chương27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Kim Tại Hưởng bước từ phòng tắm ra, tay cầm khăn lau lau tóc bộ dáng anh tuấn bước xuống cầu thang.

Anh tắm rất trễ...nên hiện tại trời đã tối om. 
Mà đã tối thế này phòng khách lại không có một chút ánh sáng. 

Kim Tại Hưởng nghĩ đèn hỏng đến bật thử nhưng vẫn bình thường mà.

Anh thấy lạ chính là vì công việc này đều do Phác Chí Mãn làm, bình thường đi làm về trễ sẽ tự bật đèn nhưng kể từ ngày có Phác Chí Mãn anh cũng không quan tâm đến. 
Không lẽ ban chiều cậu ta đi đâu rồi.

Kim Tại Hưởng bước suy nghĩ chân bước đến sofa lại giật mình thấy Phác Chí Mãn đang nằm ngủ, cánh tay còn thả xuống nền nhà. Bộ dáng.....khó coi quá đi.

Định bỏ đi nhưng nghĩ lại cậu ta vừa hết bệnh lại ngủ ngoài này sẽ không thoải mái mà ảnh hưởng bệnh tình hay không. 
Kim Tại Hưởng nhíu mày muốn mặc kệ nhưng chân đã bước lại lay lay Phác Chí Mãn.

"Này....thức dậy.. "

Có lẽ rất mệt nên ngủ say rồi. Kỳ Nghiên ngồi xuống mắt nhìn Phác Chí Mãn muốn đánh thức nhưng lại ngập ngừng.

Thôi thì đem chăn cho cậu ta đắp vậy.

Anh suy nghĩ mắt vẫn nhìn bộ dạng Phác Chí Mãn ngủ mà xém bật cười. Ngủ đến cả kính cũng sắp rơi ra, nhưng mà khi ngủ ai lại đeo kính chứ... 

Kim Tại Hưởng tốt bụng tay gỡ cặp kính dày cợm của Phác Chí Mãn ra. 

Lần nầy Kim Tại Hưởng lại nhìn kỹ hơn. 

Bình thường bộ dáng nhút nhát, chất phát gương mặt không kể là xinh đẹp nhưng khi tháo kính ra....quả là dễ nhìn hơn, không là đẹp hơn nhiều. 

Hiện tại Kim Tại Hưởng càng nhìn càng thấy lạ. Không ngờ chỉ với mắt kính cận to dày lại biến một người cũng xem là đẹp đi thành bộ dạng hạng trung bình thường đến khi gỡ ra lại biến ngược lại.

Bình thường đều bị mái tóc cùng mắt kính che đi khuôn mặt, nghĩ đến đây Kim Tại Hưởng hiếu kì như phát hiện ra điều lạ đem tay vén tóc Phác Chí Mãn lên khoảnh khắc bất ngờ chạm vào da mặt Phác Chí Mãn.

Không ngờ...da cậu ta tuy không trắng bằng mình nhưng sao lại mịn màn cùng...cùng nói thế nào nhỉ à là mát mẻ đi. Sờ vào thật thích.

Với ý nghĩ này trong đầu Kim Tại Hưởng không tin bản thân lại nghĩ được những lời như thế, có phải bị ma nhập hay không? 
Cư nhiên khen một tên nam nhân.

Nam...nam nhân. Kim Tại Hưởng nhìn bao quát toàn thân Phác Chí Mãn hiện tại mới để ý cậu ta nằm nghiêng nên chổ eo vạt áo tuột xuống lộ ra cái eo thon nhỏ. Người ta làm việc vất vả đáng lẽ phải có cơ bắp cậu ta cư nhiên lại thon thả bằng phẳng thế này.

Khoan đã. Kim Tại Hưởng nhìn xuống phía dưới đũng quần mình liền bị dọa cho chảy mồ hôi. 

Không chần chừ anh chạy ngay ra khỏi chổ này bước vào bếp bắt đầu hít thở. 

Thật không tin bản thân bại hoại đến như thế, không lẽ đã lâu chưa giải quyết nó. 
Nhưng nhìn Phác Chí Mãn lại bị thế này, thật mất mặt đi. Để người khác biết không bằng đem anh đẩy xuống vách đá chết quách cho xong.

Một là do cậu ta câu dẫn, hai là do bản thân lâu quá chưa giải quyết, ba là...nên đi khám. 

Kim Tại Hưởng cảm thấy thật thẹn cho mình.

Lúc còn đang hoang mang sợ hãi điện thoại trong túi liền đổ chuông.

"Alô. Cậu gọi tôi có gì không? "

"Đến Lạc Giang đi...tâm trạng đang không tốt! "

"Tôi cũng thế.10 phút sau liền đến"

Có lẽ do áp lực công việc, cái gọi của Tuấn Chung Quốc thật đúng lúc đi Kim Tại Hưởng cảm thấy bản thân nên giải trí một chút nên lần này liền đáp ứng ngay lập tức.

Phía bên kia Tuấn Chung Quốc nghe cũng bị bất ngờ. Cậu ta cũng là tâm trạng không tốt sao?

Chính xác 10 phút sau Kim Tại Hưởng đã có mặt. Cũng giống như Tuấn Chung Quốc, một đường bước đến dãy ghế VIP đã thấy anh ta ngồi đó uống rượu.

"Đến rồi. Ngồi đi.... "

"Ưm"

Kim Tại Hưởng ngồi xuống tay cũng rót rượu tự cạn ly, Tuấn Chung Quốc nhìn biểu hiện kia mới hỏi.

"Hôm nay cậu sao thế?"

"Không có gì, chỉ là bị phản ứng của bản thân làm cho sợ hãi thôi"

"Phản ứng bản thân. À. Nhắc mới nhớ tên theo đuổi cậu thế nào.. "

Bị nói trúng người này, Kim Tại Hưởng giật mình ngẩng đầu hỏi.

"Sao cậu lại nhắc đến người này"

"Thì đó không phải là tên con trai đầu tiên thổ lộ với cậu à. Lại nói đến phản ứng có hay không đã phản ứng với người đó... "

Kim Tại Hưởng lần nữa bị nói trúng, tâm tư mờ mịt càng thêm hoang mang. Đúng là anh em tốt, nói một phát liền đúng ngay. 

Mà nói việc này, Tuấn Chung Quốc chỉ là nói vu vơ thôi. Anh nhắc đến người kia là do đó là nam nhân, mà thiếu gia thẳng băng như Kim Tại Hưởng lại có nam nhân theo đuổi nên chuyện này Tuấn Chung Quốc thích thú nhớ kỹ, anh chấp nhận mình xấu xa nên không thể không hứng thú nếu người bạn này bị bẻ cong.

"Phản ứng đối với đàn ông là chuyện bình thường thôi. Do cậu nghiêm túc lâu quá nên nó muốn nổi dậy.... "

"Tôi cũng nghĩ thế...hay cậu ta ở chung với tôi nên... "

"Cái gì. Cậu cho cậu ta ở chung. Một nam nhân...lại còn là người thích cậu..."

"Cậu đừng ngạc nhiên. Là do có lí do thôi....ai biết được sau khi bị từ chối cậu ta đã không còn thích tôi...."

"Hay quá nhỉ? Vậy tối nay tôi sẽ giúp cậu kiểm tra lại thằng nhỏ hư hỏng.. "

Kim Tại Hưởng nhíu mày không hiểu lời Tuấn Chung Quốc nói cho lắm nhưng đầu óc vẫn mụ mị rối bời ray nâng rượu ngửa cổ uống một hơi.

Lo chuyện của Kim Tại Hưởng xém chút Tuấn Chung Quốc anh quên mất nguyên nhân đến đây uống rượu là gì? 

Lại nhớ đến Trịnh Hạo Thạc chính là một nổi buồn phiền khó hiểu. Có lẽ do cậu ta hận anh đến không muốn quan tâm hoặc sau lần bị Lim Bân hành hạ nên sinh ra hoảng sợ một mực bài xích với Tuấn Chung Quốc...chắc do vậy.

"Đang phiền chuyện gì sao? "

"Ừ. Chuyện tình cảm"

"Cũng có ngày cậu quan tâm đến chuyện này nhỉ? đừng bảo là yêu đấy? "

"Yêu!"

Nghe từ này Tuấn Chung Quốc đặt ly rượu xuống, mặt lạnh băng trầm mặc.

"Lần đầu thấy cậu lún sâu như thế....buồn phiền nhiều như thế, cậu nghiêm túc ư? "

"Tôi không biết! Tôi nghĩ chuyện này không được xem là hứng thú hay trò chơi khi nào chán nữa...chỉ thấy muốn giữ riêng người này...."

"Từ lúc cậu tuyên bố với anh em ở pháo đài. Chuyện này đã thực sự nghiêm túc rồi, chỉ là do cậu chơi đùa quá lâu nên nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ nghiêm túc...chỉ là.... tôi hơi bất ngờ cậu lại nghiêm túc với nam nhân....." -nói đến đây Kim Tại Hưởng nhìn xung quang Lạc Giang một vòng lại thở dài tiếp tục..

"Tại sao ai ở đây cũng thích chơi mông đàn ông nhỉ? "

Tuấn Chung Quốc nghe thấy nhíu mày bồi lại một câu.

"Đến cậu khoảnh khắc nào đó cũng phản ứng với đàn ông nói chi là.... ".

"Cậu im...."

Bị nhắc lại chuyện này Kim Tại Hưởng hơi thẹn nhìn xung quang rồi nhanh ngắt lời Tuấn Chung Quốc.

"Không ai nghe thấy đâu? "

"Thôi được rồi hôm nay tôi phải uống thật nhiều mới được...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro