Chương3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng giờ lại đến quán càphê làm việc. Trịnh Hạo Thạc hôm nay không đóng giả thành nữ nhân nữa, điều này cũng không quan trọng mấy. 

Bước lên bục sân khấu nhìn bao quát khắp quán Trịnh Hạo Thạc kinh ngạc mở to mắt. Không có một người, quán vắng lặng duy chỉ có một người đàn ông âu phục xám ngồi tựa ghế ở đó. 

Bao cả quán sao. Quán cà phê nhỏ.

Bỏ qua giai đoạn ngạc nhiên tay cầm mic ra hiệu. Âm thanh này mới chính là điều Tuấn Chung Quốc cần. Vắt chân mắt âm lãnh nhìn người con trai, hôm nay cư nhiên không đóng giả thành nữ. Khuôn mặt ngoại hình có thay đổi nhưng Tuấn Chung Quốc anh biết giọng hát này chính là của một người.

Âm thanh sâu lắng nhưng hùng hồn đánh vào trí óc từng đợt. 

Tuấn Chung Quốc ngồi thưởng thức nhưng lại nghĩ đến chuyện khác. Không muốn thừa nhận nhưng quả thực có hứng thú.

Con người Tuấn Chung Quốc giới ngầm ai chẳng biết. Anh là kẻ máu lạnh, không biết dung túng là gì, đặc biệt chính là ra tay không bao giờ nhân nhượng. 

Điều quan trọng thứ anh thích là gì, trên dưới không ai biết. Người ta chỉ mặc định biết rằng đối với Tuấn Chung Quốc chỉ có hai từ hứng thú hoặc không, còn yêu thích hay quý mến không bao giờ tồn tại. 

Đối với người con trai trên kia cũng chính là như thế, nhất thời hứng thú. Nhiều nhất là tò mò. 

Bản tính đen tối tình trường điều anh nghĩ hiện tại chỉ có người con trai kia không biết kỹ thuật trên giường thế nào, nếu đặt dưới thân xiên xỏ tiếng rên kia liền mị lực thế nào. Nghĩ đến đã nóng người Tuấn Chung Quốc mắt nheo lại quan sát cổ khí chất kia.

Nhạc vừa ngưng môi liền nhếch lên nham hiểm.

Trịnh Hạo Thạc theo thói quen cuối đầu chào chân bước vào trong lại bị ông chủ chặn lại.

"Trịnh Hạo Thạc lần đầu tiên có người bao cả quán chúng ta, ở phía đó người nọ muốn nói chuyện với cậu, nhanh, nhanh chân đến đó đi... "

Là người đàn ông lúc nãy, không ngờ lại bao cả quán. Trịnh Hạo Thạc có chút bất ngờ bước chân ra ngoài hướng Tuấn Chung Quốc đi đến.

"Xin chào. Tôi là Trịnh Hạo Thạc anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Giọng nói rất ngọt lạ kì, Tuấn Chung Quốc nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc lại nhíu mày nhìn miếng dán hình vuông trên má trái cậu. Cũng không quan trọng. Gương mặt dể nhìn.

Trịnh Hạo Thạc nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt hồi lâu không trả lời lại nhìn cậu chằm chằm như thế nhất thời lúng túng, cuối cùng mới nghe người này cất tiếng. Quả thực giọng nói không như cậu trong trẻo mà cực trầm tựa như thổi ra hơi lạnh buốt, nhưng làm cậu ngạc nhiên hơn hết chính là nội dung nó.

"Tôi muốn lên giường với cậu!"

Đây rõ ràng chỉ là quán cà phê bình thường làm ăn hợp pháp cũng chẳng phải quán bar vũ trường, cư nhiên lại nói chuyện như thế. Trịnh Hạo Thạc đã rất kìm nén mới bình tĩnh đối mặt.

"Anh...anh có nhầm không? Anh bị điên à? "

Tuấn Chung Quốc nhướn mày, cư nhiên có người dám trước mặt anh chửi anh câu này. Thấy người kia xoay bước Tuấn Chung Quốc vội nắm cổ tay lại, lần nữa trầm thấp ra lệnh

"Tôi là Tuấn Chung Quốc. Nếu không biết thì tìm hiểu tôi kỹ một chút. Hôm nay tôi chính là đề nghị cậu lên giường với tôi...."

Còn chưa hết câu, Trịnh Hạo Thạc đã vùng tay ra nhanh chân bỏ vào trong còn cấp tốc một mạch lối sau quán trở về. Quả thực lại gặp kẻ điên.

Tuấn Chung Quốc thấy bóng dáng trốn tránh cũng không đuổi theo khóe môi kinh ngạc.

Nếu biết anh là ai không biết có dám cư xử như thế không?

"Theo dõi cậu ta"

Hướng đàn em ra một mệnh lệnh. Tuấn Chung Quốc nhất thời còn ngạc nhiên vì một người tầm thường lại bỏ sức như thế. Hai ngày nay đúng là bị điên rồi.

Trịnh Hạo Thạc bực tức chân đá mạnh viên sỏi ven đường bỏ vào nhà. Người đàn ông lúc nãy chính là loại người điển hình cậu ghét nhất.

Nhìn bác Ngô ngồi xem TV mặt thư thả an nhàn, Trịnh Hạo Thạc mới dịu lại một chút cổ bực bội nọ, đặt mông ngồi xuống cạnh bác.

"Bác Ngô. Bác biết Tuấn Chung Quốc là ai không? "

Đang chăm chú xem bản tin lão nhân bị cái tên kia làm cho giật mình xoay lại nhìn Trịnh Hạo Thạc.

"Sao.. Sao con lại hỏi như thế? "

Tự dưng nhìn biểu cảm kì lạ kia, Trịnh Hạo Thạc càng thêm thắc mắc .

"Hôm nay con gặp một người tự xưng là Tuấn Chung Quốc.. "

"Rồi...rồi sao? "

"Không có gì bác à? Chỉ là hơi đáng ghét một chút.. "

Trịnh Hạo Thạc nghĩ lại trở về cổ bực dọc một lát sau không nghe thấy tiếng bác Ngô nhìn qua lại bị không khí trầm lắng làm cho nghi hoặc. Lúc này mới nghe bác ấy mở giọng.

"Tuấn Chung Quốc..người đó rất nguy hiểm. Đặc biệt nguy hiểm với họ Trịnh của con.... "

"Lại nữa sao? Đến hiện tại mối thù họ Trịnh vẫn chưa dứt sao.  "

"Dù sao thì, vẫn nên tránh người đó càng xa càng tốt. Không chỉ riêng là kẻ thù họ Trịnh mà hắn ta còn là người rất nguy hiểm và độc ác...con nên cẩn thận.... "

Trịnh Hạo Thạc nghe lời gật đầu lại không cam tâm trách móc người xưa. Họ Trịnh hiện tại tan hoang chỉ còn một mình cậu, cậu lại hận nhất chính là gia tộc của mình. 

Trịnh gia ngày xưa chính là một tổ chức khét tiếng, không biết giết bao nhiêu mạng người trừ khử bao nhiêu băng đảng mới thành danh. Ngay từ nhỏ thay vì học hành vui chơi Trịnh Hạo Thạc đã phải tàn nhẫn chứng kiến người của cha mình giết hại con tin cùng người vô tội dã man cỡ nào.

Cuối cùng ông trời có mắt Trịnh gia có ngày sụp đổ, người nào liên quan đến đều bị giết sạch chỉ duy nhất mình cậu còn sống cùng quản gia là bác Ngô. 

Tuy như thế nhưng Trịnh Hạo Thạc lại mừng thầm. Thoát khỏi chiến tranh ngầm hiện tại sống cuộc sống tuy không mấy khá giả nhưng tự do an nhàn rất tốt.

Cha mẹ người thân là xã hội đen_cậu không cần. Tuy bây giờ thư thả nhưng mối thù xưa lại khiến cậu phải trốn tránh che giấu thân phận. Ngón tay sờ vào má trái Trịnh Hạo Thạc thở dài.

Vậy người tên Tuấn Chung Quốc kia quả thực không tầm thường. Càng không phải kẻ điên. Nhớ lại gương mặt bị cậu mắng lúc chiều cậu biết rằng mình đã đắc tội không nhỏ.

Trịnh Hạo Thạc kéo chăn chuẩn bị tiến vào mộng lại bị bác Ngô gõ cửa phòng. 

Bác ấy quả thực lo cho Trịnh Hạo Thạc lần nữa kể về người tên Tuấn Chung Quốc. 
Đến khi bác Ngô ra ngoài Trịnh Hạo Thạc mới biết rằng người cậu mắng hồi chiều đáng sợ đến thế nào. 

Cư nhiên người như thế lại không bị truy nã. 

Môi cười giễu cợt, Trịnh Hạo Thạc xoay người nhắm mắt, dù gì cũng đều là kẻ có tiền, mua chuộc là chuyện thường tình. 
Lại nhắc đến một chuyện. Lần đầu gặp cậu đã nói ra lời kì cục đó. Trịnh Hạo Thạc nghĩ anh ta chính là một tên gay biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro