Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy hai bên má nóng ran ửng hồng Phác Chí Mãn chạy vào phòng tắm vỗ vỗ nước lên mặt còn cười tủm tỉm, nhìn vào gương mà cười cả buổi...

Cậu nghĩ mình là người may mắn nhất rồi, có phải ông trời thấy cậu đáng thương nhiều rồi nên hiện tại đã ban nụ cười nhẹ nhàng của Kim Tại Hưởng cho mình hay không.

Phác Chí Mãn nhìn đồng hồ mới phục hồi lại tâm trạng, thời gian qua nhanh thật...

Tận sâu thâm tâm Phác Chí Mãn mong thời gian trôi qua chậm thôi hoặc là dừng lại càng tốt....cậu rất sợ khoảnh khắc này sẽ nhanh biến mất, hạnh phúc nhỏ bé này ngày nào đó sẽ như quả cầu thủy tinh chạm vào mặt đất rồi tan nát. Y như trái tim cậu khi đó...

Đừng nghĩ nhiều nữa, hạnh phúc bao nhiêu thì lo tận hưởng bấy nhiêu, Phác Chí Mãn nâng nâng gọng kính nở một nụ cười rồi bước ra phòng khách lau dọn.

Lau dọn trong nhà rồi ra tận khu vườn sau đó lại trở vào nhà thay quần áo đi làm, Phác Chí Mãn bận rộn làm nhiều việc nhưng bản thân thấy không hề mệt mõi mà miệng lại cứ tươi cười hạnh phúc.

*đing*

Nghe tiếng chuông cửa Phác Chí Mãn dừng tay chân chạy ra mở mà quên mất việc nên trốn tránh...

"Tại Hưởng...anh bỏ quên đồ sao.... "

Ngước mặt lên nhìn người phía trước, nụ cười trên môi liền tắt lẹm Phác Chí Mãn nhất thời không biết nên làm gì.

"Vậy là tôi đoán đúng, cậu cư nhiên mặt dày bám theo Kim Tại Hưởng đến làm giúp việc....hèn chi dạo này anh ấy cứ thích về nhà....đê tiện... "

"Ngọc Vy....tôi tôi..."

Cô ta nói đúng cậu mặt dày thích bám Kim Tại Hưởng mà. Phác Chí Mãn cúi đầu xuống môi mĩm chặt uất ức. 

Ngọc Vy nhếch môi cười nhưng nhìn dáng vẻ thấp hèn kia lại được Kim Tại Hưởng cho ở đây cô nhất thời tức giận.

"Tại Hưởng là do thương hại mới cho cậu ở đây, hiện tại thì biết điều dọn ra ngoài đi..."

"Khi nào anh ấy đuổi tôi sẽ đi"

"Cậu!!! "

Ngọc Vy nổi đóa, chân dậm guốc mạnh xuống nền nhà, tay định vươn lên tát Phác Chí Mãn thì dừng lại, cô lấy lại bình tĩnh nói vài từ.

"Tôi đến đây cũng không phải cãi nhau, tôi tốt bụng đến để chuyển lời dùm dì của cậu....là dì cháu lại không đến thăm người nhà chỉ biết bám lấy Kim Tại Hưởng, thật đê hèn... "

"Tại sao cô biết dì tôi... "

Ngọc Vy không trả lời xoay người bước đi, Phác Chí Mãn đứng đó tâm tư hoang mang chưa hiểu hết vấn đề. 

Nghĩ gì đó cậu lập tức thay giày rồi khóa cửa ra ngoài.

Chuyện gì liên quan đến Ngọc Vy đều không phải chuyện tốt, Phác Chí Mãn sợ cô ấy đến nhà dì làm loạn...

Đứng bên ngoài gõ cửa, rất lâu mới thấy dượng cậu ra mở. Ông nhìn Phác Chí Mãn bằnh ánh mắt khác thường, hầu như là khinh bỉ. 

Cúi đầu chào, Phác Chí Mãn vào nhà hỏi chút tình hình lại thấy dì cậu lại nhìn mình bằng ánh mắt, Phác Chí Mãn hơi hoang mang.

"Mày về đây làm gì? "

"Con...con đến thăm dì. Ở nhà có..... "

"Cút. Nhà tao không hoan nghênh thằng đồng tính như mày..  "

Phác Chí Mãn ngạc nhiên, mắt lay lay e sợ nhìn bà dì. Chuyện cậu đồng tính...

"Con...dì không cần phải nói thế đâu"

"Ô hay. Vậy nói thế nào, đã là đồng tính còn làm mấy cái nghề thấp hèn, câu dẫn đàn ông....mày muốn làm tao mất mặt à? "

"Dì nói vậy là sao? "

"Được, mày nhìn xem... "

Phác Chí Mãn hiện tại bị mấy lời kia như nhát dao từng đợt từng đợt đâm vào lồng ngực. Đến khi bị xấp ảnh trên tay bà dì ném vào mặt...

Người trong ảnh là cậu...lúc này cậu còn làm phục vụ ở quán bar. Có bức chụp một nam nhân đem tiền nhét vào thắt lưng của cậu, mặt ám muội, có bức cậu bị bọn họ đùa bỡn sờ soạng.... 

Thật ghê tởm...

"Người ta dán đầy ảnh ngoài nhà tao, còn xôn xao nói mày đi cướp bạn trai người ta còn mặt dày đeo bám....không ngờ chị tao đẻ ra loại người không biết xấu hổ như mày...biến ngay cho tao"

Phác Chí Mãn cố đứng vững tay lượm lại từng tấm ảnh đến khi nghe dì mắng đến tên mẹ cậu, nước mắt nóng hổi rơi xuống.

Mẹ cậu không phải đã từng rất tự hào về cậu sao? 

Cậu theo đuổi tình yêu kia thì có gì sai? 
Sao không ai hiểu cho cậu?

"Con...con xin lỗi"

Phác Chí Mãn nhặt hết ảnh chân bỏ ra ngoài chạy thật nhanh... 

Cậu còn nghe thấy dì chửi phía sau, nhưng không dám quay đầu lại chỉ biết cố sức lau từng giọt từng giọt nước mắt cứng đầu kia.

Cậu không hạ tiện, cậu không đê hèn... 
Cậu chỉ ngu ngốc thôi....

Phác Chí Mãn không thèm bắt taxi nữa mà chân tự bước về nhà, có lẽ do tâm trạng nặng nề nghĩ biết bao chuyện nên không cảm thấy mõi. 

Lặng lẽ bước vào nhà tâm hồn mới bớt lơ đãng.

Đem mấy tấm ảnh xé tan nát rồi ném vào thùng rác, Phác Chí Mãn ngồi phịch xuống tại đó tay gỡ kính ra quệt ngang khóe mắt nóng ẩm .

Niềm hi vọng còn lại sẽ dành cho Kim Tại Hưởng...

Cậu đeo bám anh vì cậu thích anh, cậu mặt dày ở đây vì cậu muốn ngắm anh... Nhưng nếu anh một lời đuổi cậu đi, cậu sẽ đi. Cậu sẽ gắng nở nụ cười rồi ra đi. Bởi vì bản thân cậu từ khi theo đuổi anh, từ khi bám dính ở nhà này cậu đã sẵn sàng ra đi...

Chỉ cần một lời của anh, cậu sẽ đi... 
Cho nên hiện tại cứ bấu víu vào lời này mà ở đây, mà mạnh mẽ gắng gượng ở đây.

Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, Phác Chí Mãn đứng dậy gọi điện cho ông chủ cố ý ho vài tiếng xin nghỉ. Chỉ là tự dưng thấy thời gian mình ở đây ngày càng ít, cậu muốn ở nơi này lâu một chút ngắm nhìn nó nhiều một chút. Ít ra khi còn có cơ hội...

Nếu lỡ sau này cậu buộc phải rời khỏi, cậu sẽ biến mất như làn khói..... 

Để mọi người dường như nhận ra trên đời này không có người tên Phác Chí Mãn..... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro