chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến chiều đáng lẽ được về nhà, Kim Tại Hưởng lại phải đi ăn uống cùng lũ bạn nhỏ, mà bạn của Kim Tại Hưởng không phải con của quan chức thì là giám đốc đồng nghiệp chừa lại chút mặt mũi Kim Tại Hưởng anh mới bất đắc dĩ cùng bọn họ ra ngoài.

Kim Tại Hưởng bước ra khỏi côngty anh tuấn khí suất liền lan tỏa, vị nam thần trong côngty này ai nấy đều sủng bái, ngưỡng mộ.

"Kim Tại Hưởng....em...em có cái này tặng anh.... "

Còn chưa bước lên xe Kim Tại Hưởng anh bị chặn lại bởi một thanh niên phía trước. Nhìn có chút quen mặt nhưng bộ dạng này anh không muốn dây dưa.

"Có chuyện gì sao? "

Thanh niên đeo một mắt kính đen to, dáng dấp không đến nổi tệ hại nhưng gương mặt chỉ thuộc hạng bình thường, cậu ta dám đến trước mặt Kim Tại Hưởng thổ lộ có phải đã quá tự tin rồi không.

"Em...em muốn tặng anh vật này...Tại Hưởng em...em rất thích anh... "

Kim Tại Hưởng nhìn hộp quà nhỏ trong tay, nhìn giấy gói cũng có thể mơ hồ đoán ra là cậu ta tự làm, nhất thời không nhìn đến Kim Tại Hưởng tùy tiện nói.

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi không nhận. Tiện thể tôi không phải gay....cậu tìm người khác đi"

Nói một câu không thèm nhìn đến vẻ mặt biểu cảm thanh niên, Kim Tại Hưởng bỏ chân vào xe hơi bảo tài xế lái đi.

Thanh niên đeo mắt kính tay run run cầm hộp quà nhỏ, câu kia cậu đã nghe một lần từ hồi đại học. Nam nhân kia vẫn không thay đổi.

Không dám ngước mặt lên, bởi cậu có thể cảm nhận được giọng cười mỉa mai giễu cợt của các cô gái xung quanh, tay chỉ có thể nắm chặt hộp quà chân bước đi. 

Người như cậu đứng trước côngty sang trọng đặc biệt vừa nãy đứng trước Kỳ Nghiên thật không phù hợp chút nào. 
Lúc này lại nhớ đến câu : Đỉa đeo chân hạc.

Thanh niên bình thường đeo kính cận đen to này tên là Phác Chí Mẫn, cậu đã thích Kim Tại Hưởng từ ba năm đại học, đây cũng chính là lí do cậu cố gắng sinh tồn mặt dày ở lại thành phố này. 

Nói cậu si tình đến mê muội cậu chấp nhận, bởi thứ tình cảm kia cậu đối với Kim Tại Hưởng anh ấy hoàn toàn là chân thật trong sáng. Chỉ có điều có lẽ cả đời Kim Tại Hưởng sẽ không bao giờ nhìn đến cậu cho dù là nửa con mắt.

Cậu bình phàm, da dẻ còn không trắng bằng anh ta, đặc biệt gia cảnh lại khó khăn, cha mẹ cậu đều mất hết duy chỉ còn vợ chồng dì của cậu hiện đang ở trên thành phố này nhưng họ cũng chẳng khá giả mấy.

Sau khi ra trường Phác Chí Mẫn mấy tuần đầu vì kiếm việc đã xin ở nhờ nhà dì cậu nhưng cuối cùng phải ngậm ngùi ra mướn trọ ở riêng.

Không muốn bôi xấu nhưng cậu biết vợ chồng dì không để mắt đến cậu, có lẽ họ sợ cậu sẽ là gánh nặng hoặc nhìn cậu lại chướng mắt, nhìn ra điều đó Phác Chí Mẫn đành âm thầm dọn ra.

Khuân vác, bồi bàn, giao hàng hay phục vụ cậu đều đã làm qua. Chủ yếu đều là công việc tay chân có hơi khó khăn nhưng cậu cũng có thể không để mình chết đói.

Nhìn lại hộp quà chính tay cậu gói, Phác Chí Mẫn đẩy mắt kính dùng tay áo quệt ngang mí mắt đang cay cay, môi mím chặt thở dài.

Quà này cậu đã chắt chiu dùng tiền lương một tháng mà mua được tưởng rằng anh ấy sẽ thích cuối cùng lại không nhìn đến. 

Tháng này có lẽ phải tích cực làm việc chăm chỉ hơn, nên đến chiều thà đi bộ về nhà trọ chứ cậu không nở đi xe bus, vì từ công ty Kim Tại Hưởng đến nhà trọ cậu cũng không quá xa đi. Có lẽ chỉ cậu nghĩ thế.

Kim Tại Hưởng nhíu mày đặt ly rượu xuống, đám bạn anh chẳng khác gì kẻ nghiện vui chơi. Vừa hát xong mấy tiếng lại kéo anh đến quán bar đùa giỡn. 

Có thể thấy rằng trong đám người này chỉ riêng có Kim Tại Hưởng là người sống quy củ không thích tiệc tùng vui chơi sa đọa, dù biết như thế nhưng đám bạn lâu năm này vẫn luôn một mực kéo anh theo. 

Nói lâu năm nhưng chính là nhờ gia thế của anh họ mới duy trì cái lâu năm ấy. 

Có một người bạn như Kim Tại Hưởng nếu biết nịnh nọt còn có thể nhờ cậy anh ấy.

Không dám uống nhiều rượu, Kim Tại Hưởng chân vắt chéo nhìn xung quanh quán bar nhộn nhịp, nơi này nam nữ đều có khác hẳn Lạc Giang của Tuấn Chung Quốc.

"Này Tại Hưởng, nhìn xem...đó không phải là người tỏ tình với cậu ban chiều à....haha.. "

Theo ngón tay tên bằng hữu Kim Tại Hưởng nhìn thanh niên mặc đồng phục đang cầm khay rượu đi tới, vẫn là cặp kính cận kia, Kim Tại Hưởng nhíu mày không muốn nhìn.

"Đừng nói bậy.... "

"Ây cha....tớ nói đúng mà...người này có tặng quà cho cậu nhưng lại bị cậu lạnh lùng từ chối... "

"Đương nhiên rồi. Dù sao Kim Tại Hưởng của tôi cũng không phải đồng tính luyến ái huống hồ chi tên đó có gì đẹp... "

Cô gái mặc váy ôm bó sát, trang điểm có chút đậm ôm lấy cánh tay Kim Tại Hưởng khinh thường nhảy vào nói.

"Này muốn đùa chút không. Dù gì hiếm khi có thiếu gia Kim Tại Hưởng ở đây, chúng ta vui vẻ một chút... "

Kim Tại Hưởng nheo mắt nhìn tên bằng hữu nói chuyện với ánh mắt nham hiểm, vừa xoay qua lại thấy cậu thanh niên kia tiến lại đặt khay trái cây xuống.

Phác Chí Mẫn thuần thục mĩm cười vừa nhìn qua thấy Kim Tại Hưởng liền sửng sốt nhất thời tim đập mạnh. 

Thấy biểu hiện kia, mọi người bắt đầu xôn xao bật cười. 

Gia Long _ là tên bằng hữu nãy giờ vẫn soi mói chuyện này thấy vẻ mặt Phác Chí Mẫn liền đứng lên làm trò.

"A...cậu phục vụ kia khoan đi đã..."

Phác Chí Mẫn xoay người lại khó hiểu nhìn hắn, miệng cố gắng gượng cười thân thiện.

"Tôi tên là Gia Long bạn của Kim Tại Hưởng, cậu tên gì....? "

"Tôi...tôi là Phác Chí Mẫn... "

Phác Chí Mẫn nhất thời lúng túng cũng đem tay ra bắt chào hỏi. 

Gật gật bắt tay vài cái Gia Long cố ý kéo mạnh tay Phác Chí Mẫn lại làm cậu té nhào vào người hắn.

"Ây da....nghe đồn cậu thích Kim Tại Hưởng lắm, sao..bị cậu ấy từ chối hiện tại ngắm qua tôi sao...haha "

Phác Chí Mẫn đỏ mặt nghe xung quanh cười nhạo, nhìn sang Kim Tại Hưởng lại thấy anh không mảy may mắt nhìn hướng khác. Trong lòng chợt dâng lên nổi xót xa. 

Làm ở đây cậu bị trêu đùa không ít nhưng trước mặt Kim Tại Hưởng hiện tại tim lại càng ngày đập nhanh.

"Hả? Sao im lặng....này, nói cậu nghe.. Kim Tại Hưởng là thiếu gia giàu có quan trọng là không phải đồng tính nên cậu không cần tốn công theo đuổi đâu.... "

Nghe lời kia như tên bắn vào tim, Phác Chí Minh tay cầm khay run run đầu vẫn duy trì cúi xuống không dám ngẩng lên. Miệng lắp bắp vài từ.

"Nhưng...nhưng tôi thực sự thích anh ấy.... "

"Cậu nghe không hiểu à, chỉ là cóc ghẻ phục vụ nhỏ nhoi dám mơ đến Kim Tại Hưởng anh ấy....."

Cô gái ngồi cạnh Kim Tại Hưởng nghe Phác Chí Mẫn bày tỏ liền tức giận cầm ly rượu đỏ trực tiếp hất vào người Phác Chí Mẫn miệng nói ra lời chua chát.

"Đủ rồi. Lấy tôi ra làm trò à? Tôi về trước.. " nhìn biểu hiện cam chịu kia Kim Tại Hưởng nhất thời chán ghét đứng dậy bỏ đi, để lại cả đám bạn ú ớ...

"Tất cả là tại cậu đó....xí"

Phác Chí Mẫn lại cúi đầu một tiếng xin lỗi nhanh chân bỏ vào trong. Nếu không giặt kịp đồng phục bẩn không khéo lại bị trừ tiền lương. 

Phác Chí Mẫn tay thấm khăn ướt lau chùi nơi dính rượu, tẩy rửa một hồi trên mặt cũng lấm lem giọt nước. Giọt nước kia là do bị bắn lên hay chính là giọt nước mắt thì chỉ có Phác Chí Mẫn cậu biết.....

Bản thân chỉ có một mình lẻ loi nơi thành phố xa hoa này, chỉ có một mình...đã thế còn hay bị người khác trêu đùa, lấy ra làm trò tiêu khiển. 

Quả thực đã rất mệt mõi rồi.

Phác Chí Mẫn ngửa mặt lên nhắm mi mắt lại thả lỏng tâm trạng miệng lẩm bẩm...

"Giá mà chính mình bỗng dưng tan biến..."

Bản thân như bọt biển, bản thân sống mấy năm qua tựa như hạt bụi nhỏ ai nấy cũng hất hủi không đếm xỉa đến nên có tự dưng biến mất chắc chắn không ai hay biết không ai thương xót.

Bao lần mệt mõi, bao lần muốn buông tay thì trí óc lại chạy đến hình ảnh của người đó, gương mặt của người đó...

Kim Tại Hưởng anh ta không biết rằng mình chính là động lực to lớn của một người, của một người anh chưa bao giờ mảy may đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro