chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc rộng lớn, cách bày trí không hề tạo cho người khác cảm giác thoải mái, bước vào chỉ xộc lên mùi hương khiến người khác rùng mình, e dè. Đến bức tranh trên tường cũng là loại màu sắc đen tối, đương nhiên nơi này không thích hợp cho con gái hay trẻ nhỏ.

Mẫn Doãn Khởi bước vào không mấy ngạc nhiên, nơi này cậu ra vào đã rất nhiều rồi. 
Đứng đối diện trước bàn làm việc, gật đầu chào nam nhân mặc âu phục, áo khoác còn vắt hờ hững trên lưng ghế, vừa lạnh lùng vừa phong trần cao ngạo.

"Anh Tuấn. Tôi vừa nhận thông báo từ vùng dưới, ông trùm Lim Bân muốn nhờ chúng ta giúp họ chuyển hàng vượt biên... "

Tuấn Chung Quốc dụi đầu thuốc ,xoay ghế lại nhìn Mẫn Doãn Khởi nhếch môi.

"Muốn nhờ vả ông ta phải tự mình đến đây chứ. Cậu xem, rõ ràng một chút thành ý còn không có... "

"Vậy... "

"Không cần quan tâm. Hôm nay không có hồi âm ngày mai hắn sẽ đem theo quà cáp tự mò đến đây thôi..."

"Vâng"

Mẫn Doãn Khởi gật gật, mặt không chút biểu cảm. 

Cậu là anh em với Tuấn Chung Quốc đã trên năm năm. Chiến chiến đấu đấu một mực tin tưởng nhau. Tuấn Chung Quốc độc ác máu lạnh, Mẫn Doãn Khởi thì xuống tay nhanh gọn. 

Tuấn Chung Quốc phải gọi là cực kì trọng dụng tin cậy người anh em này. Ngoài Kim Tại Hưởng ra Mẫn Doãn Khởi là người mà Tuấn Chung Quốc có thể nói chuyện thoải mái không cần nghi ngờ đến.

Tuấn Chung Quốc cứu cậu một mạng cậu liền thề rằng sẽ đi theo báo đáp đến cả đời đối với anh. 

Mà tổ chức của Tuấn Chung Quốc lớn mạnh đương nhiên ít nhiều cũng có công lao của người này. Vì thế chuyện này cũng trở thành lí do khiến Mẫn Doãn Khởi trở thành mục tiêu thứ hai của bọn tổ chức đối địch.

"Tối nay báo Lạc Giang không cần mang người tới nữa...không hứng thú. "

Nghe thế Mẫn Doãn Khởi nhướn mày, gật đầu nhưng cũng thắc mắc.

"Có phải dạo này chất lượng không tốt..."

"Không. Bọn nam kỹ đó quá nghe lời. Lại phát hiện....tôi vừa tìm ra một con mồi rất đặc biệt.. "

Nhớ lại thanh niên kia, Tuấn Chung Quốc nhếch môi đốt một điếu thuốc khác, tay phất ra hiệu. 

Mẫn Doãn Khởi lại cúi đầu chân xoay bước, không biết nên thấy may mắn hay đáng thương cho con mồi mà Tuấn Chung Quốc chú ý. 

Bạn giường trước giờ của anh biết điều thì được sung sướng hưởng thụ, còn nếu ỷ lại thân phận làm loạn thì bị anh một tay bóp cò súng thủ tiêu. 

Bên Tuấn Chung Quốc lâu như thế, Mẫn Doãn Khởi biết thứ Tuấn Chung Quốc cần chỉ là khoái cảm cùng phát tiết anh ta không hề biết đến hai từ yêu thương. 

Nhưng suy nghĩ lại Mẫn Doãn Khởi lại thấy chính mình trong đó. Tương lại hay hiện tại chỉ biết vùi đầu cống hiến xây dựng thế lực cho tổ chức. Cái gì tình cảm gia đình đều bị vứt bỏ, mang thứ đó trong người chỉ thêm vướng víu.

***

Trịnh Hạo Thạc cầm túi vật dụng vừa mới mua nhìn kỹ lại lần nữa mới an tâm nhét tiền vào túi, bước ra khỏi cửa tiệm tiến vào lòng thành phố. 

Mới mua sắm một chút mà đã không thấy mặt trời chỉ còn ánh sáng nhân tạo khắp nơi. Nhìn làn xe chẳng khác gì dòng thời gian đua nhau trôi.

Trịnh Hạo Thạc trầm mặc nghĩ đến tương lai, cuộc sống thế này thật yên bình đi, không cần phải cực khổ làm thêm như người khác tiền cha mẹ để lại cũng không nhiều nhưng đủ để cậu và bác Ngô thong thả sống, cộng thêm tài ca hát của cậu có thể an nhàn kiếm thêm chút tiền nhỏ. 
Cứ thế bình yên sống hết đời.

"Chờ chút "

Trịnh Hạo Thạc khựng bước chân nhíu mày nhìn hai tên áo đen chặn đường phía trước, không giống người đàng hoàng chút nào.

"Có...có chuyện gì sao? Hai anh là ai? "

"Ông chủ tôi muốn mời cậu gặp mặt một chút. Phiền cậu đi theo chúng tôi... "

"Ông chủ các người là ai? "

"Xin lổi. Tôi không thể nói thẳng tên ông chủ ra. Phiền cậu nhanh một chút... "

"Không. Tôi không đi theo người lạ được.... "

Trịnh Hạo Thạc cảm thấy bất an nhanh chân xoay bước, còn chưa kịp chạy đã bất ngờ thấy trước mặt bị chụp lại bởi chiếc khăn trắng nhỏ, lúc này mới biết mình đã gặp nguy hiểm. 

Chính xác là thuốc mê, nhưng liều lượng ít vì Trịnh Hạo Thạc mơ hồ còn cảm nhận được người khác đem cậu nhét vào xe, còn nghe thấy tiếng khởi động.

Đến khi một lúc lâu bất tỉnh mi mắt cố gắng nâng mở lại nhạt nhòa thấy bản thân ở nơi xa lạ.

Chút chóng mặt còn vướng lại, cố ngồi dậy mới phát hiện mình đang ở trên giường lớn, xung quanh hoàn toàn xa lạ. Dựa theo cách trang trí cậu mơ hồ đoán được đây là phòng ốc ở quán bar. 

Tâm tình cứ thế sinh ra hoảng sợ.

Chân muốn di chuyển xuống giường nhưng thân thể cứ miên man mệt mõi, Trịnh Hạo Thạc tay vổ vổ đầu lo lắng.

"Anh...anh là ai. Sao lại bắt tôi đến đây....?"

Bất ngờ nhìn người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng tắm. 

Trịnh Hạo Thạc canh chừng dõi theo từng động tác nọ. 

Nam nhân kia mặc áo bông tắm trắng, thuần thục lôi ra điếu thuốc lại châm lửa hút, môi cong xinh đẹp nhã khói. 

Người này phải cao gần mét chín. Mái tóc rẻ ngôi nhuộm màu bạch kim, từ đây vẫn có thể thấy được chân tóc đen. Gương mặt anh tuấn, nói về bộ phận trên gương mặt thì đẹp nhất chính là cái mũi cao nam tính kia. 
Thấy người kia nham hiểm bước lại gần Trịnh Hạo Thạc mới càng nhìn rõ vóc dáng cao đẹp.

Hình xăm trải dài trên bàn tay và đốt ngón tay khi người kia xoay lưng dụi tàn thuốc mới thấy được sau gáy nam nhân này xăm một cây thánh giá đen. 

Nhìn là biết ngay nam nhân này không phải bình thường. Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc lo sợ lại tăng thêm tầng lo sợ. 

Cậu rất ghét xã hội đen hay giang hồ, hạng người làm màu xăm trổ đầy mình cậu càng chán ghét hơn nhưng đối với nam nhân phía trước lại cảm thấy hình xăm người này chừng mực lại rất đẹp. 

Càng tôn thêm khí chất cao ngạo anh tuấn.

"Tôi hỏi anh là ai. Sao lại bắt tôi đến đây....? "

Trịnh Hạo Thạc khó chịu, lo lắng vẫn là lo lắng nhìn người kia tiến lại gần mình, theo đó cậu hoảng sợ nhích người về sau.

"Cậu quên tôi rồi à? Tuấn Chung Quốc! Thế nào nhớ chưa..? "

Trịnh Hạo Thạc giật mình nhớ lại ngày hôm đó cùng lời cảnh báo bác Ngô dành cho cậu. Cứ nghĩ bản tính nhất thời muốn trêu ghẹo không ngờ lại sai người bắt cóc cậu tới đây.

"Nhưng...nhưng anh bắt tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về.... "

"Quên lời hôm đó tôi nói với cậu rồi à? Nhìn hoàn cảnh hiện tại đương nhiên là muốn thượng cậu rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro