chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhà tôi rất bừa bộn sao?. Tôi cũng không bắt cậu dọn dẹp lao khổ. Đã thế buổi tối lại lang thang bên ngoài không ngủ đến bị sốt...cậu xem ra đề cao sức khỏe bản thân mình lắm ư? "

Phác Chí Mãn nằm trên giường bị Kim Tại Hưởng trách vấn. Hôm đó đau khổ nên cả buổi tối ra ngoài nhưng nghĩ lại nhớ đến Hồ Lâm, nếu không có áo khoác cùng anh ta tâm sự, cậu đã chết ngoài công viên rồi.

"Suy nghĩ cái gì. Có nghe tôi nói không.? "

"Ah. ...có...có em sẽ chú ý hơn. Làm phiền anh rồi Tại Hưởng"

"Cho cậu ở lại tôi cũng không bắt cậu làm việc cực nhọc chỉ là đừng làm phiền tôi thôi không ngờ cậu lại... "

"Em xin lỗi. Do hôm đó ngủ không được nên..... "

Nghĩ lại nguyên nhân Phác Chí Mãn lại thấy xót xa, khóe mắt cay cay đỏ đỏ. Đêm đó Kim Tại Hưởng cùng Ngọc Vy chắc chắn rất vui vẻ đi.

"Được rồi. Hôm nay cũng không có đi làm. Tôi xuống nấu cháo cho cậu... "

"Ah. Để em...em không sao đâu. Không cần phiền anh nữa..  "

"Thật sự không sao chứ? "

"Em đã nói mình khỏe rồi. Chỉ là sốt nhẹ... "

Kim Tại Hưởng cũng không giằng co nữa mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Dù gì anh cũng không rành nấu cháo nhỡ cậu ấy ngộ độc thì lại mệt hơn.....

Phác Chí Mãn nhớ lại hôm qua vừa mở mắt đã thấy Kim Tại Hưởng bên cạnh. Dù đầu đau nhức, trán nóng hổi nhưng thấy vẻ mặt kia hình như là lo lắng thì phải lúc đó bao mõi mệt đều tan vài phần.

Còn nghĩ khi về nhà anh ta sẽ mở lời đuổi cậu đi, hay không thèm quan tâm đến nhưng.... 

Có lẽ do bản tính tốt bụng nên cứu giúp cậu hết lần này đến lần khác. 

Dù biết thế nhưng Phác Chí Mãn vẫn ngu ngốc bám víu vào chút quan tâm nhỏ nhoi đó ở lại bên anh.

Lòng tốt của anh nhiều lúc cứ như con dao hai lưỡi...

Vừa thấy bản thân may mắn lại tự thấy thật đáng thương.

Lúi cúi xuống giường, Phác Chí Mãn đến cái tủ nhỏ móc ra điện thoại gọi cho ông chủ quán bảo xin nghỉ. Ngày hôm nay Kim Tại Hưởng không đi làm cậu cũng muốn ở nhà với anh ấy. 

Lại cất điện thoại vào chổ cũ, biết bản thân nghèo nên Phác Chí Mãn chỉ có thể sắm cho mình chiếc điện thoại rẻ tiền chỉ nghe với gọi nhưng thế nào thì Phác Chí Mãn cậu cũng cẩn thận cất lên, giữ gìn.

Bước xuống bếp đeo tạp dề vào rồi bắt đầu chế biến. Vừa khỏi sốt cơ thể dịu lại thì cơn khói nhiệt nóng từ nồi cháo lại bừng lên, nóng thật nhưng rất nhanh đã có thức ăn...

"Tại Hưởng...em nấu xong rồi. Anh lại ăn chung đi... "

"Không...không cần.. "

Kim Tại Hưởng đương nhiên nghe thấy mùi thơm nhưng miệng từ chối, ngồi trên sofa tay bắt đầu chuyển kênh. Lát sau lại nghe thấy tiếng cậu ta.

"Tại Hưởng....cháo còn nóng, vào ăn đi...."

Mùi hương thực sự rất thơm, anh ngạc nhiên hiếu kì chỉ là cháo thôi cũng ngát mùi thế à. Từ khi Phác Chí Mãn đòi ở đây, Kim Tại Hưởng anh đương nhiên có vài lần ăn món cậu ta nấu.....thực sự rất ngon, nhưng cháo chính là chưa bao giờ thấy. Có lẽ do anh không thích cháo, nhạt.... 

Vì thế lại càng hứng thú hít lấy mùi thơm, Kim Tại Hưởng rốt cuộc chân cũng bước vào. 

Nhìn lên bàn ăn đã thấy cậu ta dọn ra hai bát.

"Đây. Anh ăn đi... "

"Cậu mời thì tôi ăn vậy... "

Kim Tại Hưởng ngồi xuống bắt đầu thưởng thức. Nhìn dáng vẻ ăn uống cử chỉ nhẹ nhàng quý phái Phác Chí Mãn nhìn đến say mê. Ánh mắt lộ liễu kia Kim Tại Hưởng cũng đã thấy nhiều nên mặt vẫn thản nhiên cúi xuống ăn cháo, rất ngon a....

Nếu cậu ta lo ngắm mình thì mình sẽ ăn hết cháo cậu ta nấu.....có kẻ vì thức ăn mà xấu xa nghĩ.

"Ngon không Tại Hưởng...."

Cách gọi thân mật này đã bao lần anh nhắc nhở cậu ta vẫn không thay đổi, Kim Tại Hưởng nghe quen cũng không quan tâm đến ngẩng đầu lên gật gật.

Phác Chí Mãn chính là lần đầu được ngồi ăn gần anh ấy thế này, còn được anh khen tâm tình liền trở nên vui sướng, bất chợt hạnh phúc lên chín tầng mây...

"Cậu bệnh xong nên điên à? Lo cười mãi, cháo trong bát nguội rồi.. "

Phác Chí Mãn bị mắng môi liền ngậm lại cúi mặt xuống xấu hổ giờ mới bắt đầu động muỗng.

Vừa hết sốt, hiện tại ăn cháo hơi nóng bay lên làm cho mắt kính cũng đọng lại hơi nước mờ đi Phác Chí Mãn mỗi khi ăn đồ nóng thế này phải gỡ mắt kính ra nhưng đối diện là Kim Tại Hưởng cậu không muốn anh thấy bộ dạng xấu hổ của mình nên để y như thế, Kim Tại Hưởng nhìn nhìn cũng không quan tâm.

Ăn xong Phác Chí Mãn nhanh nhẹn thu dọn bát rồi rửa sạch sau đó cầm khăn lau bàn. Còn Kim Tại Hưởng đứng lên liền sải bước lại sofa ngồi. Thấy Phác Chí Mãn chăm chỉ làm lục đục hết thu cái này tới dọn cái kia, hiện tại mới nhớ lại lúc đầu cậu ta xin ở lại đây để làm việc nhà cho mình...nhưng có thế nào anh cũng chưa từng xem cậu là người giúp việc.

Cho cậu ở lại chỉ vì cậu ta cầu xin cùng rất đáng thương đi... 

Nhắc mới nhớ lại lần đầu gặp cậu ta đã tỏ tình còn tặng quà...sau đó lại gặp ở quán bar. Đúng rồi bị đám Giao Long với Ngọc Vy trêu chọc....sau đó...hình như là trong trung tâm mua sắm.... Cậu ta thật đáng thương lại rất biết nhẫn nhục .

"Ah...ưm..Tại Hưởng...anh anh gác chân lên được không....em..em đang lau nhà... "

"À"

Đang suy nghĩ liền bị lời nói ấp úng cậu ta kéo trở lại, Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Cậu mới khỏe lại đừng làm nữa...mà này có chuyện gì thì nói thẳng ra đi....cứ e dè như con gái..."

"Ưm...em biết rồi"

Thực ra em đã một lần nói thẳng câu em thích anh nhưng chính là bị anh từ chối rồi đó. Lúc đó...tim rất đau.

Kim Tại Hưởng rúc chân lên tay bấm chuyển kênh TV lại hiện ra chương trình ẩm thực. Vừa mới ăn no nhưng lại bị những món này hấp dẫn...thường thì Kim Tại Hưởng không bao giờ xem TV nói chi là ngồi nghe mấy chương trình nhảm nhí này nhưng hôm nay cư nhiên lại có tâm trạng.

Ah..món này nhìn qua có vẻ ngon nhỉ? 
Kim Tại Hưởng cố ý bật to âm lượng, còn gật gù khen ngon.

Phác Chí Mãn đang lau dọn phía sau thấy anh như thế liền nhìn vào TV. Cậu chính là như vậy, cái gì Kim Tại Hưởng thích hay quan tâm cậu sẽ để ý đến...

" Tại Hưởng...anh thích món đó sao.... "

"Cậu quan tâm làm gì? Chỉ là thấy nó đẹp mắt nên để xem chơi thôi"

Phác Chí Mãn nghe thấy gật gật nhưng tay cầm chổi quơ quơ mà mắt dán chặt lên truyền hình, đứng đó cả buổi theo dõi.

"Đứng không mõi à. Ngồi xuống đi"

Phác Chí Mãn giật mình nhìn Kim Tại Hưởng trách cũng vui mừng nghe theo, đặt mông xuống sofa hai tay nghiêm trang chống trên đầu gối giương mắt nhìn, bộ dáng này Kim Tại Hưởng nhìn rất buồn cười.

"Nhường cậu xem, tôi lên... "

"KHÔNG...KHÔNG CẦN. Tại Hưởng anh cứ ngồi đi...em xem xong liền rời đi... "

Kim Tại Hưởng bị cậu ta khẩn trương hét lên, giật mình trơ mắt nhìn. Kì lạ cũng không đứng lên ngồi vắt chân theo dõi cùng cậu. 

Quả thực hôm nay rất rảnh rỗi, nếu có ngày nghỉ như thế này Kim Tại Hưởng chính là lái xe về nhà thăm gia đình, vì ở đây chỉ có môt mình mà khi đám bằng hữu gọi anh sẽ từ chối nên sinh ra lạc lõng mới về nhà. Mà hôm nay có cậu ta, nhà có thêm một người lại thấy khác đi, cũng không tệ.... 

Kim Tại Hưởng trong lòng nghĩ thầm, mắt thì nhìn TV nhưng không hề để tâm đến, bộ dạng thoạt nghiêm túc không khác gì Phác Chí Mãn  .

Cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng không hứng thú ngồi xem nên đứng dậy bỏ đi, đến Phác Chí Mãn chăm chú cũng không biết.

Kim Tại Hưởng định bỏ lên lầu nhưng chân lại di chuyển quanh nhà cuối cùng đứng trước căn phòng nhỏ. Nhà của Kim Tại Hưởng có ba phòng ngủ, hai phòng trên lầu một phòng nhỏ ở tầng trệt mà phòng này là anh bảo Phác Chí Mãn dọn vào... 

Sao lại chần chừ...dù gì đây cũng là nhà mình mà... Kim Tại Hưởng thản nhiên bước vào. 

Anh đó giờ chính là không quan tâm đời tư của người khác, đến anh em ruột trong nhà anh cũng không để ý đến nói chi người lạ nhưng hiện tại với tư cách chủ nhà anh chỉ là muốn kiểm tra một chút. Phác Chí Mãn cậu ấy anh vẫn không tin tưởng được.

Quả nhiên phòng ốc gọn gàng đồ đạc không nhiều lắm. Đảo một vòng mắt dừng lại trên chiếc áo khoác dạ màu xanh mắc trên tường. Cái áo này anh chưa gặp cậu ấy mặc bao giờ ,lại nói nó rất to so với thân hình Phác Chí Mãn....hiếu kì bước lại nhìn kí hiệu trên cổ áo Kim Tại Hưởng nhíu mày. Rỏ ràng là áo hiệu giá cả xem như đắc đi, cậu ta không bao giờ vung tiền ra mua thứ này lại nói cậu ta làm gì có tiền.

Kim Tại Hưởng xoay người, cư nhiên quan tâm chuyện người khác....hiếm thấy bản thân kì lạ thế đi. Có thể là áo bạn cậu ta thì sao...À mà cậu ta làm gì có bạn ở đây.

Không nghĩ nữa, Kim Tại Hưởng định di bước muốn rời khỏi nhưng mắt lại đặt chổ ngăn tủ đang mở.

Phía trong có tờ giấy, đã vào phòng người khác chính là không phải tác phong của anh nhưng Kim Tại Hưởng tay lại chạm đến chính là do cái tên ngoài tờ giấy trắng kia. 
Là tên anh....

"Gửi Kim Tại Hưởng... 
Em là Chí Mãn...em viết bức thư này chính là muốn bày tỏ với anh đó. Dù món quà này đối với anh không đáng giá có thể anh sẽ không nhìn đến nhưng nếu anh để ý đến bức thư này còn giở ra đọc thì em rất hạnh phúc đi.... 
Em chỉ muốn nói...em thích anh từ đại học rồi, khi đó em luôn dõi theo anh không phải vì anh đẹp trai nhà giàu mà chính là bản tính của anh. Anh là người tốt bụng, là thiếu gia nhưng không giống bọn người hay bắt nạt em hay đem tiền ra khoe khoang....anh còn giúp đỡ các bạn học nhà nghèo, nói chuyện lại lể phép tôn trọng thầy cô...anh thực sự rất tốt bụng....rất giống thiên thần. Cho nên em rất thích anh. 
...
....
......
Anh có chế nhạo, mắng em ngu ngốc trèo cao....nhưng em sẽ không quan tâm. 
Trèo cao để có thể nhìn anh, em cũng mãn nguyện. 
Kim Tại Hưởng ! Anh là lí do em tồn tại ở thành phố này. 
Em yêu anh! "

Buồn cười thật, Kim Tại Hưởng cố gắng đọc hết bức thư viết bằng mực đỏ vừa đọc vừa chỉnh lỗi chính tả cho cậu ta. Nhiều nhất chính là lời bày tỏ trẻ con này. Hôm đó cậu ta tặng quà cho anh nhưng anh không nhận còn từ chối, xem ra cậu ta bị đả kích không ít đi.

Nhớ lại từ hồi đi học, anh nhận rất nhiều bức thư tình nhưng đều là của con gái duy chỉ có Phác Chí Mãn cậu ta....nhưng thế nào thì nội dung có lẽ đều như nhau.

Anh là lí do để em tồn tại ở thành phố này! 
Riêng câu này làm Kim Tại Hưởng tâm đắc gật gù. Cậu ta tỏ tình cũng được đi, chỉ là quá nhút nhát.

Kim Tại Hưởng gắp bức thư về chổ cũ, chân bước ra khỏi phòng trong lòng thầm nghĩ....
Tuy Phác Chí Mãn cậu ta nghèo cũng chẳng xinh đẹp nhưng phải thừa nhận bản tính vừa thật thà tuy hơi ngu ngốc nhưng lại rất kiên nhẫn cùng tốt bụng, đặc biệt là nấu ăn ngon...nên ông trời tốt bụng sẽ cho cậu ta một người vợ hiền yêu thương cậu ấy đi.

Kim Tại Hưởng lòng nghĩ như thế, muốn điều tốt đến Phác Chí Mãn....nhưng không hề biết rằng lời trong bức thư kia là thật tâm, là ước mơ là hạnh phúc của cậu lại càng nói Phác Chí Mãn là đồng tính anh nghĩ nó có thể thay đổi sao. 

Lại xét theo tính thực tế nếu muốn thì phải chúc Phác Chí Mãn có một người chồng tốt mới đúng!

Kim Tại Hưởng bước ra khỏi phòng, tâm thắc mắc không biết món quà là gì nữa nhưng đến đây anh cũng không mặt dày quay lại xem, nên chân dài bước thẳng lên lầu.

Chỉ là đến tối đầu óc cư nhiên lại hiện lên những dòng thư Phác Chí Mãn viết.

Tuy anh không kì thị đồng tính luyến ái nhưng nhớ lại những ngày qua sống với một người yêu thích mình sâu đậm như vậy lại thấy có phần nguy hiểm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro