bằng chết... "

Nghe lời Tuấn Chung Quốc nói xong tai liền không thu vào được gì. Trịnh Hạo Thạc ngồi ngây ra như chết, chân tựa hồ mềm nhũn, bàn tay vẫn duy trì che bên mặt. Tuấn Chung Quốc nhìn sang nhếch môi cười. 
Nụ cười này biểu hiện cho việc trò chơi mới thực sự bắt đầu. 
Hiện tại anh chính thức mới tự nhận mình là ác ma.

Xe rẻ vào biệt thự lớn, Tuấn Chung Quốc chân dài bước xuống, không thương tiếc nắm Trịnh Hạo Thạc lôi thẳng lên phòng. Trịnh Hạo Thạc giãy giụa chân đá đạp tứ tung nhưng một quyền cũng không trúng Tuấn Chung Quốc càng khiến anh tức giận trực tiếp xô cậu vào phòng khóa cửa lại.

"Anh muốn gì? Thả tôi về, thả tôi về..."

Lần này thực sự nguy hiểm đến tính mạng, người này cũng đã biết cậu là con của họ Trịnh phải hay không sẽ rút súng bắn cậu.

"Cậu chính là con của Trịnh Hưng phải không? Haha...vậy cậu có biết ngày xưa chính ông ta đã làm gì không? "

Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ lắc đầu, vừa nãy bị La Vũ bạo lực ném hiện tại chân cũng ẩn ẩn đau đứng cũng khó khăn.

"Thật sao. Trịnh Hưng ông ta ngày xưa chỉ nghĩ đến làm sao để bành trướng thế lực đe dọa bao nhiêu tổ chức khác, trong đó có cả cha tôi cậu biết không?.....Trịnh Hưng một dao ghim thẳng vào bụng ông ta, mất máu đến chết...thấy kịch tính không?."

Trịnh Hạo Thạc tay nắm lại trên sàn nhà nhìn Tuấn Chung Quốc cười đến ghê rợn. Nghe anh ta nói cậu vừa hốt hoảng ,cậu biết cha cậu đắc tội nhiều người nhưng xui xẻo lại dính đến người trước mặt hiện tại người gánh chịu lại là cậu. Càng nghĩ càng hận.

"Tôi...tôi nhưng dù sao..ông ấy cũng đã chết...Trịnh gia không phải đã sụp đổ sao. Anh...anh không cần oán hận nữa... "

Trịnh Hạo Thạc run rẩy nói, lúc sau không thấy Tuấn Chung Quốc trả lời ngước mặt lên chính là gương mặt của anh ta sát bên, cậu bị dọa tựa hồ tim đến ngừng đập.

"Ai nói cậu tôi oán hận...tôi cũng không quan tâm....chuyện cha tôi bị sát hại đang lẽ tôi không biết nên hận hay nên cảm ơn cha cậu đây.. "

Lời này của Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc thực sự không hiểu. Tại sao anh ta nói như thế nhưng dù ra sao hiện tại Trịnh Hạo Thạc cậu đang gặp nguy hiểm. 
Tuấn Chung Quốc thấy Trịnh Hạo Thạc gục mặt né tránh, làm ra bộ dạng chán ghét anh vươn tay bóp cằm cậu khiến cậu vừa vặn vẹo đau đớn vừa phải đối mặt ánh mắt sát khí kia.

"Bây giờ cậu nghe cho kỹ. Hiện tại tôi đã có lí do bắt cậu ở đây. Trói buộc, hãm hiếp hay cưỡng bức cậu, tôi đều có quyền. Nếu phật ý thậm chí tôi sẽ giết cậu....nghe rõ chưa...bảo bối... "

Hai từ cuối cố ý thầm thì như rót mật vào tai, Trịnh Hạo Thạc gương mặt vẫn vặn vẹo cơ hồ cằm sắp gãy mất. Lúc này Tuấn Chung Quốc mới buông tay ra nhếch môi nham hiểm. Gương mặt rất đáng sợ, ác ma hay xã hội đen nhất thời không phân biẹt rõ, duy ánh mắt kia chẳng khác nào của một con sói đang dồn con mồi vào đường cùng.

"Hiện tại tôi muốn phát tiết, bước đầu làm tôi hài lòng có khi tôi sẽ đối tốt.. "
Tuấn Chung Quốc phong trần vừa nói vừa nới cravat ra, bộ dáng cao lớn rất đẹp song song cùng nét kiêu ngạo nhưng mọi động tác kia cơ hồ làm cho Trịnh Hạo Thạc sợ hãi.

Thấy Tuấn Chung Quốc bắt đầu cởi áo khoác ném xuống, Trịnh Hạo Thạc mới lùi về sau hai chân co rụp. Có chết cậu cũng không muốn bị người này vũ nhục lần nữa, tại sao chuyện ác cha cậu làm hậu quả gánh chịu lại là cậu, cậu không cam tâm. 
Cậu hận Trịnh Hưng.

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, hai chân tê rần, cằm ẩn đau nhưng vẫn cố sức quên đi nhích người đứng lên muốn thoát ra ngoài. 
Thấy con mồi bị dọa đến chạy trốn Tuấn Chung Quốc tiến lên nắm cố tay một lực mạnh kéo về hướng giường lớn đè đầu cậu xuống.

"Đừng có làm tôi nổi điên. Cậu nên biết tôi là người rất thích bạo lực mà... "

Vừa nói Tuấn Chung Quốc tay di chuyển xuống thắt lưng Trịnh Hạo Thạc muốn kéo quần xuống.

"Không. Không muốn, thả tôi ra....chuyện đó không liên quan đến tôi. Anh thả tôi ra... "

"Ồn ào! "
Cảm thán hai từ, Tuấn Chung Quốc nâng người Trịnh Hạo Thạc lên ném thẳng lên giường, thân thể theo đó áp xuống kèm chặt hai bên người cậu.

"Tôi không ngờ, vẫn là bộ dạng này nhưng lại làm tôi thích đến như thế. Đã lên giường với tôi hai lần rồi, còn sợ gì sao? "

Trịnh Hạo Thạc ra sức vùng vẫy...mặt vừa tức vừa sợ đến đỏ ửng. Tuấn Chung Quốc kéo quần cậu xuống tay cong lại vén vạt áo lên cao miệng vân vê nụ hoa trên lồng ngực.

"Ưm. Dừng lại...xin anh dừng lại...đừng. Dừng lại cho tôi... "

"Chưa gì đã rên rĩ to như thế....vẫn là bộ dáng dâm đãng... "

Trịnh Hạo Thạc bị anh ta nói những lời kia tay siết chặt ga giường, thân thể vẫn ưỡn ẹo lắc lư né tránh. 
Nổi nhục này cậu biết tiêu trừ thế nào đây. Thấy bàn tay kia bắt đầu tiến xuống hạ thân ngón tay còn vẽ vòng ngoài huyệt khẩu Trịnh Hạo Thạc thực sự hoảng sợ, cong người. Cậu không muốn bị người này vũ nhục nữa, cậu không muốn.

"Anh...là tên biến thái, hạ lưu. Dừng lại cho tôi. ..."
Tuấn Chung Quốc vẫn không dừng lại mà đâm thẳng ngón tay vào cúc huyệt còn khuấy động bên trong. Trịnh Hạo Thạc thực sự không chịu nổi sợ hãi hét to mắng thẳng Tuấn Chung Quốc.

"TUẤN CHUNG QUỐC....anh là tên biến thái thích chơi mông đàn ông. Đồ đê hèn...cái gì mà ông trùm Hồng Ngọc....tôi ghê tởm...phi"

"Chát"

Tuấn Chung Quốc  bị người nọ mắng đến trợn mắt nhìn, tay vươn lên giáng cho cậu một cái tát không nhẹ. Trịnh Hạo Thạc cơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh trong khoang miệng, mặt bị đánh nghiêng hẳn xuống đệm. Ấy vậy chọc tức hắn lại khiến cậu hài lòng. Mặt không cử động nhưng môi vẫn gượng mở nói tiếp.

"Sao? Bị tôi nói trúng. Tên bại hoại như anh mà cũng thay cha anh đứng đầu tổ chức. Nực cười"

Lần này kì thực đã chạm đến dây thần kinh bộc phát của Tuấn Chung Quốc. Mặt đen lên mày nheo lại, Tuấn Chung Quốc tức giận đến có thể truyền ra khí lực làm thời gian ngưng lại. 

Anh nhếch môi nện thẳng một quyền xuống bụng Trịnh Hạo Thạc làm cậu co người lại đau đớn, mặt mày lại đau đỏ từng đợt.

"Dám mắng tôi. Cho cậu dám mắng tôi"
Không dừng lại Tuấn Chung Quốc vẫn giáng xuống từng đấm, Trịnh Hạo Thạc hít lấy cổ khí lạnh, miệng muốn chửi tiếp nhưng nhất thời không hé được, cơ mặt duy chỉ biểu lộ nổi đau vừa nhận phải.

Tuấn Chung Quốc chính là người đặt tôn nghiêm lên trên nhất. Anh là xã hội đen là người đứng đầu tổ chức tội phạm, tuyệt không cho phép có người hạ nhục anh như thế. Một tiếng nhắc đến cha anh Tuấn Chung Quốc càng thêm phẫn nộ..

"Sao? Mắng nữa đi....không mắng nữa đi. Trịnh Hạo Thạc tôi nói cho cậu biết,, việc đứng đầu Hồng Ngọc không phải cha tôi giao phó mà chính là một tay tôi cướp của ông ta đấy...thế nào? "

Anh ta nói gì thế? Trịnh Hạo Thạc mơ hồ tiếng được tiếng không, hoàn toàn không hiểu. Bây giờ chỉ có cơn đau quặn từ bụng truyền lên, vẫn bộ dáng co ro nghiêng đầu xuống đệm chịu đựng Trịnh Hạo Thạc đau như muốn ngất đi.

Một người bạo lực, tàn nhẫn. 
Một người tuy yếu đuối lại cứng đầu. 
Cậu rõ ràng không muốn chạm đến Tuấn Chung Quốc nhưng tính khí của mình mỗi lần bộc phát chính là chọc cho Tuấn Chung Quốc tức điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro