chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc không hiểu lời anh ta nói cho lắm, bước xuống xe theo bước Tuấn Chung Quốc vào nhà. Gần hai tháng không về, không khí vườn tược mùi hương vẫn như cũ, chán quá đi.

Trịnh Hạo Thạc mặt vẫn không biểu cảm thay dép lê bước vào vừa đi ngang qua phòng khách cậu giật mình đứng sựng lại nhìn đứa nhỏ thân quen kia ngồi trên sofa chơi đồ chơi.

"Sao.. Tại sao đứa bé lại ở đây. Không phải có người nhận nuôi nó sao? "

Trịnh Hạo Thạc không tin được nhìn Tuấn Chung Quốc nghi vấn sau đó chạy ngay lại sofa bế đứa bé lên hôn vào hai má trắng nõn của nó.

"Sao, bất ngờ không? Tôi nhận nuôi nó đấy.....em thích không? "

"Anh....anh nhận nuôi nó?  Sao?  Sao anh lại...."

Tuấn Chung Quốc mĩm cười nhìn ánh mắt ngạc nhiên đến to tròn của Trịnh Hạo Thạc chân bước đến đứng đối diện với cậu.

"Hạo Thạc....mặc kệ em chán ghét tôi, nhưng tôi vẫn sẽ giữ em bên mình. Nhẫn chúng ta cũng đã đeo rồi, nên thấy em thích đứa nhỏ, anh nhận nuôi nó chính là mong nó có cha mẹ, mà cha mẹ nó chính là chúng ta...em nghĩ sao?"

Tuấn Chung Quốc chầm chậm nói, tay vuốt ve hai má đứa nhỏ mắt lại chăm chăm nhìn thẳng Trịnh Hạo Thạc tuyên thệ. 

Trịnh Hạo Thạc hiện tại bị lời kia dọa đến không biết làm gì, không biết nên trả lời thế nào...cùng lúc đó tay bế đứa bé thích thú cười tươi ô oa nhìn mình phá tan không khí ngượng ngạo.

"Anh...anh muốn nuôi nó thì tốt rồi, thậm chí làm cha nó tôi không có quyền ngăn cản..."

"Cái tôi muốn chính là chúng ta làm cha mẹ nó, không phải mình tôi..."

Trịnh Hạo Thạc mắt đảo hướng khác, tay vẫn bế đứa bé, lời anh ta nói không phải là đang khẳng định cậu và anh ta là vợ chồng sao...thật kì cục. Dù rất thích đứa nhỏ nhưng cậu không muốn vì thế mà Tuấn Chung Quốc đắc ý nên nói .

"Tôi...tôi không có khả năng nuôi nó..."

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu cứng đầu tay liền bế lại đứa bé chân đứng dậy nói với Trịnh Hạo Thạc.

"Nếu em không muốn tôi trả nó về bệnh viện là được chứ gì... "

"Không....không phải... "

"Vậy thì tốt. Em ở đây chơi với nó tôi lên phòng trước..... "

Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc nói tay rụt về rồi lại hướng đứa nhỏ tay vẫn cầm đồ chơi mà chọc chọc nhắn nhủ.

"Đứa bé ngoan ở đây chơi với ba Hạo Thạc....cha đi tắm trước... "

Câu này chính là Tuấn Chung Quốc cẩn thận khẳng định lại quan hệ với Trịnh Hạo Thạc, anh nói rồi nhếch môi cười chân dài sải bước.

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy bản thân thật nhỏ nhoi. Đương nhiên cậu có thể để Tuấn Chung Quốc trả đứa bé về bệnh viện rồi tự mình đi nhận nuôi đứa nhỏ nhưng cậu lo lắng bản thân hiện tại còn vất vưởng mặc Tuấn Chung Quốc định đoạt nói chi là tự thân nuôi đứa bé.

Nhưng nghĩ kỹ lại nếu để anh ta nhận mình làm ba đứa trẻ thì ít nhiều anh ta cũng phải có quan hệ tình cảm và trách nhiệm với đứa bé . Còn về phần cậu được làm ba đứa nhóc khả ái này đương nhiên rất vui đi chỉ là khó tiếp nhận được sống với Tuấn Chung Quốc gần nửa năm đùng một cái cả hai đã có con nuôi rồi.

"Ah. Nhóc ngoan...nhóc ngoan...đói bụng chưa nhỉ? "

Chuyện đứa bé Tuấn Chung Quốc đương nhiên đã tính sẵn rồi, còn thuê người chăm sóc trẻ nhỏ đến. 

Ngày mai có thể cùng Trịnh Hạo Thạc đi mua quần áo vật dụng cho thằng nhóc rồi lại dẫn nó đi chơi, nghĩ lại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa thân thuộc. 

Một nhà ba người, không phải tình cảm anh dành cho Trịnh Hạo Thạc sẽ càng vững vàng hơn sao.

Có lẽ nói đúng hơn là Tuấn Chung Quốc muốn dùng đứa bé làm sợi dây trói buộc Trịnh Hạo Thạc bên cạnh....

Còn đang mơ tưởng hạnh phúc Tuấn Chung Quốc nghe thấy tiếng gõ cửa của Trịnh Hạo Thạc .

"Em vào đi"

Trịnh Hạo Thạc bên ngoài tay bế đứa bé bước vào trong, vẻ mặt lại e thẹn ánh mắt rụt rè nhìn Tuấn Chung Quốc nói.

"Ưm....dù gì anh cũng là người nhận nuôi đứa bé, nên...tôi muốn hỏi chuyện đặt tên cho nó... "

Phải rồi, nghe thấy Tuấn Chung Quốc mới nhớ đến còn phải đặt tên, cứ gọi đứa bé này đứa bé nọ mãi...

"Đúng rồi, vậy em muốn đặt nó tên gì.."

"Hả. Tôi sao...tôi vào là để hỏi anh,tôi nghĩ anh đã đặt tên cho nó rồi..."

"Vậy...đặt nó là Tuấn Hạo Quốc đi...tôi tên Quốc em tên Hạo Thạc, hai cái tên này ghép lại thì thành tên ....em thấy sao? "

Cũng không tệ, Trịnh Hạo Thạc gât gật. Chỉ là tiếc đứa bé tên Tuấn Hạo Quốc chứ không phải Trịnh Hạo Quốc. Nhưng dù sao cậu cũng không chấp nhất, có thể bên cạnh chơi đùa cùng Hạo Quốc cậu hiện tại thấy quá đủ rồi.

"Này...con tên là Tuấn Hạo Quốc đó...sao. Thích không. Haha thằng nhóc này... ".

Hạo Quốc tuy không hiểu nhưng thấy Trịnh Hạo Thạc vỗ về cậu liền ô oa thích thú bật cười ra tiếng.

Nhìn cảnh này Tuấn Chung Quốc thấy rất hưởng thụ, thấy bản thân như thực sự đã có một gia đình chính thức. Khung cảnh trước mặt vừa gần gũi lại cứ như trong mơ...nhận nuôi đứa nhỏ này là điều đúng đắn nhất anh từng làm.

"Hạo Thạc, đứa bé buồn ngủ rồi bế nó về phòng đi...hiện tại là thời gian dành cho hai ta mà....."

"Gọi ba đi con...gọi ba đi.. "

"Ba...bầ..! "

Hạo Quốc ô oa nói bập bẹ tuy chưa rõ chữ nhưng Trịnh Hạo Thạc rất vui cả ngày cùng gắn bó chăm sóc cho đứa nhỏ.

Từ lúc nhận nuôi Hạo Quốc cậu không còn buồn bã rãnh rỗi ngồi bên cửa sổ mà hát hò vu vơ nữa. 

Hiện tại mỗi đêm Trịnh Hạo Thạc sẽ hát bài con sứa mà mình hay hát cho Hạo Quốc nghe ru cậu nhóc ngủ.

Hạo Quốc chính là người mà cậu yêu thương nhất, quý mến nhất. 

Còn nghĩ sẽ bên cạnh nó nhìn nó lớn khôn khỏe mạnh cho đến lúc Hạo Quốc thành niên rồi lập gia đình. Bấy nhiêu thôi cậu đã hạnh phúc rồi. Xem Hạo Quốc như con ruột...

Chỉ lo cho đứa bé mà Trịnh Hạo Thạc chưa nghĩ đến hạnh phúc của bản thân.

Thấy Hạo Quốc đã chơi mệt, mi mắt cứ dịu xuống, người lại lật đật ngả nghiêng. Nhìn vẻ đáng yêu này Trịnh Hạo Thạc bế đứa nhỏ vào nôi rồi lại hát cho Hạo Quốc nghe, lúc này mới đã ngủ thực sự.

Trịnh Hạo Thạc ru ngủ cho đứa nhóc sau liền ngáp một cái rồi lê thân về phòng muốn ngủ một giấc.

Tuấn Chung Quốc đến pháo đài kiểm tra rồi lại chạy về nhà chính là muốn gia nhập gia đình ba người hạnh phúc. Nhưng về đến thì người giúp việc bảo Hạo Quốc đã ngủ, Tuấn Chung Quốc gật gật...thế cũng tốt.

Nghe xong bản thân lại chạy lên phòng tìm Trịnh Hạo Thạc, môi còn giương đường cong nham hiểm.

Phải than rằng, từ khi có Hạo Quốc, Trịnh Hạo Thạc đương nhiên vui lên tâm tình ngày càng tốt không còn như lúc trước mà đóng cửa với thế giới bên ngoài nhưng theo đó suốt ngày Trịnh Hạo Thạc cứ chơi đùa với thằng nhóc cả ngày nhìn cũng không nhìn đến Tuấn Chung Quốc.

Cởi bỏ áo khoác chân bước vào phòng tìm Trịnh Hạo Thạc thì thấy cậu ấy đang ngủ trên giường. 

Thật là đến khi thằng bé Hạo Quốc ngủ thì Trịnh Hạo Thạc cũng thế, còn gì là thời gian hai người nữa. 

Tuấn Chung Quốc thở dài chân bước đến bên giường ngắm Trịnh Hạo Thạc.

Tay vươn lên chạm vào bên má trái, nơi này đã bị kem che hình xăm bôi lên che khuất.

Đáng lẽ biết thân phận Trịnh Hạo Thạc anh sẽ hận nhưng lại biến nó thành yêu, thành độc chiếm...

Lần đầu gặp cậu đã nghe cậu hát, giọng hát này chính là nguyên nhân làm Tuấn Chung Quốc anh phải độc chiếm, phải buộc người này bên cạnh.

Bàn tay chuyển động chìa ra ngón cái khẽ lướt qua lại đôi môi mềm của Trịnh Hạo Thạc, anh ngắm nhìn cậu ngủ, lắng nghe nhịp thở đều đặn bình ổn. 

Có phải đang mơ thấy giấc mộng đẹp không?

Tuấn Chung Quốc nhận ra mình tàn nhẫn, bạo lực, không bao giờ kiên nhẫn khi đối mặt với Trịnh Hạo Thạc nhưng anh lại có thể kiên nhẫn ngắm nhìn cậu ngủ. 

Ít ra lúc này làm bản thân nhẹ nhõm hơn, tâm tư thả lỏng hơn. 

Mới nhận ra bản thân đã lún quá sâu vào thứ tình cảm bởi người này nhưng đâu đó nơi này lại có ánh sáng rọi đến.

Chỉ là...chỉ là không biết tình cảm Trịnh Hạo Thạc đối mình là như thế nào. Có gì khác ngoài ghét, ngoài hận, ngoài sợ hãi không...?

"Hạo Thạc, em là của tôi...mãi mãi buộc em bên cạnh...mãi mãi... "

Thầm thì vài tiếng Tuấn Chung Quốc trèo lên giường tay ôm eo Trịnh Hạo Thạc, phía sau hít hà hương thơm từ gáy cậu. Chính là cảm giác này....thân thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro