chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng đánh nữa...xin các người đừng đánh nữa...tôi không biết gì hết.....tôi không biết gì hết....."

"Trịnh Hạo Thạc...em sao vậy. Lại gặp ác mộng...Trịnh Yên "

Giật mình mở mắt ra, Trịnh Hạo Thạc trên mặt đẫm mồ hôi nhớ lại ác mộng vừa rồi mà thân thể co lại sợ hãi...

Tuấn Chung Quốc nằm bên cạnh, tay xoa đầu ôm cậu trấn an môi còn hôn nhẹ lên trán. Đêm nào Trịnh Hạo Thạc cũng như thế...

"Không sao rồi. Có tôi bên cạnh không ai dám đánh em đâu. Không sao rồi... "

Trịnh Hạo Thạc an tâm một chút vẻ mặt bớt căng thẳng nhưng thân thể không hề tiếp nhận lại cũng chẳng bài xích sự ôn nhu hay cái ôm an ủi của Tuấn Chung Quốc. 

Cậu mặc cho anh ta xoa đầu, ôm hôn cậu...cũng không vươn tay ôm lấy hay nắm lại tay anh.

Lúc trước khi còn băng bó, vết thương chưa lành đến đêm Trịnh Hạo Thạc thấy ác mộng thân thể liền vùng vẫy kịch liệt lúc đó lại động đến máu đỏ lại tuôn ra. Những đêm đó Tuấn Chung Quốc lo lắng cho cậu mà làm loạn cả một bệnh viện. 

Đến giờ lành lại thực sự nhưng ác mộng mỗi đêm vẫn đến. 

Nó ám ảnh Trịnh Hạo Thạc cũng như nhắc nhở Tuấn Chung Quốc đừng bao giờ bất cẩn như thế ....

Lúc này Tuấn Chung Quốc tức giận thầm gọi tên một người. 

Nếu Trịnh Hạo Thạc còn mãi gặp ác mộng như thế, anh sẽ tìm lại xác Lim Bân rút xương ông ta đem chó gặm...

" Hạo Thạc ngoan...em yên tâm, tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa.... Tuấn Chung Quốc tôi sẽ không để em chịu khổ nữa... Nên đừng rời xa tôi....em phải khỏe mạnh, hạnh phúc bên tôi... "

Trịnh Hạo Thạc mơ màng nghe lời ngon ngọt, lúc này mặt mới có biểu cảm chính là mày nhíu lại nghi hoặc.

Anh ta chưa bao giờ nói như thế...

Đến sáng hôm sau Tuấn Chung Quốc thức sớm nhìn Trịnh Hạo Thạc vẫn đang ngủ say xoa đầu cậu rồi mới về lại biệt thự thay quần áo dặn người làm chuẩn bị thức ăn rồi lại đến bệnh viện. 

Đã mấy tuần như thế nên muốn tìm Tuấn Chung Quốc, Mẫn Doãn Khởi liền đến bệnh viện là gặp tay còn mang theo tư liệu cho anh ta xử lí.

"Trịnh Hạo Thạc...em muốn đi đâu. Tôi dìu..."

"Muốn ra ngoài... "

Tuấn Chung Quốc cũng không cản trở. Thời gian qua Trịnh Hạo Thạc chính là bộ mặt dửng dưng một câu cũng không bắt chuyện với anh, mắt cứ nhìn ra cửa sổ đón gió, hiện tại đã khỏe hẳn nếu muốn đi dạo liền đáp ứng có khi tâm tình sẽ vui lên.

Trịnh Hạo Thạc cũng không quan tâm, mặc anh ta dìu thế nào thì dìu chân cậu vẫn sải bước nhỏ hướng sân bệnh viện mà xuống.

Thật mát, đúng là bệnh viện tốt. Hồ cá, ghế đá, khu vườn thật rộng rãi...

Thấy Trịnh Hạo Thạc hưởng thụ tuy vẫn không nói chuyện với anh nhưng Tuấn Chung Quốc ít nhiều tâm tình theo đó tốt lên. 

Ngắm một nơi Trịnh Hạo Thạc lại di chuyển khắp sân bệnh viện, đi đi một hồi chân đã bước đi quá xa khu cậu nghỉ đến gần cổng lớn.

Ngồi dưới gốc cây Trịnh Hạo Thạc chống tay đằng sau mắt nhìn trời xanh. Còn Tuấn Chung Quốc bắt đầu thấy chán rồi, em ấy vẫn không quan tâm đoái hoài tới mình....đã thực sự kìm nén. Mà kìm nén không phải tác phong của anh. 

Tuấn Chung Quốc chân liền sải bước đến cạnh Trịnh Hạo Thạc còn muốn mở miệng đã thấy Trịnh Hạo Thạc đứng lên mặt hiếu kì bước lại cổng.

Theo hướng Trịnh Hạo Thạc nhìn, Tuấn Chung Quốc thấy phía trước là người đàn bà lom khom tâm trạng có vẻ khẩn trương. Còn nghe thấy Trịnh Hạo Thạc nói gì đó.

"Này...khoan đã, cô gì ơi sao lại bỏ đứa bé ở đây...."

Người phụ nữ giật mình, nhìn lại thấy Trịnh Hạo Thạc đang ôm đứa bé tâm tư liền thả lỏng cảm thấy an tâm miệng mở to hét lớn.

"Tôi...tôi. Cậu làm ơn nuôi dạy đứa bé giúp tôi. Xin cậu nhận nó làm con nuôi đi...tôi thân làm mẹ nhưng không thể chăm sóc nó được...."

"Khoan đã. Cô không được bỏ đứa bé như thế... "

Hét lớn đến khàn họng nhưng vẫn không thấy người kia quay đầu, thoáng chốc đã biến mất, Trịnh Hạo Thạc nhìn đứa bé thấy thật đáng thương.

" Hạo Thạc có chuyện gì vậy...."

Trịnh Hạo Thạc tay ôm đứa bé còn nhỏ, mắt vẫn còn đang nhắm ,cậu thấy Tuấn Chung Quốc liền khẩn trương nói.

"Chung Quốc....anh...anh mau tìm lại người mẹ kia đi. Cô ta bỏ đứa bé ở đây rồi...nhanh lên, kẻo không tìm được đứa bé sẽ không có mẹ mất..."

Tuấn Chung Quốc hiện tại mới hiểu ra tình hình. Anh nhìn trong chiếc khăn quấn là đứa bé trắng nỏn hình như đang ngủ mắt lạnh băng nói.

"Em thật ngốc. Mẹ nào lại nở bỏ rơi con cái. Nếu bà ta bỏ lại đứa bé ở đây chính là biết khả năng không nuôi nổi hoặc làm liên lụy tương lai đứa bé mới nhẫn tâm bỏ lại nó. Như thế lại làm khổ thằng nhỏ...."

Nghĩ lại thấy lời Tuấn Chung Quốc nói rất đúng. Nhưng thật tội nghiệp đi. Trịnh Hạo Thạc lần nữa ngẩng đầu mắt mở to nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Vậy...vậy phải làm sao? "

"Đây là bệnh viện mà. Đem giao nó cho viện trưởng để ông ta xử lí... "

Không còn cách nào Trịnh Hạo Thạc đành giao đứa bé cho y tá. Còn căn dặn khám lại xem đứa nhỏ có khỏe mạnh không còn bảo phải chăm sóc kỹ cho nó...

Trịnh Hạo Thạc tốt bụng lần đầu thấy cảnh này tâm tư đã xót đến rơi lệ.

Tuy cậu hận Trịnh gia, ghét cha mình nhưng thế nào cũng đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc, còn đứa nhỏ này lại đáng thương bị mẹ ruột bỏ rơi.

"Thôi được rồi. Em đừng lo lắng, tôi đã căn dặn kỹ bọn họ chăm sóc tốt đứa bé rồi. Em mau về phòng nghỉ ngơi thôi..."

Trịnh Hạo Thạc nghe anh nói mới rời khỏi phòng kính có đứa bé chân bước trở về phòng.

Tuấn Chung Quốc thấy cậu vẫn suy tư lo nghĩ mới bước đến an ủi, nói vài câu. 
Kết quả một tiếng một câu Trịnh Hạo Thạc cũng không đáp không hề nhìn đến anh.

Con mẹ nó! nhờ chuyện đứa bé, Trịnh Hạo Thạc mới nói chuyện với anh vài câu, hiện tại lại trở về ban đầu.

Tuấn Chung Quốc có chút tức giận thực muốn đè Trịnh Hạo Thạc xuống bắt cậu nhìn mình nhưng lần nữa cố gắng kìm lại cơn nóng giận lấy điện thoại ra gọi điện cho Mẫn Doãn Khởi lái xe tới chở anh đến Lạc Giang giải tỏa.

Bước một mạch vào trong, theo thói quen ngồi trên sofa dãy khách VIP, nơi này ông chủ ở đây chỉ dành riêng cho Tuấn Chung Quốc nên bao giờ không có anh đến cũng để trống. Ngồi nơi này có thể thấy cả quán lẫn sân khấu phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro