Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc mặt tức giận đến trán nổi cả gân, tay không kìm được tát Trịnh Hạo Thạc một cái. 

Anh không quan tâm vế sau Trịnh Hạo Thạc nói gì. Điều anh tức giận nhất chính là cậu ta nói chưa chính miệng nói không đồng ý, ra là vậy...cậu ta chỉ nói không có nhẫn đeo cho anh chứ không nói rằng cậu ta đồng ý làm vợ anh. 

Trịnh Hạo Thạc ôm bên mặt cái tát này của Tuấn Chung Quốc mạnh đến khiến cậu té xuống nền nhà nhìn lên lại bị bộ mặt hung tàn sát khí dày đặc kia dọa sợ. Trịnh Hạo Thạc biết cậu đã thực sự chọc giận Tuấn Chung Quốc.

Chuyện cậu đồng ý hay không ở buổi tiệc đối với cậu chính là không quan trọng, dù gì lúc Hoành Kha thổ lộ với cậu, cậu liền nghĩ đến Tuấn Chung Quốc đầu tiên nên ngay lập tức từ chối, nhưng không ngờ về đây bị anh ta tra khảo còn hiểu lầm tệ hại thế này.

"Được. Vậy tôi sẽ bức em chính miệng nói đồng ý"

Tuấn Chung Quốc ném lại một câu, nện một cước vào bụng cậu. Lần này anh tức giận đến mù cả óc. Trịnh Hạo Thạc tay ôm bụng đau nhói co lại một đoàn mặt nhăn lại thống khổ đáng thương.

"Anh là ác ma. Đang lẽ tôi không nên tin anh... "

Tuấn Chung Quốc giờ này bỏ mặc mọi lời nói, hắc tuyến dày đặc đến phẫn nộ. Nhìn Trịnh Hạo Thạc nằm kế sofa anh nhớ lại những lời vừa rồi chân bước đến đè cậu lại muốn cường bạo..

"Buông....buông tôi ra...."

Trịnh Hạo Thạc cố sức giãy giụa, thực lần này không muốn bị Tuấn Chung Quốc khi dể nữa nên dốc hết toàn lực phản kháng hết mức.

Tay quơ loạn Tuấn Chung Quốc nhíu mày thấy phiền phức liền một tay nắm cánh tay Trịnh Hạo Thạc tay kia nhấc bổng sofa đè lên chổ cổ tay cậu.

Có vật nặng đè lên cản trở, Trịnh Hạo Thạc vừa đau vừa mất sức liền bớt đi vùng vẫy chống cự.

Tuấn Chung Quốc mặt mày vẫn hắc tuyến giận dữ, trước mặt chỉ muốn cường bạo Trịnh Hạo Thạc mà trút giận.

Thực sự rất giận. Nam nhân kia không ai khác chính là Hoành Kha, người này ngay từ đầu anh đã không để vào mắt, chẳng những thế người của mình lại để cho hắn có thể cười nói vui vẻ còn đụng chạm. Nhớ lại bức ảnh chụp hắn ta hôn Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc càng như người điên ra sức dày vò.

"Hạo Thạc em là người của Tuấn Chung Quốc tôi, không cho phép em cười nói, đụng chạm với người khác, em nghe rõ chưa... "

"Chung Quốc dừng lại. Anh bị điên rồi sao....ah...ưm... "

Cuối cùng vẫn là hành hạ, dày vò cùng vũ nhục. Trịnh Hạo Thạc nghĩ cuộc đời cậu ở bên cạnh Tuấn Chung Quốc chỉ có thế này sao, bị chà đạp... 

Có ôn nhu thế nào bản tính anh ta vẫn là thú dữ....

Tuấn Chung Quốc hôm nay thực sự bị lời nói cùng những bức ảnh kia chọc cho phát điên, nên hiện tại ra sức đâm loạn, thục mạnh hành hạ nội bích Trịnh Hạo Thạc. 

Anh muốn khẳng định Trịnh Hạo Thạc là của mình, ai cũng không thể chạm đến.

"Ưm...đau...đau quá. Dừng lại....xin anh...dừng lại. Tôi chết mất... "

Có cầu xin thế nào thì Tuấn Chung Quốc như bị mất trí trước mặt chỉ biết phát tiết đem hậu huyệt kia đâm đến sưng đỏ chảy máu.

Bị hành hạ như thế Trịnh Hạo Thạc chịu không nổi nên ngất đi, mấy lời yếu ớt cuối cùng chính là mắng Tuấn Chung Quốc không phải người.

Tuấn Chung Quốc thì cứ mặc mọi thứ, đem hai chân Trịnh Hạo Thạc nâng cao thục càng sâu vào, đến khi hừ mạnh phóng bạch dịch vào nhìn lại đã thấy Trịnh Hạo Thạc ngất đi, môi bị cắn đến ra máu đỏ.

Nhận ra bản thân nhất thời hồ đồ, Tuấn Chung Quốc rời khỏi người Trịnh Hạo Thạc cứ mặc như thế ngồi dịch qua một bên hai tay chống phía sau mắt nheo lại lạnh băng nhìn cậu.

Thật sự thất vọng. Anh hiện tại nhận ra mình yêu người này thế nào, chiếm hữu người này thế nào. Tình cảm lớn đến nổi mặc dù Trịnh Hạo Thạc có yêu hay hận anh nhưng anh vẫn sẽ làm mọi cách để người này bên mình, mãi mãi bên mình. 

Khoảnh khắc tên Hoành Kha nắm tay cậu ấy, hôn bên má cậu ấy chuyện này chẳng khác gì châm ngòi cho quả bom bên trong Tuấn Chung Quốc phát nổ. 

Anh ghét nhất chính là người của mình, người mà anh tuyên bố làm vợ lại bị tên đàn ông khác chạm vào. Chẳng khác gì người mất hết tiền đồ.

Ngồi đó nhìn Trịnh Hạo Thạc hồi lâu Tuấn Chung Quốc mới bước lại, nâng sofa lên đem tay cậu gỡ ra. Còn xoa xoa chổ cổ tay gần như rướm máu ửng đỏ vết lằn. 

Hôn lên trán cậu một cái, Tuấn Chung Quốc bế Trịnh Hạo Thạc lên phòng, trực tiếp bế vào bồn tắm tẩy rửa cho cậu còn gọi bác sĩ đến kiểm tra. 

Bên má của cậu bị tát đến giờ vẫn ửng đỏ còn sưng lên, phía dưới bụng nhận một cước kia cũng thế.

Tuấn Chung Quốc xoa xoa chổ bụng Trịnh Hạo Thạc nhất thời nhìn vết sẹo do dao đâm kia, tim có chút nhói lại.

Cậu quên Trịnh Hạo Thạc chính là một người tốt bụng, thiện lương như một thiên thần hôm đó đỡ dao cho Tuấn Chung Quốc có lẽ do bản tính thấy nguy liền không ngần ngại giúp đỡ của Trịnh Hạo Thạc. 

Vậy...không phải ở buổi tiệc do không muốn làm anh ta mất mặt cậu mới âm thầm xem như chấp nhận sao?

Càng nghĩ càng rối mù, Tuấn Chung Quốc thực sự không hiểu nổi tâm tư Trịnh Hạo Thạc thế nào. 

***

Phắc Chí Mãn vừa xong việc liền ghé siêu thị mua ít nguyên liệu sau đó một mạch chạy nhanh về nhà.

Cậu vẫn kiên trì làm thức ăn cho Kim Tại Hưởng vì đêm hôm đó từ lúc đi vệ sinh Phắc Chí Mãn lén nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang ăn thức ăn cậu làm ban chiều, khỏi nói cũng biết hôm đó cậu vui thế nào.

Tuy ngoài mặt lạnh lùng không quan tâm nhưng tối đến Kim Tại Hưởng đói sẽ không kêu thức ăn ngoài mà trực tiếp lén xuống bếp dùng bữa. 

Anh ta còn không ngại là đồ trữ lại trong tủ lạnh.

Cho nên hôm nay phải về kịp làm mấy món thật ngon. Cậu biết anh làm việc áp lực nên cố gắng học mấy món bồi bổ cơ thể cho anh.

Vào bếp lục đục một chút đã có thành quả. Lau dọn bàn ăn sạch sẽ sáng bóng rồi bày các món ăn lên sau đó dùng lồng bàn chụp lại chờ đợi. Phắc Chí Mãn nhìn đồng hồ đã trễ mà anh ấy vẫn chưa về.

Vừa chờ đợi Phắc Chí Mãn vừa lấy chút tiền tiết kiệm ra đếm, chỉ có vài trăm ngàn nhưng đã là rất lớn đối với cậu. 

Người ta để tiền tính đến chuyện tương lai lấy vợ sinh con. Còn cậu tương lai ra sao Phắc Chí Mãn hoàn toàn không thể nhìn đến. 

Điều cậu lo sợ chính là một ngày nào đó mình cũng phải rời khỏi đây, không được gặp Kim Tại Hưởng nữa, không thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa nữa....lúc đó lại phải trôi dạt đây đó mưu sinh. Nghĩ đến đã thấy tăm tối.

Nhìn đến bàn ăn kia, cậu xót xa ước rằng có thể cùng anh ngồi dùng bữa như người nhà thì tốt quá. 

Bây giờ ngày nào còn được ở đây chính là hạnh phúc nhất.

Suy nghĩ cả buổi mà Kim Tại Hưởng vẫn chưa về, Phắc Chí Mãn gật gù như sắp ngủ rồi. Đánh vào mặt một cái, cậu nhất định phải chờ anh ấy về....vì nó cho cậu cảm giác có người để mình có thể đợi chờ. 

Giống như một gia đình tuy rằng đây là ảo tưởng. Tuy rằng Kim Tại Hưởng có lẽ vẫn kinh tởm cậu...

Tiếng mở cửa... 

Thấy cửa mở Phắc Chí Mãn tỉnh táo trở lại đứng dậy nhìn.

"Tại Hưởng à...anh say rồi, để em dìu anh vào.. "

Khoan đã chất giọng chua ngoa này là của Ngọc Vy mà, Phắc Chí Mãn hoảng hốt khựng lại nép sau cửa bếp nhìn ra. 

Không thể để cho người khác biết cậu ở đây được, nhất là cái cô Ngọc Vy kia...

Phắc Chí Mãn nép phía sau nhìn Ngọc Vy ôm ngang Kim Tại Hưởng đang say khướt bước thẳng lên phòng.

Ra là Kim Tại Hưởng đi chơi còn uống say nên cô ấy đưa về. Phắc Chí Mãn như thường thấy thế sẽ tức tốc chăm sóc anh nhưng hiện tại đã có Ngọc Vy. 

Dù thế nào Phắc Chí Mãn vẫn lo lắng nên không kìm được bước chân lén đi lên qua khe cửa nhìn anh. 

Chăm sóc người say rượu cũng phải có cách làm cô ta không biết có làm đúng cách hay không.

Chưa nhìn vào đã nghe thấy âm thanh kì lạ, rất giống như... 

Tử Nghi trố mắt đứng bên ngoài nhìn Kim Tại Hưởng đang hôn Ngọc Vy đến da diết. 
Hai người họ thân mật với nhau như vậy, còn ôm lấy nhau. 

Nhìn cảnh kia như dao sắc đâm vào tim, Phắc Chí Mãn chẳng khác gì bị người khác đá một cước, chôn chân tại đó.

Lần đầu cậu thấy Kim Tại Hưởng hôn một người...

Lần đầu thấy Kim Tại Hưởng ôm một người...

Nếu còn ở đây cậu sẽ không chịu nổi mất, sẽ chết mất.... 

Dù chân tê dại như vẫn cố lê xuống lầu, Phắc Chí Mãn một mạch chạy như điên ra khỏi nhà, còn đi đâu cứ để đôi chân quyết định.

Cậu thích anh, cậu mặt dày theo đuổi anh, cậu còn xin nài ở lại để làm giúp việc cho anh. Có phải vì từ đại học cho đến giờ hình tượng của anh quá sáng chói, cậu chưa thấy anh chơi bời thậm chí là kết giao bạn gái nên mới một mực mặc người khác cười chê theo đuổi anh.

Hiện tại mới biết là do cậu quá ngu ngốc, bây giờ mới nhìn ra sự thật, nhìn ra được mọi thứ có thể đánh sụp cái ảo tưởng bấy lâu kia.

Phắc Chí Mãn đi dọc trên cầu lớn, mắt nhìn xuống lòng sông bao la lạnh lẽo, tâm tư theo đó lạnh lẽo theo.

Có thế nào sự thật Kim Tại Hưởng là thiếu gia nhà giàu lại anh tuấn tốt bụng đương nhiên phải có người bạn gái xinh đẹp như Ngọc Vy, nhưng cái sự thật này Phắc Chí Mãn đã bao lần ngậm đắng nuốt xuống.

Ai bảo sinh ra cậu đã mồ côi còn nghèo hèn, cũng chẳng xinh đẹp thế mà vẫn có cái dũng khí dày cợm kia đi mơ ước tới một người như anh.

Theo thói quen, Phắc Chí Mãn đưa tay gỡ mắt kính xuống tay quệt ngang mắt đỏ hoe lau đi chất lỏng mặn đắng sau đó đeo lại kính. 

Cái kính này là vật duy nhất có liên quan tới anh. 

Tương lai của cậu, tình yêu của cậu nó mờ nhạt như đôi mắt này vậy. Khi gỡ kính ra mọi thứ trước mắt đều như nhòe đi.

Đi lang thang gần cả tiếng, Phắc Chí Mãn không biết đêm nay phải làm gì. 

Cậu biết mình ngu muội không có khả năng nhưng cậu vẫn muốn nhìn Kim Tại Hưởng lần nữa, có rời đi cậu cũng phải tạm biệt anh ấy. 

Càng ngu ngốc hơn chính là cứ âm thầm nhìn anh là được, chỉ nhìn anh thôi. 

Bây giờ về liền thì không thể nhưng cho dù chờ đến sáng cậu cũng sẽ trở lại. Chỉ cần được nhìn anh thêm một lần sau đó thế nào cậu đều chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro