chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các người là ai, sao lại bắt tôi? "

Trịnh Hạo Thạc hai tay bị trói đằng sau, sợ hãi lui về một góc nhìn quanh đều là những người mặt mày hung tợn. Trên tay họ cầm súng, vài ba tên lại nhìn chằm chằm vào cậu, Trịnh Hạo Thạc hoang mang suy nghĩ.

Lúc đó Hoành Kha vừa thả cậu, liền có mấy người bảo là đàn em Tuấn Chung Quốc đến đưa cậu...sau đó là bị dẫn đến đây đem trói cậu trong căn phòng này đã một đêm rồi.

"Mày là người của Tuấn Chung Quốc phải không? Tình nhân của nó? "

Người đàn ông lớn tuổi nhất ở đây gương mặt cũng sát khí nhất bước chân đi lại chổ cậu tay còn cầm súng gõ gõ vào đầu Trịnh Hạo Thạc, mày trợn lên nói. 

Trịnh Hạo Thạc bị dọa sợ miệng lưỡi đều cứng ngắt đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Vậy là đúng rồi? Ông trùm Hồng Ngọc cư nhiên sở thích là nam nhân. Haha....."

"Ông...ông muốn gì? Sao lại bắt tôi? "

Trịnh Hạo Thạc run rẩy mắt len lén nhìn lên lần nữa bị dọa lại gục xuống, miệng nói lắp bắp.

"Đơn giản thôi. Mày là tình nhân của nó đương nhiên mày sẽ biết thông tin tổ chức của nó cất giấu ở đâu...chỉ cần mày nói ra tất cả tao sẽ thả mày... "

"Tôi...chuyện này tôi thực sự không biết. Chuyện làm ăn của Chung Quốc tôi không biết gì hết....thả tôi ra.. Á"

Trịnh Hạo Thạc đau đớn ngã gục xuống bị người phía trước đập súng vào đầu.

"Mày nghĩ tao ngu à. Khôn thì khai ra nó giấu hàng nhập từ vùng trên về ở đâu hoặc thời gian địa điểm chuyến giao dịch kế tiếp...."

"Tôi thực sự không biết. Chuyện làm ăn của anh ta tôi thực sự không biết gì hết....tôi cầu xin ông"

"Má nó. Tao điều tra mày là người bên cạnh nó nhiều nhất không lẽ một chút thông tin cùng không biết..."

Cái này Trịnh Hạo Thạc quả thực sốt ruột lo như ngồi trên lửa nóng, khẩn trương không biết giải thích thế nào. Chuyện hắn ta làm sao cậu biết gì, dù có đến tận pháo đài mấy lần cũng chỉ toàn thấy đàn em thuộc hạ đi đi lại lại, đến khi ở cạnh cậu anh ta cũng không bao giờ đề cập đến. 

Nhưng mà nghĩ lại...Trịnh Hạo Thạc ngu ngốc nghĩ rằng anh ta không hề đề cập đến là chuyện tốt đi nếu thực sự cậu biết gì đó không phải hiện tại nên do dự rồi sao. Lần nữa vô tội ngẩng đầu nhìn thẳng mắt người phía trước khẳng định

"Dù như thế, nhưng chuyện làm ăn anh ta tôi quan tâm, anh ta cũng không nói đến nên tôi thực sự không biết, muốn thì đến tìm Chung Quốc mà hỏi"

"Mày... "

Trịnh Hạo Thạc mơ hồ nhận một cước bay tới ngã gục xuống lần nữa, âm ẩm thấy dòng chất lỏng chảy từ đầu xuống khóe mắt, lấy tay sờ vào nhìn mới biết là máu.

"Đánh nó...khi nào khai thì thôi....xem ra Tuấn Chung Quốc nó biết cách dạy người khác kín miệng lắm.."

"Ah...dừng lại đi. Tôi thực sự không biết mà....Áh"

Mấy tên đàn em xông lên tên nào cũng một quyền đánh tới tấp vào người Trịnh Hạo Thạc. Có tên còn dùng roi quất lên lưng cậu. Trịnh Hạo Thạc đau đớn vùng vẫy lấy tay ôm hai bên đầu cắn răng chịu đựng, miệng la hét cầu xin nhưng không ai quan tâm.

Cái họ muốn là thông tin nhưng có đánh chết cậu cũng không biết nói chi là.... 
Nhưng nếu cậu biết gì đó thì sao? 

....không, có hận Tuấn Chung Quốc có ghét Tuấn Chung Quốc nhưng....nếu biết cậu cũng sẽ không một lời nói ra. 

Nên hiện tại Trịnh Hạo Thạc nhận tới tấp quyền cước cùng roi đòn bọn chúng miệng la hét rên đau, lăn lộn trên nền đất đến đáng thương. 

Xem như hôm nay là ngày giải thoát đi. 
Da thịt đau như bị xé toác, trên lưng vết roi đánh hầu như đã rướm máu đến ướt cả mảng lưng áo. 

Mặt mày cũng không đỡ hơn bao nhiêu. 
Trịnh Hạo Thạc mơ hồ mắt không thấy rõ mọi thứ, chỉ cảm nhận mọi nổi đau khắp cơ thể ồ ạt tới. 

Giờ mới nhận ra những chuyện liên quan đến giang hồ, xã hội đen đáng sợ thế nào.

"Đại ca, nó ngất rồi! "

"Là...lão Lim Bân... "

Nghe cái tên kia, Tuấn Chung Quốc nhíu mày không tin được. Lão cáo già đó dám bắt cóc người của mình. 

Lần trước giúp phe ông ta mở đường vượt biên giao hàng...không ngờ trong lòng lại mưu tính đến chuyện đối đầu với Hồng Ngọc của anh. Lão ta quả thực vẫn chua ngoa, đầu óc mưu mô còn nghĩ đến chuyện lần nữa làm cho bản thân trở về thời oai hùng ngày xưa.

"Lão già hết thời không chịu nhận. Lần này ông ta muốn chiến tranh,Mẫn Doãn Khởi trước hết cậu cho người lẻn vào cứu Trịnh Hạo Thạc ra trước...sau đó tôi cho lão sống không bằng chết... "

"Vâng, anh Quốc. Tôi đã cử người của Thạc Trấn vào nhưng ông ta biết bản thân sẽ bị lộ nên lần này tập hợp hết lực lượng canh giữ xem ra trong đầu đã sẵn sàng chiến đấu với chúng ta... "

"Không biết thế nào. Nhất định phải đem Trịnh Hạo Thạc nguyên vẹn về cho tôi.. "

"Vâng"

Tuấn Chung Quốc bực tức, tay bóp chặt cán dao ghim sâu xuống bàn, anh lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc nghĩ đến thủ đoạn của Lim Bân anh càng không yên lòng. 

Dù có bắt Trịnh Hạo Thạc làm con tin, muốn bao nhiêu tiền anh cũng phải đổi Trịnh Hạo Thạc về cho bằng được. 

Hai ngày không có em ấy cạnh bên, anh thực sự không chịu nổi nữa....

Hiện tại biết được Trịnh Hạo Thạc quan trọng với mình nhường nào. 

Trịnh Hạo Thạc.....

***

"Nó lại ngất rồi đại ca..không biết chịu nổi hay không, em sợ.... "

"Hô hấp yếu nhưng không chết đâu. Chờ tỉnh lại rồi đánh tiếp, xem còn cứng đầu hay không...chỉ cần lật đổ Hồng Ngọc tao sẽ đem băng Lim Bânchúng ta trở về thời hoàng kim..."

lim Bân vừa nói mắt mơ tưởng đến viễn cảnh tốt đẹp, tuy rất khó nhưng một ít thông tin biết được về mối giao dịch của Tuấn Chung Quốc thì tốt hơn rất nhiều, mà nhìn lại Trịnh Hạo Thạc như cá sắp chết nằm thoi thóp trên sàn nhà Lim Bân liếc xéo tức giận đá một cước vào bụng cậu rồi nói.

"Lui ra ngoài canh gác đi. Hiện tại nó đã biết ta bắt người của nó, sẽ rất nhanh tìm đến. Tụi bây lần này phải chuyên nghiệp kỹ lưỡng vào...rõ chưa... "

"Vâng, đại ca.. "

Lim Bân nói rồi cùng đàn em bước ra ngoài bỏ lại Trịnh Hạo Thạc người đầy vết thương dính máu cùng bụi bậm .

Cậu hiện tại trí óc mơ hồ chỉ biết mình đã ở ranh giới tử thần, chỉ là sức chịu đựng cho đến giờ không biết khi nào mới buông xuôi. 

Vậy ra cuộc đời đến nhanh như vậy. 

Gặp người đàn ông đó bị anh ta vũ nhục, bắt sống với hắn mặc dù không biết hắn đối với mình là gì. 

Cho tới khi bị bắt ở đây, đánh đập cho đến chết....thật ngắn đi 

Nhưng.....nhưng ít ra...cậu đã có khoảng thời gian hạnh phúc dù...rất ngắn..

Trịnh Hạo Thạc có lẽ không còn cảm nhận vết thương đau đớn nữa phải chăng do quá khứ chạy về lần cuối tiễn mình đi. 

Tại sao lần cuối tiễn biệt đầu óc lại chạy về khuôn mặt kia, tại sao lại là anh ta... Tuấn Chung Quốc.

"Này....không sao chứ....ráng lên.. "

Tuấn Chung Quốc, là anh sao....thật nhạt nhòa....

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro