chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện trong phòng bệnh đã không thấy Trịnh Hạo Thạc

Những lúc Tuấn Chung Quốc không có ở đây Trịnh Hạo Thạc chính là xuống giường đi dọc theo hành lang đến phòng dành cho trẻ nhỏ.

Đứng ngoài cửa kính nhìn vào có thể thấy đứa bé đang ngủ say. 

Đáng thương, đứa trẻ chỉ khoảng một tuổi còn cần sữa mẹ, cần sự yêu thương mà phải bơ vơ để người lạ chăm sóc.

"Này cô , đứa bé kia sẽ thế nào? "

Trịnh Hạo Thạc xoay người hỏi cô gái đằng sau, người này chính là do Tuấn Chung Quốc yêu cầu bác sĩ tuyển để chăm sóc riêng cho Trịnh Hạo Thạc, đương nhiên Trịnh Hạo Thạc muốn ra ngoài khi không có anh thì cô ta sẽ theo.

"Bệnh viện sẽ chăm sóc cho đứa trẻ đến khi có người nhận nuôi... "

"Vậy...vậy không có ai nhận thì sao? "

"Tôi nghĩ nếu đã lớn khỏe mà không ai nhận thì gửi vào trại mồ côi, nơi đó các cha mẹ vào nhận nuôi nhiều hơn là đến bệnh viện... "

Trịnh Hạo Thạc gật gật như đã hiểu tay lại áp lên cửa kính mắt nhìn đứa bé đang ngủ.

"Tôi vào đó được không? "

"Dạ vâng. Dù gì đứa bé này cũng là do anh tìm thấy... "

Trịnh Hạo Thạc đẩy cửa bước vào, không kìm lòng nắm lấy tay đứa nhỏ xoa xoa. 

Thật khả ái!

Ngồi nhìn đứa bé hồi lâu mà Trịnh Hạo Thạc vẫn không thấy chán ngược lại còn thích thú. Cho đến khi đứa bé tỉnh dậy lại không khóc nháo mà mở to đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Hạo Thạc, tay lại quơ quơ trên không trung.

Trịnh Hạo Thạc bật cười hai tay bế đứa bé lên còn đung đưa làm đứa nhỏ thích thú ô a. 

Có lẽ mấy tuần rồi không ai chơi với bé thế này, chỉ có mỗi Trịnh Hạo Thạc thường xuyên ghé đến ngắm cậu.

"Bé ngoan, bé ngoan....thật đáng yêu"

Trịnh Hạo Thạc tâm tình vui lên đáng rõ, đến y tá bên ngoài cũng hứng khởi theo .

Cậu nâng đứa bé ngồi trên đùi mình tay cầm đồ chơi đưa đưa trước mặt, đứa bé thích thú tay nhỏ xíu với lấy miệng cười tươi hứng khởi.

Chơi một hồi người phụ trách chăm sóc đứa bé đến bắt đầu cho bé uống sữa sau đó Trịnh Hạo Thạc bật cười nhìn đứa nhỏ mệt mõi nhắm mắt vào mộng.

"Hạo Thạc về phòng nghỉ ngơi thôi, hôm nay anh vui vẻ thế này có lẽ ngày mai có thể xuất viện rồi... "

"Ngày mai sao. Tôi...ở lại thêm vài ngày được không? "

Cô y tá cười nói đương nhiên có thể, dù gì thì tiền bạc đều được Tuấn Chung Quốc chi trả, viện trưởng lại sợ anh ta như thế...cho nên có biến bệnh viên thành khách sạn cho Trịnh Hạo Thạc cô cũng thấy không quá bất ngờ.

Trịnh Hạo Thạc bình thường nếu được nghe xuất viện sẽ hứng khởi dọn đồ về nhà nhưng nhớ lại đứa bé cậu muốn ở lại đây cậu thực lo sẽ không có ai nhận nuôi đứa nhỏ. 

Đưa vào trại mồ côi dù là ngày một ngày hai cậu cũng không nở. 

Nó đáng yêu như thế nhưng thật tội.

"Trịnh Hạo Thạc em về rồi, lại đến phòng đứa nhỏ sao? Thân thể thế nào, khỏe lại chưa...?"

Trịnh Hạo Thạc vừa vào phòng đã thấy ác ma kia ngồi trên sofa hỏi han đủ chuyện. 
Cậu chỉ gật gật rồi trở lại bên giường. 

Đây là phòng dành cho người bệnh dưỡng sức anh ta lại xem như phòng ngủ của mình.

"Em thích trẻ con như vậy thì sinh một đứa đi là được "

Trịnh Hạo Thạc nghe mà nhíu mày, trở mình kéo chăn xoay ra sau. Ý anh ta là ngu ngốc bảo cậu sinh, hay là xin chứ.

Tuấn Chung Quốc mặt nổi hắc tuyến cảm thấy sức chịu đựng của bản thân thật vĩ đại, cả đời anh sống đến bây giờ mới có người khiến mình tức điên như thế.

Định vươn tay nắm vai cậu, Tuấn Chung Quốc  chợt nhìn đến vết đo đỏ dần mờ do roi đánh ở phía sau gáy anh mới khựng lại rụt tay về.

Người này lúc trước chỉ cần phật ý anh một câu anh liền không nhân nhượng mà tát cậu, tặng cậu vài cước sau đó đè cậu lột sạch quần áo rồi trừng phạt. 

Nhưng hiện tại mỗi khi cậu ấy phớt lờ anh, không quan tâm mọi thứ anh liền cố gắng trấn tĩnh bản thân nhớ lại cũng là do mình mới khiến em ấy như thế. 

Chỉ có vậy Tuấn Chung Quốc mới kìm nén thành công nuốt xuống ý định bạo lực.

Nhưng bản tính có thay đổi thì chỉ vì do tình cảnh thay đổi mới thế, nếu sau này mọi thứ lại như trước thì không ai chắc rằng Tuấn Chung Quốc sẽ lại thành công mà không phát tiết.

Trịnh Hạo Thạc gần đây có lẽ tâm tình tốt lên nên không thấy ác mộng nữa, ngủ say đến sáng.

Mà đến sáng Trịnh Hạo Thạc lại rời phòng tìm đến đứa trẻ kia, rồi cả ngày ở đó chơi đùa. 

Tuấn Chung Quốc anh giao gần phân nửa công việc cho Mẫn Doãn Khởi phụ trách mình thì lái xe đến bệnh viện muốn thắt chặt tình cảm hơn với Trịnh Hạo Thạc nhưng đến đấy chính là nhìn Trịnh Hạo Thạc chơi đùa với đứa bé. 

Nói ganh tị cũng không phải, Tuấn Chung Quốc anh là lo nhất cho sức khỏe Trịnh Hạo Thạc mấy tuần nay có đứa bé này, cậu tốt lên rất nhiều...cũng rất hay cười. Chỉ là khó chịu một chút.

Trịnh Hạo Thạc ngày nào cũng đến thăm đứa bé nên đứa nhỏ này gặp cậu liền thân thuộc hứng khởi. Trước mắt có thể đứa nhỏ xem Trịnh Hạo Thạc là người gần gũi thân nhất với mình.

***

Tuấn Chung Quốc đứng bên cạnh mắt nhìn xuống đứa nhỏ đang ngủ.

Cũng khả ái đáng yêu đi nhưng sao lại thu hút em ấy đến thế?

Đứa bé không biết có cảm nhận thấy cổ sát khí dày đặc bên cạnh hay không mà dụi mắt mở lên ban đầu còn mờ nhạt đến khi nhìn thẳng vào Tuấn Chung Quốc đứa bé liền bật khóc, khóc đến náo loạn. 

Tuấn Chung Quốc tư dưng bị đứa nhỏ làm giật mình, anh không biết làm gì chỉ đứng lui về sau khỏi tầm mắt đứa nhỏ. 

Nhưng là vẫn còn khóc, sao lại thế. 

Có phải muốn Trịnh Hạo Thạc đến bế hay không? 

Không được, em ấy đang ngủ. Cả ngày đã chơi với bé rồi tối đến lại còn phải dỗ dành nó không phải phiền chết sao.

Tuấn Chung Quốc thấy đứa bé vẫn còn khóc, nghĩ nghĩ gì đó chân lại bước đến tay rút khẩu súng trong túi trong ra giơ lên trước mặt đứa nhỏ. 

Cư nhiên im lặng, đứa bé ngưng khóc lóc tay với lên muốn cầm khẩu súng. 

Tuấn Chung Quốc biết nhóc nào cũng thích đồ chơi mà. Anh lấy đạn ra rồi đưa khẩu súng cho đứa nhỏ lòng cảm thán. 

Thật hai mặt đi, vừa có đồ chơi liền cười toe tét. 

Được rồi, Tuấn Chung Quốc nghĩ anh sẽ tặng khẩu súng này cho đứa nhỏ vì nhờ nó mà Trịnh Hạo Thạc đã khỏe hẳn đi. Đứa bé sờ sờ thân súng thích thú quên cả Tuấn Chung Quốc bên cạnh.

***

"Hạo Thạc hôm nay em xuất viện, chúng ta về nhà thôi... "

Trịnh Hạo Thạc đang gắp chăn, tay khựng lại nghe anh nói. Mặt ngước lên nhìn Tuấn Chung Quốc

"Phải...phải về sao? "

"Ừ. Còn phải nhường phòng cho người khác. Ở đây lâu cũng không nên.. "

Trịnh Hạo Thạc khi ấy hơi hụt hẩng nhưng cũng gật đầu. Dù gì tất cả tiền thuốc, tiền phòng, tiền mọi thứ đều do Tuấn Chung Quốc chi trả đáng lẽ cậu phải về sớm nhưng....

"Về liền sao..."

"Ừ"

"Vậy....chờ tôi đến thăm đứa nhỏ một chút.. "

Tuấn Chung Quốc cũng không nói gì mà chính là chưa kịp mở miệng Trịnh Hạo Thạc đã lao ra ngoài chân bước nhanh đến phòng đứa bé.

Bước đến căn phòng thân quen, Trịnh Hạo Thạc nhìn xung quanh nhưng là không thấy đứa nhỏ, cậu chờ một hồi cũng không thấy ai đến mới đi hỏi thăm y tá ở đó.

"Ah. Đứa bé đó có người nhận nuôi rồi....giờ anh có thể yên tâm rồi"

Trịnh Hạo Thạc thở phào, miệng cười cười, điều anh lo lắng cũng đã giải quyết xong. Chỉ mong rằng cha mẹ đứa bé sẽ đối tốt với nó. Trịnh Hạo Thạc bước trở về phòng thu dọn quần áo nhưng tâm tư cứ đặt đâu, cậu thừa nhận mình rất quý mến đứa nhỏ không muốn rời xa nó.

"Mau lên xe, anh đưa em về... "

Trịnh Hạo Thạc mặt ủ rủ chân bước lên ngồi vào ghế lái, lại trở về cuộc sống trước đây.

"Hạo Thạc, em ghét tôi lắm sao? "

Bất ngờ Tuấn Chung Quốc lên tiếng, cậu lại thấy kì lạ mắt lay lay nhìn ra bên ngoài. 
Đương nhiên rất ghét.

"Tôi biết em ghét tôi nhưng tối đối với em là nghiêm túc, mặc kệ em hận tôi thế nào tôi vẫn sẽ trói em bên mình..."

Trịnh Hạo Thạc lúc này mới nhíu mày xoay qua nhìn góc mặt Tuấn Chung Quốc rồi xoay trở lại nhìn phía trước, bất chợt không khí liền âm trầm căng thẳng.

Nếu bác Ngô đã có cuộc sống tốt đẹp, cậu cũng không còn thứ gì để lo lắng. 

Người ta đấu tranh cho tương lai hạnh phúc của mình nhưng riêng Trịnh Hạo Thạc cậu không biết phải làm gì.

Nếu Tuấn Chung Quốc trả cậu lại cuộc sống như trước cậu sẽ trở về căn nhà cũ an nhàn sống cho đến già sao. 

Có thế nào cũng tẻ nhạt như nhau. 

Mà đầu óc Trịnh Hạo Thạc rất đơn giản nếu không có thứ gì để đấu tranh để bảo vệ thì cậu sẽ mặc kệ mọi thứ xảy ra đến với mình. Lại nói anh ta sẽ thả cậu sao, anh ta sẽ mở khóa xích cho cậu tự do sao....không có chuyện đó. Nên hiện tại anh ta muốn thế nào thì là thế đó, cậu không nghĩ nhiều.

Tuấn Chung Quốc bên cạnh không nghe cậu hồi đáp mà lén nhìn qua, thấy mi mắt cậu buồn bã cụp xuống suy nghĩ gì đó. 

Anh cũng rất rối bời, tâm tư miên man khó chịu....

Suốt quãng đường về nhà, Trịnh Hạo Thạc không suy nghĩ thì mắt nhìn vẩn vơ bên ngoài nhưng trong lòng thấy rất buồn rất lạc lõng. Có lẽ cảm nhận ra nổi buồn chán sẽ phải đối mặt như lúc trước trong căn biệt thự kia. 

Lúc đó muốn đi ra ngoài lại phải hỏi qua Tuấn Chung Quốc...rồi lại có người theo canh chừng mình... 
Cả đời là thế.

"Em đừng làm bộ mặt đó nữa. Những điều thích thú nhỏ nhoi của em tôi đều để mắt đến, nên hiện tại tôi biết em muốn gì.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro