Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc bước lên tầng trên biệt thự, ném đại áo khoác bên ngoài chân liêu xiêu bước vào phòng lớn.

Gương mặt có chút đo đỏ vì rượu, áo trắng bên trong đã nới lỏng cravat bung ra hai ba cúc áo.

Bước chân say khướt nhưng vẫn vững vàng như một đại ca.

Bước đến ngồi bên giường, Tuấn Chung Quốc nhìn gương mặt đang nhắm mắt đều đặn ngủ.

Một người khí thế cao ngạo, cao lớn nhìn qua như sóng gió thăng trầm đứng cạnh ngắm một người đang an nhàn bình yên ngủ như bức tranh tĩnh mặc.

Tuấn Chung Quốc nhìn làn da có lẽ vì anh nên hơi xanh trắng nhìn đến chỉ muốn vươn tay lên véo.

Trịnh Hạo Thạc như ngửi thấy mùi hương nồng đậm mày liền nheo lại xoay mặt qua. Tuấn Chung Quốc bất chợt nhìn bên mặt nọ lộ ra má trái từng bị anh thô bạo lột miếng dán vết thương ra. Hiện tại bị phô bày nhìn không chướng mắt lại thấy rất đặc biệt.

Má trái Trịnh Hạo Thạc có hình xăm nhỏ, mà hình xăm này là kí hiệu của Trịnh gia. Vẽ bằng loại mực đen đặc biệt không thể xóa, nếu xóa không phải là sẽ hủy cả một bên mặt sao.

Thời ông già Trịnh Hưng oanh liệt, ai có hình xăm này đều khoe khoang khẳng định vị trí là thành viên họ Trịnh. Hiện tại thì sao, kết quả ông ta làm khiến cho đứa con duy nhất phải ngày ngày che giấu.

Tuấn Chung Quốc nhìn đến thẫn thờ. Hình xăm trên mặt không xấu mà lại rất đặc biệt, đối với Trịnh Hạo Thạc có thể dùng từ đáng yêu.

Xăm ngay trên má, quả thực ông già Trịnh Hưng này lúc đó muốn phô trương thế lực, sợ người khác không nhìn thấy sao?
Nghĩ đến đây Tuấn Chung Quốc bật cười, tay mơn trớn bên má trắng trượt xuống cổ vuốt ve đến xương quai xanh.

Lại nhìn lên đôi môi, Tuấn Chung Quốc cảm thán Trịnh Hạo Thạc mang gương mặt nữ tính. Ngay lần đầu gặp cậu ta giả gái, anh đã không phân biệt được đến khi nhận ra là nam nhân ý nghĩ trong đầu ngoài khúc hát hay kia chính là muốn khi dễ chà đạp cậu ta.

Trịnh Hạo Thạc ngày càng nghe thấy mùi nồng áp bức khó chịu mở mắt ra liền bị dọa cho giật mình. Gương mặt Tuấn Chung Quốc phóng đại, môi hắn còn đang áp hôn trên môi cậu.

"Um..."

Biết Trịnh Hạo Thạc đã tỉnh Tuấn Chung Quốc không buông tha ngược lại còn tăng lực đạo. Dịch hẳn người đè lên thân Trịnh Hạo Thạc tay bóp cằm cậu vói lưỡi vào trong.

Thật ngọt!

Trịnh Hạo Thạc vừa mới tỉnh đã gặp phải khổ sở này mắt trợn to cố gắng né tránh. Cằm vừa mới hết đau hiện tại lại bị anh ta bóp lấy lần nữa.

Trịnh Hạo Thạc bi thương nức nở lưỡi bị rượt đuổi lại bị quấn lấy. Còn cảm nhận thấy môi dưới bị anh ta cắn lấy day dưa. Thoáng chốc hít thở không thông nước bọt chảy xuống khóe môi câu dẫn.

Thiếu dưỡng khí mặt đỏ lên gần như sắp ngất Tuấn Chung Quốc mới buông tha rời khỏi môi ngọt.

Trịnh Hạo Thạc được giải thoát cố gắng hít lấy hít để, tay che mặt tức giận.

Tuấn Chung Quốc im lặng đáy mắt cứ mơ hồ, mặt vẫn ửng đỏ. Trịnh Hạo Thạc biết anh ta uống rượu lại uống rất nhiều nên sinh ra hoảng sợ lui người về sau.

Tuấn Chung Quốc nắm vai cậu lại gương mặt vẫn ngây dại hôm nay cư nhiên nói ít chỉ nhìn cậu khó hiểu bất quá càng làm cho Trịnh Hạo Thạc run sợ.

"Anh...anh làm gì vậy....dừng lại! "

Trịnh Hạo Thạc giật mình giãy giụa, cậu thấy Tuấn Chung Quốc chậm chạp cởi cravat bộ dáng phong trần say mê nhất thời ngẩn ra đã thấy anh ta nắm cổ tay cậu trói lại trên đầu giường.

Tuấn Chung Quốc hôm nay ngắm cậu ngủ trong lòng nổi lên ham muốn liền nhanh tay giải quyết cho nhanh gọn, tốt nhất là trói lại.

"Ưm... "

Nụ hoa trên ngực bị môi lưỡi áp lấy liếm láp, khoái cảm ở đâu nổi lên như dòng điện chạy khắp người đến tê dại. Trịnh Hạo Thạc cong người nức nở nhận lấy.

Cắn môi cầu xin.

"Chung Quốc dừng lại. Xin anh dừng lại, tôi không muốn... "

Tuấn Chung Quốc bỏ ngoài tay lời này, chỉ thấy trước mắt là thân thể khiêu gợi câu dẫn anh chiếm lấy.

Ánh mắt cả hai đều câu tình, người phía dưới vì kích thích người phía trên vì rượu mà hoang lạc ra sức quấn quýt.

Tuấn Chung Quốc chân quỳ hai bên eo Trịnh Hạo Thạc tay cởi bỏ cúc áo ném áo quăng xuống nền gạch.

Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ, anh ta lại muốn cường bạo cậu. Cố gắng giãy giụa nhưng hai tay bị trói chặt, càng ngày càng sinh ra hoảng sợ to lớn.

Tuấn Chung Quốc nhìn phía dưới cầu xin phản kháng thành câu dẫn ưỡn ẹo anh nhất thời dục vọng tăng lên một bậc đem áo thun Trịnh Hạo Thạc xé toạc cởi luôn cả quần dưới.
Hiện tại Trịnh Hạo Thạc càng lắc đầu chống đối.

"Dừng lại. Tôi không muốn. Cầu xin anh...hức....tôi không muốn.."

"Ồn ào! "
Lúc này Tuấn Chung Quốc mới nhăn mặt lên tiếng, một tay vươn lên lấy khăn tay trên tủ nhét vào miệng Trịnh Hạo Thạc. Âm thanh khẩn cầu la hét đột dưng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở vì tình.

"Ứm..um... "
Mặc sức lắc đầu vẫn không làm Tuấn Chung Quốc dừng hành động móc cự vật căng to đỏ tím ra ngoài dọa Trịnh Hạo Thạc được.

Trịnh Hạo Thạc biết chắc chắn tên trâu đực hay động dục này sẽ không dừng lại nên chỉ biết nghiêng mặt uất ức mắt nhắm chặt chịu đựng.

Tuấn Chung Quốc không khuyếch trương điều hiện tại chính là muốn nhét thứ trướng to khó chịu này vào cái lổ nhỏ xinh hấp dẫn kia. Quả thực rất muốn.

"Huh~~"

Vào rồi. Trịnh Hạo Thạc nhăn mày chịu đựng cơn đau người này một đường đâm thẳng, phía dưới bị uy căng đau rát.
Tuấn Chung Quốc xoa xoa mông cậu vài cái bắt đầu động. Anh thoải mái bao nhiêu Trịnh Hạo Thạc đau đớn bấy nhiêu.

Luận động di chuyển lúc lâu mới trơn tru chảy ra ít dâm dịch bôi trơn.

Tuấn Chung Quốc nắm hai chân Trịnh Hạo Thạc đè lên ngực cậu đem mông nhấc cao ngày càng tiến tới giải tỏa dục vọng.

Hậu huyệt bị uy no, ma sát đỉnh sâu ngày càng mạnh. Đến khi cảm nhận trúng điểm G, Tuấn Chung Quốc đem quân thần tốc ngày càng nhanh đâm loạn cúc huyệt đáng thương.

Trịnh Hạo Thạc bất giác bị chọc ngày càng sâu ngay điểm kích thích, khoái cảm quá lớn mãnh liệt ập đến dày vò, cậu ưỡn người lắc lư phản kháng nhưng làm Tuấn Chung Quốc sung mãnh luận động càng nhanh, cuối cùng không chịu nổi tính khí bắn ra dâm dịch trắng đục, khóe mắt theo đó ẩm ướt lu mờ.

...tựa như...sóng biển đổ ập vào tảng đá sau đó tan biến.

Tuấn Chung Quốc bấy nhiêu đó không thể thỏa mãn tiếp tục xoay người Trịnh Hạo Thạc lần nữa xâm nhập.

Dày vò cậu khi dễ cậu đến ngất lên ngất xuống.

Trịnh Hạo Thạc bị đùa đến mơ màng đầu óc trống rỗng, phân thân vừa bắn lại dựng lên chịu đựng. Sức lực không đủ chơi với Tuấn Chung Quốc đến cùng nên ngất đi.

Cậu thầm bi thương cho số phận của mình. Đang yên lành lại phải chịu biến cố này...

"Bác Ngô con thực muốn chết đi.. "

***

"Đây, tài liệu cậu cần"
Kim Tại Hưởng đem ra xấp giấy bao bởi bìa cứng đẩy qua cho Tuấn Chung Quốc. Mẫn Doãn Khởi đứng kế bên theo thói quen cằm lên xem rồi mới gật đầu biểu thị chính xác.

"Chuyện này cũng chỉ tin tưởng cậu tìm giúp.. "

Tuấn Chung Quốc nâng ly lên với Kim Tại Hưởng nói.

Hai người ngồi trong phòng riêng ở Lạc Giang bàn chuyện, nơi này cả hai hay lui đến, mặc dù với tính cách Kim Tại Hưởng không thích hợp lắm nhưng nghĩ đến Tuấn Chung Quốc cùng với loại chuyện này không thích bàn bạc chốn bên ngoài nên chỉ có ở địa bàn này là tốt nhất.

"Tại sao lại muốn điều tra hắn.. "

Kim Tại Hưởng cũng nâng ly nhấp rượu nhìn Mẫn Doãn Khởi bên cạnh tay cất xấp giấy vào trong áo khoác dày bèn thắc mắc.

"Có hợp tác một chút, cộng thêm ngoài buôn chợ đen hắn ta còn có bảo lãnh kinh doanh cho các côngty khác nên nhờ cậu để ý giúp, giao cho cậu vẫn là thích hợp. "

Mẫn Doãn Khởi nói thêm vài câu thấy Kim Tại Hưởng đem ra laptop làm việc liền thở dài một hơi. Thật là, đã đến đây cậu ta còn công với việc.

Tuấn Chung Quốc cũng không quan tâm mắt nhìn hướng khác.

Hai người quả thật rất đối lập. Kim Tại Hưởng là giám đốc côngty danh tiếng làm ăn hợp pháp đứng dưới ánh dương. Còn Tuấn Chung Quốc lại là ông trùm tổ chức tội phạm, bản tính quyết đoán, bạo lực, chỉ nhìn khẩu súng lưỡi dao mà ra tay dứt khoát, không hề giống với Kim Tại Hưởng tốt bụng nhân từ có chút bệnh công tử.

Đối lập như thế nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ say mê nhìn đến dáng vẻ nét đẹp nam tính của hai người.

Tuấn Chung Quốc ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn mắt nhìn hình xăm trên đốt ngón tay lại thâm trầm suy nghĩ vu vơ.

Kim Tại Hưởng anh tuấn sống trong sạch lại biết đối tốt đương nhiên có rất nhiều người nguyện yêu cậu ta thật lòng.

Còn anh? Anh thừa biết bọn họ nghe lời anh say mê anh nếu không vì tiền hay sắc đẹp thì là sợ hãi anh. Rốt cuộc sẽ có ai chấp nhận bản tính ác liệt giang hồ này.

Nhớ đến một người ở nhà. Không thể, nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc anh thừa biết cậu ta vừa ghét vừa hận anh. Nhưng thâm tâm nhìn thấy gương mặt kia chỉ muốn chà đạp vũ nhục nói quá đáng nhưng chính là muốn thấy bộ dáng cậu ta khóc, bộ dáng rơi nước mắt....Ở cậu có thứ mà Tuấn Chung Quốc rất thích!

***

Trịnh Hạo Thạc mặc mỗi áo thun rộng, quần đùi sọc đen ngắn. Trang phục mát mẻ có lộ chân thon cậu cũng không để ý đến. Ngồi trên bệ cửa sổ tay ôm chân nhịp nhịp lắc lư...

Đung đưa, đung đưa, đung đưa theo nhịp sóng biển.
Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng một màu
Giọng nói của họ dần trôi vào dĩ vãng....

Con sứa trong giấc mộng của tôi khẽ cất tiếng hát
Chúng ngủ trong sự êm đềm ven bờ....

Giọng hát êm nhẹ lả lướt, bài này cậu đã từng nghe đâu đó, khi nghe liền ca theo hiện tại đã thuộc hết.
Mỗi khi hát lên, âm điệu cùng ca từ kia làm tâm xao động, hầu như day dứt gì đó cộng thêm giọng hát trong sáng tựa như bài hát ru.

Tuấn Chung Quốc đứng cạnh cửa nghe cậu cất giọng bất chợt đứng lại thưởng thức, khung cảnh âm thanh đến yên bình.
Không ngờ có ngày anh chứng kiến một người bị nhốt trong phòng anh vẫn có thể an nhiên hát lên bài hát nọ. Nghe giai điệu kia như bị thôi miên cuốn hút.

Trịnh Hạo Thạc hát xong mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa, chân đung đưa nhưng gương mặt một chút tươi cười cũng chẳng có, hiện tại không khác gì chim bị nhốt trong lòng.

Tuấn Chung Quốc bước vào trong Trịnh Hạo Thạc không cảm thấy, đến khi anh vươn tay chạm vào mái tóc đen cậu mới giật mình xoay, gặp Tuấn Chung Quốc cậu hốt hoảng bò xuống bệ cửa sổ, tay ôm mặt lắc đầu.

"Đừng...đừng lại đây...đừng chạm vào tôi.. "

Nhìn cậu sợ hãi, người lùi về góc tường, mặt vẫn thống khổ van xin.. Tuấn Chung Quốc có chút xao động.

Sợ anh đến như thế.

Cậu ta bị Tuấn Chung Quốc khiến cho vừa gặp liền sinh ra bài xích, phản kháng. Nhưng quả thực mỗi lần gặp anh ta cậu không bị khi dễ thì vũ nhục nếu chọc tức thì bị đánh đập, anh em trong bang phái còn né tránh nói chi là một Trịnh Hạo Thạc hiền lành, yếu đuối.

Nhìn cậu như thế La Vũ có chút không bằng lòng. Anh bước đến nắm hai tay Trịnh Hạo Thạc bắt cậu nhìn mình.

"Hạo Thạc...sao vậy. Đừng hoảng tôi không đánh cậu đâu...đừng hoảng... "

Trịnh Hạo Thạc lúc này mới bớt hoảng sợ ngưng vùng vãy, đến khi ngẩng đầu nhìn ánh mắt băng lãnh sắc bén kia cậu lại sinh ra né tránh lui lại về sau.

"Tôi đã nói hôm nay không chạm vào cậu rồi. Đừng sợ nữa.. "

"Có...có thật không? "

Tuấn Chung Quốc gật đầu, tay vươn lên xoa đầu trấn an Trịnh Hạo Thạc. Mĩm cười nhìn cậu.
Ánh mắt có đáng sợ thế nào nhưng khi anh ta cười rất giống thiên thần, vì thế Trịnh Hạo Thạc mới có chút an tâm.

"Chỉ tại cậu cứng đầu thích chọc giận tôi nên mới như thế...."

"Tôi...vậy..vậy khi nào tôi được về. Anh tha tôi đi...xin anh..."

Tuấn Chung Quốc nghe lời cầu xin thoáng chút trầm mặc. Nhưng tay vẫn duy trì xoa đầu cậu lại mĩm cười lần nữa.

"Đừng đề cập chuyện này. Sao? Muốn ra ngoài?...được hôm nay tôi dẫn cậu ra ngoài... "

Trịnh Hạo Thạc không mấy vui vẻ nhưng dù sao đỡ hơn ở đây như chim trong lòng ,mà cho dù có muốn hay không đây chính là lệnh, Tuấn Chung Quốc anh ta nói là làm ngay còn không đợi cậu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro