Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thạc Tuấn đừng nháo nữa. Nghe ta dặn, không được làm nủng đòi ba Thạc chơi nữa....suốt ngày chỉ bám vào ba Thạc con không thấy mệt à? "

Tuấn Chung Quốc đứng trước nôi nhìn xuống Thạc Tuấn tay cầm lục lạc lắc lắc, hoàn toàn không hiểu nhưng đâu đó vẫn thấy sợ hãi người này.

Thạc Tuấn muốn ba Thạc nha, không phải là lão cha hung dữ này đâu.

Đôi môi hồng nhỏ xinh chợt mím chặt không cam tâm.

Đứa bé này thật là.

Thạc Tuấn hiện tại có thể tập tễnh bước đi, có thể bám vào đồ vật xung quanh mà đứng dậy. Bình thường khi muốn Trịnh Hạo Thạc, từ trong nôi Thạc Tuấn sẽ cố gắng đứng dậy nhìn nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng bây giờ phía trước là Tuấn Chung Quốc đáng sợ đứa bé chợt sợ hãi nằm im một chổ.

Không muốn nhưng phải thừa nhận rằng khí thế bức người của Tuấn Chung Quốc đến đứa nhỏ hơn một tuổi cũng cảm nhận thấy nói chi là người khác .

Có lẽ nhận ra thằng bé biết sợ, Tuấn Chung Quốc thay đổi khẩu khí hai tay nâng Mặc Uy lên bế trước mặt.

"Thạc Tuấn ngoan ngoãn nghe lời. Lớn lên cha sẽ dạy con chiến đấu...."

Bị bế thế này lại càng đáng sợ hơn.
Lần trước Tuấn Chung Quốc muốn chơi với Thạc Tuấn bế cậu một chút đương nhiên Thạc Tuấn sẽ bị dọa sợ nên hôm đó liền khóc nháo, khóc đến nhức tai...kết quả không được nuôi chiều mà Tuấn Chung Quốc bỏ mặc cậu trong phòng lớn đến khi không còn khóc thì thôi. Biết khi khóc sẽ bị bỏ rơi thế này nên vài lần sau gặp Tuấn Chung Quốc có bị anh dọa thế nào cũng không dám nháo nữa.

Lúc ấy lại thấy ba Thạc thật vĩ đại.

Gần gũi với Thạc Tuấn chỉ có ba người là Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc cùng người chăm sóc trẻ. Cả hai đều yêu thương Thạc Tuấn nâng niu cậu riêng có người này, là cha Tuấn Chung Quốc sẽ không như thế...tuy chỉ là đứa trẻ còn bập bễnh bước đi mà Tuấn Chung Quốc vẫn rất nghiêm túc.

Biết thằng nhóc sẽ nảy sinh cảm giác sợ mình nên lần này Tuấn Chung Quốc muốn chơi đùa với nó một chút.

Dù thế nào thì mai sau sản nghiệp của anh cũng phải giao lại cho đứa nhỏ này thôi.

"Ba Thạc bận nấu ăn phía dưới nên không chơi với con được đâu. Để ta chăm sóc con..."

Tuấn Chung Quốc nói nhí nhố tay bắt chước Trịnh Hạo Thạc xoa xoa hai má Thạc Tuấn như mátxa. Bình thường thế này sẽ thấy vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc đáng yêu môi chu chu rất thích, Thạc Tuấn nhìn sẽ cười khúc khích chân đạp đạp muốn nữa. Nhưng....lúc này nhìn Tuấn Chung Quốc....chẳng đáng yêu gì cả.

"Gọi cha đi....gọi cha đi. Cha"

Tuấn Chung Quốc tay nắm hai chân trắng ú của Thạc Tuấn giơ giơ còn cù lét cậu, Thạc Tuấn bất đắc dĩ ô oa nói vài từ.

"Bà...bầ.. "

"Hay lắm. Chưa nghe rõ nhưng rồi sẽ biết nói thành công. Thạc Tuấn nghe đây, phải gọi ta là CHA, gọi ba Thạc là MẸ đấy...biết không..? "

Ah. Cái này không nghe ba Thạc nói nha. Thạc Tuấn tuy không hiểu nhưng bị người này lật lật đùa giỡn đến phải kêu la.

Tuấn Chung Quốc nhìn đứa bé không mấy hứng thú nghĩ nghĩ một chút anh đảo khắp phòng tìm vài thứ đồ chơi cho cậu.

"Đây. Cho Thạc Tuấn....sao, muốn chơi không? "

Cách này quả nhiên hiệu quả.

Bình thường bên cạnh Trịnh Hạo Thạc, Thạc Tuấn là đùa giỡn với cậu nghe cậu hát ru...mà rất ít khi chơi đồ chơi nha.

Tuấn Chung Quốc thấy đứa nhỏ thích thú liền đem đồ chơi nhỏ cho cậu cầm nắm. Quả nhiên cười rất tươi.

Mấy lần sau đó cũng thế, gặp Tuấn Chung Quốc là sẽ có đồ chơi mới nên Thạc Tuấn riết cũng thay đổi thái độ. Đến Trịnh Hạo Thạc cũng bất ngờ...khi nào cha con bọn họ lại thân thiết như thế.

"Thạc Tuấn ngủ rồi, chúng ta về phòng thôi... "

"Hử! Tại sao anh không cho tôi ngủ cùng Chung Quốc? "

Trịnh Hạo Thạc đung đưa cái nôi nhìn Thạc Tuấn rồi lại nhìn Tuấn Chung Quốc hỏi.

"Chúng ta phải tập cho nó tính tự lập ngay từ nhỏ, ngủ chung với nó mỗi khi nó khóc em lại dỗ dành, lâu ngày sẽ tập cho nó ỷ lại...."

"Nhưng.... "

"Phòng chúng ta ngay bên cạnh, anh cũng đã thông thêm cánh cửa qua em còn lo lắng cái gì...mau, không đi anh bế em đi.. ".

"Anh....thả xuống. Đừng có xem tôi như Thạc Tuấn..."

Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng đặt Trịnh Hạo Thạc trên vai tay vổ vổ mông cậu rồi tiêu soái bước qua phòng riêng. Trịnh Hạo Thạc sợ Thạc Tuấn sẽ thức dậy nên cũng không dám chống cự lớn tiếng mặc anh ta khiêng cậu ném lên giường.

"Đã lâu rồi không làm. Hôm nay tôi phải khiến em than khóc rồi! "

"Anh. Cái gì đã lâu không làm...vừa mới hôm qua.....ưm... "

Rất nhanh đã cởi hết quần áo. Tuấn Chung Quốc nhào đến đem đôi môi Trịnh Hạo Thạc nuốt vào âu yếm triền miên.

Trịnh Hạo Thạc ban đầu giãy giụa không muốn yếu thế nhưng thoáng chốc đã bị anh ta làm cho nức nở, thân thể mềm nhũn .

Từ lúc Tuấn Chung Quốc tiếp cận Thạc Tuấn chơi đùa với thằng nhóc nhiều hơn, Trịnh Hạo Thạc cũng không còn bài xích anh nữa mà còn đứng đó mĩm cười nhìn mỹ cảnh.

Cũng có lúc anh ta sẽ thế này. Cũng có lúc tình cha con khiến sự tàn khốc ác liệt của anh ta mang vết nứt.

Ngoài mặt băng lãnh như thế nhưng Trịnh Hạo Thạc biết Tuấn Chung Quốc sẽ yêu thương thằng nhóc này, yêu thương đứa con này.

"Ưm...nhẹ...nhẹ lại...anh nhanh quá..."

Trịnh Hạo Thạc cong người nhận lấy hết thảy kích thích khoái lạc mà Tuấn Chung Quốc mang lại.

Đâm chọc vào sâu nhất, tặng cậu thứ xúc cảm như dòng điện Tuấn Chung Quốc nâng hai chân Trịnh Hạo Thạc ép vào lồng ngực phía dưới ngày càng luận động thật nhanh.

"Huh! Trịnh Hạo Thạc tôi yêu em...mãi mãi...mãi mãi cạnh tôi...huh...um"

Trịnh Hạo Thạc nức nở miệng rên rỉ vì dục vọng mãnh liệt ập đến, hai bài tay bấu chặt vào ga giường, đầu ngón tay trắng bệch. Hai khóe mắt đo đỏ bị cự vật ai kia dày dò thân thể mà lấp lánh nước.

Hiện tại mới thấy đôi mắt xanh này như đáy hồ bừng sáng.

Tuấn Chung Quốc đâm chọt ngày càng mạnh, ép nội bích ma sát hậu huyệt đến sưng đỏ mê người.

Anh cúi xuống hôn lên má trái Trịnh Hạo Thạc rồi hôn lên khóe mắt ngấn nước cuối cùng dời lại vị trí đôi môi đỏ hổn hển thở vì tình.

"Trịnh Hạo Thạc....Hạo Thạc của tôi..."

"Áh...ưm...a...a~~~"

Đêm nay không biết cậu ra bao nhiêu, người kia luận động mệt mõi bao nhiêu cho đến khi nghe tiếng Thạc Tuấn khóc Trịnh Hạo Thạc lo lắng thân thể bị làm đến chỉ nằm một chổ mà hiện tại lại muốn lục đục ngồi dậy.

"Em muốn qua phòng Thạc Tuấn sao?....muốn dọa nó à.....ở yên đây"

"Nhưng.... "

Dù có đi cũng sẽ không lếch qua nổi, Trịnh Hạo Thạc hiện tại cứ như vật thể bị rút xương như vũng nước mệt mõi nằm sấp bị Tuấn Chung Quốc ôm chặt giam giữ.

"Thấy chưa? Bản thân biết sẽ không ai đến dỗ nên đã hết khóc rồi đấy... "

Đúng là chỉ khóc nức vài tiếng liền im bặt.
Trịnh Hạo Thạc hiện mới an tâm, lật người lên rồi còn cảm nhận cúc huyệt chảy ra thứ dâm dịch sệt sệt khó chịu.

Thật xấu hổ. Nhớ lại cảnh lúc nãy hai má lại ửng vệt hồng.

Cảm xúc này bị Tuấn Chung Quốc nhìn ra, phía dưới lần nữa rục rịch anh liền tiến đến bên tai cậu thầm thì ám muội.

"Lúc nãy còn muốn qua phòng Thạc Tuấn vậy là em vẫn còn sức đi.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro