Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mãn khẩn trương đi đi lại lại trong nhà lớn, tâm tư còn thắc mắc. Rốt cuộc cậu đã được Kim Tại Hưởng đồng ý cho ở đây không? 

Chỉ nghĩ tới việc mình đang ở trong nhà của anh ấy, trong lòng tầng kì lạ hồi hợp lại dâng lên. 

Nghĩ đến nghĩ lui, thôi thì cứ mặt dày vì tình cảm mê muội này đi.

Suốt buổi trưa Phác Chí Mãn lau dọn, quét tước khăp phòng khách tuy cơ thể còn mang bệnh nhưng nghĩ đến việc đang cầm khăn lau dọn nhà của Kim Tại Hưởng cơ thể liền khẩn trương phấn chấn.

Nói ra việc này chẳng khác gì lấy lòng anh ấy cả. 

Vui sướng thế nào thì đây vẫn không phải nhà mình nên Phác Chí Mãn chỉ đi lại trong phạm vi phòng khách và phòng bếp không dám bước lại lên lầu.

"Cậu...vẫn còn ở đây à? "

Kim Tại Hưởng bước vào nhà thấy Phác Chí Mãn đang dọn dẹp sofa liền bất ngờ tay chỉ chỉ, còn cứ tưởng nhà có trộm chứ.

Phác Chí Mãn thấy anh phản ứng như thế nhất thời lo lắng tâm tư càng khẩn trương hơn.

"Tại Hưởng...em...em xin lỗi. Anh cứu em nhưng em không có tiền trả cho anh...nên...nên em ở đây dọn dẹp giúp anh...xem như trả ơn....anh...anh đừng giận"

"À. Không còn việc gì thì về đi,trể rồi..."

Phác Chí Mãn ngẩng mặt mắt mở to nhìn anh. Đây là đuổi cậu! Vậy chuyện hồi trưa cơ bản là anh không để vào tai. Phắc Chí Mãn sốt sắng tay cầm khăn lau mà run rẩy.

"Tại Hưởng...anh...anh có thể cho em ở đây được không. Hiện tại em không có tiền, cũng không có nhà để ngủ...."

Kim Tại Hưởng nhíu mày nhất thời chưa hiểu lắm nhưng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.

"Phải rồi, vali của cậu...tôi tìm được rồi....vậy...cậu cậu không có nhà thật ? "

Phác Chí Mãn gật đầu môi còn mím chặt, lại để người mình thương thấy bộ dạng cơ cực thế này, nổi xót xa này cậu thấy rất chua chát.

"Vậy...vậy cứ ở tạm đây đi"

Nói một câu Kim Tại Hưởng sải bước đi thẳng lên phòng. 

Phác Chí Mãn nghe tâm tư cứ thế vui mừng, không biết được ở bao lâu nhưng hiện tại đêm nay không cần ngủ bụi rồi, miệng cứ thế nhoẻn nụ cười tươi chạy ra ngoài xách đống vali vào.

Kim Tại Hưởng bước lên phòng, cởi bỏ áo khoác cùng cravat nghĩ lại mình vừa đáp ứng cậu ta, tâm tư thấy khó chịu thế nào đấy.

Không phải mình đã từng chán ghét cậu ta hay sao? 
Nhưng lúc nãy nhìn vẻ mặt kia đáng thương gục xuống, Kim Tại Hưởng quả thật thấy chua xót thay, bản tính tốt bụng lại nổi lên.

Giờ mới nhớ lại cậu ta từng là người đã thổ lộ với mình bị đám bạn trêu chọc mà bây giờ anh lại cho cậu ta tá túc lại đây. 
Thật không thích điều này.

"Ưm...Tại Hưởng...anh có quần áo bẩn không, em....em giặt giúp anh"

Thực sự đúng là không thích điều này. Kim Tại Hưởng nghĩ rằng phải hay không người này càng lấn tới quá xa. 

Cũng không muốn nghĩ nhiều, Kim Tại Hưởng tay cầm quần áo cũ tự bước chân đem ra cho cậu. 

Anh không thích người khác vào phòng mình.

"Đây! "

Phác Chí Mãn mĩm cười đưa tay nhận lấy, khoảnh khắc hai tay chạm vào nhau Kim Tại Hưởng rụt tay về nhíu mày lại, hơi quá đáng nhưng sẵn đây anh mở lời.

"Tôi cho cậu ở đây nhưng cũng nên biết điều một chút. Cái chuyện kia...chuyện cậu thích tôi...um..."

Kim Tại Hưởng ngập ngừng nhìn ánh mắt chờ đợi của Phác Chí Mãn anh nói tiếp.

"Chuyện đó tôi không để trong lòng cũng rất mau quên...nếu cậu muốn ở đây thì cũng nên quên đi...đừng nghĩ rằng tôi giúp cậu thế này thì tự được nước làm tới.."

Phác Chí Mãn đứng đó tiêu hóa hết lời anh nói, miệng vẫn mĩm cười xem như đã hiểu cho đến khi anh đóng cửa lại cậu mới xoay người mắt xót xa. 

Anh quả thực là một người tốt, tuy cái kia nói có hơi nặng nhưng chỉ là đối với cậu. Nhưng thế nào anh cũng cho một người lạ ở nhờ nhà mình mà không đề phòng đi.

Phác Chí Mãn nắm quần áo bẩn trong tay chân bước xuống cầu thang, cố gắng tự an ủi bản thân. 

Tay khẽ đẩy mắt kính cận.

Tất cả em đều nghe theo anh nhưng bảo em quên chuyện em thích anh đi, cơ bản chuyện đó em không làm được.

Phác Chí Mãn lại kiếm việc dọn dẹp phòng bếp một lần nữa mới lên sofa ngủ. Tâm tư đêm nay cư nhiên rất kì lạ. Có nên cảm ơn vì buổi trưa đã ngất xỉu không, cũng cảm ơn ông trời đã cho cậu gặp Kim Tại Hưởng.

Không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng lời Kim Tại Hưởng nói vừa nãy rất giống như mình sẽ được ở lâu một chút. 

Phác Chí Mãn mắt nhìn đèn trần, cậu lo nghĩ rất nhiều. Tuy biết nhà này là của riêng Kim Tại Hưởng ở đương nhiên chỉ mỗi anh nhưng nếu bạn bè người thân anh bất chợt đến thì thế nào, lúc đó chắc chắn cậu phải tránh hoặc tự giới thiệu mình là giúp việc. Phác Chí Mãn ngu ngốc nghĩ.

Còn nghĩ đến chuyện ngày ngày được ngắm Kim Tại Hưởng tuy rất ít đi. 

Cuối cùng lại nghĩ đến chuyện mình sẽ bị anh ấy đuổi.... 

Nghĩ mãi đến khi Phác Chí Mãn một cái, mi mắt mõi mệt nhắm lại, gương mặt cũng thả lỏng đi, tiến vào mộng....

Vì khẩn trương nên Phác Chí Mãn
ngủ trể nhưng lại thức sớm. 

Cậu vừa thức dậy tự kiếm phòng tắm vệ sinh xong liền chạy vào bếp kiếm việc làm.

Mở tủ lạnh ra cũng may nguyên liệu này cậu biết chế biến, rất nhanh buổi sáng đã loay hoay làm xong món ăn ngon.

Kim Tại Hưởng nghe lục đục trong bếp cũng chẳng bận tâm, chỉ lo thay quần áo chuẩn bị đi làm.

" Tại Hưởng.... Anh dậy rồi, lại ăn sáng đi"

Thấy anh bước xuống cầu thang, Phác Chí Mãn vui vẻ chạy lại hỏi thăm. Kim Tại Hưởng nhíu mày nhìn sang bàn ăn, không biết mùi vị thế nào nhưng nhìn dĩa thức ăn thấy nghi hoặc. Đều là món anh thích.

Về chuyện này Phác Chí Mãnbiết khẩu vị của anh vì ba năm đại học đã luôn để mắt đến anh cũng vì như thế đã tự mua nguyên liệu ngày ngày học cách chế biến chỉ mong một ngày anh có thể thưởng thức.

"Tôi không ăn..."

Bỏ lại ba chữ Kim Tại Hưởng bước thẳng ra khỏi nhà, Phác Chí Mãn đứng đó nhìn cũng không dám nói gì hơn. Đúng rồi dù gì cũng là mới quen đương nhiên không quen ăn thức ăn của người khác rồi, huống hồ chi anh ấy là thiếu gia sao có thể nhìn đến mấy món ăn này chứ. 

Đáy mắt lại chua xót.

Phác Chí Mãn vu vơ nghĩ tự an ủi bản thân, cậu ăn một chút rồi gói lại cho vào tủ lạnh. 
Lại tự kiếm việc cho bản thân dọn dẹp, cậu xem chuyện này như động lực để việc ở nhờ nhà Kim Tại Hưởng dễ dàng hơn. 

Lại nói làm vài chuyện xong Phác Chí Mãn còn phải đi kiếm thêm việc làm rồi ghé qua nhà dì cậu nữa. Chỉ là không biết vợ chồng dì có đón tiếp cậu không

Tuấn Chung Quốc vừa từ pháo đài bàn chuyện về ,vào nhà theo thói quen bước thẳng lên phòng Trịnh Hạo y.

Từ đêm đồi bại với cậu trong phòng tắm xong, tuy bản tính Tuấn Chung Quốc vẫn dữ dằn quyết liệt nhưng ít nhiều không động chút là sử dụng bạo lực nên Trịnh Hạo Thạc gần đây an tâm hơn.

Mở nhẹ cửa phòng lại thấy khung cảnh quen thuộc kia, Trịnh Hạo Thạc ngồi lắc lư miệng ngân ngân khúc hát nhỏ .

Ngày nào cũng nghe cậu hát bài này, tựa hồ Tuấn Chung Quốc đã có thể thuộc được vài câu. Nhưng quả thật giai điệu nhẹ nhàng như hát ru.

Trịnh Hạo Thạc mở cửa sổ để tóc bay bay phấp phơi trong gió miệng hát mãi một bài không chán. 

Gần đây dù rất ít bị tát hay đánh đập nhưng Trịnh Hạo Thạc chính là vẫn lo sợ người kia, dù gì thì bản tính rất khó đổi. Anh ta nói sẽ ôn nhu, Trịnh Hạo Thạc cậu chỉ sợ hai từ này anh ta có hay không hiểu sai nghĩa hay thậm chí không biết nó là gì.

Cậu nghĩ đến tương lai sẽ thế nào. 

Sẽ ở cạnh người này mãi mãi hoặc là ngày nào đó trốn đi thành công không gặp lại anh ta nữa hoặc là có khi anh ta đã đùa chán một súng giết cậu hay nhân từ buông tha cho cậu. 

Kết quả thế nào Trịnh Hạo Thạc vẫn không lo sợ, nhiều lúc thật khâm phục bản thân có thể đón nhận mọi chuyện thản nhiên đến vậy. 

Cậu là người như thế luôn để mọi chuyện chảy qua đời như dòng nước.

Tuấn Chung Quốc bước vào phòng đến cạnh Trịnh Hạo Thạc, mắt nhìn dấu hôn trên cổ tâm liền xao động tự thấy bản thân có chút thích thú, thích thú ngắm người này....

Trịnh Hạo Thạc xoay người thấy Tuấn Chung Quốc cao lớn nhìn cậu, cũng không mấy ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi trở lại mắt nhìn ra cửa sổ.

Tuấn Chung Quốc không nói gì cũng chỉ đứng đó mắt nhìn cậu.

Nghĩ lại từ lần đầu gặp Trịnh Hạo Thạc tự biết mình vô lí bắt cậu lên giường với mình chẳng những thế còn hiên ngang bắt cậu về hành hạ cưỡng ép, còn mạnh bạo đánh cậu nếu là người khác nếu yếu đuối đã nghĩ đến chuyện tự tử còn bạo dạn hơn thì đáng lẽ Trịnh Hạo Thạc phải hận anh thừa lúc anh không đề phòng mà hãm hại anh.

Điều này đến Mẫn Doãn Khởi bên cạnh cũng nhắc nhở, tuy nhìn Trịnh Hạo Thạc hiền lành tốt bụng lại có chút ngây thơ nhưng đâu biết rằng tức nước vỡ bờ chịu không nổi sự hành hạ của Tuấn Chung Quốc hận , Tuấn Chung Quốc đến ban đêm giấu dao đem ra đâm anh một nhát. Tuấn Chung Quốc có chuyện gì thực sự sẽ nguy to.

Mà chuyện này Trịnh Hạo Thạc cũng đã nghĩ qua, bản tính cậu thiện lương như thế có thể cầm dao đâm Tuấn Chung Quốc sao, cậu là người muỗi có chích cũng không dám đập chỉ dùng miệng thổi một cái rồi thôi. 

Có thể sao? 

Nhưng chuyện tức nước vỡ bờ là có thật, cậu không dám chắc rằng sự nhẫn nhục kiên trì của mình ngày nào đó bị đánh bại liền nổi điên làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng với anh ta. 

Hiện tại thái độ của cậu chính dựa theo bản tính của Tuấn Chung Quốc. 

Hắn nhẹ nhàng cậu sẽ nhẫn. 

Hắn bạo lực cậu sẽ kiên cường mắng lại hoặc bày ra bộ mặt không cam tâm. 
Cho dù suy cho cùng hắn luôn là kẻ vô lý.

"Em không thấy chán à? "

Ngắm trời đón gió cũng hơn mười mấy phút rồi, mà Trịnh Hạo Thạc vẫn không nhúc nhích nhưng đối với Tuấn Chung Quốc thì quá chán ngấy rồi.

Trịnh Hạo Thạc nghe anh phàn nàn chỉ xoay lại cố gắng giương đường cong cực nhỏ lắc đầu..

Đương nhiên tôi cũng biết chán nhưng không phải do anh tập cho tôi sao. Ở đây còn có gì để chơi sao?

Tuấn Chung Quốc hừ một tiếng nắm tay Trịnh Hạo Thạc lên kéo đến giữa phòng.

"Thay quần áo đi, tôi chở em ra ngoài..."

"Đến pháo đài sao? "

Sau cái chuyện thả người kia rồi bị Tuấn Chung Quốc trừng phạt Trịnh Hạo Thạc đối với nơi đó không mấy thích thú cho lắm. 

Nhìn ra biểu hiện bài trừ kia Tuấn Chung Quốc nhếch môi

"Không. Có thể xem là đi hẹn hò"

Hẹn hò-hai từ này đối với Tuấn Chung Quốc hay Trịnh Hạo Thạc đều chưa nghĩ đến....
Vừa xa lạ lại vừa kì cục, khó nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro