chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc ngồi trên sofa nhưng không bật TV mà mắt nhìn ra bên ngoài trầm ngâm. 

Cậu chỉ có mình bác Ngô mà ngày kia cậu được Tuấn Chung Quốc chở đến thăm, bác Ngô tuy có chút không tin nổi nhưng nhìn cậu an toàn khỏe mạnh bác ấy yên tâm hơn nhiều hơn là trước mặt Tuấn Chung Quốc bác có thể khuyên ngăn gì sao. Trịnh Hạo Thạc cũng không nói gì thêm, không đề cập đến chuyện cậu sống bên Tuấn Chung Quốc là hạnh phúc hay không cam tâm, chỉ nói cậu vẫn ổn vẫn khỏe mạnh. 

Nhìn bác Ngô sống ở đó an nhàn cùng gia đình, cậu cũng an tâm hơn không lo lắng nữa.

Trịnh Hạo Thạc ngồi ôm gối, miệng theo thói quen sẽ ngân nga nhưng hôm nay chính là không hứng. 

Nghĩ lại mấy ngày qua Tuấn Chung Quốc đối với cậu rất chiều chuộng nhưng đâu đó bên trong còn có sự độc chiếm quyết liệt.

Những lúc bình thường Tuấn Chung Quốc cười nói với cậu thì vui vẻ. Nhưng khi tâm trạng anh ta không được tốt hay Trịnh Hạo Thạc nói gì đó khiến anh ta thất vọng, lúc đó Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy bản tính lúc trước của Tuấn Chung Quốc.

Có hôm anh dẫn cậu đến pháo đài kiểm hàng, khi đó Trịnh Hạo Thạc buồn chán gặp ai cũng bắt chuyện chào hỏi. Ngày kia Tuấn Chung Quốc bắt gặp cậu nói chuyện vui vẻ với tên đàn em, tên kia còn nhìn Trịnh Hạo Thạc đắm đuối vẻ mặt hớn hở miệng nói chuyện xôn xao nhất thời Tuấn Chung Quốc khó chịu tâm tư rất không vừa ý. Khi đó Tuấn Chung Quốc đi đến dạy dỗ tên đàn em còn dắt tay Trịnh Hạo Thạc về nhà cảnh cáo cậu không được nói chuyện với người khác.

"Hạo Thạc không được cười nói với tên đàn ông khác, không được đến gần bọn họ... "

Khi đó mặt Tuấn Chung Quốc rất nghiêm túc Trịnh Hạo Thạc tuy khó chịu nhưng nhất thời phải gật đầu.

Qua ngày sau cậu cũng không muốn đến đó nữa. 
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Chẳng những thế những lúc ra ngoài với anh ta Trịnh Hạo Thạc không khác gì bị giám sát cả. Chỉ được nhìn mỗi Tuấn Chung Quốc, chỉ nói chuyện với Tuấn Chung Quốc, chỉ nắm tay Tuấn Chung Quốc...

Rất khó chịu, cậu có thể chấp nhận anh ta yêu cậu nhưng chuyện này quá mức đi. 
Đây không hề giống yêu mà là độc chiếm một thứ. Cậu nhận ra bản thân không hề giống người yêu Tuấn Chung Quốc mà là một thứ đồ bị anh ta bảo hộ giữ kỹ...

Nói thế nào đi nữa Trịnh Hạo Thạc vẫn rất sợ hãi anh ta. Ác ma vẫn là ác ma.

Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc suy tư, thật nhiều tâm sự tay cởi áo khoác ném trên ghế chân bước lại ngồi xuống cạnh cậu.

"Suy nghĩ gì? "

"Không..không có"

Vừa nghĩ đến người này đã xuất hiện, Trịnh Hạo Thạc nhích mông ra lại bị người này ôm trở lại.

"Em vẫn còn sợ tôi sao? "

"Không....không có"

"Hỏi gì cũng không. Dạo này em rất lạ.."

Trịnh Hạo Thạc không hiểu cho lắm, không phải do khí chất anh ta quá ác liệt cùng tàn bạo sao.

"Ah. Tôi...tôi ra ngoài được không?"

"Đi đâu, tôi sai người đưa em đi"

"Tôi muốn đến thăm bác Ngô"

"Ừ"
Trịnh Hạo Thạc biết anh ta sẽ sai người chở cậu đi, mấy hôm trước chỉ cần cước bộ vài chục mét ra đầu phố Tuấn Chung Quốc còn sai người theo nên chuyện này Trịnh Hạo Thạc thấy mình chẳng khác gì là tù nhân mấy.

Trịnh Hạo Thạc thay quần áo rồi bước vào xe, nhìn phía trong còn thấy Tuấn Chung Quốc nói vài câu với tài xế.

Trong lúc chờ cậu gọi điện cho bác Ngô báo trước lại bất ngờ nghe bác ấy bảo không có nhà. Trịnh Hạo Thạc định thôi nhưng vẫn ngồi y trong xe nếu bác Ngô không có nhà vậy hôm nay cậu muốn tự do đi chơi một chút.

Tuấn Chung Quốc nói gì đó với tài xế rồi nhìn Trịnh Hạo Thạc mĩm cười bước vào trong nhà. Hôm nay Trịnh Hạo Thạc bất ngờ vì chỉ có mỗi tài xế đưa cậu đi không có thuộc hạ theo bảo vệ. Thật hiếm đi, xem ra hôm nay nên đi chơi lâu một chút.

Vì bác Ngô không có nhà nên Trịnh Hạo Thạc bảo tài xế đưa mình đến siêu thị mua ít thức ăn, còn mua vài vật dụng nhỏ. Cậu rất ngán thức ăn người làm chế biến rồi!

Sau đó Trịnh Hạo Thạc bảo tài xế chở cậu đến quán cà phê cũ ngày ấy. 
Ông chủ gặp lại Trịnh Hạo Thạc rất mừng còn hỏi thăm cậu đủ điều.

Ông còn hứng khởi bảo Trịnh Hạo Thạc lên hát, Trịnh Hạo Thạc định từ chối nhưng tâm tư xôn xao không kìm được lên sân khấu cất tiếng hát. 

Đã lâu rồi không hát nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nhịp điệu, Trịnh Hạo Thạc lần nữa khiến mọi người thích thú hưởng thụ. Người ta yêu chết giọng hát lưỡng tính này của cậu, Tuấn Chung Quốc cũng thế.

Được hát trở lại thế này Trịnh Hạo Thạc rất vui, tâm trạng phấn chấn hơn rất nhiều.

"Hạo Thạc, em làm ở đây sao? "

"Hoành... Hoành Kha"

Thấy phía sau kêu tên cậu Trịnh Hạo Thạc quay lại bị nam nhân này làm cho bất ngờ.

"Anh làm gì ở đây vậy..? "

Người này chính là Hoành Kha ông trùm vùng trên đã từng hợp tác với Tuấn Chung Quốc nhưng cũng là người quen với Trịnh Hạo Thạc. 
Nhớ lại lúc Trịnh Hạo Thạc còn nhỏ, khi đó cha cậu chỉ lo chém giết củng cố bang hội đến cả Trịnh Hạo Thạc gặp nguy hiểm cũng không hay biết, nhưng may mắn khi đó được Hoành Kha giải cứu. Trịnh Hạo Thạc rất biết ơn người này khi đó còn giữ liên lạc trò chuyện nhưng sau khi cậu tốt nghiệp hai người đã mất liên lạc mà hôm nay lại trùng hợp gặp nhau.

"Lúc nãy thấy em ghé vào đây nên anh vào theo thì thấy em hát trên kia, không ngờ em hát hay như thế"

Trịnh Hạo Thạc cười trừ tay phất phất.

"Em đã nghĩ làm ở đây rồi, còn anh đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ, công việc thế nào? "

"Tất cả đều ổn. Đi, anh mời em đi ăn"

Trịnh Hạo Thạc lâu ngày gặp lại tâm trạng cũng đang phấn khởi nên đồng ý nhận lời. 
Hoành Kha dẫn cậu vào một nhà hàng đặc biệt, ở đây phòng óc đều ngăn ra riêng biệt trang trí cổ điển còn có tiếng nhạc ballad xưa du dương, sở thích này Hoành Kha vẫn còn nhớ.

"Em hiện tại vẫn sống với bác Ngô à? "

"Không...bác Ngô về với gia đình rồi"

Trịnh Hạo Thạc không dám nói cậu sống chung với Tuấn Chung Quốc, vì cậu biết Hoành Kha cũng là người làm việc trong thế giới ngầm như Tuấn Chung Quốc nên tâm nghĩ dù sao vẫn cẩn thận. Mà chuyện tự dưng sống với anh ta nói ra không phải càng rắc rối hơn sao, cậu phải giải thích thế nào.

"Vậy sao? Haha lâu ngày gặp lại Trịnh Hạo Thạc của anh đã lớn rồi còn xinh đẹp hơn nữa đấy... "

Được khen Trịnh Hạo Thạc xấu hổ nhìn xuống.

"Anh nói thật mà, em đừng ngại. Nào mau ăn thôi kẻo nguội mất"

Trịnh Hạo Thạc hỏi thăm thêm vài câu thấy không được tự nhiên mới cúi đầu xuống chú tâm ăn. Nhìn bộ dáng cậu như thế Hoành Kha rất hưởng thụ.

"Chuyện là người họ Trịnh em vẫn che giấu nhỉ? "

Hoành Kha nhìn bên mặt Trịnh Hạo Thạc vẫn che hình xăm kia, chua xót hỏi. Trịnh Hạo Thạc sờ sờ má trái gật đầu. Chuyện này đương nhiên cũng có thêm một người biết nhưng không phải Tuấn Chung Quốc cũng giữ bí mật cho cậu sao. Nói lại đã bao năm như vậy chắc chắn mối thù ngày xưa không ai còn nhớ đến, chỉ là do Trịnh Hạo Thạc theo thói quen cùng không muốn người khác nhìn cậu kì lạ nên che đi hình xăm trên mặt. Nói gì thì để bộ mặt này ra đường không phải gây chú ý quá sao.

"Thời gian qua không liên lạc với em, anh rất nhớ Hạo Thạc....hiện tại thì tốt rồi, anh có thể ngày ngày gặp em... "

Hoành Kha hứng khởi nói, tay gấp thức ăn bỏ vào bát cậu, Trịnh Hạo Thạc khi đó cũng chỉ biết cười trừ. Hôm nay đi chơi không có ai theo canh cậu đã là may mắn rồi, ngày ngày đều gặp mặt nói cười vui vẻ với anh ấy chuyện này Tuấn Chung Quốc biết được không phải là sẽ đi kiếm chyện với Hoành Kha đi chứ.

"Em rất ít khi ra ngoài.."

"Vậy sao. Em hiện tại làm công việc gì? "

"Không có"

"Không có sao. Này Hạo Thạc "

Trịnh Hạo Thạc bất ngờ bàn tay bị Hoành Kha nắm lấy giơ trên bàn ăn, mắt anh ta nhìn cậu trìu mến nói.

"Em đã không có người thân, bác Ngô cũng về với gia đình. Hiện tại không ai bên cạnh...vậy...vậy Hạo Thạc để anh chăm sóc cho em...để Hoành Kha anh lo cho tương lai của em... "

"Anh... "

Trịnh Hạo Thạc nghe lời thổ lộ kia, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cậu quý anh ấy nhưng chuyện này lại bất ngờ đi.

"Không...không cần đâu, em thực sự ổn mà. Em sống thế đã quen rồi.. "

Trịnh Hạo Thạc từ chối còn cười cười với anh rồi rụt tay lại. 
Hoành Kha hơi thất vọng nhưng nghĩ bản thân có lẽ hành động hơi sớm nên đem tay trở về tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

"Em thực sự ổn sao? Nhưng có chuyện gì khó khăn thì nhớ đến anh, anh sẽ tận lực giúp em"

"Em...em biết rồi, cảm ơn anh Hoành Kha! "

Trịnh Hạo Thạc mĩm cười như đã hiểu, tay gắp thức ăn. Nhìn ra bên ngoài lại thấy bầu trời hắt ánh vàng mới ngồi một chút mà đã trễ rồi. Cậu nói thêm vài câu rồi đứng dậy.

"Trễ rồi. Em phải về thôi.. "

"Em phải về sao. Đúng rồi, cho anh số điện thoại để liên lạc chứ..."

Nhìn anh ta cầm điện thoại hướng phía mình, Trịnh Hạo Thạc bất đắc dĩ bấm một dãy số. Điện thoại cùng sim đều là Tuấn Chung Quốc đổi mới cho cậu, trong danh bạ cũng chỉ có mỗi tên anh ta cùng bác Ngô...

"Được rồi. Tạm biệt em"

Hoành Kha nhét điện thoại vào túi trước khi chào cậu, còn bất ngờ hôn lên bên má Trịnh
Hạo Thạc. Hành động thân mật này dọa cậu sợ đến cứng ngắt mặt đơ đi. Người này vẫn trẻ con như thế.

Trịnh Hạo Thạc cố gắng quên đi bước nhanh chân ra ngoài.

"Chúng ta về thôi"

Tên lái xe gật đầu, cất điện thoại vào túi tay lái xe chở Trịnh Hạo Thạc về nhà. 
Mắt hắn nhìn Trịnh Hạo Thạc trong lòng lại thở dài tiếc thương.

***

"Tôi...tôi về rồi.. "

Trong phòng khách chỉ có mỗi Tuấn Chung Quốc đang ngồi bấm điện thoại trên sofa, đáy mắt âm trầm băng lãnh. 
Bộ dạng này làm cho Trịnh Hạo Thạc nhớ lại trước đây phía sau lưng liền lành lạnh một chút.

"Hôm nay em đến thăm bác Ngô à? "

"Không....bác Ngô không có nhà nên tôi đi siêu thị "

"Vậy à? Chỉ siêu thị thôi sao? "

Trịnh Hạo Thạc nghe anh hỏi thấy có chút kì lạ. Chuyện này cũng cần báo cáo sao nhưng nhìn đến dáng vẻ kia cậu có chút bất an.

"Còn...còn đến quán cà phê nữa.. "

Lúc này Tuấn Chung Quốc mặt vẫn không biểu cảm mày nhướn lên hỏi tiếp.

"Có gặp ai không? "

"Gặp...gặp ai... Không có"

Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta hỏi tới ngày càng nghiêm trọng. Chuyện cậu gặp Hoành Kha nhất thời không muốn nói, với tính cách của Tuấn Chung Quốc, nhất định lại hỏi tới tấp còn bắt cậu giải thích thì phiền phức nên Trịnh Hạo Thạc lắc đầu bảo không có.

Nghe câu trả lời kia Tuấn Chung Quốc nhíu mày mới đứng lên nhìn vào mắt Trịnh Hạo Thạc.

"Thật sao? Không phải gặp một tên nam nhân ở quán cà phê rồi còn cùng đến nhà hàng ăn uống nói chuyện đến vui vẻ sao? "

"Anh...anh lại điều tra tôi sao? Tuấn Chung Quốc..anh"

"Bị tôi nói đúng. Trịnh Hạo Thạc cho em một ngày đi chơi lại dám cùng tên đàn ông khác vui vẻ"

"Không phải, anh ta là người quen đã lâu không gặp thôi, anh đừng nói bậy..."

"Vậy ư! Đã lâu không gặp nên cùng nhau đến nhà hàng bồi đắp tình cảm. Em quên mình là người của ai rồi sao Trịnh Hạo Thạc... "

"Ý của anh. Ý anh nói là tôi là người của anh nên tôi không được gặp mặt, nói chuyện, ăn uống với người khác sao? Kể cả người quen lúc trước? "

"Đúng"

Tuấn Chung Quốc gằn một tiếng, Trịnh Hạo Thạc nhếch môi bi ai. Người này có phải bị điên hay không, cậu đi chơi còn âm thầm phái người theo dõi thì thôi, anh ta còn có quyền gì kìm hãm cậu chứ. Trịnh Hạo Thạc nhất thời thấy tôn nghiêm tự do của bản thân y như rằng đều là của người này cho.

"Tuấn Chung Quốc anh đừng quá đáng. Tại sao tôi làm gì cũng phải được anh cho phép chứ? "

"Vì em là người của tôi! "

Tuấn Chung Quốc lớn giọng gầm lên từng chữ, Trịnh Hạo Thạc thực sự nổi giận, không chịu nổi bản tính độc chiếm người này ngày càng quá đáng nhất thời nóng giận hét lớn.

"Tôi có đồng ý sao? "

Nghe câu này Tuấn Chung Quốc ngạc nhiên bước lại gần kề đối mặt với Trịnh Hạo Thạc. Mày nhíu lại cố tiếp thu lời vừa rồi là gì.

"Em nói vậy là sao? Lúc ở buổi tiệc không phải em đã đồng ý làm vợ tôi sao? Em nói thế là như thế nào?"

"Anh nhớ cho kỹ lại tôi chưa chính miệng nói tôi đồng ý làm vợ anh. Mà cho dù có như thế anh cũng không có quyền kìm hãm tôi, đi đâu cũng có người theo canh chừng, đến cả ra ngoài nói chuyện với ai anh cũng phía sau điều tra. Tôi không muốn... Anh là đồ ích kỉ...tôi không muốn"

*chát*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro