Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên là Tuấn Chung Quốc lấy xe hơi chở Trịnh Hạo Thạc đến nhà hàng. 

Đối với Tuấn Chung Quốc bắt đầu đi chơi với tình nhân là chưa bao giờ, anh chỉ khi nào cần thì gọi người ở Lạc Giang đến phục vụ, còn đối với mấy chuyện hẹn hò cùng người khác thì chưa bao giờ. 

Là ông trùm Hồng Ngọc anh không rảnh rỗi đến như thế nhưng hiện tại bỏ ra một ngày cùng Trịnh Hạo Thạc anh cảm thấy không có gì là quá đáng.

Còn đối với Trịnh Hạo Thạc, lúc trước chỉ lo học hành, sống an nhàn cùng bác Ngô, đến khi đi làm việc ca hát ở quán cà phê đương nhiên có nhiều người đến làm quen mời cậu đi chơi nhưng Trịnh Hạo Thạc đều từ chối, nhiều lắm thì chỉ nói chuyện vài câu. 

Cho đến khi gặp tên Tuấn Chung Quốc. 

Chưa lần nào yêu nên đối với hành động của Tuấn Chung Quốc cậu vừa cảm thấy kì lạ lại nghi hoặc. 

Thật nực cười khi thứ Tuấn Chung Quốc giấu giếm thì lại làm cho Trịnh Hạo Thạc nghi ngờ muốn tìm hiểu, nói ra quả thật mất mặt lão đại đi.

"Ngon không? "

"Ưm"

"Muốn uống rượu không? "

"Không. Anh còn lái xe nữa mà! '

"Tôi quên chúng ta đi hai người, bình thường đều có Mẫn Doãn Khởi... "

Cuộc đối thoại không mấy hay ho nhưng thấy anh ta thế này Trịnh Hạo Thạc sinh ra chút hoảng sợ, chỉ cố gắng mong rằng Tuấn Chung Quốc hắn đừng phát tiết tại nơi đông người là được.

Tuấn Chung Quốc ăn không nhiều mà Trịnh Hạo Thạc cũng như thế, mà món ăn lại gọi ra rất nhiều. 

Trịnh Hạo Thạc bụng cảm thấy no nhìn qua thấy Tuấn Chung Quốc cũng không ăn tiếp bỗng thấy rất lãng phí chợt nhớ đến một điều.

"Ưm...Tuấn ... Chung Quốc thức ăn thừa vẫn còn nhiều, tôi đem cho những người ăn xin bên kia được không?"

Nhìn sang bên kia quả thực có mấy người ăn xin ngồi ngay trên nền lộ, Tuấn Chung Quốc nhìn nhìn một hồi cũng để mặc cho Trịnh Hạo Thạc làm gì thì làm. Tính tốt Trịnh Hạo Thạc như thế đương nhiên anh không ngăn cản nó phát huy.

Cuối cùng Tuấn Chung Quốc đi lấy xe, Trịnh Hạo Thạc thì đem thức ăn gói lại cho bọn người ăn xin, cậu ấy còn ngồi đó nói vài lời hỏi thăm. Tuấn Chung Quốc ngồi chờ trên xe đến chán nản nhấn còi vài cái đến khi nhìn ra thấy ánh mắt xanh của Trịnh Hạo Thạc bỗng dưng đáng thương bất ngờ, Tuấn Chung Quốc mới thở dài ném bóp tiền cho Trịnh Hạo Thạc. 

Việc từ thiện Tuấn Chung Quốc chưa bao giờ làm, nhưng nhìn Trịnh Hạo Thạc đem tiền cho họ tâm tư lại thấy cậu ta thật nhân từ, nếu nói hơi quá thì xung quanh Trịnh Hạo Thạc như tỏa ra luồn hào quang sáng chói. Đúng, sáng đến làm Tuấn Chung Quốc nheo mắt lại.

Bước vào xe Trịnh Hạo Thạc trả lại bóp cho Tuấn Chung Quốc còn mĩm cười với anh một cái. Tuấn Chung Quốc hiện tại chỉ thấy, mấy trăm ngàn kia thật nhỏ nhoi cùng dễ dàng để đổi lấy nụ cười này.

Tuấn Chung Quốc nhấn ga tiến sâu vào lòng thành phố chạy đến khu trung tâm. 

Trịnh Hạo Thạc bị ép mua quần áo thế là sau khi xoay qua xoay lại đến chóng mặt trên tay đã có túi to túi nhỏ. 

Trong tủ kính có trưng bày một bộ vest, Trịnh Hạo Thạc nhìn nó thấy rất đẹp. Bản thân mặc loại này không hợp nhưng thâm tâm chính là thích nhất ngắm đàn ông mặc loại đồ này vừa lịch lãm lại sang trọng.

"Em thích? "

"Um..ah không...không phải. Chỉ thấy nếu anh mặc nó chắc sẽ... "

"Vậy tôi sẽ thử... "

Tuấn Chung Quốc bảo nhân viên lấy ra, nhưng anh chỉ nhận mỗi áo khoác vest vì hiện tại mặc cả bộ thế này hơi công sở quá.

Đến khi anh ta đi ra từ phòng thay đồ Trịnh Hạo Thạc nhìn đến thơ thẫn. 
Tuy chỉ mặc mỗi áo khoác vest nhưng hiện tại Tuấn Chung Quốc mặc áo thun trắng bên trong quần jean đen rách gối nói chung phong cách này không quá cứng nhắc nhưng nhờ cái áo khoác đó làm Tuấn Chung Quốc nổi bật lên nét điển trai phong trần có chút lịch lãm lại cộng thêm mái tóc bạch kim cá tính...

Nói chung phong cách này rất thích hợp với Tuấn Chung Quốc _ một ông trùm sang trọng.

Đến cả cô nhân viên còn ngạc nhiên, chỉ thay áo khoác jean rộng bằng áo khoác vest mà có thể thay đổi khí chất này. Lúc đầu từ tay ăn chơi đâu đó trên bàn tay còn có hình xăm hiện tại đã thành như thế. Cô ta thắc mắc người này mặc âu phục thì chẳng phải trở thành một ông chủ cá tính rồi sao.

Trịnh Hạo Thạc hôm nay mới có dịp ngắm người này kỹ càng thế này.

"Thế nào...? "

"Đẹp..rất..rất đẹp. "

"Thật sao? " - Tuấn Chung Quốc ngắm vài cái cũng không hỏi nữa, nắm tay Trịnh Hạo Thạc đi thanh toán. Cái áo khoác jean kia cũng không màng đến.

"Tiếp theo muốn đi đâu...? "

Đứng trong thang máy chỉ có hai người Tuấn Chung Quốc bất ngờ hỏi. Trịnh Hạo Thạc giật mình tay nắm chặt dây túi im lặng hồi lâu mới thầm thì nói.

"Tôi...tôi không thể về nhà sao...tôi cũng đã ở nhà anh lâu rồi...?"

Thoáng chút không khí trầm mặc, Trịnh Hạo Thạc tay nắm chặt hơn cúi mặt xuống. Thế này anh ta có giận không? Nhưng cậu thực sự muốn làm rõ mọi chuyện nên cố lấy dũng khí nói tiếp.

"Tôi thực sự không biết anh muốn gì ở tôi, không biết có phải là do anh hận Trịnh gia hay không nhưng những điều anh làm với tôi rất độc ác, rất.... kì lạ. Tôi vừa hận vừa ghét anh nhưng tôi lại hoang mang không hiểu mục đích thực sự của anh đối tôi là gì?... Tôi... "

Chưa hết câu Trịnh Hạo Thạc thấy Tuấn Chung Quốc xoay người bắt cậu đứng đối diện, Trịnh Hạo Thạc theo cảm tính nhắm mắt lại, tâm nghĩ người này có khi nào lại dùng bạo lực phải hay không lại tát cậu nhưng không có gì, Tuấn Chung Quốc chỉ nắm vai Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu hồi lâu cúi xuống đem môi cậu hôn lấy.

Trịnh Hạo Thạc không vùng vãy, không chống đối chỉ đứng yên như thế. 

Nụ hôn lần này rất lạ rất nhanh Tuấn Chung Quốc đã buông ra.

Trịnh Hạo Thạc mắt không dám nhìn Tuấn Chung Quốc nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt anh ta nhìn mình rất mãnh liệt nên nhất thời cơ thể đứng im phăng phắc miệng cũng chẳng dám hé lời.

Tuấn Chung Quốc dùng ngón tay lau quệt ngang đôi môi Trịnh Hạo Thạc thật nhẹ nhàng.

"Em là người đầu tiên khiến tôi bận tâm như thế... "

Cửa thang máy mở ra, khoảnh khắc nghe anh ta nói câu này Trịnh Hạo Thạc không kịp phân tích hết. 
Thấy Tuấn Chung Quốc bước ra thong dong đi như không có gì xảy ra Trịnh Hạo Thạc mím chặt môi bước theo.

Vừa đi vừa suy nghĩ đến rối bời, đầu chỉ cúi gằm xuống tâm tư bỗng chốc lan man không biết làm gì.

"Đừng suy nghĩ nữa...đưa túi cho tôi... "

Trịnh Hạo Thạc giật mình, thấy bộ dạng cậu thẹn Tuấn Chung Quốc bật cười tay nhận lấy túi giấy nhét vào xe.

"Mau...lên... "

Chưa nói xong câu một mũi dao từ đâu đã ghim ngay mui xe của Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc bị làm cho giật mình hét lên.

Kéo Trịnh Hạo Thạc vào, Tuấn Chung Quốc nhíu mày nhìn xung quanh đã thấy hai ba tên áo đen phục kích đang từ từ tiến lại.

Lại nhìn lên trên camera đã bị che đi, tình huống này hôm nay Tuấn Chung Quốc biết mình đã quá bất cẩn.

"Các người là thuộc hạ của ai? "

Tuấn Chung Quốc đứng chắn trước mặt Trịnh Hạo Thạc mở miệng thăm dò nhưng bọn người phía trước không nói một tiếng mà xông tới, nhất thời lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc chỉ còn cách lao ra cùng bọn họ chiến.

Chỉ có ba người thì tên cầm đầu đã xem thường Tuấn Chung Quốc rồi. 

Anh lăn lộn bao năm trong giang hồ, loại tình huống này đương nhiên đã gặp qua nhiều. Tay chân nhanh gọn có thể chặn quyền bọn chúng, Tuấn Chung Quốc phản công mỗi cước tung ra đều rất nhanh và dứt khoát đúng hệt bản chất của anh. 

Trịnh Hạo Thạc đứng nép cạnh xe mà rơi mồ hôi hoảng sợ, muốn tìm người giúp nhưng lo lắng cho Tuấn Chung Quốc mà hai chân đã tê rần, hai tay còn ma sát sợ hãi.

Nghĩ lại từ lúc đến đây cậu đã có cảm giác bất an như có ai đó theo dõi nhưng lại nghĩ là do sống với Tuấn Chung Quốc nên sinh ra như thế, cuối cùng lần đầu trong đời gặp cảnh này không khác gì phim truyền hình chỉ có điều bọn người kia tay cầm dao thật. 
Cậu đang lo lắng cho anh ta sao?

Tuấn Chung Quốc đánh gục được hai tên,vũ khí của bọn chúng cũng bị rơi vung vãi trên mặt đất rồi bị anh đá ra xa, trong đó có một tên tay chân nhanh lẹ thấy đánh không lại từ trong túi áo lôi ra con dao nhỏ phóng tới, lúc này Trịnh Hạo Thạc thực sự hoang mang hét to nhào đến.

"Chung Quốc, anh coi chừng.... "

"Hạo Thạc, em... "

Tuấn Chung Quốc đỡ lấy Trịnh Hạo Thạc tay nhặt con dao khác trên mặt đất một đường theo bản năng phóng ngay trán tên kia.

Nhìn lại hoảng hốt thấy Trịnh Hạo Thạc từ bụng tuôn ra máu đỏ loang lổ, nơi này.... bị dao ghim trúng.

"Trịnh Hạo Thạc, cố chịu một chút tôi đưa em đến bệnh viện.. "

Tuấn Chung Quốc tâm tư sợ hãi tay lôi ra điện thoại, anh gọi cho Mẫn Doãn Khởi nói một chút tình hình bảo cậu đến dọn dẹp rồi cấp tốc đưa Trịnh Hạo Thạc đến bệnh viện.

"Hạo Thạc ráng chịu đựng một chút...Trịnh Hạo Thạc..."

Con dao găm ngay một bên bụng, máu đỏ tuôn ra rất nhiều. 

Tuấn Chung Quốc thầm may bọn chúng không dùng súng, nếu không hiện tại cả hai đã gặp nguy hiểm, hôm nay anh cũng không ngờ sẽ có người ám sát mình như thế càng không ngờ đến Trịnh Hạo Thạc sẽ lao ra nhận giúp anh một dao.

Nhìn mặt cậu trắng bệch bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tuấn Chung Quốc lần đầu hoảng hốt thấy bản thân như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

"Cậu tra ra là người của ai chưa?"

Tuấn Chung Quốc đưa Trịnh Hạo Thạc vào bệnh viện thì lúc sau đã thấy Mẫn Doãn Khởi chạy đến.

"Vẫn đang điều tra, anh Quốc không sao chứ...? "

Tuấn Chung Quốc lắc đầu ngồi xuống hàng ghế, tay nắm chặt.

"Nhất định phải tra cho bằng được ai làm chuyện này..? "

"Người chúng ta vẫn đang dọn dẹp...chỉ cần nhờ người trong cục cảnh sát tìm thông tin bọn chúng là sẽ biết thuộc bang nào? "

"Giao cho cậu"

Tuấn Chung Quốc nói rồi gục mặt xuống, hai tay nắm chặt đến nổi thấy gân xanh.

Tại sao em ấy lại làm thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro