Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc vẫn như cũ mặt băng lãnh chẳng có tí cảm xúc lái xe, bên cạnh ghế lái là Trịnh Hạo Thạc ngồi ngay ngắn nhìn con đường phía trước kéo vụt lại đằng sau. 

Thoáng chốc nhìn sang Tuấn Chung Quốc lại thấy anh ta trầm ngâm Trịnh Hạo Thạc ngậm ngùi lại nhìn ra bên ngoài, con đường ngày càng vắng...

Tuấn Chung Quốc không hiểu sao hiện tại lại thấy rối bời, cảm giác này anh chưa bao giờ trải, nhìn sang Trịnh Hạo Thạc thấy cậu ta mặt áp cửa kính ngắm hàng cây ven đường. 

Phải thừa nhận vừa nãy lúc nghe cậu hát bên cửa sổ liền dâng lên cảm giác vừa xót vừa quen thuộc lại vừa dễ gần. Chưa có ai, chưa có ai khiến anh như thế. Người bên cạnh cũng quá đặc biệt đi.

Nhớ lại gì đó Tuấn Chung Quốc lôi ra miếng dán nhỏ đưa qua cho Trịnh Hạo Thạc.

"Dán cái này vào"

Trịnh Hạo Thạc nhận lấy mới nhớ lại hình xăm trên má, mấy ngày nay ở với Tuấn Chung Quốc không cần che nên nhất thời quên đi.

Xe Tuấn Chung Quốc rẻ vào một cái cổng lớn, Trịnh Hạo Thạc nhìn thứ trước mắt mà mắt mở to kinh ngạc. 

Thật giống một tòa thành.

Nơi đây là pháo đài loại nhỏ được xây từ lúc còn chiến tranh được cha Tuấn Chung Quốc mua lại với mục đích riêng, thời gian sau khi Tuấn Chung Quốc thay mặt ông ấy đứng đầu tổ chức đã tu sửa lại nơi này, hiện tại pháo đài này to lớn vững chắc, nó như thứ hiện diện càng khẳng định uy lực của tổ chức Hồng Ngọc.

Trịnh Hạo Thạc xuống xe đành đi theo sau Tuấn Chung Quốc, ngắm nhìn ngẩng đầu ngạc nhiên. Thấy biểu hiện mới lạ của Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc có chút thích thú.

Cậu thắc mắc bên rìa thành phố có tồn tại một nơi như này sao. Lại còn thuộc sở hữu của anh ta, có nhiều thứ thật đáng sợ đi.

Lối vào pháo đài nằm ở hướng tây đối diện chính là núi xanh nhỏ thấp thoáng. Tuấn Chung Quốc dùng nơi này để trữ hàng quan trọng cùng tập hợp thuộc hạ.

Qua cửa đá hai thuộc hạ to lớn vắt súng trên thắt lưng đứng canh thấy Tuấn Chung Quốc liền cúi đầu chào. 

Trịnh Hạo Thạc đứng nép đằng sau không dám ngẩng đầu.

"Thấy nơi này thế nào? "- Tuấn Chung Quốc bất ngờ hỏi

"Rất...rất to..."

"Chỉ to? "

"Còn..còn làm người khác sợ.. "

"Cậu sợ? "

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, mắt đảo xung quanh quả thực có rất nhiều đàn em canh gác. 

Tuấn Chung Quốc nhìn ra cậu sợ nhếch môi nắm tay Trịnh Hạo Thạc dẫn cậu tiến sâu vào trong men theo cầu thang đá lên một tầng trong pháo đài. 

Vừa bước chân lên gió bên ngoài thi nhau thổi vào mạnh đến khiến mái tóc Trịnh Hạo Thạc phất phơi. Thật mát. 

Đứng đây có thể nhìn thấy phong cảnh rộng lớn phía trước, xung quanh vẫn là rất hẻo lánh nhìn phía dưới ngoài thuộc hạ của Tuấn Chung Quốc cũng chẳng có ai khác.

Đây quả thực là lâu đài riêng của ma vương Tuấn Chung Quốc.

Trịnh Hạo Thạc lúc đầu còn sợ hãi nhưng đứng trên cao đón gió còn ngắm cảnh, mà vẻ đẹp thiên nhiên có thể làm tan đi nổi ưu tư trong lòng nên Trịnh Hạo Thạc hưởng thụ bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này Tuấn Chung Quốc đều thu vào mắt. 

Sao người này lúc nào cũng có thể tạo cho người khác cảm giác yên bình xa xưa như thế.

Tuấn Chung Quốc ngắm nhìn chốc lát lại di chuyển đến cạnh bên Trịnh Hạo Thạc.

"Nơi này dùng để trữ hàng, tập luyện bắn súng, giam giữ con tin hoặc xử lí nhau, đáng sợ như thế nhưng vẫn có chổ cho cậu ngắm thiên nhiên đến say mê nhỉ? "

Trịnh Hạo Thạc giật mình xoay qua nhìn thấy Tuấn Chung Quốc vừa nói vừa phóng tầm mắt ra xa. Ngắm anh ta gần thế này nhất là khi mái tóc phất phơi trong gió rất anh tuấn, ngũ quan thật đẹp đi cùng với khí chất cao ngạo vương giả lại thật phong trần cuốn hút.

Trịnh Hạo Thạc nhận xét rất nhanh rồi xoay trở lại không trả lời. Dù có đẹp thế nào người này vẫn là kẻ vô lương tính. Hoặc là ác thú, chẳng hơn.

"Cho cậu ở đây chơi, không được đi lung tung...tôi đến gặp Mẫn Doãn Khởi nói ít chuyện.... "

Trịnh Hạo Thạc nhìn anh một cái cũng im lặng nhưng ngầm hiểu là biết rồi. Tuấn Chung Quốc hôm nay tâm tình tốt cũng không chấp nhất sự thờ ơ của cậu xoay ngang nói với thuộc hạ vài tiếng.

"Canh chừng cậu ta.....nên nhớ cậu ta là người của tôi.. "

"Vâng, em biết rồi..."

Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái rồi tiêu soái bỏ đi. Trịnh Hạo Thạc vẫn đứng đó hóng gió mát.

Tên thuộc hạ có chút không hiểu. Người của đại ca chính là người thế nào. Bạn, người nhà, đối tác hay tình nhân...quái lạ tình nhân thì mang đến đây làm gì? 
Nhưng dù thế nào chính miệng Tuấn Chung Quốc đã nói thế tên thuộc hạ liền cẩn trọng hơn.

Trịnh Hạo Thạc ngắm ngắm đến chán con mắt, xoay người đi lại vài bước tên thuộc hạ lại nhìn ngó. Như thế quá chán đi. Mà mỗi lúc rãnh rỗi Trịnh Hạo Thạc liền ngồi ở đâu đó một mình, ngồi ngân câu hát nhẩm. 
Cậu ngồi lên trên bệ thành thầm thì hát vu vơ, gió lớn nên áp cả giọng hát ngọt.

Đã hơi lâu rồi Tuấn Chung Quốc chưa trở lại, Trịnh Hạo Thạc vẫn như cũ ngồi ngân nga, mắt nhìn ra đồi núi.

Chán! Tên thuộc hạ canh chừng Trịnh Hạo Thạc bắt đầu thấy nản. Suốt nãy giờ cứ ngồi một chổ hát gì đó chẳng có gì thú vị, đáng lẽ hiện tại đã thay ca đổi sang người khác canh trên đây nhưng mắc phải Trịnh Hạo Thạc tên thuộc hạ thở dài lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian tâm suy nghĩ cậu ta không biết chán sao.

Trịnh Hạo Thạc bản tính cậu thích hòa hợp vô tư thực ra cũng muốn bắt chuyện với người hay nhìn cậu xem chừng nhưng nhìn lại bộ dáng dữ dằn, súng vắt trên thắt lưng, vẻ mặt nhìn qua thấy bực dọc khó gần nên thôi. Bài hát kia hát đi hát lại hơn năm lần rồi, có phải tên Tuấn Chung Quốc đã bỏ quên cậu ở đây không. Rất muốn trốn về nhà nhưng để ra khỏi đây chắc chắn rất khó, cậu cũng chẳng quen thuộc đường đi. 

Theo đó Trịnh Hạo Thạcđảo mắt lại nhìn xung quanh, liền nhíu mày nhìn phía khuất cuối hành lang đá đằng kia có một đường cầu thang nhỏ...hiếu kì lại nhìn sang tên thuộc hạ kia đang say mê nói chuyện điện thoại, Trịnh Hạo Thạc bước chân đến đó.

Men theo cầu thang thô sơ Trịnh Hạo Thạc lấy can đảm cùng chút tò mò bước xuống, cũng may là ban ngày nên từ phía cửa sổ nhỏ hắt vào chút ánh sáng yếu ớt.

Đi sâu xuống rất nhanh liền thấy vài căn phòng bằng đá. Trịnh Hạo Thạc ngạc nhiên nhìn nó giống lao tù hơn, vẫn là tính hiếu kì cậu bước đến sâu vào trong thêm vài bước.

Mắt đảo một vòng lại dừng ngay trụ đá lớn phía dưới có một nam nhân bị trói lại bằng dây thừng.

Trịnh Hạo Thạc hoảng hốt thấy người kia mặt gục xuống trên người lớn nhỏ đầy vết thương, lần đầu bị dọa thế này.

"Này, này...anh có sao không? "

Nam nhân bị trói nghe tiếng nói chuyện ngước mặt lên nhìn cứ tưởng bọn thuộc hạ lại đến hỏi cung không ngờ trước mắt là một thanh niên dễ nhìn.

"Cậu là ai? "

"Tôi...tôi là Trịnh Hạo Thạc, tại sao anh bị trói ở đây vậy...?"

Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta có vẻ đau đớn, mày nhíu lại còn bị kìm hãm tự do nên có chút đáng thương.

"Tôi...tôi bị người của Tuấn Chung Quốc bắt nhốt..."

Trịnh Hạo Thạc không rành mấy chuyện xã hội đen cho lắm, nhưng Tuấn Chung Quốc hắn bắt được người lại còn đánh đập người ta như thế thật độc ác đi.

"Chung Quốc...anh ta rất tàn nhẫn...anh...anh thật xui xẻo đi"

"Không...không phải...tôi là đàn em của Lim Bân, nhưng tôi chỉ là chân lính canh nhỏ nhặt, chuyện của Lim Bân tôi hoàn toàn không biết gì. Thế nhưng người của Tuấn Chung Quốc bắt tôi, hành hạ tôi nhưng quả thực chuyện ông ta tôi không hề biết gì hết..."

Trịnh Hạo Thạc hiện tại mới hiểu ra, càng nghe càng đáng thương.

"Anh đừng kích động, máu chảy rồi... "

Trịnh Hạo Thạc thấy máu nhỏ giọt nhất thời hoảng sợ, lấy ra khăn nhỏ chấm chấm nơi vết thương.

"Bọn họ không tin anh sao? Nếu không hỏi được gì, Chung Quốc anh ta sẽ thả anh thôi.. "

"Cậu quá ngây thơ rồi. Có chuyện hắn ta sẽ thả tôi sao? Một chút thông tin tôi cũng không biết nên thế nào cũng bị hành hạ đến tàn phế... "

Nam nhân tay vẫn bị trói, nói đến đây tuyệt vọng gục mặt xuống. 

Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta vừa xui xẻo lại vừa đáng thương. 

Quả thực nhận ra chuyện giang hồ rất đáng sợ. Lại nhìn vết thương trên người nam nhân cậu tin anh ta nói sự thật. Anh ta vô tội lại oan uổng bị hành hạ thế này, nếu cậu đặt mình vào bản thân anh ta thì chắc chắn không dám tưởng tượng nổi.

"Để...để tôi giúp anh..."

"Cậu giúp tôi? Nhưng cậu là ai lại vào được đây? "

Nam nhân này lần đầu nói chuyện với Trịnh Hạo Thạc đã có nghi ngờ, nghĩ cậu là người của Tuấn Chung được sai đến dùng cách này bắt anh khai chuyện, nghe đến chuyện giúp anh lại càng nghi hoặc.

"Là họ bắt nhầm người, đây là lần đầu tôi đến đây nên hiện tại chỉ có thể giúp anh cởi trói thôi.. "

Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa loay hoay thân thể, nam nhân kia nhíu mày thuận theo. Thế nào nếu còn ở đây thì cũng chết, không biết ý đồ Trịnh Hạo Thạc là gì nhưng nếu thoát khỏi ngục thì có cơ hội sống còn. 
Trịnh Hạo Thạc khó khăn cởi trói, loay hoay đến đầu ngón tay đỏ ửng, ẩn đau.

"Trong túi áo trước có một con dao, vì bị trói nên lấy không được, hiện tại giúp tôi đi.. "

Trịnh Hạo Thạc nghe thấy mới chuyển tay từ túi áo trước lấy ra con dao nhỏ chuyền ra phía sau cho nam nhân. Khoảnh khắc thấy cậu khẩn trương không biết mục đích có thực sự là giúp anh không nhưng hiện tại người này không khác gì một thiên thần. 
Khoảng cách hai người rất gần, nam nhân cũng là lần đầu gần kề người lạ lại khiến tâm tư an tâm kì lạ.

"Cậu giúp tôi sẽ rất nguy hiểm.. "

Nam nhân hai tay đã cởi trói, thỏ thẻ nhìn Trịnh Hạo Thạc nói.

"Nhưng nếu tôi không giúp anh sẽ chết, tôi hiện tại sống chết tôi không quan tâm nhưng anh có cơ hội.."

Đúng, sống chết không quan tâm. Kể từ ngày rơi vào tay Tuấn Chung Quốc cậu sống chẳng khác gì ở địa ngục, anh ta muốn là đều phát tiết lên người cậu. Bây giờ nếu giúp nam nhân này có lẽ người này sẽ có cuộc sống mới vui vẻ hơn. Tốt nhất đừng như mình!

"Cậu thực sự không có gì chứ? "

"Không sao, anh đi đi"

Nam nhân này quả thực muốn dẫn Trịnh Hạo Thạc đi, nhưng có thế nào lai lịch cậu anh vẫn chưa rõ, nếu dẫn theo bị phát hiện không chừng lại khiến Trịnh Hạo Thạc nguy hiểm. Lại nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc một mình xuống được dưới đây chắc chắn là người Tuấn Chung Quốc có quan hệ đến.

"Vậy, tôi đi đây...nếu tôi có bị bắt lại thì yên tâm đi, tôi sẽ không khai ra cậu đâu... "

Trịnh Hạo Thạc mĩm cười thoáng chốc nhìn anh ta tay quấn vết thương rồi men theo cầu thang trèo qua bệ cửa đá biến mất. Kĩ thuật rất nhanh gọn...

Trịnh Hạo Thạc không biết việc mình làm sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng bây giờ cần phải trở lại nếu Tuấn Chung Quốc không thấy thì lại rắc rối.

"Cuối cùng cũng tìm được, cậu bị gì à, sao lại chạy xuống đây. Nếu tìm không thấy chắc chắn tôi bị đại ca hành quyết.... "

Tên thuộc hạ tìm thấy Trịnh Hạo Thạc thở phào một cái rất muốn mắng nhưng cố gắng kìm lại còn giục cậu mau trở lại chổ cũ.

"Mà khoan đã! Tên Lục Tân đâu? "

"Người vừa nãy sao.. Ah"

Cái miệng chết tiệt, Trịnh Hạo Thạc vừa thốt ra liền vội bịt miệng lại. Tên thuộc hạ ngày càng nghi ngờ, tiến lại hỏi.

"Cậu biết hắn sao?  Nói! Hắn đâu rồi..?"

"Tôi...tôi không biết.. "

Nhìn dây thừng bị cắt còn nằm dưới đất, nhìn ra rắc rối tên thuộc hạ lấy điện thoại ra gọi cho Mẫn Doãn Khởi báo cáo, trán cũng chảy ra không ít mồ hôi. 

Trịnh Hạo Thạc biết người này muốn báo tin liền ngăn cản.

"Đừng. Người đó vô dụng các anh có giết anh ta cũng không biết gì đâu. Xin anh đừng báo....đừng mà"

Trịnh Hạo Thạc bắt đầu hoảng sợ cầm tay lắc cố sức cầu xin lại bị người này hất ra.

"Cậu bị điên rồi, lần này lại kéo thôi tôi xuống đường chết sao. Nếu không báo cáo sớm hắn sẽ chạy mất.... Alo... "

Trịnh Hạo Thạc biết không ngăn cản được lại thấy trong lòng như vừa làm việc gì đó rất tội lỗi. Cậu vừa giúp người lại vừa liên lụy người khác, hiện tại chỉ muốn chết đi cho xong. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro