chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc ngồi trên giường bệnh, miệng quen thuộc lại ngân ngân câu hát nhỏ. 

Chổ bụng vẫn hơi ẩn ẩn đau nhưng qua mấy tuần nay đã ổn hơn nhiều không chừng mai được xuất viện.

"Đã đỡ hơn chưa? "

Tuấn Chung Quốc tay xách thức ăn bước vào phòng, thấy Trịnh Hạo Thạc ngồi hát vu vơ tâm tư mới thấy an tâm hơn một chút.

"Ưm... "

Trịnh Hạo Thạc gật gật đầu, miệng ngưng hát, mắt nhìn Tuấn Chung Quốc xắn tay áo đổ cháo vào tô còn khuấy khuấy cho bớt nóng, bộ dáng rất buồn cười.

"Mau ăn... "

Tuấn Chung Quốc ép Trịnh Hạo Thạc ăn no, sau đó còn ngồi đó nhìn cậu, chỉ nhìn cậu.

"Trịnh Hạo Thạc...sao hôm đó lại nhảy ra, thật ngu ngốc. Em không biết rất nguy hiểm sao...? "

Rốt cuộc cũng lên tiếng. 
Trịnh Hạo Thạc nhướn mày, câu này anh ta đã hỏi ba bốn lần rồi.

"Không biết! Có lẽ mạng anh quý hơn tôi. Tôi có chết cũng không đang tiếc gì nhưng anh thì khác..."

Câu trả lời này Tuấn Chung Quốc đương nhiên đã đoán được cũng không nói gì thêm, nhích mông lên giường ngồi gần cậu.

Trịnh Hạo Thạc quả thực là một người tốt, mà theo quan niệm của Tuấn Chung Quốc thì người tốt chính là kẻ ngốc... 

Chỉ là không biết kẻ ngốc sau này có cảm hóa được anh không.

Trịnh Hạo Thạc nghĩ lại khi đó cũng không biết dũng khí ở đâu ra mà dũng cảm như thế. Hoặc anh ta nói đúng, cậu rất ngốc. 
Lại đối với một người chuyên khi dễ cậu, bức hiếp cậu, thích đánh cậu lại đi xả thân đở cho hắn một dao. Tuy như thế vẫn không thấy tiếc, cư nhiên không hối hận.

Sâu xa hơn có lẽ là lời anh ta nói trong thang máy. Thật hận bản thân không kiên định.

"Chuyện...chuyện...anh nói trong thang máy hôm đó, Chung Quốc anh.. "

"Em muốn về nhà sao? "

Trịnh Hạo Thạc tim đập mạnh, cái cậu muốn nói là lời của anh ai ngờ Tuấn Chung Quốc lại nghĩ cậu đề cập đến chuyện về nhà. Nhưng chuyện này cũng quan trọng, Trịnh Hạo Thạc im lặng nhìn anh.

"Hiện tại em chỉ ở một mình, sống chung với tôi không tốt sao? "

"Nhưng... "

"Tôi sẽ không làm em sợ hãi nữa đâu...."

Ngay lúc anh nói ra câu này, Trịnh Hạo Thạc có chút bất ngờ...nhưng bản tính đó cậu vẫn không thể tin được nó sẽ thay đổi.

"Anh hứa chứ?"

Tuấn Chung Quốc không nói mà trước mặt Trịnh Hạo Thạc gật đầu một cái, tuy vậy Trịnh Hạo Thạc vẫn an tâm hơn chút ít.

Chuyện ba kẻ đã ám sát Tuấn Chung Quốc được Mẫn Doãn Khởi điều tra ra là thuộc bang phái nhỏ nhoi suy nghĩ nông cạn, họ nghĩ chỉ cần giết được kẻ đứng đầu là Tuấn Chung Quốc liền có thể tung hoành được các tổ chức lớn nể mặt...kết quả hiện tại bang phái này bị Tuấn Chung Quốc diệt gọn không còn một người, đặc biệt là tên cầm đầu bị hành hạ đến thê thảm.

***

Đến khi vết thương của Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn bình phục Tuấn Chung Quốc bèn tổ chức tiệc ở pháo đài anh em đều đến vui chơi. Trịnh Hạo Thạc thực sự không muốn đi nhưng là bị Tuấn Chung Quốc ép. 

Buổi tiệc này đương nhiên chỉ mỗi Hồng Ngọc biết, ngoài pháo đài vẫn cho người canh gác. 

Trịnh Hạo Thạc bước vào, lại bị nơi này làm cho bất ngờ lần nữa.

Lần đầu đến chính là không khí u trầm, lạnh lẽo còn ngửi thấy mùi thuốc súng, hiện tại xung quanh còn trang trí hoa tươi phía trên có đèn chùm cổ điển khổng lồ.

Nhìn thứ này không chỉ riêng Trịnh Hạo Thạc mà thuộc hạ ở đây còn phải bật cười. 
Có thể nói bọn xã hội đen ở đây suốt ngày chỉ lo làm việc đấu súng chém giết nhưng bây giờ lại bị đại ca bắt ăn mặc lịch sự đã thế còn phải trang trí pháo đài sao cho ngọt ngào lãng mạn một chút. Cho xin đi, bọn họ là giang hồ a!

Phía xa còn thấy Kim Nam Tuấn đang cõng Thạc Trần để treo một chùm bong bóng, vừa treo lên liền bị tên áo đen đằng sau dùng súng bắn không khác gì đang tập luyện lại bị Thạc Trần chửi đến than khóc cuối cùng đám lộn xộn đó dừng lại bởi ánh mắt đáng sợ của Mẫn Doãn Khởi.

Trịnh Hạo Thạc thấy hôm nay đến đây cũng không uổng phí, không còn đáng sợ như lúc đầu.

Ngắm ngắm một chút bỗng thấy mọi người tập trung về một hướng, Trịnh Hạo Thạc theo đó nhìn theo thì thấy Tuấn Chung Quốc anh tuấn tay cầm ly rượu nói gì đó như kiểu chúc mừng công việc làm ăn của tổ chức, chúc mừng anh em đã cống hiến gì đó.

Nói một hơi mọi người lại nâng ly lên uống cạn. 
Nhưng mục đích tổ chức tiệc của Tuấn Chung Quốc không chỉ đơn thuần thế này. Tuấn Chung Quốc ra hiệu bỗng có hai đàn em đẩy một chiếc bánh kem rất to ra, mà nhìn nó giống như bánh cưới hơn. Mọi người đã bắt đầu ngạc nhiên. Lão đại đang muốn làm trò gì.

Trịnh Hạo Thạc phía dưới thấy xôn xao chưa hiểu gì thì đã bị Mẫn Doãn Khởi dẫn lên bục đá đứng đối mặt với Tuấn Chung Quốc.

"Chung Quốc...chuyện gì vậy? "

Tuấn Chung Quốc mĩm cười từ trong túi quần móc ra chiếc nhẫn màu bạc đem tay Trịnh Hạo Thạc nâng lên đeo vào. 
Đám người phía dưới hiện tại đã hiểu ra vấn đề, mắt xoe tròn không dám tin mà Trịnh Hạo Thạc cũng thế.

"Từ đây Trịnh Hạo Thạc em sẽ là vợ tôi"

Có vài người nghĩ mình uống rượu say, có vài người tự vỗ mặt .

"Tuấn Chung Quốc anh.... "

"Sao? Em đồng ý không? Trở thành vợ tôi"

Tuấn Chung Quốc nhướn mày chờ Trịnh Hạo Thạc trả lời, Trịnh Hạo Thạc nhất thời bối rối cậu nhìn Tuấn Chung Quốc mắt đảo xung quanh nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người. Không khí bỗng chốc im lặng, thật hồi hợp đi. Trịnh Hạo Thạc cuối cùng dừng lại trên ngón áp út đeo nhẫn của mình nói.

"Nhưng tôi không có nhẫn đeo cho anh.... "

Hơi nhỏ, đám người phía dưới nghe không rõ lắm nhưng có phải là đồng ý rồi không Nằm Tuấn thì nghe thấy nên hiểu ra vì thế hai tay chúc mừng vỗ bộp bộp làm cả đám người phía dưới vỗ tay theo.

Tuấn Chung Quốc nghe cậu nói không giống câu trả lời lắm nhưng nhìn vẻ mặt e thẹn của cậu cùng tiếng vỗ tay chúc mừng anh khẽ hôn lên trán Trịnh Hạo Thạc rồi nói nhỏ.

"Nhẫn trong túi áo em đấy! "

Trịnh Hạo Thạc giật mình cho tay vào túi bất ngờ lôi ra chiếc nhẫn y hệt nhưng to hơn một chút. Rõ ràng đâu chừa đường cho cậu từ chối, Trịnh Hạo Thạc thở một cái đem nhẫn đó đeo cho Tuấn Chung Quốc.

Nam Tuấn hứng khởi lần nữa vừa vổ tay vừa hô hào "hôn đi" làm bọn người hùa theo hô lên. Thực sự rất lâu rồi Nam Tuấn cậu mới có dịp khuấy động đám đông thế này, chắc đại ca rất thích đi.

Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt đầu cúi xuống, cằm lại bị Tuấn Chung Quốc nâng nhẹ lên anh cúi xuống tặng cậu nụ hôn.

Cả đám vỗ tay hứng khởi, ai nấy đều thích thú mơ ước cho mình có ngày nào đó sẽ được như đại ca. 

Nói thế duy chỉ có Mẫn Doãn Khởi là vẻ mặt bình thường thản nhiên nhất, Thạc Trần chấp tay mơ mộng đến khi nhìn sang Mẫn Doãn Khởi liền nhíu mày. 
Anh Khởi của cậu khi nào mới hiểu tình yêu là gì chứ? 

Lại nhìn qua tên Nam Tuấn hớn hở, Thạc Trần xì một cái uống hết một ly rượu đỏ.

Buổi tiệc sau đó diễn ra nhộn nhịp, ai nấy đều chúc mừng còn thi uống rượu với nhau. Tuy vẫn còn vài người chưa thích ứng được lần đầu tận mắt thấy đại ca sẽ đứng trước một nam nhân rồi đeo nhẫn cặp nữa. Đối với họ đấy chính là thắc mắc lớn nhất, họ không biết đại ca vui đùa thích phát tiết sẽ có ngày nghiêm túc thế này, tuy không biết đó có phải tình cảm thực sự không. Còn người kia bọn họ nhìn Trịnh Hạo Thạc lại còn thắc mắc hơn, đây là thần thánh nào có thể để đại ca Tuấn Chung Quốc  tuyên bố là vợ chứ. Đến Mẫn Doãn Khởi còn có chút bất ngờ.

Trịnh Hạo Thạc tâm trạng chính là rối bời vẫn còn hoang mang suốt. Tay không biết làm gì nên nhấp nhấp thử rượu rốt cuộc nhăn mặt chê rượu cay.

Tuấn Chung Quốc tay vòng qua eo Trịnh Hạo Thạc cười từ một bên mặt cúi hôn cậu một cái. Đối với ngày hôm nay Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn chưa làm quen được...

Không phải là quá nhanh đi. 
Đúng là sau khi ra viện Tuấn Chung Quốc đối xử với cậu rất tốt nhưng hôm nay một mạch tuyên bố cậu là vợ ở đây thì hơi bất ngờ ngoài suy đoán của cậu. Anh ta không phải đùa giỡn cậu sao? Còn nghĩ anh ta hận mình là con của Trịnh gia nhưng kết quả lại.....

"Em mệt sao? Chúng ta về phòng"

Trịnh Hạo Thạc nhìn Tuấn Chung Quốc nắm tay cậu dẫn lên cầu thang giữa phòng rồi dẫn cậu vào một căn phòng lớn. Tuy xung quanh cũng đều làm bằng đá nhưng vật dụng vẫn đầy đủ như những căn phòng bình thường, còn có cả một cái giường rất to. Cái giường!

"Anh dẫn tôi vào đây làm gì? "

"Không phải em mệt sao. Tôi phục vụ em"

"Anh... "

Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ nhìn anh ta đè cậu xuống giường tay còn sờ mó khắp nơi.

"Tôi giúp em cởi... "

"Không...tôi không muốn, dừng lại... "

Sau một hồi la hét, phản kháng... 
Trịnh Hạo Thạc trầm tư mắt nhìn hướng khác tiếc thương cho số phận yếu đuối bị người này bức.

"Ưm....đau quá...nhẹ lại... Chung.. Chung Quốc"

"Thoải mái. Huh. Lâu rồi không chạm đến, chặt thật! "

Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt nghe anh ta nói lời dâm dục phía dưới phản ứng siết chặt lại hơn. 
Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây....

Anh ta thực sự yêu cậu sao? 
Nghĩ lại thấy thật bồi hồi, mới đây đùng một cái trở thành vợ của Tuấn Chung Quốc còn..còn bị anh ta đè ở đây.

Không phải riêng hôm nay mà mấy ngày sau Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ như thế đầu óc lan man, rối bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro