chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại quên mua kem che. 

Trịnh  Hạo Thạc rầu rĩ cảm thán, rửa sạch mặt mày dùng khăn bông lau đi, lấy trong ngăn kéo ra miếng dán màu trắng hình vuông quen thuộc gỡ ra dán lên má trái trên mặt. 

Lại nhớ đến ngày hôm đó liền bất an, không biết lúc cậu ngất đi hắn có biết được bí mật này. Đưa tay lên sờ má trái lần nữa Trịnh Hạo Thạc ngẫm ngẫm, nếu hắn biết cậu là người còn sót lại trong họ Trịnh ngày xưa có lẽ hắn sẽ giết cậu. 

Hoặc đơn thuần chỉ làm nhục cậu.

Tuy họ Trịnh rất nhiều kẻ thù nhưng hiện tại kẻ yếu ớt như cậu cũng không đến nổi khiến bọn họ hứng thú đi.

Lấy điện thoại ra xem giờ, Trịnh Hạo Thạc vội thay quần áo bước đến quán càphê nhỏ trong thành phố. 

Định xin nghỉ hôm nay nhưng ông chủ lại gọi điện bảo cậu đến hát, mọi người muốn nghe cậu hát. 

Đương nhiên nếu có người yêu thích cậu hát, Trịnh Hạo Thạc cậu sẽ vui vẻ đến phục vụ. 

Bước lên sân khấu lần nữa cậu bị làm cho giật mình. 

Người trong quán chỉ toàn nam nhân đàn ông, người nào cũng mặt mày dữ tợn, xăm trổ, vết sẹo đầy mình, cách ăn mặt nói lên thân phận khó chạm. 

Cậu có chút hốt hoảng nhìn đến người đàn ông giữa quán. 

Mái tóc nâu vàng, âu phục đen, hai ngón tay có hình xăm kẹp điếu thuốc gõ gõ trên bàn, thân dựa vào ghế sau vẻ mặt chờ mong. 
Nhìn ông chủ lại thấy ông mĩm cười nhếch hai vai thản nhiên Trịnh Hạo Thạc trấn tĩnh lại bản thân ra hiệu phát nhạc.

Thế mạnh của Trịnh Hạo Thạc là hát giọng nữ, nên bản nhạc hôm nay nếu không nhìn người hát nó thì người khác sẽ hiểu lầm là nữ ca sĩ biểu diễn. 

Điều này không mới mẻ nhưng đối với Tuấn Chung Quốc lại chính là điều anh thích thú. 
Nhớ lại cơ thể mẫn cảm tối hôm đó nằm dưới thân anh rên rĩ, ánh mắt lại kiên nghị một mực trừng anh như muốn ăn tươi nuốt sống, Tuấn Chung Quốc nhếch môi.

Có kiên cường thế nào thì khi bật giọng hát mềm mại kia tất cả sự kiên nghị đều sụp đổ, giọng hát này chỉ khiến cho người khác muốn khi dễ cậu ta.

Nhất thời bọn thuộc hạ của Tuấn Chung Quốc trong quán ngồi thẫn thờ nghe Trịnh Hạo Thạc hát mà say mê hưởng thụ. 

Thì ra đại ca bảo vào đây không phải giao dịch mà là nghe hát. Lại thật kì lạ đi nam nhân kia hát giọng nữ thật ngọt thật hay, đó là điều mà bọn đàn ông trong quán nghĩ trong đầu.

Tuấn Chung Quốc nhìn biểu cảm kia lại thấy xao động. Tâm chợt nghĩ lại có người có thể làm mình hứng thú đến thế. 

Anh là người trăng hoa, bạn giường hay tình nhân rất nhiều. Mà đặc biệt khi anh yêu cầu, bọn họ đều một mực nghe theo có lẽ sợ. Nhưng chỉ riêng có người này....làm anh nghi hoặc đến. 

Không muốn thừa nhận nhưng quả thực vị đạo của cậu ta rất thích hợp với Tuấn Chung Quốc anh, đặc biệt người này có một vài điểm anh yêu thích đặc biệt là giọng hát. 

Nghe cậu ta cất tiếng không cần biết đến nội dung chỉ cần cảm nhận đến giọng điệu cử chỉ người hát trong tâm anh liền có chút xao động, nhớ về tuổi thơ là không hẳn nhiều nhất chính là tâm tư dâng trào cảm xúc một bậc_mà điều này chưa ai mang lại.

Hoặc có thể là nhất thời hứng thú!

"Trịnh Hạo Thạc sao vậy. Chỉ mới có một bài...."

"Anh ta lại bao quán sao..? "

Ông chủ gật gật, ông vẫn chưa biết được Trịnh Hạo Thạc chán ghét sợ hãi người này, ông càng không biết được người kia là xã hội đen nên chỉ làm tròn trách nhiệm.

"Tôi không muốn hát cho hắn nghe... "

Trịnh Hạo Thạc nói với ông chủ câu này, trực tiếp không trốn tránh mà bước đến bàn Tuấn Chung Quốc đang ngồi đem ra tờ sec hôm nọ đặt trước mặt anh ta.

"Cái này trả cho anh...."

Bỏ lại một câu Trịnh Hạo Thạc xoay người lại liền bị vài tên áo đen đằng sau chặn đứng.

Tuấn Chung Quốc nhìn hành động kia bật cười.

"Vậy tối hôm đó chính là nguyện ý dâng hiến cho tôi chơi phải không? "

"ANH"

Trịnh Hạo Thạc trợn mắt. Mặt giận đến đỏ lên

"Anh đừng quá đáng. Dù sao tôi đấu không lại loại người như anh, nhưng hôm đó tôi vẫn xem là mình bị cưỡng bức nên mới không cần đến tiền của anh....dù sao tôi cũng không muốn nhắc đến hay đòi bồi thường nên anh đừng đến đây nữa... "

Tuấn Chung Quốc nhìn gương mặt kia tựa hồ đỏ không khác gì màu gạch, tay nắm lại như muốn vung lên bất cứ lúc nào. Nhếch môi giễu cợt. 

Nhìn biểu hiện khinh người đó, Trịnh Hạo Thạc nắm chặt lòng bàn tay muốn tìm đường thoát.

"Anh bảo thuộc hạ mình tránh ra được không?"

"Nói rất hay"
Tuấn Chung Quốc dụi thẳng đầu thuốc trên mặt bàn, tay giơ lên vuốt ngược tóc mái phong trần về sau nhìn sâu vào con ngươi Trịnh Hạo Thạc bật cười.

"Tôi không hứng thú với người khác quá hai ngày, riêng cậu lại ngoại lệ....nó lại làm tôi rất bực bội cho nên.....làm bạn giường tôi đến khi tôi chán tôi sẽ buông tha cho cậu... "

Thật ra Tuấn Chung Quốc phiền nhất chính việc này, cho dù điều kiện kia nghe qua đương nhiên vô lí nhưng chỉ khi anh thực sự chán nản người này thì chuyện này mới dứt được. 

Đợi đến khi anh chơi chán hoặc chơi hư thì có lẽ anh liền không đoái hoài đến. 
Có lúc đó nổi bực dọc đáng ghét này mới chấm hết.

Trịnh Hạo Thạc môi mím chặt trợn mắt nghe anh ta nói, đã thực cố kìm nén không xông lên đấm vào mặt Tuấn Chung Quốc.

"Anh dường như rất thích xem người khác là đồ chơi thì phải? Hạ tiện! Bỉ ổi! Vô liêm sỉ! 
Mặc Tuấn Chung Quốc anh nghe cho kỹ, dù luật pháp có bị anh mua chuộc nhưng một ngày nào đó anh ra đường nhất định sẽ bị trời đánh"

Lời nói vừa dứt, cả quán cà phê trầm lặng đến ép người, nhất thời còn có thể nghe thấy nhịp thở hoảng sợ của con người. 
Có vài tên thuộc hạ xung quanh còn không dám thở mạnh, mi mắt trợn lên có chút không tin nổi nhìn Trịnh Hạo Thạc. 

Lần này chết chắc, cậu ta không bị giết thì cũng sẽ bị phế tay chân cho xem....

Tuấn Chung Quốc lúc này mới dừng ngón tay đang gõ trên mặt bàn, hai hàng lông mày nheo lại nhất thời khó chấp nhận nhìn Trịnh Hạo Thạc. Bộ óc cố gắng phân tích những lời kia mới đành thừa nhận đấy chính là mắng mình.

Mắt chạm mắt. Trịnh Hạo Thạc bỗng có chút lúng túng nhưng hoàn toàn không hối hận lời mình vừa nói, duy chỉ mặc niệm một chút...

Không muốn khen nhưng Tuấn Chung Quốc anh ta có đôi mắt rất thích hợp làm kẻ đứng đầu, ánh mắt sắc bén tựa hồ muốn chẻ đôi cả người Trịnh Hạo Thạc ra. Lúc này đôi chân mới có chút run rẩy, nếu còn đối mặt với đôi con ngươi kia Trịnh Hạo Thạc không chắc mình sẽ còn đứng vững.

"Hình như cậu nghe nhầm rằng tôi biết đọc sách thánh hiền thì phải....." nói đến đây Tuấn Chung Quốc chầm chậm đứng dậy mang theo âm khí lạnh đáng sợ bước về phía Trịnh Hạo Thạc, tên thuộc hạ phía sau bị làn hắc tuyến kia làm cho lui về sau một bước. Tuấn Chung Quốc đứng đối diện Trịnh Hạo Thạc cao hơn cậu rất nhiều, bất giác làm cậu trở nên nhỏ bé .

Bàn tay mang theo hình xăm vươn lên bóp lấy khuôn hàm Trịnh Hạo Thạc môi dán sát vào tai cậu nói trầm thấp, lực đạo trên tay ngày càng rõ rệt phải khiến Trịnh Hạo Thạc nhíu mày đau đớn.

"Cho cậu về nhà chuẩn bị, tối nay đến chổ tôi hầu hạ thật tốt thì có lẽ tôi sẽ nhân từ giữ lại cái mạng của bác Ngô nào đó.... "

Lời nói này chính là tối nay chỉ cần cậu nghe lời thì Tuấn Chung Quốc hắn ta sẽ chỉ thủ tiêu một mình cậu mà nhân từ chừa lại mạng bác Ngô. 

Quả thực Trịnh Hạo Thạc đã xem thường Tuấn Chung Quốc rồi, anh ta cũng đã điều tra đến tận nhà cậu. Chân lúc này càng run rẩy lợi hại, Trịnh Hạo Thạc cố gắng đứng thật vững đến khi anh ta cùng đám thuộc hạ kéo ra khỏi quán, cậu mới ngã gục ngồi rập xuống nền nhà, tâm tư vừa sợ lại vừa lo lắng... 

Lần này thực không ổn rồi!

Vẫn là lần đầu gặp kẻ ngang ngược khác người như thế, cậu hoài nghi sao trên đời lại có một người vừa bá vừa độc ác lại không biết cái gì là lí lẽ...

Không cần chào đến chủ quán Trịnh Hạo Thạc, nhanh chân chạy về nhà. Gấp gáp đến nổi va vào người khác, mà người ngã lại duy chỉ mình cậu. Lần nữa cấp tốc xin lỗi lại một đường chạy nhanh về nhà.

Nhấn chuông cửa vội đến rơi mồ hôi, Trịnh Hạo Thạc bất an, bàn tay run từng đợt đến khi thấy bác Ngô mở cửa mới thở phào một cái.

"Trịnh Hạo Thạc có chuyện gì sao? "

Một tay kéo bác Ngô vào nhà, Trịnh Hạo Thạc đóng chặt cửa lại quyết định kể rõ mọi việc. 

Cậu sống với bác Ngô đã lâu cậu biết bác là người chính trực, làm việc đều suy nghĩ rõ ràng thận trọng, mỗi lúc bế tắc chính bác ấy là người vạch đường sáng cho Trịnh Hạo Thạc đi.
Hôm nay đụng đến Tuấn Chung Quốc cậu nhất quyết đè nén cơn thẹn cùng xấu hổ kể ra mọi chuyện. Dù thế nào người thân duy nhất cũng chỉ còn mỗi bác. 

Đầu tiên là biểu cảm giận dữ sau đó là vừa giận dữ vừa sợ hãi, cuối cùng hoang mang cấp tốc không khác gì ngồi trên đống lửa.

"Sao con lại dám mắng hắn chứ. Lần này thực không ổn rồi....nhanh.. "

Trịnh Hạo Thạc nhìn biểu cảm bác ấy mới thấy tình hình càng nghiêm trọng chính là nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Vậy phải làm sao? Trịnh Hạo Thạc ngồi trên sofa chờ đợi, lát sau thấy bác Ngô tay sửa soạng cầm hành lý này nọ mới trố mắt ngạc nhiên chạy lại hỏi.

"Bác Ngô, bác làm gì vậy? "

"Thằng nhóc này còn không mau thu dọn, đương nhiên là dọn khỏi thành phố này rồi..."

Thấy vẻ mặt vẫn còn tái mét Trịnh Hạo Thạc biết vấn đề này không còn đơn giản nữa, mới buông tay cúi đầu xuống đáng thương tự trách vấn.

"Cũng đều do con hại bác liên lụy. Bác cứ an tâm ở đây, hắn nói tối nay chỉ cần con tìm đến thì hắn sẽ không đụng đến bác đâu.... "

Nghe lời kia, bác Ngô liền bỏ hành lí xuống tay xoa đầu Trịnh Hạo Thạc thở dài một hơi.

"Ta chính là lo cho con. Ta già rồi không quan trọng nhưng con...."

Nói đến đây bác ngập ngừng mặt xoay ngang hướng khác, cuối cùng vẫn lẩm bẩm.
 
"Tuấn Chung Quốc nó là người bạo lực tàn nhẫn, đặt tôn nghiêm của bản thân lên hàng đầu con lại mắng nó như thế huống hồ chi ta còn nghe nói người bị nó chơi đến chết trên giường không ít, chỉ cần làm trái lời nó liền diệt....ta...ta sao an tâm để con ở đây ".

Trịnh Hạo Thạc nghe giọng nói còn đượm vẻ mệt mõi lo âu của tuổi già, tai nghe mà chôn chân tại đó.

"Con cứ nghĩ...giang hồ xã hội đen gì đó rất bận bịu...nếu chỉ vì con mắng anh ta một chút mà tìm tận đây hại chúng ta chẳng phải rảnh rỗi đến thái quá rồi sao."

"Ta biết con khó tin, nhưng khi xưa ta làm quản gia cho cha con đã từng nghe đến nó. Lúc đó nó còn trẻ mà đã thay cha nó chém chém giết giết, ra tay...ra tay còn tàn nhẫn hơn cha của con...mà nó lại chính là người quan trọng mặt mũi nhất..."

Bác Ngô vừa nói vừa thúc giục Trịnh Hạo Thạc thu dọn, sau chuyện này có lẽ nếp nhăn kia càng sâu hơn. Trịnh Hạo Thạc thấy mắt bác lo âu bỗng dưng cảm thấy có lỗi, nắm chặt tay bác Ngô lại.

"Không phải bác còn gia đình nhỏ ở ngoài thành sao. Bác Ngô bác chỉ cần trở về đó đi, con ở đây một thời gian đợi mọi chuyện êm xui con sẽ thông báo... "

"Sao có thể. Người nó nhắm vào là con mà... "

"Không sao đâu. Con không tin anh ta dư thì giờ đùa giỡn với người khác như vậy....đi.. Con đưa bác đến tàu điện, nếu có chuyện gì con sẽ theo sau...."

Thấy chuyện này bỗng dưng xảy đến quả thực như đùa nhưng không ngờ hiện tại lại rơi vào tình cảnh nghiêm trọng này, không, nó bắt đầu nghiêm trọng từ việc cậu bị anh ta cưỡng bức. Nghĩ lại thấy nhục nhã nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn bày ra ánh mắt kiên nghị phải thuyết phục thật lâu mới tiễn bác Ngô lên tàu được.

"Bác yên tâm, con sẽ theo ngay. Vì an toàn gia đình bác, nên nếu không thấy thì không cần chờ con nữa...tạm biệt"

Bác Ngô thở dài, da tay nhăn áp lên mặt kính ném ánh nhìn trìu mến với Trịnh Hạo Thạc. Trong một đêm lại phải xa đứa nhỏ này, bác không nỡ. 

"Trịnh Hạo Thạc nhanh về thu dọn, nhớ theo sau bác đấy... "

Trịnh Hạo Thạc nói với bác Ngô để tránh nghi ngờ nên tách ra là tốt nhất nhưng mục đích cậu không phải bỏ trốn mà chính là ở lại trơ mắt nhìn thực sự muốn làm rõ anh ta có phải là chỉ đùa giỡn với cậu hay không.

Vừa xoay người lại, vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc đã biến hóa không biết mồ hôi vì lo lắng hay hiện tại vì sợ hãi mà lặng rơi, tai nghe thấy tiếng bộp bộp tán thưởng nhưng mang vẻ giễu cợt.

"Rốt cuộc cậu cũng xem lời nói của tôi có chút trọng lượng rồi. Nhưng nhìn lại hình như là tiễn người nhà bỏ trốn thì phải...cũng biết sợ rồi sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro