Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạo Quốc thật giỏi nha...mới đấy đã bò đến cầu thang rồi... "

Hạo Quốc xoay đầu tròn ngộ nghĩnh nhìn Tuấn Chung Quốc gương mặt bỗng dưng xụ xuống, tay không dám di chuyển nữa. 
Tuấn Chung Quốc với ánh mắt như phóng lửa nhìn thằng bé trừng trừng, nghiến răng nói.

Bế Hạo Quốc lên, tay không ngại tét vài cái vào hai cái mông nhỏ dạy dỗ thằng nhóc.

"Đi đứng chưa vững đã lếch thân đến cầu thang, không sợ nguy hiểm sao. Nếu ba Thạc thấy thì thế nào hả, khi đó hai cái mông này không phải sẽ bị phế sao? "

Tuấn Chung Quốc vừa tét mông vừa mắng, tay bế đứa bé nhét vào nôi. Hạo Quốc có hơi căm phẫn môi mím mím nhưng không dám la hét, với kĩ năng vốn có cho cậu biết không nên làm nũng với thanh niên có mái tóc trắng này...à còn có cả bàn tay đầy hình xăm. 

Mà nói đến đây phải nhắc đến chuyện nhiều lần Hạo Quốc nhìn ngón tay của Tuấn Chung Quốc thấy kì lạ liền cầm lên mở miệng mút. 

Khi ấy lại bị Tuấn Chung Quốc trừng phạt. Ngón tay xăm hình nghệ thuật thế này nó lại nghĩ là đồ chơi mà cho vào miệng. Đúng là hư mà! 

Cũng từ đó nhìn ngón tay Tuấn Chung Quốc thì Hạo Quốc không còn hiếu kì hay thèm thuồng nó nữa.

"Hạo Quốc...con đâu rồi.. "

"Thằng bé ngủ rồi. Hạo Thạc em tắm chưa? "

"Tắm...rồi. Xuống ăn cơm đi"

Nhìn lại Hạo Quốc mới đây đã nhắm tịt mắt tay ôm quả bóng nhỏ ngủ lăn ra, Tuấn Chung Quốc gật đầu với Trịnh Hạo Thạc rồi bước đi, tay còn kéo chăn cho đứa nhỏ.

Dạo gần đây hai cha con nhà này rất thân thiết gắn bó đi, Trịnh Hạo Thạc ngắm bọn họ chơi đùa mà tâm trạng thoải mái vui vẻ pha chút hạnh phúc.

Anh ta tàn nhẫn, bạo lực, anh ta là ông trùm xã hội đen....nhưng khi chăm con nít nhìn anh ta vừa mắc cười vừa rất đáng yêu. 

Bàn tay cầm súng cầm dao cũng có lúc cẩn thận bế một đứa bé. 

Ánh mắt băng lãnh sắc bén cũng có lúc thả lỏng khẽ cong.

Anh ta là một người cha nhỉ?

Trịnh Hạo Thạc dùng bữa xong lại giành rửa bát với người giúp việc, tính cậu thiện lương tốt bụng như thế đến cả công việc của người làm cũng dành. 

Tuấn Chung Quốc hiểu rõ nên chỉ liếc một cái cũng không nói đến.

Anh lên phòng điện cho Mẫn Doãn Khởi hỏi chút tình hình rồi lại gọi qua cho Hoàng Thinh. 

Có vẻ bên kia không có động tĩnh gì .
Càng kì lạ hơn khi Mẫn Doãn Khởi nói rằng lúc bị trói họ không có tra khảo hay hỏi gì về tổ chức cả sau đó....sau đó chỉ có mình Mẫn Doãn Khởi biết.

Kể từ hôm nay bản thân cùng đàn em phải chăm chỉ rèn luyện thân thể cùng tập bắn súng rồi.

"Anh...anh làm gì vậy, kẻo Hạo Quốc thức bây giờ "

Đang thay quần áo cho đứa bé Tuấn Chung Quốc không tiếng động đi đến ôm Trịnh Hạo Quốc từ phía sau tay còn siết chặt lại. Mấy ngày qua vì chuyện tổ chức nên mệt mõi rồi.

"Cho tôi ôm một chút "

Trịnh Hạo Thạc nhăn mày nhưng cũng đứng yên tay kéo chăn lên cho Hạo Quốc.

Từ phía sau Tuấn Chung Quốc hít hà hương vị ngọt ngào này, ngọt ngào từ tận tâm hồn.

" Hạo Thạc hãy hứa rằng đừng bao giờ rời xa tôi....mãi mãi bên tôi... "

Trịnh Hạo Thạc nghe thấy, cảm nhận thấy lời nói kia phả vào sau gáy nội dung đó bất chợt khiến cậu trầm tư.

"Có thể sao? Tôi...tôi sẽ không đi đâu hết, chỉ khi nào sự an toàn của Hạo Thạc bị đe dọa.... "

Câu cuối Trịnh Hạo Thạc cố ý nói nhỏ lại nhưng Tuấn Chung Quốc vẫn mơ hồ hiểu được, lực đạo ôm ngang Trịnh Hạo Thạc càng chặt hơn. Anh mĩm cười...

"Tôi sẽ bảo vệ em và Hạo Quốc thật tốt...nhất là em"

Ba từ cuối Thạc Quốc cũng cố ý nói thật nhỏ. 
Tình yêu giữa hai người suy ra vẫn còn gì đó cần giấu giếm. 
Vẫn còn gì đó ích kỉ...

Tuấn Chung Quốc dùng Hạo Quốc như công cụ buộc Trịnh Hạo Thạc bên mình, cậu không biết. 
Trịnh Hạo Thạc hứa sẽ ở đây nhưng lời hứa chỉ dùng được khi Hạo Quốc vẫn an toàn,anh cũng không biết.

Tuấn Chung Quốc thay áo ngủ rồi trèo lên giường ôm Trịnh Hạo Thạc mặt vùi vào hõm cổ cậu. 
Chỉ khi bên Trịnh Hạo Thạc anh mới có thể buông mặc mọi thứ phòng tuyến.

Hương thơm của em là thứ duy nhất áp đi mùi thuốc súng lạnh băng của tôi...

Tuấn Chung Quốc đêm nay không nói gì, lúc nãy nghe người này bảo sẽ bên cạnh mình không đi đâu hết bấy nhiêu là đủ rồi. 
Trịnh Hạo Thạc quay lưng lại nhìn xuống bụng vẫn thấy cánh tay đầy hình xăm này ôm mình thật chặt. 

Nhìn hình xăm này tâm tư lại hỗn độn. 
Nổi lo sợ lại dâng lên. 

Cậu nghĩ gì đó rồi hít sâu một hơi, âm thanh nhỏ nhặt nói với Tuấn Chung Quốc.

"Chung Quốc...đừng...đừng làm xã hội đen nữa được không...?"

Lời nói rất nhỏ tựa như thầm thì nhưng khẩu khí e dè kia lại mang chút khẩn cầu... 
Tuấn Chung Quốc nghe thấy, đương nhiên nghe thấy nhưng rất lâu mới có biểu hiện. 

Từ phía sau mí mặt hạ xuống tay xoa xoa tóc Trịnh Hạo Thạc...im lặng. 

Anh chọn cách trốn tránh.

Trịnh Hạo Thạc đợi rất lâu rồi cũng nhắm mắt. Lời khẩn cầu kia nói ra chẳng khác gì biểu thị cho câu nói Tuấn Chung Quốc tôi sẽ bên anh, mãi mãi bên anh nếu anh rời khỏi giang hồ..... 

Nhưng người chọn cách im lặng.

Có lẽ không thể rồi! Nhưng...có thế nào anh ta cũng hứa sẽ bảo vệ Hạo Quốc rồi... 
Anh ta sẽ bảo vệ Hạo Quốc mà, sẽ bảo vệ....

***

Phác Chí Mãn dạo này tâm tình rất tốt mà nguyên nhân nói đâu xa chính là Kim Tại Hưởng...dạo gần đây Kỳ Nghiên cùng cậu nói chuyện rất nhiều, có lúc anh còn cười với cậu, cho cậu đi nhờ xe, mỗi buổi tối tăng ca có thể cho phép Phác Chí Mãn mang thức ăn đến... 

Những chuyện này Phác Chí Mãn đã từng mơ rất nhiều, nên khi đối mặt lại vừa hạnh phúc lại sợ nó sẽ vụt qua nhanh như giấc mộng. 

Bây giờ chỉ cần nâng niu từng khoảnh khắc này thật kỹ.

"Tối nay tôi tăng ca nên về trễ... "

"À vâng, em sẽ mang thức ăn đến... "

Kim Tại Hưởng định từ chối nhưng nhìn gương mặt kia vui như thế nên rồi thôi.

Tiễn Kim Tại Hưởng ra khỏi cửa lại còn vẫy vẫy tay đến khi xe anh chạy mất Phác Chí Mãn mới giật mình xấu hổ. 

Biểu hiện này không phải của người vợ sao, thật là tự khi nào mà.....

Mà lúc trước Phác Chí Mãn làm như thế thì Kim Tại Hưởng chính là dùng bộ mặt kinh tởm cực bài xích nhưng hôm nay anh ta lại cười tươi như thế....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro