Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc trầm tư, ngồi trên bàn làm việc nhìn xuống giường lớn có thân ảnh yếu ớt đang nhắm chặt mắt.

Trịnh Hạo Thạc làm anh phải chủ động bắt ép cậu lên giường, chuyện này nhất thời làm La Vũ phải suy nghĩ nhiều.

Chỉ thế thôi trong mắt anh cùng thuộc hạ biết Trịnh Hạo Thạc đã trở nên đặc biệt rồi.

Giọng hát, cử chỉ, bản tính quyết liệt cùng cơ thể mẫn cảm xinh đẹp những thứ này mấy ngày qua đeo bám Tuấn Chung Quốc khiến anh một chốc phiền não. Vậy để rõ ràng hơn không bằng đùa người này đến khi chán thì thôi, lúc đó dù là Trịnh Hạo Thạc cũng sẽ giống như đồ vật anh từng chơi xong rồi không màng đến. Tư vị theo đó cũng lãng quên.

Nhắc đến tư vị Tuấn Chung Quốc nhíu mày thân di chuyển sải bước đên cạnh giường lớn nhìn vào Trịnh Hạo Thạc.

Ngày hôm qua vẫn thế. Một mực vùng vãy, bộ dáng không cam chịu, ánh mắt trừng như bốc hỏa, nổi chán ghét mà anh có thể cảm nhận rõ...Tuấn Chung Quốc thực không hiểu, đến cả tiền cũng không cần thì người này làm ra bộ mặt đó chính là vì cái gì. Cũng đâu phải con gái một mực bảo vệ trinh tiết.

Tôn nghiêm!

Nhắc đến từ này, Tuấn Chung Quốc nheo mày. Thế giới này chỉ có những người có mặt mũi tiếng nói cùng giàu có mới quan trọng tôn nghiêm mà điển hình chính là Trịnh Hạo Thạc, còn loại người bình thường như Trịnh Hạo Thạc không phải đều giống kẻ khác vứt bỏ bản thân để có tiền hay sao.

Muốn làm rõ việc này, hôm qua Tuấn Chung Quốc một lần nữa cường bạo Trịnh Hạo Thạc đem tiền ra dụ dổ hòng muốn phá vỡ bộ mặt la hét không cam tâm như kẻ bị hại kia, cuối cùng nhận được nhiều nhất cũng chỉ là tiếng rên đứt quảng thống khổ.
Giống như một chú thỏ có răng nanh.

Ga giường trắng tinh đã được thay mới, Tuấn Chung Quốc vén chăn lên thấy hạ thân người này trở lại sạch sẽ duy chỉ có nơi tư mật kia sưng đỏ nhìn qua biết được làm tình bạo lực thế nào. Chuyển ánh mắt lên trên gương mặt Trịnh Hạo Thạc má bên phải vẫn còn ửng hồng vì bị anh tát, ai bảo cậu ta cứng đầu...Tuấn Chung Quốc nhếch môi.

Nhìn sang má trái lại nhíu mi bởi vật kia.
Bị thương?

Nhìn miếng dán trắng bên má gần tai Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc thắc mắc nhớ lại lần đầu người này giả gái đã không gặp hiện tại hai ngày nay đều thấy.

Hiếu kì tay vươn lên nhưng chưa kịp chạm đến đã thấy mi mắt người nọ nhẹ mở.

"Um..."

Trịnh Hạo Thạc ê ẩm, thấy bản thân không khác gì như vừa bị xe lu cán qua, toàn thân đều đau nhức.

Ngón tay tựa hồ nhấc không nổi, vừa mở mắt ra ánh sáng có hơi chói đến khi định thần lại thì thấy ác ma bên cạnh nhếch môi.

"Anh..."

Muốn xoay người trốn phía dưới lập tức như nhận lệnh truyền lên tận não nổi đau đớn của tối hôm qua, Trịnh Hạo Thạc nhăn mày nhưng vẫn cố gắng dịch chuyển. Càng sinh ra hoảng sợ tột cùng người bên cạnh.

"Rất đau?. Vẫn còn cơ hội mở mắt thì mạng cũng lớn...? "

Vừa mở miệng đã nghe người này châm biếm, Trịnh Hạo Thạc liếc xéo gồng tay nắm chặt lại.

"Anh thực sự muốn gì? Anh đùa thế này chưa đủ sao? "

Nhìn xem nhe nanh rồi kìa...

Cố gắng điều chỉnh nói chuyện cho ma vương kia hiểu, giọng nói phát ra cư nhiên khàn đặc.

Tuấn Chung Quốc trừng mắt, quả thực chưa đủ.

"Tôi chỉ muốn cậu làm bạn giường cho tôi thôi... "

"Anh...hạ tiện. Anh cũng không phải thiên đế muốn gì được đó...sao có thể bỉ ổi bức ép người khác vô cớ như thế..."

"Tôi rõ ràng có cho cậu tiền. Nhưng vì cậu không muốn, nói xem cậu hiện tại muốn gì tôi sẽ cung phụng... "

"Câm miệng. Tôi không cần tiền, hiện tại chính là anh thả tôi về, cả hai xem như chưa có chuyện gì tôi sẽ không báo cảnh sát bắt anh... "

Như thế Trịnh Hạo Thạc là quá nhượng bộ cho anh ta lắm rồi, huống hồ cậu biết người này thân phận thế nào, duy chỉ mong anh ta nhất thời hồ đồ mới làm ra loại chuyện này thôi.

Mà nghe đến đây Tuấn Chung Quốc bật cười lớn, tay lôi ra điếu thuốc nhàn hạ châm hút, y như vừa xem kịch xong.

"Đáng tiếc, bây giờ bảo tôi xem như chưa có chuyện gì thì không được, phải chính là có chuyện gì đó tôi mới hứng thú chứ....làm tình nhân tôi không sướng sao"

Cố ý phun ra làn khói trên mặt Trịnh Hạo Thạc làm cậu ho vài tiếng, lúc này Trịnh Hạo Thạc tức giận ai kia vô lí liền nhắm mắt chịu đựng ngồi dậy.

"Anh sao có thể đê tiện ngang ngược như thế...."

Vừa bật dậy hạ thân như trúng sét đau đến khiến Trịnh Hạo Thạc nhăn mày mơ hồ đến rơi lệ. Mà vẻ mặt này càng làm cho Tuấn Chung Quốc thích thú ngồi ngắm.

Ngày qua công việc quá nhiều rồi, vậy hôm nay liền tìm trò chơi mới vậy...Tuấn Chung Quốc vừa nghĩ môi đã nhếch đường cong, nhìn biểu hiện kia Trịnh Hạo Thạc dâng thêm tầng lo sợ cố chống tay đứng lên.

Thực sự vẫn còn rất đau, không chừng nơi kia đã rách rồi đi, Trịnh Hạo Thạc nén chặt tâm tình cùng tủi nhục mũi chân chạm nền gạch mà không có dũng cảm bước đi.

Tuấn Chung Quốc nhìn bộ dạng chật vật kia cũng không muốn đoái hoài tay dụi đầu thuốc khoác lên áo ngoài chân trực tiếp bước ra khỏi phòng.

Lúc này như được buông tha Trịnh Hạo Thạc thở một hơi nhẹ nhõm bắt đầu đi kiếm quần áo kết hợp nhìn quanh đây là nơi nào.

Không phải căn phòng hôm nọ nhưng xung quanh đều rộng lớn xa hoa, Trịnh Hạo Thạc nghĩ người này thích vung tiền cho một đêm.

Lếch thân thể vào phòng tắm muốn cọ rửa nhưng nhận ra lúc tỉnh dậy dưới thân hoàn toàn sạch sẽ không như ngày hôm đó tỉnh dậy nhìn xuống đập vào mắt là vết máu dâm dịch ghê tởm. Tuy hôm nay rất đau nhưng đỡ phải tẩy rửa Trịnh Hạo Thạc nhanh tay thay quần áo cố gắng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, suốt đoạn đường chính là thắc mắc qua hôm nay mọi chuyện đã ổn chưa. Anh ta đã buông tha cậu chưa.

Tuấn Chung Quốc lái xe rời khỏi biệt thự nhất thời không biết bản thân nghĩ gì lại để một người qua đêm còn ngay trong phòng anh, nhưng nghĩ đến người kia là Trịnh Hạo Thạc anh thích thú môi liền nhếch lên tay cầm vôlăng lái thẳng đến Lạc Giang...là quán bar nhưng trên tầng cao nhất vẫn có phòng trống dành riêng cho tổ chức cậu bàn chuyện làm ăn.

Bước thẳng vào phòng tùy tiện ngồi trên sofa để đàn em rót rượu Tuấn Chung Quốc nhìn sang Mãn Doãn Khởi ra hiệu. Lúc này Mẫn Doãn Khởi mới bắt đầu báo cáo vài chuyện.

"À anh Tuấn. Ngày mai thì Hoàng Thinh sẽ về. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi. Còn chuyện ông trùm Lim Bân trưa nay lão sẽ chuyển hàng sang cho chúng ta làm quà cảm ơn...."

Tuấn Chung Quốc nghe hiểu gật đầu một cái .

Lại thấy bàn xong công việc liền nhàm chán. Mà lúc này Mãn Doãn Khởi sẽ bảo quản lí Lạc Giang gọi người lên phục vụ Tuấn Chung Quốc nhưng riêng mấy ngày nay thì không cần đến. Có lẽ ai cũng nhìn ra Tuấn Chung Quốc đã có đồ chơi mới....

"Tại Hưởng hiện tại rảnh không? "

"À. Hiện tại thì không. Xin lỗi tôi đang bận mua sắm... "

"Tình nhân? "

"Không phải. Cũng chỉ là bạn bè tạp nham đòi tôi mua quà thôi, cậu đừng đón mò... "

"Haha. Cậu hào phóng lắm. Mấy cô gái bên cạnh muốn lên giường với cậu cậu không muốn thì thôi lại còn chở bọn họ đi mua sắm...không phải quá phí tiền sao? "

"Anh đừng nói bậy. Chỉ là chút ít..."

"Ah. Đúng rồi, thiếu gia Tại Hưởng chúng ta là hoàng tử tốt bụng chân chính thân thiện cơ mà...vậy chơi vui vẻ tôi cúp máy đây"

Kim Tại Hưởng nhíu mày nhét điện thoại lại vào túi thắc mắc hôm nay tổ chức Tuấn Chung Quốc có phải gặp lợi gì không, cư nhiên hôm nay thích đùa với cậu.

"Tại Hưởng à....nhìn xem cái váy này em mặc thế nào? "

"À. Ngọc Vy mặc cái gì cũng đẹp...mà nhanh đi anh còn bận về côngty nữa... "

"Anh"

Cô gái này là một trong đám bạn của Kim Tại Hưởng, cực kì say mê anh.

Mà nghe Kim Tại Hưởng vừa nói thế Ngọc Vy phồng má vờ giận dỗi.

"Được rồi, nhưng chờ em thử cái khác đã... "

Nói rồi Ngọc Vy nhìn một lượt chân đi tìm thêm quần áo lựa chọn. Tay đang cầm váy xem nhãn hiệu cô nheo mắt nhìn tên lao công đang lau chùi sàn phía góc lối thoát hiểm, chân liền dậm giày cao gót bước đến.

"Ây cha. Có chổ nào là không thấy cậu làm không hả. Từ phục vụ đến lau dọn xem ra rất nghèo phải không... "

Phác Chí Mẫn cầm giẻ lau nghe giọng nói chua ngoa kia cũng đoán ra là cô gái hất rượu vào cậu hôm nọ, vì thế đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Cậu bị điếc à? "

Trợn mắt nhìn bàn chân kia đá ngã thùng nước bẩn, cái này cậu vừa lau sạch hiện tại lại bị cô ta làm bẩn ra cả mảng lớn, Phắc Chí Mẫn khó tin nhìn lên có chút ủy khuất.

"Cô làm gì vậy? "

"Sá cứ tưởng điếc lại còn câm chứ? Thứ nghèo hèn dám mơ cao... "

Ngọc Vy cao hứng khoanh tay làm dáng còn chỉ chỉ vào mặt Phác Chí Mẫn mắng nhiếc. Ngày hôm đó không phải do cậu Kim Tại Hưởng mới bỏ về sao nên hôm nay liền trút giận.

Còn nghĩ làm vậy Phác Chí Mẫn sẽ đứng dậy phản kháng hay ra tay với cô lúc đó Ngọc Vy dự sẽ kêu Kim Tại Hưởng lại cứu cho anh ấy thấy bộ mặt thật này, cuối cùng không như cô nghĩ Phác Chí Mẫn chỉ một mực cúi đầu tay chân khẩn trương lau dọn.

Chả vui Ngọc Vy cảm thán, tay cầm quần áo bước đi thay, môi còn nhếch cười giễu cợt.

Kim Tại Hưởng ngồi trên sofa phía bên khu mua sắm quần áo sang trọng vắt chân nhìn đồng hồ lại nhíu mày, thấy Ngọc Vy đi ra chân liền bước lại.

"Xong chưa, anh còn có việc... "

"Anh thật là, lâu như thế mới đi chơi cùng em lại cứ hối thúc..."

"Chúng ta cũng không phải tình nhân, em khó chịu cái gì... "

"Anh... " - Ngọc Vy nũng nịu giậm gót chân trên nền gạch tay lắc lư ôm cánh tay Kim Tại Hưởng chu môi kì kèo. Mà một cảnh này Phác Chí Mẫn đằng xa đều thu vào mắt.

Đầu lại cúi xuống không dám nhìn cậu biết Kim Tại Hưởng là đại thiếu gia giàu có bạn gái đương nhiên cũng là tiểu thư xinh đẹp nhưng cậu có chút thương xót, Ngọc Vy cô ta đẹp thật nhưng tính tình không hề tốt, nếu được cậu mong muốn Kim Tại Hưởng sẽ có người vợ hiền lành, phẩm chất đạo đức tốt một chút.

Điệu bộ này Ngọc Vy chính là muốn cho Phác Chí Mẫn thấy, nhìn qua vẫn thấy cậu lom khom lau sàn cô liền hướng Kim Tại Hưởng chỉ chỉ.

"Kim Tại Hưởng anh xem, cái tên đang vệ sinh kia là kẻ phục vụ quán bar hôm nọ đó....vừa dơ bẩn lại biến thái... "

Kim Tại Hưởng nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay thấy thân ảnh mặc đồng phục vệ sinh đang lau dọn.

"Biến thái...sao em biết... "

"Thì...lúc nãy em thay đồ hắn cố ý nhìn lén em đấy, anh xem có biến thái không.... "

Kim Tại Hưởng nghe cô ta nói mắt đảo một vòng tìm kiếm dãy phòng thay đồ rồi lại nhìn sang gương mặt Ngọc Vy.

Phòng thay đồ ở khu trung tâm này vừa cao lại an toàn, trừ khi Ngọc Vy cô ấy thay đồ không khóa cửa thì lời kia còn tin được, Kim Tại Hưởng anh biết Ngọc Vy là tiểu thư đanh đá lại không hề để mắt những người tựa như Phác Chí Mẫn...

Anh quả thực biết cách đối nhân nhưng đâu đó vẫn lẫn sự kiêu ngạo, cũng không muốn bắt bẻ Ngọc Vy chỉ khinh thường một chút thản nhiên nói.

"Được rồi. Về thôi.. "

Lúc này Ngọc Vy thấy biểu cảm Kim Tại Hưởng chợt nghiêm túc mới im lặng theo anh.

"Khoan đã.. "

Ngọc Vy đi được vài bước nhìn sang bên kia lại nắm tay Kim Tại Hưởng kéo lại.

"Anh xem...khu bên kia vẫn còn đang xây dựng thì phải...phía trên đầy bảng hiệu....hình như họ định trưng bày trang sức đấy.. "

Nói đến đây hai mắt cô ta lóe sáng lực đạo đâu ra kéo tay Kim Tại Hưởng bước vào hiếu kì.

Khu nhỏ bên đây người ta vẫn chưa dọn dẹp xong chỉ mới sắp xếp lại vài tủ kính mà phía trên lại treo đầy ô vuông hộp bảng hiệu to lớn lủng lẳng, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.

Ngọc Vy thấy phía trong có bày một bảng lớn in hình nhãn hiệu cô thích liền như bị thôi miên đi vào bỏ lại Kim Tại Hưởng vẫn đang tức giận.

"Nếu em cứ thế. Anh về trước... "

"TẠI HƯỞNG TRÁNH RA.. "

Một lực đạo ở đâu mạnh mẽ ập tới Kim Tại Hưởng bị đẩy té nhào qua một bên, nhìn lại nơi anh đang đứng liền bị dọa cho thất thần. Tấm bảng hiệu hình hộp ngay trên rớt xuống đè trên người....hình như là người dọn dẹp lúc nãy...

"Này cậu không sao chứ....Ngọc Vy mau gọi cấp cứu... "

"Tại Hưởng...anh...anh... "
Phác Chí Mẫn yếu ớt mơ hồ nhìn Kim Tại Hưởng trước mặt ngày càng nhạt nhòa, thấy anh lo lắng rất muốn nắm tay anh nhưng hình như mắt kính bị vỡ rồi...mọi thứ cứ thế nhòa đi...rồi đen sậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro