Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàn em đi theo Tuấn Chung Quốc lâu nay đương nhiên biết ý anh là gì. Chắc chắn người này đã đắc tội với đại ca mới như thế. Điều anh ta muốn chính là bọn họ trước mặt anh vũ nhục người này.

"Cảm...cảm ơn đại ca.. "

Tên thuộc hạ kia cảm ơn một tiếng, xoay ngang nhìn đàn em nháy mắt ra hiệu, thoáng chốc cả đám hiểu ý từ từ bước lại phía Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc nghe Tuấn Chung Quốc nói mới biết hiện tại anh ta muốn làm gì. Muốn cậu bị bọn người này khi dễ. Nên run sợ chân muốn tìm đường thoát liền bị một cánh tay giữ lại.

"Thật tốt quá. Xem ra rất dễ nhìn"

Có thế nào thì bọn người ở đây cũng là đám đàn ông trăng hoa thích động dục, được đại ca ban tặng vật này đương nhiên thức thời mà hưởng thụ, có vài tên bắt đầu đụng chạm.

"Đừng chạm vào tôi...đừng"

Trịnh Hạo Thạc ngày càng hoảng sợ lùi về sau, bị mấy bàn tay kia sờ mó, vuốt ve. 
Thấy cậu sợ hãi y như rằng làm bùng lên ngọn lửa dục vọng, cả đám hầu như bỏ qua Tuấn Chung Quốc một bên bắt đầu đè Trịnh Hạo Thạc xuống. 

Chơi tập thể thú vị đi. Vài tên đã bắt đầu thoát y.

"Không dừng lại.. "
Trịnh Hạo Thạc hốt hoảng nghiêng mặt nhìn Tuấn Chung Quốc đang cầm ly rượu nhếch môi cười. Đây là khiêu khích cậu, muốn cậu cầu xin anh ta. 

Trịnh Hạo Thạc nhất thời như rơi vào địa ngục không đường chạy, mắt nhắm lại tuyệt vọng.

Xung quanh cậu bọn đàn ông thoáng chút đã cởi áo Trịnh Hạo Thạc ném qua một bên, tay còn vuốt ve sờ nắn đầu ngực. 
Những tên đứng bên ngoài nhìn đến rơi nước bọt.

"Không. Dừng lại....đừng... "

La hét còn né tránh vùng vẫy nhưng bọn họ càng ngày cành lấn tới tay vuốt xuống hạ thân trêu đùa. 
Tuấn Chung Quốc tay cầm ly rượu chân gác trên bàn nhìn Trịnh Hạo Thạc bị trêu đùa, thân thể nghiêng tránh mặt cũng ửng đỏ câu tình không hiểu sao thấy khó chịu, không phải do mình làm thế sao.

Chỉ cần cậu ta lên tiếng, chỉ cần cậu ta cầu xin, anh sẽ cứu cậu. Chỉ cần cậu ta khẩn cầu.

Quay lại, Trịnh Hạo Thạc vẫn giãy giụa la hét, còn cắn môi chịu đựng. 

Cảm nhận thấy quần đã bị kéo xuống đầu gối, cậu nhắm mắt bi phẫn chân khép chặt lại bị bọn họ nắm chặt kéo ra phô bày hạ thể. 

Tay bọn chúng xoa nắn vân vê ngoài đũng quần lót, phía trên lại liếm láp khuôn ngực trắng mềm mại.

Bên kia Tuấn Chung Quốc càng nhìn trên mặt càng nổi nhiều hắc tuyến. Đúng là cứng đầu. Tay nắm chặt ly rượu cơ hồ muốn bóp nát nó.

Trịnh Hạo Thạc vặn vẹo cơ thể cảm nhận ngón tay nào đó đã luồn vào quần lót vẽ vòng ngoài hậu huyệt, cậu hét lên nhưng bọn họ xem đó là động lực thúc đẩy cơn dục vọng. 

Nhìn vẻ mặt đáng thương câu tình Trịnh Hạo Thạc bao nhiêu thú tính lại tăng bấy nhiêu. Có tên ngồi phía trên nhìn ra đôi môi nhỏ xinh cậu nhấp mở liền bị câu dẫn tay vươn lên muốn vói vào trong âu yếm. 
Trịnh Hạo Thạc thấy thế mở miệng ra đến khi ngón tay tiến vào chạm đầu lưỡi liền cắn mạnh lại, tên kia đau đớn rụt lại tức giận cho cậu một cái tát.

"Mẹ nó! Dám cắn ông, đã sắp bị chơi hỏng còn phản kháng"

Trịnh Hạo Thạc đau đớn tựa hồ bi thương đến rơi nước mắt. Cậu sẽ bị chơi đến hỏng sao. Cuộc đời cậu sẽ thế sao. 

Lần cuối Trịnh Hạo Thạc cố lay động con ngươi nhìn qua Tuấn Chung Quốc rồi xoay mặt lại nhắm chặt mắt. Cứ như người chờ đợi cái chết.

Tuấn Chung Quốc thấy tên kia tát Trịnh Hạo Thạc một cái, tâm tư tựa hồ bị chọc đến nổi lửa lại còn thấy Trịnh Hạo Thạc xoay qua nhìn mình đến tuyệt vọng, như tăng thêm lửa giận Tuấn Chung Quốc đập ly rượu xuống vỡ toang. 

Cả phòng bất chợt im lặng, cả đám người bên kia cũng thế đều khựng lại.

"Cậu nói cái gì? "

Giọng nói băng trầm đặc trưng vang lên. 
Tuấn Chung Quốc gương mặt so sánh với ác ma hắc tuyến dày đặc bước đến chổ đám người hai tay nắm cổ áo tên đàn em vừa tát Trịnh Hạo Thạc lôi ra giữa phòng.

"Tôi có cho cậu đánh cậu ta không. Hả?"

Vừa dứt lời cả bọn hoảng hốt nhìn Tuấn Chung Quốc giáng thẳng một đấm vào mặt tên xấu số. Tên kia máu mặt chảy ra không hiểu chuyện gì theo bản năng quỳ xuống ôm chân Tuấn Chung Quốc cầu xin.

"Tôi có cho cậu chơi hỏng cậu ta sao?  Chơi hỏng là thế nào. Hả?"

Không nhân từ lại đá thêm một cước vào bụng tên phía dưới. 

Bất chợt hít lấy ngụm khí lạnh, tên đàn em ôm bụng co rúp rên đau nói chuyện cũng chẳng nổi.

Cả đám người trong phòng nín thở tim đập thình thịch, không ai dám động vào Trịnh Hạo Thạc nữa. 
Duy chỉ có Trịnh Hạo Thạc nằm trên sàn không biết chuyện gì thấy bọn họ nhích ra liền từ từ khép chân lại.

Tuấn Chung Quốcthấy thế cởi bỏ áo khoác cuốn người Trịnh Hạo Thạc bế cậu lên rời khỏi Lạc Giang.
Rốt cuộc đại ca cậu muốn gì, ai nấy trong phòng không hiểu rõ.

***

"Tại sao không cầu xin tôi. Cậu rốt cuộc muốn gì? "

Đáng lẽ anh muốn gì thì đúng. Trịnh Hạo Thạc nghiêng mặt qua một bên bị Tuấn Chung Quốc bế vào phòng tắm.

Đặt cậu trong bồn, Tuấn Chung Quốc đứng lên gỡ vòi nước cầm trước mặt Trịnh Hạo Thạc hỏi cậu lần nữa.

"Cậu thà để bọn họ cưỡng hiếp chứ không thèm cầu tôi một tiếng. Trịnh Hạo Thạc tôi quả thực xem thường cậu rồi..."

Thấy cậu ta vẫn mím môi, mặt né tránh. Như chọc tức Tuấn Chung Quốc anh bóp cằm cậu tay kia dùng vòi nước phun vào mặt Trịnh Hạo Thạc. 
Bị nước phun vào khó khăn hô hấp, Trịnh Hạo Thạc giãy giụa lại bị anh nắm chặt đối mặt. 
Đến khi nghe Trịnh Hạo Thạc ho sặc sụa, Tuấn Chung Quốc mới dừng lại.

"Anh ghét tôi đến thế sao? "

Tuấn Chung Quốc nhướn mày bất chợt nghe Trịnh Hạo Thạc lên tiếng, bây giờ mới nghe âm thanh êm dịu này nói với mình. Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc tay vươn lên vén tóc mái ướt về sau. 

Tự dưng lại lúng túng, không biết nên làm gì. Bất chợt nhìn khuôn mặt phía trước bị nước thấm ướt, Trịnh Hạo Thạc hai mắt long lanh da mặt trơn nhụi phút chốc Tuấn Chung Quốc bị cuốn vào đôi mắt xanh đó.

"Tôi...tôi không ghét cậu...đều là do cậu tránh né, vô cảm với tôi...cậu mới là ghét tôi sao?"

"Anh làm tôi thống khổ, anh khi dễ bức hiếp tôi, tôi ghét anh..
Anh...anh còn để đàn em của anh khi dễ tôi, tôi càng ghét anh... "

Trịnh Hạo Thạc chậm chạp nói, nước mắt ở đâu chảy xuống nhất thời làm Tuấn Chung Quốc xót xa, tim nhói lên. 
Anh khẩn trương nắm tay cậu xoa nhẹ.

"Không. Sẽ không có lần sau. Nếu được từ nay tôi sẽ ôn nhu, đối xử tốt với cậu... "

Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc ngẩng đầu khó tin nhìn Tuấn Chung Quốc. Có ngày anh ta sẽ nói những lời này sao.

"Thật...thật không? "

Tuấn Chung Quốc biết cậu không tin, đến chính anh còn không ngờ chính mình sẽ nói ra những lời này trước mặt cậu.

Nhưng hiện tại đối mặt với Trịnh Hạo Thạc tâm tư lại rối bời. 

Anh thừa nhận mình khó chịu khi thấy bọn người kia đụng chạm cậu ấy, khi bế Trịnh Hạo Thạc vào đây thấy cậu ủy khuất nói ra lời kia cư nhiên tâm trạng càng thêm xót xa, xao động. 

Tuấn Chung Quốc không nói bất chợt đem môi áp vào môi cậu, hôn say đắm. 

Trịnh Hạo Thạc lúc đầu còn hoảng hốt né tránh nhưng bị Tuấn Chung Quốc hai tay kìm lại chốc lát bị kéo theo nụ hôn đó, mặt mày đỏ ửng giao triền cùng Tuấn Chung Quốc day dưa ngấu nghiến đôi môi. 

Đến khi hơi thở gấp gáp khó khăn Trịnh Hạo Thạc mới dồn hết sức đẩy Tuấn Chung Quốc ra, mặt nghiêng hướng khác xấu hổ.

Nhìn trên khuôn ngực Trịnh Hạo Thạc có vài vệt hôn nhỏ, Tuấn Chung Quốcđả kích chút ít, đem vòi nước tưới trên người cậu. Trịnh Hạo Thạc hơi lạnh rụt người về sau. Biết anh ta sẽ không từ bỏ, mắt nhìn thân thể cậu mà mặt vương hắc tuyến mày nhíu lại như trút giận. Tay cầm khăn tắm ma sát khắp thân thể Trịnh Hạo Thạc. 

Những chổ có vết hôn bị anh lau chùi đến ửng đỏ.

"Bọn chúng có chạm đằng sau không?"

Đương nhiên là có nhưng nhìn vẻ mặt Tuấn Chung Quốc như thế, Trịnh Hạo Thạc lắc đầu. 

Tuấn Chung Quốc biết cậu nói dối, khi nãy nhìn bọn đàn em tay vân vê ngoài đũng quần anh chỉ muốn một đường rút súng bắn chết bọn chúng chỉ tại Trịnh Hạo Thạc quá mức cứng đầu.

"Anh...Anh làm gì vậy? "

Trịnh Hạo Thạc nhích người, né tránh bàn tay đang cởi quần lót cậu ra, sức lực chống đối không đủ cuối cùng thấy chiếc quần lót còn lại bị ném ra xa.

"Tôi giúp cậu tắm... "

"Không...không cần"

Nhìn lên ánh mắt băng lãnh Tuấn Chung Quốc ,Trịnh Hạo Thạc nhất thời dừng lại chống cự, cậu lại sợ anh ta dùng bạo lực....

"Tôi đã nói sẽ ôn nhu với cậu. Không muốn? "

Trịnh Hạo Thạc không trả lời, thấy thế Tuấn Chung Quốc mới hài lòng cằm khăn tắm giúp Trịnh Hạo Thạc tắm. 

Lau chùi nhìn ngó một chút mà phía dưới đã rục rịch.

Tuấn Chung Quốc không nói nhiều, tự tay cởi quần áo bản thân thản nhiên bước vào bồn tắm trước ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Hạo Thạc.

Cậu bất chợt thấy nguy hiểm.

Xoay qua đã thấy Tuấn Chung Quốc vươn người mở vòi nước. Không muốn khen nhưng cơ thể anh ta tráng kiện lại rất đẹp. Đúng là xã hội đen, cơ bắp thật đẹp đi. Những lần kia đều bị anh ta cường bạo trên giường lúc đó cậu chỉ lo chống đối, vùng vẫy cuối cùng ngất đi. Hiện tại lại có thể ngắm Tuấn Chung Quốc trần trụi lại gần kề thế này. 

Từng hình xăm trên thân thể hiện ra ngay trước mắt, khí chất lại được tôn lên vời vợi.

"Bị tôi mê hoặc? "

Trịnh Hạo Thạc bị nói trúng tim đen xấu hổ xoay hướng khác, rõ ràng tâm tư vẫn còn tức giận chán ghét người này nên chân vươn lên muốn bước ra ngoài.

"Đi đâu? "

Mới ló ra một chân đã bị Tuấn Chung Quốc nắm kéo trở lại làm Trịnh Hạo Thạc té nhào vào lồng ngực anh, mặt mày theo đó ửng hồng không biết chui vào đâu.

Tuấn Chung Quốc từ sau hai tay ôm eo cậu, tay kia vươn lên sờ soạng nụ hoa còn day day ngắt véo. 
Trịnh Hạo Thạc biết ý đồ xấu muốn giãy ra những tình trạng hiện nay là cả hai lõa thể, cậu còn cảm nhận dục vọng phía sau của Tuấn Chung Quốc đang rục rịch.

"Tôi...tôi muốn ra ngoài...tôi tắm xong rồi... "

"Nhưng tôi thì chưa! "

Tuấn Chung Quốc giữ chặt eo nhỏ Trịnh Hạo Thạc không cho cậu nhúc nhích, tay kia đã mò xuống xoa nắn dục vọng. 
Mặc kệ cậu cầu xin thế nào, thậm chí còn mắng anh nhưng Tuấn Chung Quốc kĩ thuật tốt xoa sục tính khí Trịnh Hạo Thạc đến đứng lên không lâu sau liền bắn ra tinh dịch.

"Thật nhanh"

Bị nói như thế Trịnh Hạo Thạc xấu hổ, nhưng thầm may là cậu ở phía trước nên biểu cảm đáng thương này Tuấn Chung Quốc không thấy được. 

Lại nói đây chính là lần đầu tiên Tuấn Chung Quốc ôn nhu với cậu như thế. Hoàn toàn không có đánh đập, hay thô bạo xâm chiếm nên nhất thời không thích ứng được.

"Ưm...đừng...đừng...dừng lại đi.. "

Trịnh Hạo Thạc xụi lơ vừa giải quyết xong liền bị Tuấn Chung Quốc đem hai tay cậu nắm lại trên thành bồn tắm, mông bị nhếch lên đem cúc huyệt đối mặt với cự vật trướng to hung dữ. 

Trịnh Hạo Thạc biết dù anh ta có thay đổi cách đối xử kia thế nào nhưng kết quả đều là cậu bị dày vò. Không biết hôm nay lại có bị làm đến ngất đi không.

Nói thế nào nhưng thâm tâm trẻ con của Trịnh Hạo Thạc vẫn nghĩ rằng, có bị anh ta cường bạo chà đạp thế nào nhưng đừng đem cậu ra cho bọn người ngoài đụng chạm là được. Thà là bị mình anh vũ nhục! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro