Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chìa khóa đây, em tự lái xe về đi..."

"Nhưng... Tại Hưởng em thực sự thích anh mà... Tại Hưởng cho em cơ hội... "

Ném cho Ngọc Vy chìa khóa xe, Kim Tại Hưởng mặc áo vào bước ra khỏi phòng. Anh không ngờ sự việc thành ra thế này. Nếu không tỉnh táo kịp thời khoảnh khắc Ngọc Vy kéo khóa quần mình thì ai biết được sẽ càng rắc rối thế nào.

"Anh chỉ xem em là bạn bè thân thiết, hôm nay xem như chưa xảy ra chuyện gì đi...em mau về... "

" Tại Hưởng....em thực sự yêu anh mà...."

"Em nghe không hiểu? Anh quá thất vọng về em...."

Ngọc Vy nhìn mặt anh thực sự nghiêm túc, sát khí ngày càng dâng mới ngậm ngùi chỉnh sửa quần áo cầm lấy chìa khóa xe bước ra khỏi cửa. 

Mắng thầm trong bụng, cô tức giận vì kế hoạch hỏng. Chỉ thêm chút nữa gạo nấu thành cơm thì Kim Tại Hưởng sẽ là của cô, của cô mãi mãi thế mà.... 

Dậm gót giày mạnh bạo Ngọc Vy lần nữa trút giận cho cái cửa xe.

"Phiền quá! "

Vò đầu cho tỉnh táo Kim Tại Hưởng bước xuống bếp, anh đương nhiên hiểu tính nết của Ngọc Vy nhưng lần này quá đáng lấy cả đời con gái ra đùa thì anh không chấp nhận được, huống hồ chi cùng lắm anh chỉ xem cô là đứa em gái đanh đá.

Uống nước lạnh cho tỉnh táo. Nhớ lại cảnh tượng hồi nãy mà không khỏi hoang mang. 
Ngọc Vy mặc váy ngắn ma sát đùi trắng vào hạ thân mình, còn cọ cọ day dưa vuốt ve khắp người anh thế mà....thế mà một chút phản ứng cũng không có còn sinh ra bài trừ.

Anh nghĩ có lẽ do không phải đối tượng mình thích hay là do rượu chẳng hạn. 

Hay là do...không phải! 

Nghĩ đến đây Kim Tại Hưởng lắc đầu phản bác. Đồng tính có thể lây sao. Nhất định không phải.

Mà nhắc đến cậu nhìn quanh không thấy người kia đâu. Bình thường về nhà dù là trễ thế nào cũng đều thấy cậu ta chờ mình, tuy ngu ngốc thật nhưng có lẽ hôm nay nhận ra nên đã ngủ trước. 

Uống rượu cồn cào bây giờ lại thấy đói, nhìn qua bàn ăn như mong đợi Kim Tại Hưởng bước đến tay giở lồng bàn lên xem thử. Vẫn là món mình thích. 

Anh nhíu mày thực không hiểu sao cậu ta lại biết anh thích ăn gì. Những món này căn bản là món ăn anh thích từ năm đại học khi tốt nghiệp đã bỏ qua nhưng bây giờ lại có người làm lại cho mình ăn. 

Tay cầm đũa gắp bỏ vào miệng, hiện tại mày mới giãn ra hưởng thụ, nổi bực tức lúc nãy cũng xua đi vài phần.

Trớ trêu! Anh ở đây ăn uống ngon miệng thì Phắc Chí Mãn suốt cả đêm lang thang ngoài phố mặc gió lạnh phong ba táp vào người. 
Sự hưởng thụ bày trên mặt Kim Tại Hưởng có lẽ Phắc Chí Mãn không bao giờ thấy được.

"Em trai, một đêm bao nhiêu? "

"Tôi không phải"

"Vậy sao? Làm tôi cứ tưởng"

Phắc Chí Mãn ngồi thơ thẫn ôm chân trên ghế đá, chốc lát lại có người nhầm cậu là MB đến hỏi. 

Nhìn cậu rất giống sao, trừ việc quần áo mỏng manh cộng thêm gió lớn bay tới tấp phô ra làn da gợi cảm ngoài sương gió.

Cậu đã lang thang mấy tiếng bây giờ chân mõi nhừ lại còn rất lạnh nữa, mới ngồi đây hít hà một chút. 

Nhưng hầu như cuộc đời này ai cũng xem thường cậu hết.

"Không phải MB?  Vậy cậu ngồi đây làm gì, trời lạnh lắm đấy? "

"Tôi...tôi không sao. Cảm ơn đã hỏi thăm.. "

Nam nhân ngạc nhiên, như thế cũng cảm ơn sao. Nhìn xung quanh vắng vẻ, cơn gió đêm cứ ập đến hiện tại cũng rảnh rỗi nam nhân liền ngồi xuống ghế đá cạnh Phắc Chí Mãn bắt chuyện. 

Phắc Chí Mãn rất hiếm khi có người quan tâm mình như thế nên cũng không quá bài xích ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Tôi tên Hồ Lâm, cậu là..... "

"Tôi là Phắc Chí Mãn "

"Ah. Cậu sao lại ngồi ở đây...lại mặc ít như thế...."

"Tôi...tôi đi vội quá nên quên mặc ấm, tôi chịu được.. "

"Thật là, đã run như thế... "

Nam nhân thấy Phắc Chí Mãn hai tay vì lạnh mà xoa xoa với nhau vai cũng rút lại như gà mắc mưa mới tự nhiên cởi ra áo khoác dạ choàng qua người cậu.

"Không...không cần đâu, cảm ơn anh..."

"Không sao, bên trong tôi mặc áo len, cậu mặc vào đi, nếu cậu chết rét tôi lại gặp rắc rối"

Hồ Lâm nhìn Phắc Chí Mãn nói rồi nhoẻn miệng cười tươi. Phắc Chí Mãn nhất thời bối rối nghi ngờ. Bởi bấy lâu nay ít ai quan tâm cậu nhiều như vậy, mà nam nhân này thật tốt bụng đi.

"Cảm ơn anh"

"Đây, để tôi giúp.. "

Áo khoác rất to, Phắc Chí Mãn lại lạnh run nên tay chân hậu đậu loay hoay mãi đến khi Hồ Lâm giúp mới xong. Lúc mặc vào hai tay lóng ngóng Phắc Chí Mãn xém nữa làm rơi kính cũng may nhờ Lâm Hồ nhanh nhẹn vớ lấy. 

Anh lau qua mắt kính của cậu rồi rất tự nhiên đeo giúp cậu, nhưng khoảnh khắc trước khi đeo vào Lâm Hồ ngắm gương mặt thật gần của người mới quen này mà có chút ngạc nhiên. Tay tò mò vuốt cả mái tóc Tử Nghi lên lộ ra cả gương mặt tròn đường nét hài hòa.

"Chí Mãn, khi cậu không đeo kính dễ nhìn hơn đấy... "

Phắc Chí Mãn chỉnh chỉnh lại gọng kính bất ngờ trước lời nói của Lâm Hồ, chưa có ai khen cậu bao giờ cả. 

Tuy rằng mắt kính cận mới này cậu đeo vào dễ nhìn hơn là cặp kính cận đeo liền mấy năm kia nhưng cậu không biết rằng có người lại khen khi cậu không đeo nó.

"Anh quá khen rồi"

"Không tôi nói thật, do tóc hơi nhiều cùng cặp kính dày không hợp nên gương mặt cậu khó phô bày vẻ đẹp ra thôi... "

Lâm Hồ thao thao nói, mắt vẫn nhìn Phắc Chí Mãnlàm cậu xấu hổ cúi gầm mặt. 

Lâm Hồ bỗng thấy người này rất nhút nhát, thế này bao giờ mới tìm ra được ưu điểm bản thân đây, nhưng nhiều nhất vẫn là Phắc Chí Mãn rất thú vị đi. Thật thà lại còn...đáng yêu.

"Lúc nãy nhầm cậu là MB ,thành thật xin lỗi....tôi là Gay, cậu không ngại chứ?"

"Ah. Không....Không sao. Tôi tôi cũng giống anh thôi...tôi... "

"Thật sao... "

Không hiểu sao khi nghe Phắc Chí Mãn nói vậy Lâm Hồ rất phấn khích miệng nở nụ cười đến sáng lóa.

Lại nói thêm vài câu, cả hai liền nhận ra rất hợp nhau cứ thế mặc gió lạnh ngồi trên ghế đá buôn chuyện đến quên thời gian.

"Gần sáng rồi. Nhà cậu ở đâu tôi đưa về.... "

Phắc Chí Mãn muốn từ chối nhưng là vẫn bị Lâm Hồ ép đưa về, trong quãng đường cước bộ đó lần nữa lại râm ran cuộc trò chuyện nhỏ.

Phắc Chí Mãn phất tay tạm biệt anh, cậu thấy người này quả thực rất tốt. Bởi cậu còn nói mình chỉ là giúp việc cho căn nhà này thôi, nhưng Lâm Hồ anh ta vẫn không chê bai bài xích mà còn hỏi thăm cậu vài câu rồi mới đi về.

"Ấy. Áo khoác của anh ta... "

Thật đần độn đến chuyện này cũng quên, Phắc Chí Mãn trách bản thân rồi xoay bước vào trong. 

Trở lại căn nhà này, cậu thấy tim lại nhói lên. Dù sao cũng phải len lén bước vào, ai đâu biết rằng Kim Tại Hưởng và Ngọc Vy vẫn còn ngủ thì sao.

Lặng bước vào nhà, Phắc Chí Mãn nhìn xuống mới an tâm một chút. Chỉ có mỗi giày của Kim Tại Hưởng thôi, cô ta chắc đã về.

Phắc Chí Mãn nhìn ra ngoài trời đã hừng đông liền bước nhanh vào bếp làm thức ăn. Định sẽ hâm lại món ăn tối qua nhưng là nhìn trên bàn ăn lộn xộn thức ăn không còn. Có phải là hai người họ xuống bếp ăn tối không. 

Có chút chua xót nhưng Phắc Chí Mãn cố gắng nhoẻn miệng cười, đem bát đĩa đi rửa sạch rồi lấy nguyên liệu làm món mới. 

Thoáng chút thức ăn sáng đã hoàn thành .

Phắc Chí Mãn ấy thế mắt cứ nặng trĩu, bộ dáng mệt mõi, có lẽ cả đêm qua không ngủ nên bây giờ vừa nhắm mắt lại đã ngủ quên gục trên bàn ăn.

Kim Tại Hưởng thay âu phục bước vào bếp thì thấy cảnh tượng này. 

Anh bước đến mở tủ lạnh uống chút nước, lần đầu thấy cậu ta thế này nên có chút kì lạ, cố ý đóng mạnh cửa tủ nhưng Phắc Chí Mẫn vẫn không nhúc nhích, Kim Tại Hưởng nhếch môi định bỏ đi nhưng nhìn lại bữa sáng nọ nhất thời không hiểu sao lại đến dùng bữa.

Bình thường anh sẽ không thế này nhưng thấy Phắc Chí Mãn  ngủ cộng thêm dạo đây không thừa nhận nhưng phải khen rằng cậu nấu ăn rất ngon nên Kim Tại Hưởng không muốn nhưng cũng phải đặt mông xuống động đũa.

Trong quá trình ăn, Kim Tại Hưởng còn cố ý gõ gõ bát tạo âm thanh lớn thế mà Phắc Chí Mẫn vẫn không bị đánh thức. 

Bình thường Phắc Chí Mẫn ngủ quên chỉ cần tiếng động nhỏ hay bước chân của Kim Tại Hưởng liền bật dậy tỉnh giấc nhưng hôm nay cư nhiên ngủ say như thế. Lại còn là ngủ sau khi làm bữa sáng có phải đêm qua cậu ta không ngủ hay không.

Thấy kì lạ Kim Tại Hưởng thật không muốn quan tâm đến nhưng vì bản tính tốt bụng tay đã vươn lên chạm vào .

"Sao nóng thế này. Này, tỉnh lại....này nghe tôi nói gì không, cậu có sao không thế... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro