Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ chức của Tuấn Chung Quốc rất nổi tiếng trong thế giới ngầm. Bộ não của nước lại chính là thành phố riêng của tổ chức này.

Nơi này tập trung các cơ quan nhà nước nhiều nhất, vừa vặn lại dễ dàng khiến Tuấn Chung Quốc nắm giữ mọi thứ. Một tay vung tiền liền muốn gì được đó. Còn cản trở? Đương nhiên rất ít vì tổ chức Tuấn Chung Quốc làm ăn chủ yếu bên ngoài nước. 
Vì thế rất khó nắm bắt tình hình nội bộ bên trong. 

Tiền chính là tất cả! Pháp luật, điều lệ, lương tâm có trù phú thế nào cũng đều đứng sau một chữ tiền. 

Mà tiền thì Tuấn Chung Quốc có rất nhiều. 
Buôn lậu, mua bán hàng cấm, vũ khí hay cho vay...tổ chức này đều liên quan đến mà chuyến giao dịch đầu tiên cha của Tuấn Chung Quốc  khi vừa lập băng chính là đá quý kim cương về sau ông tự đặt tên cho tổ chức mình là Hồng Ngọc.

Nhắc đến hai từ này Tuấn Chung Quốc có chút không thích ứng. Nhưng đó là thời của ông già hiện tại người ta chỉ nhắc đến cái tên Tuấn Chung Quốc liền biết được sự quyền quý uy lực đặc biệt như cái tên Hồng Ngọc mang lại.

"Đại ca. Lần này phải một tuần hoặc hơn mới giao hàng xong được..."

"Hàng lần này vừa lớn, nơi giao lại vừa xa xôi lại càng nguy hiểm. Nhắc Kim Nam Tuấn không cần gấp gáp, nhớ nhìn ngó thật kỹ là được.... "

Tuấn Chung Quốc phân phó một chút liền bảo thuộc hạ lui. Lần này giao dịch thật xa xôi lại là nơi đang chiến tranh. Nhưng như thế tiền thu về mới nặng tay. 

Chuyến vũ khí này do thuộc hạ tên Kim Nam Tuấn phụ trách, thật vất vả đi, chuyển đến tận Guinea. 

Nơi này nền chính trị luôn bất ổn cộng thêm việc bộ máy quan chức cực kì tham nhũng lấy đó lợi dụng cộng thêm việc chiến tranh liên miên đem bán vũ khí cho ông trùm nơi đó tiền lời cao ngất ngưỡng. Đất nước nghèo nàn nhưng tài nguyên lại giàu có, thật ra Tuấn Chung Quốc đã có sẵn suy tính. 

Đem Kim Nam Tuấn nhanh nhẹn đi hợp tác giao dịch là lựa chọn thích hợp nhất.
Cứ thế tương lai tổ chức Hồng Ngọc lại thu về khoản lời khủng khiếp.

Vừa bận lo chuyện giao dịch ở Guinea xong lại xoay ngang gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi hỏi chút tình hình. Đến chiều lại phải hẹn ra mặt bàn chuyện với tên Lim Bân vùng dưới. Tuấn Chung Quốc ngửa cổ mắt nhắm lại mệt mõi. Bao năm qua chính là như thế...cuộc đời anh mãi mãi chỉ sống trong bóng tối của thế giới ngầm...

Khoảnh khắc đốt đầu thuốc lá nhìn làn khói chuẩn bị tan biến Tuấn Chung Quốc nhớ đến gương mặt nọ tối qua. 

Vùng vẫy, la hét còn dám mắng anh...nghĩ lại đêm qua quả thực đã rất nhân từ. 
Khi đặt tờ séc lại Tuấn Chung Quốc đã nghĩ tại sao phải làm vậy, không phải gọi người lên thủ tiêu là xong sao...nhưng nhìn lại gương mặt mệt mõi ngất đi lan man, nhớ đến khoái cảm từng có cùng xúc cảm mà hai thân thể vừa vặn nghênh hợp Tuấn Chung Quốc nheo mắt cứ thế xoay bước rời khỏi. 

Hiện tại cư nhiên lại nhớ đến càng thắc mắc không biết người nọ đang làm gì. 
Ngây ngốc hay lấy tiền của anh đi tiêu xài sung sướng.....nhất thời Tuấn Chung Quốc chỉ nghĩ đến vế thứ hai.

***

"Áh... Grrr.... "

Ném mạnh chiếc gối vào tường, Trịnh Hạo Thạc hừ mạnh một tiếng nhất thời động đến hạ thân mày liền nhíu lại. 

Chỉ mong sao chuyện đêm qua chỉ là ác mộng. 

Sáng nay tỉnh lại trố mắt nhìn cơ thể lõa lồ đáng sợ, phía dưới thấm đỏ màu máu, vừa nhích người cơn đau rát truyền lên não đến muốn rơi nước mắt. 

Lúc đó cảm nhận của Trịnh Hạo Thạc chính là hoảng sợ, tâm lí bất ổn, tinh thần bị đả kích, nhịp tim đập nặng nề....cuống cuồng nhận ra mình bị cưỡng bức theo đó khóe mắt ẩm ướt cố ngăn bản thân mất bình tĩnh. 

Ngồi thẩn thờ đến nửa tiếng mới chịu đau đớn nhặt quần áo bước vào phòng tắm. Nhíu mày chịu đựng cố gắng rời khỏi quán bar bắt taxi về nhà, đến nơi lần nữa phải nhờ tài xế dìu vào nhà nhìn vẻ mặt cậu trộn lẫn mọi cảm xúc bác tài xế cứ nghĩ Trịnh Hạo Thạc đã phải chứng kiến cảnh giết người hay bị đả kích gì đó rất mãnh liệt.

"Tuấn Chung Quốc....tên khốn nạn...."

Nói thế nào thì Trịnh Hạo Thạc là người lạc quan hiền lành, chuyện này động đến anh ta cậu có chút lo lắng nhưng vẫn cố gắng quên đi lần nữa dùng bông tắm cọ xát dấu hôn chướng mắt.

Đương nhiên không thể báo cảnh sát, cậu biết thế lực hắn rất lớn cộng thêm nếu đàn em hắn biết thế nào cậu cũng chết không toàn thây...tuy tức giận, cực tức giận nhưng nghĩ lại cậu là con trai cứ xem chuyện này như một biến cố nhỏ mà tự an ủi bản thân.

Tuy đã nghĩ lạc quan như thế nhưng Trịnh Hạo Thạc nhìn tờ séc kia nhất thời tôn nghiêm lòng tự trọng đàn ông bị tờ giấy đó đè chết liền nghiến răng mắng người tên La Vũ.

Bị anh ta dùng tiền khi dể còn bạo lực cưỡng hiếp cậu....quả thực chuyện này cuối cùng lại rất khó quên đi. Cậu lo sợ anh ta, chán ghét kẻ thích ỷ lại quyền lực, càng ghét nhất kẻ dùng tiền chuyên đi bức áp làm chuyện đồi bại...nếu người khác xui xẻo giống như cậu thì thật bất công đi.

Có mắng chửi thế nào đi nữa tâm trạng Trịnh Hạo Thạc nhiều nhất chính là lo sợ. 
Hắn tên là Tuấn Chung Quốc.....

Ba từ này không hề dễ gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro