Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc không ngờ bản thân ngủ quên, nhìn đồng hồ đã bốn giờ sáng liền thay quần áo lái xe đến pháo đài. 

Mà bất ngờ nhất trên đường đi nhận được điện thoại của Hoàng Thinh. 

Mà chính việc này làm anh suy nghĩ đến miên man cả ngày.

"Đại ca. Mẫn Doãn Khởi về rồi.... "

Bước vào pháo đài liền thấy mọi người tập tụ đông đúc đến khi thấy đại ca bước vào liền tẻ ra hai bên nhường chổ.

"Anh Quốc...xin lỗi làm anh và mọi người lo lắng...".

"Ngạc nhiên đấy. Cậu trốn về sao? Bọn họ là ai? "

"Vâng...là tôi trốn về. Còn...còn tên cầm đầu ra tay là ai tôi không biết... "

"Không sao rồi. Nghỉ ngơi đi, mọi người đều lo lắng cho cậu đó... "

"Cảm ơn... "

Tuấn Chung Quốc vổ vai Mẫn Doãn Khởi còn dặn dò vài câu. Tuy Mẫn Doãn Khởi an toàn nhưng vẫn phải điều tra cho được bọn họ là ai, bắt đầu từ đây anh và Mẫn Doãn Khởi đều phải cẩn thận rồi.

Về chuyện có nghi ngờ Mẫn Doãn Khởi tiết lộ gì đó không để được thả ra bọn đàn em vài người nghi ngờ nhưng đối với Tuấn Chung cư anh không nghĩ đến.

Anh biết Mẫn Doãn Khởi chính là không bao giờ phản bội lại mình. 

Lại nói nếu đã lấy được thông tin gì đó thì bọn họ sẽ lần nữa lợi dụng Mẫn Doãn Khởi làm con tin từ đó kiếm thêm một ít lợi, nhưng quan trọng hết Tuấn Chung Quốc anh đã sẵn sàng đối phó với chuyện thông tin bị lộ nên trong ngày hôm nay Hoàng Thinh đã xin phép Tuấn Chung Quốc thay đổi tất cả thời gian cùng địa điểm giao hàng. Chuyện này Mẫn Doãn Khởi không chấp nhất mà còn ủng hộ... 

Anh biết Hoàng Thinh luôn đặt an toàn của tổ chức lên hàng đầu lại nói hai người đâu thân thiết gì cho kham.

Cũng bởi chuyện này, hôm nay Tuấn Chung Quốc bận bịu ở pháo đài đến cả ngày.

Trịnh Hạo Thạc sáng thức dậy nhìn qua chỉ mỗi Thạc Quốc, rời giường xuống phòng khách cũng không thấy Tuấn Chung Quốc nghĩ là đêm qua anh không về nhưng lại cảm nhận cái ôm kia. 
Tuấn Chung Quốc luôn ôm cậu từ phía sau...

Yêu cũng được, ghét cũng được...
Hiện tại có lí do để sinh tồn, có lí do để không còn buông xuôi như trước...

***

" Thêm một ly Cognac không pha"

"Anh Khởi, hôm nay uống nhiều thế... thật hiếm nha... "

Mẫn Doãn Khởi không biểu cảm thấy ly rượu đưa đến liền cầm lấy tu một hơi, đến người pha chế rượu cũng ngạc nhiên mà hỏi. 
Người trước mặt Mẫn Doãn Khởi vận đồng phục lịch sự, kẻ mắt có hơi đậm, môi đỏ tóc đen huyền để mái xoăn...tuy cậu ta là bartender ở Lạc Giang nhưng không khác gì một nam kỹ nổi tiếng, chuyên đi câu dẫn nam nhân cùng với sắc đẹp kia nên có nhiều khách rất thích ngồi chổ này chủ yếu để tán tỉnh cậu....người này tên Jun.

Một năm trước được Mẫn Doãn Khởi cứu một mạng hỏi cậu có muốn gia nhập Hồng Ngọc không, cậu lắc đầu. Cậu không thích súng... 
Mẫn Doãn Khởi không muốn quan tâm nhưng phiền phức bị Jun ôm chân rốt cuộc cho cậu vào Lạc Giang làm nghề này. Nhưng sâu xa hơn để cậu làm bartender ở đây chủ yếu để nghe ngóng thông tin bên ngoài, nói gì thì khách đến Lạc Giang lai lịch đều bất thường...

Sau khi để Jun vào Lạc Giang cậu ta không còn bám anh nữa rồi chuyên tâm làm nghề này, hầu như đã tìm đúng sở thích kia. 
Mà ngày trước Mẫn Doãn Khởi rất ít đến đây chỉ khi có chuyện phải đi theo Tuấn Chung Quốc còn uống rượu lại càng không. 

Cho nên thấy anh ấy trầm tư uống bao nhiêu rượu thế kia Jun nhất thời ngạc nhiên. Cậu nghĩ lại bận lo chuyện trong tổ chức...

Đặt ly rượu xuống, tay chống cằm lại chuyển lên day day thái dương Mẫn Doãn Khởi suy tư nhăn mày lại.

Hôm qua bị bắt cóc nếu thân thủ không nhanh trốn về có lẽ đã....

Nhức đầu. Tay vò đầu làm cho mái tóc rối tung Mẫn Doãn Khởi bộ dạng cực kì thống khổ như có chuyện gì đó uất ức hoang mang lắm. Sau đêm qua, dù là may mắn an toàn tính mạng nhưng cả ngày đều bồn chồn suy tư mãi chuyện này...

"Cậu ta tin lời mình....cậu ta thay đổi sao? "

"Anh Khởi...ra là ở đây, em đến kho hàng tìm mà không thấy ra là trốn ở đây một mình uống rượu... Haha "

"RM à? Cậu tìm tôi? "

"Vâng....nhưng hiện tại không cần nữa....mà nói mới nhớ, anh nên biết bản thân phải cảnh giác dù gì đối phương là ai vẫn.... "

"Đừng nói nữa...tôi biết rồi"

Nghe đến hai từ đối phương Mẫn Doãn Khởi rùng mình tay lại cầm ly rượu uống cạn. Làm sao để có thể tiết lộ đối phương kia là ai chứ?

"À ừ. Anh sao thế từ lúc trốn về thái độ cứ như gặp ma không bằng... "

"Ôi Trời! RM à, cậu đừng làm phiền anh Khởi nữa..."

Jun đang pha rượu giương ánh mắt nhìn RM nhất thời làm cậu im bặt. 

Năm Tuấn đã từng thắc mắc tại sao người đẹp lại đanh đá đáng sợ như thế chứ. Giây phút nào đó nhìn Jun cậu liên tưởng đến Thạc Trần. 

Mà nhắc cậu ta mới nhớ ban chiều nhẫn tâm đẩy việc cho cậu, còn bản thân thì te rẹt biến mất.

"Jun à, cho tôi một ly luôn"

"Vâng. À hôm nay không thấy Thạc Trần đến nhỉ? "

Jun bất ngờ nhắc đến cậu ta RM chỉ nhếch vai trề môi

"Cậu ta chắc ở nhà ngủ nghỉ phẻ rồi"

"Vậy sao? Điện cậu ấy đến đi, hôm nay tôi có rượu mới đấy....loại cậu ta muốn"

"Đúng thời gian này cậu ta sẽ không bắt máy đâu..."

"Vậy thì lái xe chở cậu ta đến... "

"Này, tôi không phải là sai vặt của cậu nhé...dù gì có anh Doãn....anh Khởi đâu? "

Nói một hồi xoay ngang đã không thấy Mẫn Doãn Khởi, đến Jun cũng không để ý hiện tại cậu chỉ thúc giục Nam Tuấn mang Thạc Trần đến.

Nam Tuấn thực không muốn hai người này tái hợp chút nào, lúc đó xung quanh bọn họ là một đám nam nhân như sói đói. Cơ mà miệng lưỡi Thạc Trần cùng Jun ai chẳng biết chua ngoa cỡ nào.

"Phiền quá...biết rồi, tôi đi ngay.. "

Đến khi Jun ném ánh mắt như dao sắc vào người Nam Tuấn cậu mới nâng mông tay cầm chìa khóa xe rời quán. 

Thật là....

Một người tóc vàng lúc nào cũng vắt dao trên người, một người tóc đen môi đỏ tuyệt chiêu câu dẫn nam nhân say mình như say rượu cư nhiên tính cách lại y chang với nhau như thế.

________________

"Thạc Trần....có nhà không?.Thật là, đến cửa cũng không khóa định mời trộm vào nhà hiếp cậu sao? "

Nam Tuấn tự nhiên bước vào nhà, đi ngang qua phòng khách vào phòng bếp cũng chẳng thấy người sau đó chuyển hướng vào phòng ngủ của Thạc Trần.

Nhà này của Thạc Trần rất bí mật trừ Mẫn Doãn Khởi và Nam Tuấn thì anh em trong hội không ai biết cả. Lúc uống đến say không biết đường về chính Nam Tuấn đã dìu Thạc Trần về nhà nên hiện tại mọi lối đi nội thất trong nhà Nam Tuấn đều rõ.

"Thạc Trần cậu có..... "

"Ưm...ah...ah~~"

Định gõ cửa phòng tay đã dừng lại bởi âm thanh kì lạ kia. Nam Tuấn tò mò áp tai vào cửa nghe ngóng liền nghe thấy một loạt tiếng rên rỉ. 

Nam Tuấn nhất thời tim đập mạnh, bản năng là giang hồ đương nhiên gặp loại tình huống này sẽ sinh ra đề phòng tay lần về sau túi quần móc ra khẩu súng hai tay nắm chặt. 

Thạc Trần cậu ấy gặp nguy hiểm sao?

Âm thanh kia vẫn dai dẳng Nam Tuấn không chờ được tay đẩy nhẹ cửa gỗ tạo ra khe cửa hồi hợp nhìn qua.

"Thạc... Thạc Trần "

Chết đứng tại đó, mắt trợn lên không tin được khung cảnh phía trước tay cầm súng cũng đã run rẩy tự khi nào. Lần đầu tiên gặp loại chuyện này, Nam Tuấn hoảng hốt đến nổi không cất rõ lời.

Có lẽ cảnh tượng trước mắt sẽ ám ảnh cậu cả cuộc đời, cả một kiếp người, cả một thiên niên kỉ.

Cậu thấy...cậu thấy Thạc Trần khỏa thân, dáng nằm quỳ mông lại chổng lên tay...tay đang cầm một cái dương vật giả ra vào hậu huyệt của bản thân, gương mặt phiếm hồng môi nhấp mở rên rỉ hai mắt nhắm chặt, mái tóc vàng có lẽ vì mồ hôi mà bết lại từng lọn thướt tha trên đôi vai trắng.

Gương mặt này, hình dáng này, cùng tiếng rên rỉ này một phen làm Nam Tuấn chôn chân tại đó mắt mở to nhìn chăm chăm. 

Cậu ta dùng dương vật giả đâm vào lổ hậu! 

Nam Tuấn hiện tại không biết nên làm gì, sống trong giang hồ cảnh chém giết, máu me...thế nào đều thấy qua nhưng...nhưng loại chuyện này không biết phải đối mặt thế nào. Bị đả kích tinh thần, tay cầm khẩu súng cũng trượt khỏi bàn tay rớt xuống sàn...mà tiếng động này làm thức tỉnh hai bên.

"R...RM...sao cậu ở đây... "

Thạc Trần nghe âm thanh xoay qua bất ngờ nhìn Nam Tuấn như chết đứng tại đó. 

Cậu hoang mang, gương mặt càng ửng đỏ thêm tầng tầng...bàn tay ngừng di chuyển. Giá như bên cạnh có khẩu súng chỉ mong chết ngay tức khắc.

"Tôi...tôi đến...nói...mà thôi, cậu tiếp đi...tôi...về.  "

Bỏ luôn khẩu súng ở đó Nam Tuấn chạy trối chết lao ra khỏi nhà, gương mặt như bị dọa ma, chân chỉ biết chạy một đường rồi phóng lên xe lao đi.

Nghĩ lại cái chuyện kia...chuyện tự thẩm ấy đàn ông đương nhiên điều trải qua, nhưng theo hiểu biết của Nam Tuấn chính là chỉ cần an ủi phía trước thôi cớ sao....cớ sao Thạc Trần lại chơi đằng sau nhỉ? 
Không lẽ Thạc Trấn là....

"Ây..da..đáng ghét, sao tự dưng lại hoang mang thế này..."

Bằng cách nào đấy Nam Tuấn lái xe đến vượt cả đèn đỏ mà không hay chạy với tốc độ mà chiếc xe của cậu chưa từng đạt được an toàn về nhà. Cũng bằng cách nào đó mà chìa khóa nhà bỏ quên ở Lạc Giang nhưng Nam Tuấn vẫn có thể vào nhà.... 
Và bằng cách nào đó....

"Không được...không được. Ngủ không được, tại sao hình ảnh đó cứ hiện lên mãi....chắc phải đi uống thôi... "

Nam Tuấn đêm nay ngủ lại tại Lạc Giang.

Phía bên kia Thạc Trần mất hứng chân bước vào nhà tắm thay quần áo rồi lái xe đến Lạc Giang. Cậu cần tìm Jun tâm sự mới được. 
Nói đâu xa đống đồ chơi tình dục này chính là do Jun cho Thạc Trần dùng, lúc đầu cậu từ chối nhưng mấy hôm nay chưa phát tiết liền đem ra chơi ai dè tên Nam Tuấn đáng ghét lại thấy. Càng nghĩ da mặt càng bị bào mỏng.

Thạc Trần không sợ Nam Tuấn nhiều chuyện.....không sợ bị bôi nhọ nhưng.. 

Cậu chỉ sợ Nam Tuấn hắn sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác, không chừng là sẽ tránh mặt cậu.... 

Tên Kim Nam Tuấn đáng ghét.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro