Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẫn Doãn Khởi, cậu chạy xe đến biệt thự chở tôi đến.....
Hoành Kha muốn hợp tác với chúng ta..."

Mẫn Doãn Khởi nhận lệnh, nghe đến cái tên kia bất ngờ nghi hoặc. 
Hoành Kha cư nhiên muốn hợp tác với Tuấn Chung Quốc. 
Rõ ràng rất đáng nghi.

"Chuyện làm ăn vẫn tốt chứ? "

"Tôi không thích dong dài. Có chuyện gì nói thẳng ra..."

Tuấn Chung Quốc vắt chân không màng đến thức ăn ly rượu trực tiếp mặt đối mặt nhìn thẳng mắt nam nhân đối diện.

Người tên Hoành Kha này, thế lực chẳng thua kém gì Tuấn Chung Quốc. Tổ chức anh ta làm chuyện phạm pháp bày ra mặt nhưng vẫn ngang nhiên hoạt động vì cũng giống như bên Tuấn Chung Quốc mua chuộc quan chức nhưng suy cho cùng nhiều nhất chính là nhờ việc bảo lãnh kinh doanh lén nhờ các tập đoàn lớn bảo vệ mảng này. 

Vùng dưới của lão già lão luyện Lim Bân, vùng trên lớn mạnh lại chính là của người này quản lí. Hồng ngọc vừa vặn ở giữa. 
Tuấn Chung Quốc  có chút không thích vị trí này như thế. Ở giữa rất nguy hiểm..

"Rất nhanh nhẹn. Dù sao cũng cùng một nghề nghe danh anh nổi thế này hôm nay được trực tiếp ở đây nói chuyện tôi rất hứng thú đi.. "

"Ai cũng biết chúng ta đều là người đứng đầu tổ chức tội phạm mà việc này có gì để hứng thú nói chuyện sao? Vào vấn đề đi, anh muốn hợp tác thế nào? "

Hoành Kha bật cười. Tuấn Chung Quốc người này quả thật không biết đùa, anh đương nhiên cũng thế...nhưng trước mặt là ông trùm trẻ tuổi nổi tiếng, lần này anh muốn giao dịch chính là bước đầu tìm hiểu vài vấn đề.

"Haha...tôi muốn mua hàng của anh. Hai xe thuốc lá vừa nhập. Thế nào..."

"Ra là thế. Mà anh cũng biết loại hàng này bên kia vừa bị tóm hết phân nửa nên hiện tại giá sẽ thay đổi... "

"Chuyện này tôi biết chứ. Nhưng thế nào bên tôi anh biết đó cũng không phải vừa hay nhỏ nên nếu có thể thì...dù gì đều là anh em"

"Anh nói hay lắm. Nhưng hình như tôi với anh chưa từng bắt tay với nhau lần nào. Cho nên lần đầu giao dịch với nhau bên anh thong thả ít đòi hỏi có lẽ lần sau dễ dàng tin tưởng nhau hơn....cho nên giá hàng của Hồng Ngọc tôi chỉ có tăng chứ không giảm... "

Tuấn Chung Quốc chầm chậm nói, ngôn từ đều để đối phương có thể hiểu. Bộ dáng khí suất anh tuấn tay gõ trên bàn, ánh mắt băng lãnh nhìn đối phương.

Hoành Kha biết những lời kia chỉ nói một lần nên thông minh ngầm hiểu gật đầu vờ đồng ý, quả thực rất khó nuốt đi. 
Giao dịch thoáng chút căng thẳng vì thế nào hai người này đều là đại diện cho hai tổ chức khét tiếng nên không khí cực kì u ám, lời nói trầm càng bị cổ khí thổi xuống cho trầm hơn. 

Thuộc hạ phía sau có chuyên môn thế nào vẫn thấy miệng lưỡi hai vị đại ca rất sắc. Tựa hồ hai bên đang ngầm vung dao ra trận.

Muốn dò xét nhưng quả thực bên Hoành Kha rất cần hàng này nên cuối cùng với giá trên trời vẫn mua lấy, cứ để Hồng Ngọc kiếm lời một chút vậy.

"Sai đàn em kiểm tra hàng lại. Đối tượng là Hoành Kha bảo bọn chúng vận chuyển cẩn thận một chút...đến đó sẵn để ý người của hắn..."

Tuấn Chung Quốc nhìn Hoành Kha cùng đàn em kéo ra ngoài mới gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi nói vài lời.

Tự dưng muốn hợp tác với anh còn mua hàng, Tuấn Chung Quốc vẫn là phòng chừng chuyện này. Dù sao tổ chức hắn ta cũng thuộc hàng khó chạm ngang Hồng Ngọc đi.

"Sắp có đợt giao hàng lên vùng trên, cậu bảo Thạc Trấn chuẩn bị đi"

"Em biết rồi anh Khởi"

Mẫn Doãn Khởi nghe điện thoại của Tuấn Chung Quốc xong xoay ngang thông báo đàn em. 

Phía sau pháo đài vài cây có bãi đất bỏ hoang rất rộng được Tuấn Chung Quốc xây lên làm kho hàng ngoài. Canh gác đương nhiên không đầu tư bằng ở pháo đài nhưng cũng là kho hàng lớn, lần này giao dịch với Hoành Kha nên Mẫn Doãn Khởi đích thân kiểm tra.

"Chổ nào thiếu đã bổ sung thêm...mà đại ca tại sao hắn lại mua hàng chúng ta? "

"Chưa biết...nhưng chắc chắn không gì tốt đẹp. Nhưng giá cả anh Quốc tăng rất cao. "

"À"

Người nói chuyện với Mẫn Doãn Khởi là một trong những đàn em đắc lực gánh vác chung vai với anh nhất trong đó còn có cả Thạc Trấn đang kiểm hàng bên trong. 
Thanh niên này nhìn hơi nhỏ con nhưng bề ngoài rất giang hồ. Hình xăm chằng chịt, để tóc mohawk mái dài búi lên đằng sau hai bên cắt ngắn sành điệu nhìn qua như kiểu khó chạm nhưng bản tính ngược lại có chút nhút nhát. 

Tên là Kim Mẫn Tuấn nhưng anh em gọi cậu là RM. Hình xăm hung dữ nhưng gương mặt có hơi hiền lành phúc hậu, khi cười lại rất ngô nghê.

Cậu làm việc trong tổ chức gần ba năm mà thân thiết nhất với cậu chính là Mẫn Doãn Khởi cùng Thạc Trần. Đối với Mẫn Doãn Khởi thì cung kính, tôn trọng còn đối với Thạc Trần thì....

"RM tên đầu bò! không vào ghi chép báo cáo hàng đợt trước cho xong còn ở đây tán gẫu, cậu định dồn việc cho tôi hết à? "

Nam Tuấn thở dài một cái ném ánh mắt vô tội cầu xin Mẫn Doãn Khởi lại bị Thạc Trần liếc xéo.

Khác với Nam Tuấn tóc búi lên, Thạc Trần xõa tóc ngắn ngang vai nhuộm màu vàng chóe, mỗi lần đón gió mái tóc bay ngang lướt thướt rất đẹp nhưng khi người này cất giọng lên cũng chỉ là lời chua ngoa mắng nhiếc Nam Tuấn, có chút thất vọng.

Thạc Trần là người duy nhất trong tổ chức có thân hình thon dài da trắng tóc vàng chỉ tổ bản tính cực kì đanh đá mà cái anh em trong hội thất vọng nhất chính là cậu ta là nam.

Mà mỗi khi Nam Tuấn than thở điều này đều bị Thạc Trần ra tay đánh. Nên cậu chỉ biết thở dài nhìn đằng sau dáng vẻ ấy mà ngậm ngùi. 

Càng buồn cười hơn Nam Tuấn là một người hơi hướng trẻ con. Có lần làm nhiệm vụ ở biên giới, ngắm bầu trời rộng bao la gặp được sao băng cậu đã chấp tay ước rằng một ngày nào đó hãy biến Thạc Trần thành con gái thì tốt biết mấy. Mà chuyện này cậu giấu nhẹm nếu để Thạc Trần biết, thế nào tổ chức Hồng Ngọc sẽ mất đi một người tinh anh.

"Mắt nào cậu nhìn tôi đang tán gẫu, tôi đang bàn công chuyện với đại ca... "

"Shit!  Có thật không anh Khởi?"
Thạc Trần xì khinh bỉ một cái chuyển ánh mắt long lanh sang Mẫn Doãn Khởi đang kiểm tra súng. Nam Tuấn thấy bất công liền nhếch môi

"Gặp tôi thì gọi đầu bò, còn nói chuyện với đại ca thì anh Khởi nghe rợn cả óc"

"Cậu!!! "

"Thôi đi. Hai người gặp là cãi nhau nếu muốn, tôi báo với anh Vũ cho hai người tách ra. Một người ở đây, một người ở biên giới"

Mẫn Doãn Khởi bỏ súng xuống ngẩng mặt nói. Lúc này hai tên nháo kia mới im lặng. 
Dù thế nào đi nữa thì Nam Tuấn và Thạc Trần trực chung một việc với nhau hơn hai năm rồi, có ghét nhau nhưng nói đến chuyện tách nhau ra thì dù là không muốn thừa nhận nhưng quả thực rất trống rỗng. Vì thế chiêu này Mẫn Doãn Khởi nói ra bọn họ liền ngậm mồm.

"Tôi vào bên trong xem lại. Hai người canh ngoài này đi"

Mẫn Doãn Khởi vắt súng lên thắt lưng, chân dài bước vào kho. Thạc Trần nhìn theo ánh mắt long lanh hâm mộ.

"Anh Khởi quả thực rất soái..."

"Im đi đồ mê trai! Soái nhất Hồng Ngọc chính là đại vương Tuấn Chung Quốc, cậu mù à? "

"Đại ca Vũ, thì nói làm gì. Tôi chỉ là thích phong cách của anh Khởi thôi. Tóc undercut, cũng chẳng xăm hình chằng chịt như cậu, tài bắn súng lại rất giỏi... "

"Xì! Vậy cậu xem lại mình đi, bán nam bán nữ.... Á"

Thạc Trần lửa giận bùng nổ ở đâu vung ra con dao phi ngay chổ Nam Tuấn đang ngồi, mũi dao nhích thêm một chút nữa là trúng ngay tiểu đệ phía dưới. 

Nam Tuấn nhích mông ra sau, mồ hôi rơi trên mặt quyết định không nói nữa. 
Tuy bản tính đàn bà thật nhưng Nam Tuấn ước gì mình sử dụng dao điêu luyện như Thạc Trần thì thật tốt.

Lần nào cũng thế cãi nhau thế nào Nam Tuấn luôn là người ngậm mồm chấp nhận bị áp bức.

***

Chí Mãn hì hục cầm xấp tờ rơi đến khi đèn đỏ thì chạy ra phát cho người dừng xe. Cái nắng oi bức, trong bụng lại chẳng có gì. Cậu định sẽ làm cho xong mới mua thức ăn. 
Phát được phân nửa mà mồ hôi đã thấm ướt cả mảng áo sau lưng, đến khi xe chạy Chí Minh bước trở lại ven đường chổ đống vali túi xách.

Nhìn đống đồ này Chí Mãn thực sự  muốn rơi nước mắt. Sáng sớm bà chủ trọ đã yêu cầu cậu dọn đi. Mặc cậu cầu xin thế nào bà ta vẫn kiên quyết nhẫn tâm đuổi cậu. Cuối cùng móc ra ít tiền nửa tháng trọ trả cho bà rồi dọn đồ ra khỏi phòng. Hiện tại nhìn đống hành lí ngậm ngùi nếu không tìm được nhà trọ chắc phải ngủ ở công viên mất. Chưa kể gió đêm nơi đó rất lạnh, cơ thể cậu vẫn yếu ớt nhắc đến vừa đứng lên đã chóng mặt. Chí Mãn kiên trì xoa thái dương gắng gượng sải bước tiếp tục công việc.

Vừa phát giấy vừa ngoảnh mặt coi chừng vali nọ, Chí Mãn bận rộn tay quệt mồ hôi ngang trán làm việc.

"Kim..Kim Tại Hưởng "

Trong xe hơi đen đắc tiền Kim Tại Hưởng đứng cạnh đó, thấy Kim Tại Hưởng trong xe tay còn gõ gõ vôlăng. 
Bộ dáng âu phục khi lái xe thật đẹp đi. 
Không được. Hiện tại phải lo kiếm tiền cậu còn phải kiếm nhà trọ để ở. Chí Mãn phát khắp nơi mệt mõi thấy nhiệt độ cứ tăng cao. Bước đến ven đường lại thấy mặt mày say sẫm phía trước quay ong ong cuối cùng chân mềm nhũn đứng không vững té gục xuống nền lộ. Cậu còn mơ hồ nghe tiếng mọi người xì xầm. Lại ngất xỉu nữa sao? Phắc Chí Mãn mày thật vô dụng.

"Ưm..."

Mơ màng mở mi mắt, trần nhà sang trọng cậu đoán không phải bệnh viện mắt đảo xung quanh liền trợn lên kinh ngạc nhìn người bên giường. Là Kim Tại Hưởng. 
Tim lúc này lại đập mạnh khó hiểu. Vậy anh ấy đã cứu mình sao. 
Tâm tuy xót xa vì lại làm phiền anh ấy nhưng có một chút vui sướng, Chí Mãn khẩn trương ấp úng.

"Kim...Kim Tại Hưởng..anh...anh cứu em sao? "

"Ừ. Tôi thấy cậu bị ngất bên đường vì nhà tôi có bác sĩ riêng nên đem cậu về thẳng. Thế nào rồi..? "

Kim Tại Hưởng nheo mày nhìn da mặt xanh xao, hình như còn gầy hơn hôm đó. Lúc trưa cậu lái xe về nhà qua cửa kính đương nhiên thấy Chí Mãn chạy phát tờ rơi nhìn một cái rồi lại không quan tâm..đến khi khởi động xe lại thấy cậu ta ngất đi...

"Em...em ổn rồi. Cảm ơn anh. Em lại làm phiền anh..! "

"Không có gì. Dù gì cũng đã giúp tôi một lần...cậu yếu ớt sao lại thích làm việc cực nhọc như thế..."

"Vali..." - nhớ ra một điều Chí Mãn hốt hoảng ngồi dậy

"Hả"

"Vali của em...không được... lỡ mất thì sao...em chỉ còn nhiêu đó...."

"Cậu nói vali gì? "

"Vali đồ đạc của em..."

"Cậu dọn nhà? "

"Em... "
Chí Mãn xấu hổ ngập ngừng, tại sao trong những lúc nghèo nàn mặc cảm nhất ông trời cứ để Kim Tại Hưởng thấy được. Chí Mãn thực sự thương tâm, rối đến rơi nước mắt. Việc làm đang dở lại còn ngất xỉu thế này thì đêm nay phải làm sao?

"Có chuyện gì..."

"Em...em bị đuổi khỏi nhà trọ. Đồ đạc tất cả của em trong đó nếu mất thì....hức...không được em phải đi tìm.. "

Thấy Chí Mãn bộ dạng đến xót xa Kim Tại Hưởng có chút đáng thương cho cậu.

"Yên tâm đi. Cậu thế này sao đi nổi. Tôi sẽ gọi người đến tìm cho cậu....."

"Nhưng.... "

"Giúp người giúp cho trót. Cậu thực sự không có nhà sao? "

Chí Mãn cúi mặt xuống ủ rủ. Quả thực cậu rất nghèo.

"Nhìn cậu đáng thương thế này, tôi cũng không nỡ bỏ mặc. Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây đến khi khỏe lại cũng được.... "

Chí Mãn không tin nổi mắt mở to ngước mặt nhìn Kim Tại Hưởng.

"Anh...anh nói thật sao? Có phiền anh không...?"

" Nếu gặp chuyện tương tự tôi cũng sẽ giải quyết như thế. Cậu đừng nghĩ nhiều... "

Chí Mãn biết Kim Tại Hưởng từ năm đại học. Anh là thiếu gia nhưng cực kì tốt bụng, dù có ghét người như cậu nhưng vẫn tốt lòng ra tay giúp. Cậu biết anh nói thế chỉ vì bản tính trời sinh thiện lương. 
Nếu nhận...không!  Đây là cơ hội, cậu nhất quyết phải nắm bắt. Dù mặt dày đeo bám cậu cũng không muốn buông tay.

"Cảm...cảm ơn anh...nhưng...nhưng anh có thể cho em ở đây lâu được không, em sẽ làm giúp việc cho anh, em sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh...."

Kim Tại Hưởng nhíu mày nhìn cậu cầu xin, quả thực rất đáng thương nhưng để người khác sống chung nhà anh không thích ứng, huống hồ chi người này còn đồng tính luyến ái. 
Như nhìn ra sắc mặt kia, Chí Mãn bước xuống giường hai tay nắm lại ánh mắt khẩn cầu tựa như sắp khóc.

"Em sẽ không làm phiền anh đâu. Em ngủ ở tầng hầm, dưới bếp hay góc nhỏ nào đều được...em...em xin anh mà. Em... "

"Reng reng"

Kim Tại Hưởng còn muốn từ chối, rõ ràng chỉ định đáp ứng cậu ta nghỉ ngơi đến khi khỏe lại không ngờ lại xin sống ở đây...định nói nhưng nghe tiếng chuông điện thoại, Kim Tại Hưởng đứng lên nói vài câu gấp gáp rồi bỏ ra ngoài.

Chí Mãn không biết anh có đồng ý không nhưng hiện tại nếu không bám ở đây dù có kiếm tiền nhưng cũng chỉ đủ ăn, khả năng ngủ bụi rất cao. 
Có chút hèn hạ, mặt dày nhưng nếu có cơ hội nhỏ nhoi được gần bên Kim Tại Hưởng một chút Chí Mãn cậu sẽ nắm bắt lấy không buông. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro